Bạn đang đọc Một lần gặp gỡ một đời bên anh – Chương 153:
Nghe Đồ Điềm nói, Tô Tinh Dã quay lại nhìn thử, quả nhiên mấy nữ sinh ở bàn sau đang nhìn về phía các cô. Sau khi thấy cô nhìn sang, họ càng khẩn trương hơn, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu ra chiều muốn tới nhưng lại không dám. Tô Tinh Dã thấy vậy khẽ gật đầu với các cô, mấy nữ sinh thấy cô đáp lại thì sửng sốt vài giây, vẻ mặt khó thể tin được và vô cùng mừng rỡ.
Tô Tinh Dã quay người lại, vừa khéo bữa ăn của các cô cũng được bưng đến, thịt cuộn dưới đáy nồi, lăn tròn, mùi hương xộc vào mũi.
Đồ Điềm kiềm lòng không đậu nuốt nước miếng: “Thơm quá đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã ngước nhìn cô bé, cười gắp thịt chín nóng hổi vào chén của cô bé: “Ăn đi.”
Đồ Điềm thổi phù phù mấy hơi: “Chị Tinh Dã, chị tốt với em quá, tốt y hệt chị họ của em vậy.”
Tô Tinh Dã mỉm cười với cô bé.
Đồ Điềm nuốt miếng thịt xuống: “Chị ấy là người đối xử tốt với em nhất trong các chị, em nghe dì bà con nói sắp tới chị ấy sẽ về nước đó.”
“Vậy em chắc chắn rất vui rồi.”
“Siêu vui luôn ạ.”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, sau khi ăn xong hai người cầm túi xách lên rời đi. Tiểu Thuần và trợ lý của Đồ Điềm lái xe tới đón các cô, dù gì các cô cũng định cùng nhau về khách sạn nên lái hai chiếc sẽ khá phiền phức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm quay phần sau thì mười một mười hai giờ các cô mới có thể hoàn thành công việc. Lần này hiếm khi xong việc sớm, vả lại cô cũng biết lúc này Thẩm Vọng Tân còn đang quay phim nên cô đã về khách sạn tắm nước nóng sau đó lên giường nghỉ ngơi, hôm nay xem như là ngày cô ngủ sớm nhất trong gần một tháng qua.
Tình tiết sau của bộ phim đã đến hồi quan trọng, không khí quay phim không còn nhẹ nhõm như hai ngày trước mà từ từ trở nên khẩn trương. Vai diễn Lạc Cần của Đồ Điềm cũng từ từ nhập diễn, cô bé bắt đầu hơi ỉu xìu, vì vậy sau cảnh quay Tô Tinh Dã đều sẽ đưa cô bé đi ăn vài món ngon để giúp cô bé giải tỏa tâm trạng.
Rất nhanh, chịu đựng qua giai đoạn quay phim gian nan nhất, Đồ Điềm cũng được đóng máy rồi, lúc này tâm trạng của cô bé đã bình tĩnh lại. Tô Tinh Dã cố ý dặn Tiểu Thuần đặt một bó hoa cho cô bé. Trong khi Đồ Điềm đang cầm hoa bó chụp ảnh, lúc chụp ảnh, Đồ Điềm chợt nhìn sang bên cạnh trợ lý của cô bé.
Bên cạnh trợ lý của cô bé có một cô gái đang cầm hoa tươi, sau khi cô bé nhận ra thì cô ta khẽ mỉm cười với cô bé rồi nhẹ nhàng quơ quơ bó hoa trên tay. Đồ Điềm mừng rỡ một cách không dám tin, vì vậy sau khi chụp ảnh chung xong thì cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ cô ta.
“Chị!!”
…
Lúc Tô Tinh Dã đang quay thì cảm thấy dường như có người đang nhìn mình, tuy diễn viên các cô thường xuyên sẽ bị mọi người vây xem trong quá trình quay phim, nhưng cô nhạy cảm phát hiện ánh mắt này không giống với ánh mắt của những người khác, dù vậy cô vẫn cố loại bỏ tạp niệm để bản thân tập trung vào cảnh quay.
“Cắt! Qua!” Phó đạo diễn dùng loa thông báo.
Đồ Điềm vội đến trước mặt Tiểu Thuần, lập tức cầm một chai nước suối chạy tới chỗ cô, sau khi đứng trước mặt thì mở nắp đưa cho cô: “Chị Tinh Dã, hoa chị tặng em đẹp lắm ạ, em thích cực kỳ.”
