Một Hồi Mộng

Chương 73: Phải Chăng Đây Là Khổ Nhục Kế?


Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 73: Phải Chăng Đây Là Khổ Nhục Kế?

Ở một nơi xa, có một toà cung điện to lớn phải nói là uy nga tráng lệ.

Lúc này có một lão già đang quỳ một bên gối hai tay ôm quyền mặt nhìn xuống đất, phía trước hắn là bóng lưng của một người nào đó đang mặc một bộ Hoàng Kim Long Bào, dáng vẻ uy nghiêm cả người phát ra luồn long khí trấn áp cả toàn cung điện.

“Bẩm bệ hạ! Phía nam truyền về tin tức khẩn cấp?”

Thì ra bóng người này chính là Nhân Đế Hiên Viên Thiên của Nhân Tộc, lúc này hắn không quay đầu bình thản hỏi:

“Tin tức gì?”

“Bẩm bệ hạ! Theo tin tức truyền về thì không biết vì sao một loạt Yêu Thú lại hoạt động mạnh mẽ gần biên giới của Nhân Yêu”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

“Đúng vậy bệ hạ! Tuy vẫn chưa có chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát nhưng thành chủ Phượng Vũ thành vẫn quyết định bẩm báo vì hắn sợ sắp có chuyện xảy ra lớn”.

“Hừ! Ngươi vòng vo tam quốc nãy giờ vẫn chưa đi vào mục đích chính của tin tức này nữa à” Hiên Viên Thiên lúc này đột nhiên quay lưng nhìn thằng vào hắn hừ lạnh nói,

“Lão Thần có lỗi! Xin Bệ Hạ bước giận!” Người đang quỳ biết tính tình của hắn như thế nào liền nhanh chóng dập đầu nhận tội,

“Thôi được rồi! Có chuyện gì ngươi nói nhanh đi, gần đây ta bận lắm!” Hiên Viên Thiên phất phất tay nói,

“ Chuyện là gần đây có tin đồn, Pháp Bảo thần cấp của Ma Tộc sắp xuất thế, tối hôm đó ma khí đã tràn ra từ ngọn Bàn Tọa Sơn của Thái Sơn Tông, phạm vi ước chừng khoảng mười dặm tuy chỉ là thoáng qua nhưng đã làm cho không ít người nổi lên mưu đồ trong có nổi bậc nhất chính là hành động quái lại gần đây của Yêu Tộc”

“Tưởng chuyện gì! Nếu đó là Pháp Bảo của Ma tộc thì bọn người Yêu Tộc có lấy được cũng chẳng nào thể sử dụng được, Yêu Ma căn bản là hoàn toàn khác nhau, cứ để cho bọn chúng muốn làm gì làm đi!”


Hiên Viên Thiên vừa nghe lão già nói xong thì buông ra một câu kiểu như không muốn quan tâm, lão già vẫn không nói gì đứng một bên chờ đợi chính vào lúc này Hiên Viên Thiên lại nói tiếp:

“À chuyện này ngươi cứ nói với Tú Nhi đi! Bảo nó dẫn theo Tín Trung và Nghĩa Trung đi một chuyến xem sao, sẵn tiện bảo nó mang theo thiệp mời trên đường đến Thái Sơ Tông phát luôn một thể!”

“Bệ Hạ! Chuyện này liệu công chúa có lo được không? Tu vi và tuổi của nàng còn quá non kém, lão Thần sợ…”

“Được rồi! Ngươi nhiều lời cái gì, nó đã mười tám rồi còn tính nhỏ cái gĩ nữa, người trong hoàng thất thì không thể giống như người bình thường được, một chuyện nhỏ như vậy mà nó cũng làm không xong thì không phải là con gái của Hiên Viên Thiên ta, được rồi ngươi lui đi ta còn có việc!”

Hiên Viên Thiên không chờ hắn nói hết câu liền ra lệch, giọng nói của hắn tuy nghẹ nhàng nhưng lại làm cho người nghe không thể nào không làm theo cho được.

