Một lần gặp gỡ một đời bên anh

Chương 178: Phiên Ngoại 13


Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 178: Phiên Ngoại 13


Editor: Bạc Xỉu
Hồng Diệu thật sự cũng chỉ là tò mò hai người giấu gì trong căn phòng đó thôi, vốn không hề nghĩ tới hai người xếp quà fans tặng trong đó, càng không nghĩ đến chuyện chỉ vì quyết định phút 89 này của anh ta mà mang được cả tổ tiết mục bọn họ một lần lên hot search.

#khu vườn bí mật của Vọng Tinh #chú khỉ nhỏ chín năm trước #hộp nhạc sáu năm trước #nhật ký tân hôn các thứ lần lượt chiếm đóng top hot search, một lần kéo hết cả tổ tiết mục đã nổi tiếng nay lại còn nổi tiếng hơn.

Niềm vui bất ngờ này khiến Hồng Diệu đang ngồi trong lều trại nở nụ cười đến tận mang tai.

Bốn ngày bọn họ mở livestream, vợ chồng Thẩm Vọng Tân cứ thế lên hot search cả bốn ngày liên tiếp, quả không hổ danh trời sinh để leo hot search, uống miếng nước cũng lên hot search!
Mặc dù phí lên sân khấu của hai người cao, nhưng cái giá ngất ngưởng đó, đáng! Ông tình nguyện cống! Nếu anh có thể trong lúc tổ tiết mục của tôi đang quay đưa cả đám lên hot search! Có trả phí bản quyền hình ảnh cao hơn nữa tôi cũng đập tiền! Mời hai người đến quả đúng là quyết định chính xác nhất ông từng làm!
Hai người Thẩm Vọng Tân ăn sáng xong rồi dọn dẹp cũng ngót nghét gần 9 giờ, 10 giờ rưỡi máy bay cất cánh, đến sân bay mất 40 phút là vừa.

Sau khi chắc chắn điện nước cửa nẻo trong nhà đều đã đóng hết, hai người mới kéo vali xuống lầu.

Chuyến này hai người đi cũng không mang theo Tiểu Thuần, vậy nên tổ tiết mục sắp xếp đưa họ đến sân bay.

Vì livestream nên lần bay sang Hải Nam này của họ có thể nói là công khai minh bạch, vì phòng ngừa sự cố an ninh phát sinh nên tổ tiết mục cũng đã đăng Weibo từ trước, kêu gọi các fan của đôi vợ chồng này không cần đón tại sân bay.

Tổ tiết mục còn cố ý cường điệu hoá khiến hai người Thẩm Vọng Tân cũng phải lên bài đăng.

Dù sao lực lượng fans của hai người cũng quá hùng hậu, phải có hai người đăng Weibo thì fans mới nghe lời hơn chút.

Vậy nên Tô Tinh Dã chia sẻ bài Weibo của tổ tiết mục: Ngoan, không cần đến sân bay, mọi người chú ý an toàn.

Còn Thẩm Vọng Tân thì chia sẻ bài Weibo của Tô Tinh Dã: Ừ, ngoan ngoãn ở nhà mở điều hoà ăn dưa hấu xem livestream đi.

Đến khổ, đôi vợ chồng son này đăng Weibo cũng là cẩu lương, lạnh lùng thồn thẳng vào họng bọn họ.

Nhưng dù sao lời kêu gọi của hai vị cũng rất hiệu quả, sau khi hai người đăng Weibo, hai fandom cũng một trước một sau lên bài, kêu gọi fans hôm nay đừng ra sân bay đón, đừng gây thêm phiền toái không cần thiết cho người nhà mình và nhân viên công tác ở sân bay cũng như là hành khách khác.

Ngoại trừ một số fan cá biệt phải ra ngoài mưu sinh, còn lại tuyệt đại đa số fan đều vô cùng nghe lời.

Hai người thuận lợi gửi hành lý như cũ, sau đó lên máy bay.

Từ Bắc Kinh đến Hải Nam cách nhau khoảng ba giờ, sau khi đến Hải Nam đã là hơn một giờ chiều.

Sau khi xuống máy bay, livestream một lần nữa được mở ra, các fan nhanh chóng ùa vào.

