Một Kiếp Người Của A Uyên

Chương 11: Làm người được không?


Đọc truyện Một Kiếp Người Của A Uyên – Chương 11: Làm người được không?

Nam nhân ngồi xổm xuống vẫy tay hướng về phía cô bé.
Tiểu gia hỏa lúc này mới lưu luyến từ trong lòng ngực Lý tẩu lui ra.
“Ba ba.”
Đầu xù xù khẽ nâng, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn bước chân ngắn nhỏ, mắt mèo sạch sẽ nhìn chằm chằm anh, mờ mịt có chút không rõ nguyên do.
Hoắc Nghiêu nhàn nhạt ừ một tiếng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nhúm tóc nhú lên trên đỉnh đầu bé, nhịn không được giơ tay đè xuống.
Ân……
Không thành công.
Anh lạnh mặt tiếp tục kiên trì không ngừng ấn nhúm tóc kia xuống.
— kết quả vẫn không đè xuống được.

Hoắc Nghiêu sắc mặt hoàn toàn đen.
Diệp Tang nhìn sắc mặt của nam nhân càng thêm lạnh băng, ngẩng khuôn mặt nhỏ cắn khóe môi âm thanh mềm mại cất lời: “Ba ba……”
Hoắc Nghiêu thấy thật sự là đè không nổi nữa, đối diện với ánh mắt nhút nhát sợ sệt của cô nhóc, mày của anh hơi nhíu, nghĩ vẫn không rõ đối phương là sợ hãi cái gì.
“Con sợ ba?”
Đầu nhỏ xù xù của Diệp Tang nhìn qua, nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu: “Sợ.”
Hồi tưởng kết cục của Hoắc Nghiêu ba ba trong tiểu thuyết cực thê thảm, tiểu gia hỏa không khỏi yên lặng nắm chặt cổ tay áo của đối phương, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khuyên anh, “Ba ba, ba làm người được không?”
Cái thứ nhất ba ba có tính cách điển hình là phản xã hội.
Anh như là trời sinh tâm tính mỏng lạnh, không có bất luận cái gì gọi là sự đồng tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Gân xanh trên thái dương của Hoắc Nghiêu nhảy nhảy, nhìn cô nhóc vài giây, không nói một lời liền vươn tay, đem cái miệng của tiểu gia hỏa chu thành vịt con: “…… Câm miệng.”
Con nhóc này suốt ngày dùng lời nói cũng có thể làm người tức chết.
╭(╯^╰)╮
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang bất mãn cọ cọ anh, đang lúc bé há miệng thở dốc chuẩn bị nói tiếp
Hoắc tổng tài vẻ mặt vô cảm bị cọ: “……”
Trên người của tiểu gia hỏa mang theo vị sữa đặc trưng của trẻ con, mềm mụp một đoàn nhích lại gần, làm Hoắc Nghiêu luôn luôn không tiếp xúc với loại sinh vật là con nít có phần kinh ngạc phá lệ có chút không biết làm sao.
Anh chớp mắt liền biểu tình cứng đờ, con ngươi khẽ run, nhìn chằm chằm tiểu đoàn tử trước mắt.

Tang Tang đầu quơ quơ, “Ba ba ~”
Bé mềm mụp nhìn chăm chú vào cái này tiện nghi ba ba: “Đói ~”
Hoắc Nghiêu đầu ngón tay cứng đờ một cái, còn chưa nói cái gì, quản gia đứng bên cạnh lập tức đi lên trước, mỉm cười nói:
“Tiên sinh, tôi mang tiểu tiểu thư đi ăn cơm.”
Nam nhân rũ mắt nhìn tay lớn của chính mình vững vàng bao bọc lấy tay nhỏ nhẹ nhàng nhéo nhéo, xem nhẹ tia vi diệu kia ở đáy lòng, chẳng hề để ý gật đầu, “Đi thôi.”
Tiểu gia hỏa vừa nghe muốn ăn cơm, tức khắc vô tâm vô phổi nhào tới quản gia, “Gia gia gia gia ăn cơm ăn cơm ăn cơm ~”
“Ai u.” Quản gia đột nhiên không kịp phòng ngừa bị một cái ôm nào tới thoáng lui về phía sau một bước, vội vàng ôm chặt tiểu gia hỏa bụ bẫm trong lòng ngực, mềm lòng rối tinh rối mù, “Tiểu tiểu thư đừng nóng vội.”
……
Buổi tối trong thư phòng, đầu ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, một khuôn mặt âm trầm, áp lực không khí làm trợ lý Triệu ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim sờ sờ chóp mũi.
“Tổng tài, tra không ra.”
“Chúng ta đã kiểm tra tất cả camera ở những chỗ mà tiểu tiểu thư xuất hiện.”

Dừng một chút, trợ lý Triệu sắc mặt ngưng trọng, “Kết quả vẫn là không có.”
“Có chút theo dõi bị virus không rõ công kích, tạm thời mở không ra, tôi đã điều động hacker mà công ty nuôi dưỡng đuổi theo manh mối điều tra.”
“Đại khái một tháng có thể có kết quả.”
Không phải bọn họ là phế vật, mà là cô bé này lai lịch xác thật là thần bí.
Thế lực sau lưng của cô bé, nhất định không nhỏ.
Hoắc Nghiêu đối với vấn đề này rõ ràng có chút thiếu hứng thú, anh nhàn nhạt ừ một tiếng, không có truy vấn tại sao lại cần một tháng.
Ở trong mắt anh đó chỉ là một con nhóc mà thôi.
Còn có thể lên trời ư?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.