Lão già nhìn theo bóng lưng của Hiên Viên Thiên lại lắc đầu thở dài, lão không phải không biết tính tình của hắn như thế nào mà không nghĩ hắn lại có thể làm như vậy “Chuyện này theo lý mà nói thì đúng là chuyện lớn không phải lớn mà chuyện nhỏ cũng không phải nhỏ nhưng Bệ Hạ tại sao lại giao cho một đứa trẻ chưa hiểu chuyện như vậy đi làm, liệu có ổn thoả không?” Trong lòng lão hiện lên dòng suy nghĩ.

Lúc này lão bắt đầu di chuyển phương hướng chính là Hiên Viên Tông, bởi hầu hết những người trong hoàng tộc đều ở đây tu luyện và sinh hoạt như một tên đệ tử bình thường, nơi này cũng chính là nơi để bọn họ cấu kết với nhau thành lập thế lực cho mình để sau này có thể tranh đoạt vương vị.

Bởi vì nơi đây cũng là nơi tụ tập đám nhi tử của bọn quần thần Đế Quốc Hoàng Thiên và nơi này được xem là nơi tu luyện của bọn con ông cháu cha, tuy hằng năm đều có tuyển thêm những thiên tài trong dân chúng nhưng nhìn chung cũng chỉ là làm nền cho bọn phá gia chi tử kia mà thôi.

Có một lần Hiên Viên Tông có một tên đệ tử là thiên tài trăm năm có một nhưng vì đắc tội với Đại Hoàng Tử liền bị ép tới mức chết đi trong uất hận không ngốc đầu lên được, chuyện này về sau được Nhân Đế biết được nhưng người đã mất thì truy cứu cũng không còn tác dụng gì nên chuyện cứ thế mà trôi qua.

Ngày lúc này một công trình kiến thúc rất đẹp mắt xuất hiện trong tầm mắt của lão già, nhìn từ xa thì tòa kiếm trúc này cứ như thể xuất hiện giữa không trung vì nó được xây dựng trên một cái cán kiếm đưa ra khỏi vách núi.

Cán kiếm này theo nhưng truyền thuyết kể lại thì đây chính là Thần Khí Hiên Viên Kiếm được Hiên Viên Văn Vũ sử dụng, trong trận đại chuyện kinh tâm động phách giữa Nhân, Ma, Yêu ba cỗ thế lực lớn thì thanh Thần Khí này bị đánh văng khỏi tay Hiên Viên Văn Vũ và cấm sâu vào vách núi chỉ để lộ là một góc cán kiếm nhưng ngày hôm nay.

Sau Trận đại chiến đó không ai biết Hiên Viên Văn Vũ như thế nào chỉ biết từ lúc thanh Hiên Viên Kiếm này cấm ở đây thì không còn người nào có thể rút nó ra được kể cả con cháu đời sau của hắn cũng không làm được đều đó.

“Gặp qua Đinh Thừa tướng”


Một đường lão đi tới liên tục được các đệ tử trong tông chào hỏi có một số quen biết lão vì bọn họ chính là con cái của các đại quan trong triều một phần khác biết lão vì lão là người truyền đạt thủ dụ của Nhân Đế.

Đúng lúc này lão dừng lại trước một căn phòng to lớn, hơi khom người giọng nói có chút to lớn:

“Lão Thần Đinh Văn Mậu đến bái kiếb Thất Công Chúa, mong người ra gặp mặt!”

Lão vừa dứt lời thì bên trong có tiếng bước chân di chuyển, một lúc sau thì một cô gái tuổi tầm đôi mươi mở cửa ra nói:

“Đinh bá bá người lại quá khách khí! Phụ vương có chuyện gì bảo ta đi làm nữa sao?”

Thì ra cô gái này chính là Hiên Viên Tú Nhi, Đinh Văn Mậu vừa nghe nàng nói thế liền cười hả hả hỏi:

“Sao công chúa biết Bệ Hạ lại giao việc làm cho công chúa?”

“Chuyện này thì qua đơn giản rồi, Đại Hội Tông Môn mười năm diễn ra một lần lại sắp đến kỳ tiếp theo, chuyện này phụ vương nhất định sẽ giao cho ta đi làm rồi!” cô gái nở nụ cười hồn nhiên nói.