Thẩm Vọng Tân một tay nắm tay Tô Tinh Dã, một tay cầm phiếu giữ hành lý đi lấy hành lý ký gửi.

Hai vali, Tô Tinh Dã đưa tay ra muốn đón cái còn lại nhưng bị Thẩm Vọng Tân bình tĩnh ngăn, “Để anh làm là được rồi.”
Tô Tinh Dã lập tức nở nụ cười ngọt ngài, “Vậy em đi tìm xem có nhân viên công tác trong tổ tiết mục của mình không.”
Thẩm Vọng Tân cười đầy vẻ chiều chuộng, “Được.”
Sau khi ra ngoài, Tô Tinh Dã nhìn quanh tứ phía, quả nhiên thấy nhân viên công tác của tổ giơ biển đề tên.

Cô vẫy tay với họ, nói với Thẩm Vọng Tân: “Ở đây này, em thấy rồi.”
Thẩm Vọng Tân nhìn theo hướng mắt của cô, đungs thật là thấy được nhân viên công tác giơ “Nhật ký tân hôn” ở đằng xa.


Hai người nhanh chính bước qua.

Đến nơi hai người mới nhận ra đôi nam nữ đứng cách vị nhân viên này không xa, ban đầu cứ tưởng là hành khách đứng lại xem, hoá ra lại là đôi vợ chồng khách mời sẽ cùng đồng hành với họ.

Người nam chủ động vươn tay chào hỏi, “Chào các cậu, tôi là Đường Lập Dương, còn đây là vợ tôi Hạ Mẫn Mẫn.”
Lần đầu gặp mặt, bốn người chào hỏi lẫn nhau.

Đường Lập Dương chủ động giúp Thẩm Vọng Tân cầm một vali.

Thẩm Vọng Tân nói hai tiếng cảm ơn, “Hành lý của các cậu đâu?”
“Chúng tôi đến sớm hơn các cậu một lát, hành lý để trên xe do tổ tiết mục chuẩn bị cả rồi.”
Hạ Mẫn Mẫn hỏi, “Mình đứng đây chờ những người còn lại tiếp không?”
Nhân viên công tác rút điện thoại ra nhìn nhìn, cười cười, đáp: “Cũng không cần lắm đâu ạ, nhà thầy Tạ và thầy Dương đã đi trước, ước chừng mười phút nữa họ sẽ đến.

Nếu các thầy cô không ngại thì mình có thể ở đây thêm chút, chờ đón xong họ thì sáu thầy cô cùng đi chung đường luôn.”
Đường Lập Dương nói với nhân viên công tác: “Không ngại, chúng tôi đương nhiên không ngại rồi.”
Sau đó anh lại hỏi Thẩm Vọng Tân, “Thầy Thẩm à, các cậu thì sao?”
Thẩm Vọng Tân dịu dàng cười, “Chúng tôi cũng không ngại.”
Tô Tinh Dã cũng gật đầu phụ hoạ.

Khoảng tầm hai mươi phút sau, vợ chồng thầy Thời mới xuất hiện, nhìn thấy mấy người đến trước mới nhanh chân bước tới.

Đến gần, Thời Duy tỏ vẻ áy náy, “Ngại quá, chúng tôi phải đi lấy hành lý nên đến trễ.”
“Không sao, giờ chúng ta có thể xuất phát được chưa?”
“Có thể có thể.”
***
Sau khi sắp xếp xong hành lý, ba cặp vợ chồng cũng lên xe.

Vừa lên xe xong, mọi người lúc này mới tự giới thiệu với nhau.

Nơi này cách phòng mà tổ tiết mục bố trí khoảng một tiếng rưỡi đi đường, mấy người họ nói chuyện với nhau, thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến nơi tổ tiết mục đặt phòng – một biệt thự gia đình có thể trông ra biển.

Vừa bước tới cửa, cửa biệt thự đã được mở ra từ bên trong.

Một nữ sinh có dáng người nhỏ xinh cùng khuôn mặt trắng nõn nà nhìn thấy họ, trước hết là “Hi” (1) một cái, sau đó quay đầu lại gọi với vào trong nhà: “Thầy Dương, cô Đỗ, Tạ Nhất Phủ, mấy vị khách còn lại tới rồi nè!
(1)Hi: xin chào.

