Một Hồi Mộng

Chương 91: Bình Phẩm Tông


Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 91: Bình Phẩm Tông

“Boong………!”

Một tiếng chuông đột nhiên vang lên làm cho không gian đang trong trạng thái yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào, tiếng chuông vang vọng làm cho lũ chim muôn đang ngủ trên các cành cây thức giấc bay loạn xạ lên không trung tựa như đại nạn đang buông xuống.

Tiếng chuông đột ngột làm náo loạn một vật này có lẽ là tiếng chuông báo hiệu cho thời gian sơ khảo ở Đan Thần Phong đã hết, bởi vì ngay sau đó một giọng nói vang lên khẳng định đều chúng ta suy đoán, giọng nói này chính là của Đại Trưởng Lão Trần Thoái Thương:

“Tốt! Thời gian đã hết! Mời các ngươi dừng bút, sau khi nộp bài xong thì các ngươi có thể về, ngày mai sẽ có kết quả!”

Sau khi lão dứt lời thì các đệ tử bên dưới nhanh chóng nộp bài rồi rời đi, cùng thời điểm đó bên phía Vũ Sát Phong cũng đang chuẩn bị diễn ra những trận đấu tranh giành vị trí thủ tịch để tử, tuy đây chỉ là những trận đầu mang tính chất loại bỏ nhưng hầu như các đệ tử rời khỏi Đan Thần Phong đều đi đến nơi này để cổ vũ, không khí náo nhiệt càng lúc càng nóng lên.

Trong cái không khí nóng dần lên từng phút như vậy mà Vũ Tiểu Vũ của chúng ta lúc này thì lại đang buồn chán đứng ở một góc lặng lẽ nhìn tất cả mọi việc, kiếp trước hắn vốn là người không thích náo nhiệt cộng thêm bây giờ lại đang là kẻ địch của tất cả nữ nhân ở đây nên hắn cũng chẳng muốn xuất hiện sớm làm gì, nếu bây giờ hắn mà xuất hiện thì đảm bảo hắn sẽ trở thành người nổi bật, bao nhiêu ánh mắt sẽ đổ dần về phía hắn, vừa nghĩ đến đây hắn liền có cảm giác chán ghét.

Ba ngày này, tâm trạng của hắn cũng không được tính là tốt vốn hắn định sẽ dừng lại ở ngày trận đầu tiên nhưng suy nghĩ này của hắn đã phải thay đổi vì ngay sau hôm hắn điền tên mình vào danh sách mười người đứng đầu thì Mạnh Lệ Nương đột nhiên tìm hắn.

Tuy không biết là chuyện gì nhưng hắn cũng ngờ ngợ đoán được một chút, chỉ là hắn không ngờ ngay khi cánh cửa vừa đóng lại Mạnh Lệ Nương liền chửi hắn một trận không thương tiếc, cái gì mà kẻ gian dối, cái gì tên háo sắc không từ một chút thủ đoạn nào…

Nàng chửi hắn đúng nữa canh giờ liền bảo hắn rời, trước khi hắn rời đi nàng còn không quên nói bóng nói gió trong lời nói có ý tứ cảnh cáo hắn “ Ba ngày sau nếu như ngươi cố ý thua bất kì một trận đấu nào thì cả đời này ngươi đừng mong mà sung sướng nữa!” Mạnh Lệ Nương nói đến đây thì dừng lại ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý liếc quả tiểu tiểu đệ của hắn một cái làm cho hắn vô thức lấy tay che lại. Bây giờ nghĩ lại hắn còn cảm thấy hạ thân có chút lạnh lẽo à!

Lúc này ở trước Đại Điện của Thái Sơ Tông, có bốn lôi đài trong đó có một lôi đài khá to được đặt ở ngay chính giữa của mảnh sân, xung quanh nó chính là ba lôi đài đặt ở ba hướng Bắc, Tây Nam, Đông Nam và ba lôi đài này chính là nơi tỷ thí tiếp theo của bọn họ, còn lôi đài ở giữa chính là nơi diễn ra các trận đấu tuyển chọn vị trí Đệ Tử Thủ Tịch, khi thứ hạng của bọn họ một lần nữa được xác định.