“Thất Công Chúa! Người tuy là đoán đúng nhưng chỉ được một nữa thôi, lần này Bệ Hạ còn giao cho người một việc khác nữa?”

“Còn chuyện khác nữa sao?” Cô gái hiếu kỳ hỏi

“Lần này là một chuyện xuôi nam đến Phượng Vũ Thành, đi cùng với người là Lâm Tín Trung và Lâm Nghĩ Trung, các ngươi đến đó đều tra vấn đề thực hư tại sao gần đây Yêu Thú lại tăng cường hoạt động gần biên giới, còn việc kia chỉ là tiện đường vì đích đến cuối của người vẫn là Thái Sơ Tông!”

“Cái gì? Ta phải đi chung với hai tên chán ghét kia sao? Hừ! Vừa nghe liền không có cảm giác muốn đi chút nào, sao Phụ Vương lại không giao cho mấy vị tỷ tỷ đi làm chứ, mình ta đi phát thiệp mời cũng được mà?”


“Công Chúa! Người sao có thể đi một mình được, những người hành tẩu trong gian hồ rất là nham hiểm nếu biết người là công chúa bọn họ sẽ không dễ dàng để cho người bình an rất đi đâu” Đinh Văn Mậu nghe nàng nói thế liền không khỏi lắc đầu diễn giải sự nguy hiểm của con người như thế nào.

“Haha! Ngài lại quá lo xa rồi! Nếu bọn họ biết là ta công chúa không chừng còn cung phụng ta ấy chứ, haiz chỉ tiếc là phụ vương đã giao việc rồi ta còn có thể đi một mình được nữa sao?” Hiên Viên Tú Nhi vẫn hồn nhiên cười nói đúng là một cô gái chưa hiểu được sự đời nông sâu là thế nào.

“Vậy được rồi! Công chúa hãy chuẩn bị đi vài ngày nữa sẽ khởi hành, ta còn phải đi thông báo cho hai tên kia biết nữa!”

“Đinh bá bá đi thông thả!”

Sau khi tiễn Đinh Văn Mậu rời đi Hiên Viên Tú Nhi có chút oán hận và người đang oán hận không ai khác chính là Phụ Vương của mình:

“Phụ Vương thiệt là! Đâu phải người không biết hai tên chán ghét đó có ý với mình, hạ lệnh cho bọn họ đi theo mình chẳng khác nào cho bọn họ có cơ hội làm phiền mình, thiệt là bực bội quá đi à!”.

Nàng vừa nói vừa dậm chân tựa như đang dậm hai cái bản mặt mà nàng chán ghét vậy.

– ——————————————————o0o————————————————

“Ầm”

Một bóng người trần truội lao đi đập mạnh vào vách đá người này không phải ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ, khi hắn đưa mắt nhìn chủ nhân của một chưởng vừa rồi thì lại có một cám giác không nói nên lời.

“Ngươi…ngươi…!”

“Ta thì làm sao?” Mạnh Lệ Nương khẽ lòm hắn hỏi,

Thật ra thì một chưởng vừa rồi đánh ra cũng không phải vì nàng chán ghét hắn hay là tức giận gì mà đây căn bản chỉ là nàng cảm thấy có chút không quen vì khi nãy nàng vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong lòng một nam nhân và đều này làm cho nàng có chút hoảng hốt không kịp nghĩ ngợi liền ra tay đánh hắn.

“Nàng không làm sao mà trong nàng bây giờ rất là đẹp à! Khiến cho ta không biết phải khen nàng như thế nào nữa.”

Vũ Tiểu Vũ vừa nói vừa đưa mắt nhìn lên nhìn xuống cơ thể của Mạnh Lệ Nương một lượt, đối với hành động sắc lang của hắn. Mạnh Lệ Nương cũng chả thèm quan tâm mà che đậy, nói một cách chính xác thì dù nàng có che đậy thì cơ thể của nàng vẫn hiện lên trong đầu của hắn mà thôi vì nàng đã trao tất cả mọi thứ cho hắn rồi còn gì.