“Phải rồi, quên mất chưa tự giới thiệu, tôi là Tạ… Tạ Tạ, vầng… Đúng là chữ “cảm ơn” mọi người nghĩ đấy.” (2)
(2) 谢谢 là họ Tạ, cùng cách viết với chữ “cảm ơn” (tạ).

Làn đạn lập tức cười muốn khùng.

Hạ Mẫn Mẫn cũng buồn cười, “Tôi là Hạ Mẫn Mẫn.”
Tô Tinh Dã cũng tiếp lời: “Tôi là Tô Tinh Dã.”
“Hà Viện.”
“Bên ngoài trời nắng lắm, sao mọi người còn đứng ở cửa thế này, mau vào mau vào đi.” Một giọng nói đôn hậu từ phòng khách truyền đến.


Mấy người bọn họ bước vào, quả đúng là Dương Vũ cùng vợ cậu – Đỗ Tầm Nhã – cùng chồng của Tạ Tạ là Tạ Nhất Phủ.

Mọi người đều vào phòng rồi, sau khi năm cặp đôi giới thiệu làm quen với nhau xong, Hồng Diệu lúc này mới mở miệng nói: “Các thầy cô ngồi xuống đi.”
Vậy là họ đặt hành lý ở một bên, ngồi trên sô pha, cùng nhìn về phía Hồng Diệu.

Hồng Diệu ho khan hai tiếng, “Hiện tại các thầy cô đã có mặt đông đù rồi.

Như các thầy coi đã biết, chúng ta còn phải ở cùng nhau trong sáu ngày tiếp theo, dù sao ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ chính là chọn phòng.

Trên lầu nhà ta hiện có tổng cộng năm phòng, hươg phòng, độ lớn nhỏ, phong cách đều không giống nhau cho lắm.

Các thầy cô ở đây cũng coi như khá mệt rồi, vậy nên chúng ta sẽ không lãng phí thời gian vào việc chọn phòng nữa, thế nên cứ chơi trò rút thăm đơn giản, trực tiếp, thế cho nhanh.

Các thầy cô thấy sao?”
Các khách mời đều không ý kiến gì, dù sao rút thăm là đỡ việc nhất và cũng công bằng nhất.

Thật ra chuyến này họ đến đây, nếu không phải xe thì cũng là máy bay, còn đương đoạn hè nóng như thế, thật sự là quá bào sức người.

Hồng Diệu nhanh chóng cho nhân viên công tác đem đấy mấy mẩu giấy nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, phân biệt bằng các nhãn “12345” tương ứng với năm phòng, sau đó xáo chúng lên trước mặt bọn họ, rồi mới để bọn họ tiến hành lựa chọn.

Thầm Vọng Tân quay sang Tô Tinh Dã nhướng mày, “Em chọn đi.”
Tô Tinh Dã lí nhí đáp: “Vận may trước giờ luôn không mỉm cười với em.”
Cuối cùng, năm người đàn ông đều để vợ mình rút thăm.

Năm mẩu giấy, ai cũng không biết trong đó có gì, vậy nên cứ tuỳ tiện rút một cái.

Tô Tinh Dã cũng nhón một tờ giấy rồi trở lại bên cạnh Thẩm Vọng Tân.

Cô cẩn thận mở giấy ra, trên đó viết một số “3” to tướng, nói: “Tôi là số ba.”
“Tôi là một.” Hạ Mẫn Mẫn nói.

“Tôi là bốn.”
“Tôi là năm.”
“Tôi hai (3)!” Tạ Tạ mở tờ giấy xong, gào lên.

Bầu không khí chợt im phăng phắc, sau đó ai nấy đều phì cười.

Tạ Tạ bấy giờ mới nhận ra, tức thì hai gò má ủng đỏ.

Tạ Nhất Phủ thấy vậy cũng không cười nữa, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Ừm, em số hai, anh cũng số hai.”
(3) 二 (nhị) vừa có nghĩa là số 2, vừa có nghĩa là ngốc.