Tô Tinh Dã nhìn Đồ Điềm đã thay lại đồ cá nhân sau khi đóng máy thì cười nhận lấy nước rồi nói: “Em thích là tốt rồi, không phải hôm nay em về Bắc Kinh sao? Sao còn chưa đi nữa?”
Đồ Điềm: “Em muốn chào chị rồi mới đi.”
Tô Tinh Dã cười đưa xoa đỉnh đầu cô bé.
Đồ Điềm nắm chặt tay của cô: “Đúng rồi, chị Tinh Dã, em giới thiệu với chị một người nhé.”
Tô Tinh Dã thuận đà để cô bé dắt đi, bấy giờ cô mới chú ý tới cô gái có gương mặt xinh đẹp và mái tóc xoăn đang đứng bên cạnh trợ lý của cô bé, bộ trang phục màu tím tôn lên làn da của cô ta. Dù chưa đến gần nhưng Tô Tinh Dã có thể đoán được người Đồ Điềm muốn giới thiệu cho cô làm quen chính là cô ta, vì vậy cô lễ phép gật đầu mỉm cười và cũng nhận được sự đáp lại tương tự.
“Chào cô, tôi tên là Thư Nguyệt.” Thư Nguyệt chủ động giơ tay ra với cô.
Tô Tinh Dã nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô ta rồi nhẹ nhàng nắm chặt: “Tô Tinh Dã.”
…
Đồ Điềm đóng máy rồi rời đi, đoàn phim lại dời về Hoành Điếm quay tiếp, quay cả ngày lẫn đêm khoảng hơn nửa tháng, cuối cùng “Nhân chứng” quay gần bốn tháng đã chính thức đóng máy và sẽ trở về Bắc Kinh đãi tiệc đóng máy. Vì vậy sau khi đóng máy, tất cả diễn viên chụp ảnh lưu niệm cùng nhau xong thì tự trở về Bắc Kinh trước.
Tô Tinh Dã vốn muốn đi thăm đoàn, vì vậy đã báo trước với anh một tiếng nhưng cuối cùng lại bị từ chối, chủ yếu là anh ở đoàn phim hiện quá bận rộn đến mức chân không chạm đất, hơn nữa đoàn phim đã chuyển vào vùng núi rồi ở trong núi luôn nên rất không tiện. Tô Tinh Dã không quan tâm mấy nhưng anh để tâm, cô mới vừa đóng máy chắc chắn vô cùng mệt mỏi, bảo cô vào núi với anh thì anh sẽ đau lòng.
Vì vậy Tô Tinh Dã không lay chuyển được anh, rõ ràng trong khoảng thời gian này bọn họ quay phim vô cùng khẩn trương, thế nên cô không muốn qua đó gây thêm phiền phức cho anh. Cuối cùng cô ngoan ngoãn đi theo Tiểu Thuần trở về Bắc Kinh.
Sau khi về Bắc Kinh, Dương Vân thấy Tô Tinh Dã gầy hẳn đi thì vội từ chối vài bộ phim điện ảnh và truyền hình nhằm để cô nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đúng lúc mẹ Thẩm cũng nghỉ phép ở nhà, vì thế Tô Tinh Dã lập tức được gọi tới.
Mỗi ngày mẹ Thẩm còn biến đổi làm nhiều món ngon cho cô, mỗi sáng sớm đi chợ mua thức ăn với mẹ Thẩm, buổi trưa luyện bút lông với ông cụ ở thư phòng, buổi tối lại tập trung ở phòng khách chơi cờ vây với ba Thẩm. Tô Tinh Dã thật sự rất thích cuộc sống đủ đầy và ấm áp như thế.
Cô thỉnh thoảng còn gửi video ngắn qua WeChat cho Thẩm Vọng Tân, ví như hôm nay dì nấu món gì ngon, ông ngoại dạy em luyện chữ gì, đánh cờ lại thắng chú ra sao các thứ. Tuy biết bên kia không có tín hiệu và không chắc có thể nhận được nhưng không cản được sự hăng hái gửi tin của cô.
Như mọi lần, Tô Tinh Dã uống sữa tươi hâm nóng mẹ Thẩm chuẩn bị cho cô.
Trước khi đi, mẹ Thẩm dặn dò thật kỹ: “Gần đây trời bắt đầu ấm rồi, buổi tối con mở máy điều hòa cao một chút.”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
…
Sau khi vào núi, Thẩm Vọng Tân cũng quay phim khá vất vả. Buổi trưa sau khi anh quay xong, Đường Viên vội vàng đưa một chai nước cho anh: “Anh Thẩm…”
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt cô ấy do dự bèn hỏi: “Em sao vậy?”