Ngay lúc này từ bên trong Đại Điện có một người đi ra và người này không ai khác chính là Mạnh Thiên Uy Tông Chủ Thái Sơ Tông:

“Như các ngươi đã biết, ba ngày trước các ngươi đã bốc thăm xác định danh tính kẻ thi đấu với mình nhưng còn chưa biết thứ tự thi đấu ra sao, cho nên hôm nay các ngươi sẽ lại tiếp tục bốc thăm để xác định lượt đấu của mình, bây giờ ta sẽ mời những người có lá thăm là số chẵn bước lên bốc thăm!”

Lão vừa dứt lời thì bên dưới liền xuất hiện một nhóm người, không ngờ trong nhóm người này còn có Vũ Đại, việc bóc thăm diễn ra rất nhanh chóng và thứ tự thi đấu của các cặp đôi cũng nhanh chóng xuất hiện. Quá trình bốc thăm cũng không có xảy ra bắt kỳ việc ngoại ý muốn nào, có thể nói cặp đôi thi đấu được chút ý nhất là có lẽ là cặp thi đấu của Vũ Tiểu Vũ và Vũ Đại. Ngay khi kết quả bốc thăm được xác định giọng nói của Mạnh Thiên Uy lại một lần nữa vang lên:

“Được rồi! Ta cũng không nhiều lời với các ngươi bởi vì quy tắc năm nào cũng như thế nhưng ta chỉ nhắc các ngươi nhớ một điểm, đây là tỷ thí giữa đồng môn với nhau nên điểm đến là dừng không phải cần người sống ta chết, nếu như cảm thấy không ổn có quyền lên tiếng nhận thua người giám thí sẽ can thiệp, nếu như kẻ đó nhận thua nhưng người còn lại vẫn tiếp tục tấn công liền coi như vi phạm nội quy sẽ bị giết ngay tại chỗ, không cần biết ngươi có lý do gì hay ngươi là người của thế lực nào cũng không ngoại lệ!”

Lão vừa nói xong liền rời khỏi lôi đài nhường chỗ cho bọn chúng thi đấu, ngay khi lão rời đi thì ba lôi đài ở ba hướng liền xuất hiện những vị giám thí, sau khi họ kiểm tra xung quanh lôi đài một lượt liền gọi những đệ tử có tên trong lượt thi đấu đầu tiên. Ngay khi cái tên đầu tiên vang lên thì những đệ tử phía bên dưới đã phát cuồng reo hò dự dội, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía lôi đài ở hướng Tây Nam bởi vì vị giám thí ở nơi đây vừa đọc lên cái tên khiến cho đệ tử bên dưới phát cuồng à.

“Thủy Tiên sư tỷ vô địch!…..Thủy Tiên sư tỷ…Thuỷ Tiên sư tỷ!….Trần sư muội cố lên…!”

Tiếng reo hò cuồng nhiệt ở lôi đài phía Tây Nam liền dẫn đến sự chú ý của không ít nam đệ và trong số đó còn có Vũ Tiểu Vũ đang đứng một bên không biết làm gì, hắn khẽ đưa mắt hướng về chỗ náo nhiệt, khi phát hiện ra nguyên cùng sự di chuyển của đám đệ tử thì hắn không khỏi lắc đầu thở dài “ Đúng là Si Nhi à”, hắn nói mà không biết ngượng bởi vì đâu phải ai cũng tốt số nhưng hắn chứ.

Sở dĩ hắn phản ứng hờ hợt như vậy chính là vì Thủy Tiên trong mắt bọn người đó thanh cao thoát tục còn đó với hắn, nàng chỉ là một cô tình nhân nhỏ bé một, cô vợ diệu hiều mà thôi.

Tuy hắn không di chuyển nhưng không có nghĩa là người khác không di chuyển chính vì thế mà hắn bị người ta đẩy sang một bên xém chút nữa cấm đầu xuống đất, sau khi ổn định lại thân thể hắn nhịn không được liền mắng một câu:

“M.. kiếp! Mới sáng sớm đã gặp thứ âm binh?”


Tiếng mắng chửi của hắn liền dẫn đến sự phản ứng của tên vừa đụng hắn, vốn tên đó sau khi đẩy ngã hắn sang một bên liền không quan tâm nhanh chóng rời đi nhưng tốc độ chửi của Vũ Tiểu Vũ cũng khá là nhanh nên tên đó liền nghe được và hùng hổ quay đầu lại hỏi, bộ dạng của hắn khá là tức giận.