“Không biết lớn nhỏ! Chú ý cách xưng hô của ngươi đi ta dù gì cũng là trưởng bối của người à, cơ mà ngươi cũng dẽo mồm dẽo miệng ghê nhĩ nhưng ta không phải là những nữ nhân ngây thơ để ngươi có thể dùng những lời lẽ đường mật mà dỗ dành đâu!”

Mạnh Lệ Nương ngoài mặt tuy nói vậy nhưng trong lòng đương nhiên là vui như trẫy hội rồi, được nam nhân của mình khen như thế có nữ nhân nào mà không vui cho được.

“Ta đây là nói sự thật! Nàng trong rất là xinh đẹp, nàng không tin ta cũng đành chịu thôi”

“Được rồi! Ngươi cũng đừng mơ mộng nữa, từ ngày hôm này trở đi chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa, ngươi hãy quên tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta đi, nói cho cùng nó cũng không tốt cho ngươi đâu” Đúng lúc này khuôn mặt của Mạnh Lệ Nương đột nhiên trở nên lạnh lẽo nói,

Haiz!

Vũ Tiểu Vũ thở dài, mặc dù hắn không tính tới con đường hoàn mỹ nhất nhưng không ngờ nàng vẫn chọn con đường này, con đường mà hắn luôn suy nghĩ tới, lặng nhìn nàng thật lâu hắn mới lên tiếng nói, mỗi câu nói cứ như là dao gâm đâm vào trong lòng Mạnh Lệ Nương vậy:

“Ta Vũ Tiểu Vũ xin thề! Kể từ ngày hôm nay trở đi, ta cũng Mạnh Lệ Nương không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, nếu như phản bội lời thề tiết lộ chuyện ngày hôm đó cho kẻ thứ ba biết sẽ vỡ nát như cánh tay này…”

Hắn vừa dứt lời liền dụng lực từ bàn tay phải đánh thật mạnh vào cánh tay trái, xương cốt nơi đó liền gãy thành từng khúc.

“Ngươi…Ngươi bị điên à! Ta bảo ngươi quên đi chứ có bảo ngươi thề độc như vậy sao?”

Lúc này khi hắn vừa nói nàng liền biết có chút không đúng nhưng vì khoảng cách của hai người khác là xa cho nên không cách nào ngăn cản kịp, nàng nhanh chóng lao đến cầm cách tay đã biến thành dị dạng của hắn không khỏi có chút cảm giác khó chịu.

Vũ Tiểu Vũ mặc kệ nàng như thế nào liền ôm nàng vào lòng, giọng nói có chút thâm tình:

“Nàng nghĩ sau tất cả những gì xảy ra, ta có thể quên nàng sao? Quên đi tất cả mọi chuyện xảy ra sao? Ta nói cho nàng biết là không thể nên ta chỉ có thể làm như vậy để ép cho mình có thể làm được đều đó!”

Mạnh Lệ Nương lúc này tâm trạng có chút ngổn ngang nằm trong lòng hắn, nàng đúng là có chút cảm giác an toàn khi ở cạnh hắn nhưng…..suy nghĩ một lúc lâu nàng mới nói:

“Được rồi! Ngươi không muốn quên cũng đươc nhưng ngươi hãy cho ta chút thời gian để ta có thể chấp nhận được ngươi hay không?”

Sau khi nàng nhận được sự đồng ý của hắn liền tiễn hắn rời khỏi, trong lòng của nàng lúc này rất là rối loạn, sau từng ấy năm cô độc trái tim của nàng đã chai sạn rồi nhưng không ngờ bây giờ nó lại loạn nhịp như vậy, có lẽ tất cả là định mệnh do ông trời đã sắp đặt nếu không tại sao nàng cho hắn ở đây? Tại sao lại có vụ cá cược để nàng phải dốc lòng bồ dưỡng hắn và để cho hắn có cơ hội tiếp cận nàng? Tại sao tu vi của nàng lại vì hắn mà thăng tiến phải chăng đây là ông trời muốn bù đắp lại cho nàng sao khi đã tước đoạt đi mọi thức năm đó?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.