Cụm thường gặp của “nhị” là 二百五 (250), chỉ kẻ ngu ngốc.


—— Vợ chồng song Tạ của tôi thiệt là ngọt quá đi mất!!!
—— Ngọt “gớt” nước mắt luôn á!!!
Sau khi chọn xong phòng, mọi người giúp đỡ lần nhau đem hành lý thẳng lên lầu.

Trên cửa của cả năm phòng đều treo biển tên, các nhà lần lượt đưa hành lý vào phòng.

Tô Tinh Dã nói vận may mình không tốt, nhưng thật ra là xui thiệt.

Cô chọn trúng phòng số 3 đã lệch hướng đẹp thì chớ, diện tích cũng nhỏ hơn bốn phòng còn lại một bậc.

Thứ duy nhất tốt hơn bốn phòng còn lại chính là có ban công dài hơn nhà người ta, nhưng cũng không lớn lắm.

Thẩm Vọng Tân thấy cô chau mày, gương mặt đầy vẻ áy náy, cười cười đưa tay giúp cô vuốt phẳng nếp nhăn, “Anh thích lắm, thật đó.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu nhìn anh, “Thật không?”
“Đương nhiên là thật, em chọn nơi nào anh ở nơi đó.”
Tô Tinh Dã nghe vậy mới nở nụ cười, đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết.

Làn đạn chua xót rơi lệ.

—— Cứu với trời ơi sao lại ngọt thế chứ!!!
—— Em chọn nơi nào anh ở nơi đó, có ngọt quá không vậy!
—— Cưng chiều gì real quá nghỉ hâm mộ đi
—— Thật ra phòng nhỏ này cũng khá tốt mà, còn có ban công dài nè, mấy phòng khác làm gì có
—— Hahahaha, ban công mấy phòng khác không được dài ra trước như thế nhưng được cái lớn hơn á
—— Chị em lầu trên nói thật quá đó
Tổ tiết mục chuẩn bị bữa tối ngoài sân biệt thự, bày trên mặt bàn dài chỉnh tề sạch sẽ là mỹ thực chính cống đất Hải Nam.

—— Ác quá!!! Người không biết còn tưởng mình đang xem Chương trình mỹ thực đó!
—— Tui đói tui đói tui tui đói điều quan trọng phải nói ba lần
—— Nhìn bàn tiệc mỹ thực rồi nhai mì gói, ừ thơm ghê
Mỹ thực thật sự có thể làm con người ta vui vẻ.

Gia đình không quá lớn này tuy là ngày đầu gặp gỡ, nhưng hiện tại được cùng ăn một bữa thịnh soạn trong gió biển se se, khoảng cách giữa mọi người cũng tự nhiên mà được thu hẹp đi rất nhiều.

Bữa cơm chiều thịnh soạn trôi qua trong bầu không khí vui vẻ.

Sau khi xử lý xong bữa ăn, mọi người cùng tụ tập trong phòng khách nói chuyện phiếm thêm một lúc rồi mới từng người trở về phòng.

Hôm nay dù sao cũng là ngày đàu tiên ở lại đây, ai cũng đã thấm mệt.

……
Sau khi trở về phòng, Tô Tinh Dã lập tức chạy ra ban công nhỏ của hai người.

Đôi tay chống trên lan can, ra sức hít thật sâu một ngụm gió biển thanh ngọt.

Bây giờ đã gần 9 giờ.

Giữa màn đêm, nước biển không còn xanh thăm thẳm như bàn ngày nữa, mà thay vào đó là gam màu tối như xanh đen, tựa như mộng cảnh, từ đâu đó vang lên tiếng sóng biển xô vào đá ngầm.

Thẩm Vọng Tân theo sau cô ra ngoài, thấy thế, từ phía sau ôm lấy cô, ánh mắt dừng ở bãi cát phía xa xa, hỏi: “Đang làm gì thế?”
“Ngửi mùi biển cả.”
Thẩm Vọng Tân đặt cằm l3n đỉnh đầu cô, “Em thích nơi này nhỉ.” Không phải một câu hỏi, mà là lời khẳng định.