“Anh Thẩm, có người đến thăm anh.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Vọng Tân là Tô Tinh Dã, nhưng nghĩ lại nếu quả thật là Tô Tinh Dã thì Đường Viên sẽ không có vẻ mặt thế này: “Là ai?”
Không biết, là một cô gái ạ.”
Thẩm Vọng Tân nhíu mày: “Ở đâu?”
“Đang ở rạp nghỉ đằng trước của chúng ta ạ.”
Thẩm Vọng Tân vặn chặt nắp bình nước rồi đưa lại cho cô ấy, sau đó cất bước đến rạp nghỉ.
Đường Viên thấy thế thì vội vàng đi theo.
Chưa đến gần, Thẩm Vọng Tân đã thấy được cô gái đứng bên cạnh rạp nghỉ của anh. Đương nhiên cô gái đó cũng nhìn thấy anh, sau đó lập tức vẫy tay với anh. Thẩm Vọng Tân nhìn cô ta, chỉ cảm thấy hơi quen mắt nhưng bỗng chốc không nhớ ra đây là ai.
Cô ta chạy chậm đến chỗ anh, nở nụ cười trên gương mặt: “Thẩm Vọng Tân!”
Thẩm Vọng Tân bình tĩnh nhìn cô ta: “Cô là ai?”
Nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ, tỏ vẻ không dám tin: “Anh quên em rồi?”
“Tôi không biết cô, bây giờ mời cô đi cho.”
“Thư Nguyệt, em là Thư Nguyệt, em đã về rồi.”
Người trong đoàn phim đều biết Thẩm Vọng Tân có bạn gái, bạn gái còn là Tô Tinh Dã. Trải qua thời gian dài ở cùng nhau, họ đều biết Thẩm Vọng Tân là kiểu người gì, anh luôn nghiêm túc đóng phim, không hề mắc bệnh ngôi sao sau khi nổi tiếng, luôn hòa nhã với mọi người, còn một điều nữa là anh thật sự rất yêu bạn gái. Vì vậy khi thấy cảnh này, tuy các nhân viên đều bận bịu với công việc của mình nhưng mắt và tai vẫn không kiềm chế được nhòm ngó qua chỗ đó.
Thẩm Vọng Tân dừng bước: “Hóa ra là cô Thư.”
Thư Nguyệt cười hỏi: “Có phải anh nhớ ra rồi không?”
“Nhớ rồi, nếu cô Thư không có chuyện gì nữa thì về đi.”
Dù đã vài năm không gặp nhưng thái độ của anh với cô ta cứ mãi lãnh đạm, tuy vậy mấy năm cô ta sống ở nước ngoài lại luôn nghĩ về anh. Cô ta bước đến gần anh thêm một bước: “Mấy năm không gặp rồi, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Thẩm Vọng Tân lùi một bước: “Không có gì để nói cả, nếu cô cần vậy thì chúc cô hạnh phúc.” Sau khi nói xong anh không màng quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của Thư Nguyệt mà chỉ nghiêng đầu nhìn Đường Viên: “Tiểu Viên, tìm người đưa cô Thư xuống núi đi.”
Đường Viên thình lình bị điểm danh chợt hoàn hồn, cô ấy lập tức đáp: “Vâng, được ạ.”
“Cô Thư, mời đi theo tôi, xuống núi sớm đi ạ, trời tối đường núi khó đi lắm.”
Khúc nhạc đệm này đã trôi qua như thế, cũng có người trong đoàn phim thầm thảo luận, chẳng qua là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi, dù gì họ đều thấy rõ thái độ của Thẩm Vọng Tân với cô gái kia. Ngày thường anh hòa nhã nhưng luôn xa cách với diễn viên nữ và nhân viên trong đoàn phim, sự khác biệt này quá rõ ràng rồi, quả nhiên thầy Thẩm mỉm cười ngập tràn ấm áp từ cơ thể đến trái tim chỉ xuất hiện khi gọi điện thoại hay gọi video với cô Tiểu Tô thôi, hầy, chua quá chừng.
Buổi tối kết thúc công việc, vì ngày mai có một hoạt động nên Thẩm Vọng Tân xuống núi trong đêm. Lúc trên đường lái xe xuống núi, Thẩm Vọng Tân nhắm mắt lại nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe Đường Viên gọi với giọng điệu dè dặt: “Thẩm… anh Thẩm?”