“Tiểu tử ngươi chửi ai đó…?

Vũ Tiểu Vũ bình tĩnh, cười cười, nói:

“Ta chửi thứ âm binh ngươi là thứ âm binh đó sao?”

“Thế nào tên nhóc con miệng còn hôi sữa, có gan chửi không có gan nhận sao?”

“Ngươi bị điếc á, ta không có phủ nhận là ta không chửi mà ta nói là ta chửi thứ âm binh, không lẽ ngươi tự nhận mình là thứ âm bình đó hay sau mà phản ứng?”

“Ngươi…!”

“Tiểu Minh không cần đôi co với hắn, qua Đại Hội rồi tính xổ với thằng nhóc này cũng không muộn, ngươi còn đứng đó luyên thuyên mất chỗ tốt được ngắm tiên tử bây giờ, ngươi có đi không?”.

Tiểu Minh nghe đồng bạn nói vậy liền quay đầu nhanh chóng chạy theo, trước khi đi hắn còn không quên nhìn Vũ Tiểu Vũ thêm một hai lần, chắc có lẽ hắn muốn nhớ kỹ mặt mũi của Vũ Tiểu Vũ để tiện cho việc trả thù cũng nên. Về phần Vũ Tiểu Vũ, hắn cũng quá không để ý đến liền tìm một chỗ không người ngồi xuống bởi vì hắn cũng có nguyên tắc của chính mình, do lúc này toàn bộ nam đệ tử đã di chuyển về hướng tọa lạc của Thủy Tiên nên việc tìm một chỗ trống bây giờ đối với hắn là tương đối dễ dàng.

Khi hắn vừa ngồi xuống thì phía sau lại truyền đến tiếng oán hận của hai nữ nhân đang nói chuyện với nhau:


“Đúng là bọn nam nhân thối tha, trước mặt chúng ta lúc nào cũng nói lời ngon ngọt nhưng khi Thủy Tiên sư tỷ xuất hiện thì bọn chúng liền coi chúng ta là không khí, nào có để chúng ta vào trong mắt!”

“Haiz! Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được! Ai biểu Thủy Tiên sư tỷ được lọt vào Tuyệt Sắc Bảng do Bình Phẩm Tông bình chọn làm gì?”

“Bình Phẩm Tông? Còn có tông môn như vậy nữa à!” Vũ Tiểu Vũ ngồi một bên nghe hai người bọn họ nói vậy liền không nhịn buộc miệng hỏi, thần tình có chút kinh ngạc:

“Đương nhiên! Đó là…” Cô gái nghe có người hỏi liền theo quan tính trả lời nhưng sau đó liền hoảng hốt dừng lại, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn Vũ Tiểu Vũ hỏi:

“Sau ngươi còn ở đây?”

Vũ Tiểu Vũ có chút ngẩn ngơ không hiểu ý của nàng:

“Các ngươi nói lạ nhỉ? Ta không ở đây thì ở đâu?”

“Không phải! Ý ta là tại sao ngươi không cùng bọn người kia rời đi?”

“Vì sao? Ta phải cùng bọn chúng rời đi!”

Hai nàng nghe hắn nói vậy lại càng kinh ngạc hơn, nhìn biểu tình của hắn cũng không có chút nào là giả dối, khi các nàng định nói gì đó thì Vũ Tiểu Vũ lại tiếp tục nói:

“Được rồi! Bỏ qua chuyện đó đi, các người có thể cho ta biết một chút thông tin về Bình Phẩm Tông không, ta rất hiếu kỳ với tông môn này!”