Tô Tinh Dã xoay người lại, đưa tay ôm eo anh, “Rất thích, cảm thấy rất thoải mái.”
Ánh đèn vỡ vụn phía xa xa khảm vào đáy mắt cô, sáng lấp lánh.

Thẩm Vọng Tân đáp: “Nếu đã thích thế, sau này mình có thể thường xuyên đến đây.”
Tô Tinh Dã phồng má, hỏi: “Thật sự có thể à?”
“Có thể chứ.

Dù em muốn đến nơi nào thì anh cũng có thể cùng em đi.”
“Anh không cần làm việc à.” Tô Tinh Dã cười hỏi.

Thẩm Vọng Tân vươn tay vén mái tóc dài của cô bị gió biển thổi rối bù ra sau tai, “Yêu việc nào sánh nổi yêu vợ.”
Tô Tinh Dã cười đặc biệt vui vẻ, “À há, anh tiêu rồi.

Anh nói ra lời này, người ta sẽ không lập tức yêu cầu anh hợp tác đâu.”
Cái nhìn của Thẩm Vọng Tân dừng lại trên đôi môi hồng nhuận.

Cả ngày nay anh vẫn chưa thân mật gì với cô.

Nghĩ thế, đầu anh không khỏi hạ dần xuống, ngày càng tiến đến gần hơn.

Lúc này làn đàn tự nhiên đều im lặng, từ lúc livestream đến giờ hai người thân mật nhất là nắm tay, ôm, chạm trán, nhưng mà thật sự không giống bây giờ, hai người đây là muốn hôn nhau hả???
“Xin chào! Hàng xóm!” Một giọng nữ lanh lảnh bất ngờ vang lên.

Hai đôi môi suýt va phải nhau ấy trong nháy mắt tách ra, theo bản năng nhìn thoáng qua, lập tức thấy Tạ Tạ đang đứng ngay phòng bên cạnh.

Tạ Tạ thề thật sự không để ý động tác của hai người họ.

Cô chỉ kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ ra ra thì thấy hai người đứng trên ban công, theo bản năng gọi với, gọi xong thấy phản ứng giật nảy của họ mới nhận ra.

—— Là ai!! Là ai!!! Là ai!!!
—— Aaaa còn chưa đụng nữa! Suýt nữa thì!
—— Ai quấy rầy đôi trẻ Vọng Tinh ngọt ngào nhà tôi thế! Kéo ra ngoài! Ban nhất trượng hồng (4)!
(4) Nhất trượng hồng là một hình phạt được sử dụng trong hậu cung, dùng để trừng phạt các phi tần phạm tội.

Người ta lấy một thanh gỗ dày hai tấc, dài năm thước để đánh vào thắt lưng phạm nhân nữ cho đến khi cơ nứt toác và xương gãy ra, máu thịt hoà lẫn.

Được nhắc đến bởi Hoa Phi trong phim truyền hình “Hậu cung Chân Hoàn Truyện”.

—— Chị gái Tạ Tạ, tôi vô cùng cảm kích chị
—— Ngại quá, là nhà tôi, tôi dắt về đánh liền đây
Tạ Tạ lúc này cũng rất xấu hổ.

Cô ấy thật sự không cố ý.

Tạ Nhất Phủ bên cạnh cũng biết cô ấy vừa làm ra chuyện xấu gì, nhanh chóng đi qua, vẻ mặt hối lỗi nói: “Xin lỗi người anh em, em ấy không hiểu chuyện, tôi kéo về liền đây.”
“Cái đó… Tôi… Tôi không cố ý… Mọi người cứ tiếp tục mọi người cứ tiếp tục…”
Tạ Tạ còn chưa nói hết đã bị Tạ Nhất Phủ bịt miệng, sốt ruột đến mức cửa sổ cũng chưa đóng, “Xoẹt” một cái kéo rèm lại, vài giây sau, một bàn tay thon dài vươn ra, lặng lẽ đóng cửa sổ.

—— Hahahahaha má nó cháu nó còn nhỏ chưa biết gì
—— Song Tạ song Tạ, tôi xin chân thành cảm ơn hahahaha
—— Cảm ơn có tâm xíu đi má
—— Thầy Tạ kéo về đùa mạnh tay vào haha
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.