Thẩm Vọng Tân mở mắt: “Sao thế?”
Đường Viên cầm điện thoại di động của mình đưa cho anh: “Chó săn gửi cho em.”
Khi Thẩm Vọng Tân nhìn rõ hình trên điện thoại di động của cô ấy thì chậm rãi ngồi thẳng người, mày khẽ cau chặt: “Anh ta muốn làm gì?”
Đường Viên nuốt nước bọt: “Bỏ tiền ra mua hình.”
“Bao nhiêu tiền?”
Đường Viên lấy tay ra hiệu một con số.
Thẩm Vọng Tân nhíu mày, dám mở miệng cơ à.
“Anh Thẩm, mua không?”
“Không mua.”
“Hả?”
“Trả lời anh ta rằng chỉ cần anh ta dám đăng lên thì chờ nhận thư của luật sư đi.”
Đường Viên thấy nét sắc bén trong mắt Thẩm Vọng Tân thì không dám nói lời nào nữa nhưng ngón tay lưu loát gửi cho anh ta nguyên văn lời anh vừa nói. Gửi đi được một lúc lâu nhưng không thấy bên kia trả lời lại, cô ấy còn cố ý vào xem thử danh sách bạn bè của anh ta nhưng không thấy kéo cô ấy vào danh sách đen, chắc hẳn anh ta chỉ không muốn trả lời cô ấy mà thôi.
…
Tô Tinh Dã ở nhà họ Thẩm một tuần, lúc này Tiểu Thuần mới tới đón cô về, tuy cô không có lịch trình vào đoàn nhưng cô phải chạy vài hoạt động. Ăn sáng với mọi người nhà mẹ Thẩm xong thì cô hứa sẽ đến nữa rồi mới quyến luyến rời đi.
Trên đường về hai người đều yên lặng nghịch điện thoại, không biết Tiểu Thuần nhìn thấy gì đột nhiên biến sắc, điện thoại chợt tuột tay rơi xuống sàn xe. Thế nhưng điện thoại di động của cô ấy vừa khéo rơi ngay chân Tô Tinh Dã nên cô theo phản xạ khom lưng nhặt lên giúp cô ấy thì Tiểu Thuần bỗng bật thốt lên: “Để em tự làm ạ!”
Song hiển nhiên đã muộn, Tô Tinh Dã đã nhặt điện thoại di động lên, cô vừa đưa điện thoại cho cô ấy vừa kinh ngạc hỏi: “Em sao thế?”
Vừa hỏi xong, mắt của cô lơ đãng nhìn xuống màn hình trên điện thoại của cô ấy. Trên màn hình điện thoại là một tấm hình, đương nhiên là hình chụp, mà trong hình là một nam và một nữ, có vẻ như hai người đang nói gì đó, người đàn ông chỉ lộ ra một bên má, là Thẩm Vọng Tân.
Vả lại cô rất quen thuộc với nụ cười của cô gái này, vì dáng vẻ lúc cô nhìn Thẩm Vọng Tân hoàn toàn giống cô ta như đúc, hơn nữa cô gái trong hình trông hơi quen mặt, hình như cô gặp ở đâu rồi nhưng bỗng nhiên không nhớ ra nổi.
Tiểu Thuần mím môi nhìn Tô Tinh Dã: “Chị Tinh Dã…”
“Hình này là sao?” Cô hỏi.
“Chó săn gửi, nói anh ta chụp được ở phim trường của anh Thẩm.”
“Thế nên?” Tô Tinh Dã hỏi ngược lại.
Sau khi ở với Tô Tinh Dã, Tiểu Thuần thường giao thiệp với một vài phóng viên và paparazzi, nên sao không hiểu âm mưu của gã chó săn này chứ?
“Có lẽ… anh ta muốn chúng ta bỏ tiền ra mua lại.”
Tô Tinh Dã trả điện thoại di động lại cho cô: “Không mua, gửi tấm hình này vào WeChat của chị.”
Tiểu Thuần hơi ngây ra, không mua? Còn muốn gửi hình này vào WeChat? Toang rồi, toang rồi, sao cô ấy cảm thấy hình như chị Tinh Dã đang tức giận??
Tô Tinh Dã nhìn Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng thì bổ sung thêm một câu.
“Đúng rồi, nói cho anh ta biết, anh ta dám đăng thì chị dám tố cáo anh ta đấy!”