“À! Bình Phẩm Tông là một tông môn đặc thù nhưng lại có danh khí rất là lớn, hầu như tất cả các tông môn trên đại lục này đều phải kính nể họ ba phần mà cũng không riêng gì nhân loại ngay cả yêu tộc, ma tộc và các chủng tộc khác đều kính nể bọn họ, để gia nhập vào Bình Phẩm Tông cũng rất là đơn giản mà cũng vô cùng phước tạp, đại khái bọn họ không yêu cầu ngươi phải có tu vi cao chỉ cần ngươi có học thức uyên bác là được, còn có phải thông qua khảo nghiệm về các loại cầm kỳ thi họa nữa, công việc chủ yếu của bọn họ chính là thu thập thông tin mà thôi”

“Cái gì? Chỉ là một đám thư sinh trói gà không chặt lại có thể làm cho cả đại lục này phải kính họ ba phần, các ngươi có nói quá không vậy, cô nương?” Sau khi cô gái dứt lời thì Vũ Tiểu Vũ có chút không tin nói,

“Hừ! Ngươi không tin thì thôi! Ta cũng không nói điêu đâu, theo như ta được biết thì bọn họ người này nắm giữ rất nhiều bí mật của tất cả các chủng tộc và tông môn nên không ai dám động vào bọn họ, chỉ cần một thế lực nào có ý đồ liền gặp phải sự truy sát của tất cả các thế lự còn lại. Ngoài ra, thế lực nào được đệ tử của Binh Phẩm Tông phụng sự liền có thể trở thành bá chủ một phương nên thành ra rất ít người dám đắc tội với bọn họ”

“Còn có chuyện như vậy? Đúng là không thể người à” Cô gái gật đầu xác nhận với lời bình phẩm của Vũ Tiểu Vũ. Sau khi có được đáp án Vũ Tiểu Vũ liền cảm tạ hai cô gái:

“Đạ tạ, các ngươi đã cho ta biết!”

Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa ôm quyền cúi người trước mặt bọn họ, hai cô gái thấy hắn làm như vậy thì rối rít nói không có gì, trong lòng càng lúc càng nhìn Vũ Tiểu Vũ thuận mắt, một là vì hắn không háo sắc thấy nữ nhân liền quên mất phụ mẫu của mình là ai, hai là thái độ đối với các nàng rất tốt nên các nàng rất có hảo cảm với hắn.

“Keng..”

Đúng lúc này một tiếng kẽng khẽ vang lên, báo hiệu thời gian thi đấu của trận đầu tiên chính thức bắt đầu, ở lôi đài Tây Nam là Thủy Tiên đấu với Danh Ngọc Lan một trận đấu giữa hai cô gái, Lôi đài Đông Nam là Vương Thái Minh đấu với Quách Báo và ở lôi đài còn lại chính là Vũ Tam đấu với Đỗ Thanh Thanh.

Khi trận đấu vừa bắt đầu thì sáu người bọn họ liền nhanh chóng lao vào nhau nhưng chẳng ai thật sự ra đòn, bọn họ chỉ dùng những chiêu thức đánh thâm dò đối phương tỷ nhầm tìm ra điểm yếu để đột phá, chẳng hạn như cặp đấu của Thủy Tiên, tuy bọn họ là cùng một thế hệ nhưng cũng chẳng mấy quen thuộc nhau đều không hiểu rõ cách chiến đấu của nhau như thế nào nên việc thâm dò là đều tất nhiên.

Mười phút trôi qua nhưng chẳng có ai đột phá vượt lên, vẫn chỉ là những đòn đánh nhằm chờ đối phương lộ ra sơ hở, chính vào lúc này kinh biến đã xảy ra ở lôi đài phía Bắc, Vũ Tam không ngờ lại bị Đỗ Thanh Thanh đánh bay ra khỏi lôi đài.

Trước đó hai người cũng như những người khác chỉ đánh những chiêu thức thăm dò đối phương nhưng có vẻ như trong chiến đấu Vũ Tam vẫn còn non kém liền bị những chiêu thức của Đỗ Thanh Thanh làm cho mất kiên nhẫn, Vũ Tam lúc đó đánh ra một chiêu Liệt Diễm Đao về phía Đỗ Thanh Thanh nhưng lúc Hoả Đao của hắn sắp chạm vào người Đỗ Thanh Thanh thì nàng bổng nhiên biến mất và sau đó, hắn liền bay ra khỏi lôi đài.

Thực ra trước khi Vũ Tam ra chiêu thì Đỗ Thanh Thanh đã tạo ra một lớp băng mỏng nhờ vào khúc xạ ánh sáng phản chiếu hình ảnh cho thấy nàng vẫn còn đúng đó khiến cho phán đoán của Vũ Tam không chính xác nhưng thật chất lúc nàng đã vòng ra phía sau lưng của Vũ Tam rồi…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.