Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 63: Câu Chuyện Hoang Đường
Ở một nơi nào đó không ai biết, một nơi mà bóng đêm bao trùm tất cả vạn vật. Có một cổ quan tài bằng băng trong suốt đang trôi nỗi giữa khoảng không gian vô tận, bên trong lớp băng đó tồn tại một nữ nhân đang ngủ say, nàng có dung nhan tuyệt mĩ rất là xinh đẹp, vẻ đẹp này đáng lý ra không nên tồn tại giữa trời đất này mới đúng.
Lúc này một cánh tay bắt ngờ xuất hiện giữa hư không chộp vào quan tài bằng băng đó, lạ kỳ thay dù không có bất kỳ một thứ gì điều khiển nhưng nó lại lao đi với vận tốc ánh sáng thoát khỏi bàn tay đang chộp xuống trong gang tấc. Một tiếng thở dài vang lên:
“Ngươi làm như vậy có đáng không? Hắn đáng để ngươi chờ đợi như vậy sao?”
Tiếng thở dài vang vọng cả không gian, không ai biết nó xuất phát từ đâu chỉ biết đó là tiếng ai oán của một gã nam nhân mà thôi.
– ———————————————————-o0o——————————————————
Còn Vũ Tiểu Vũ của chúng ta, lúc này hắn đang có một giác mộng xuân thật là đẹp, hắn đang hì hụt cày cấy một nữ nhân có dáng người hoàn mỹ, chỉ là khuôn mặt lại trống trơn không có ngũ quan, nhưng đều đó không quan trọng, quang trọng là cái cảm xúc ham muốn đang trỗi dậy trong lòng của hắn kia kìa.
Một người rồi hai người, hắn liên tiếp hì hụt trên thân thể của những cô gái không có ngũ quan, cứ tưởng chừng như không hề dừng lại nhưng đúng lúc này giấc mộng xuân của hắn lại đến hồi kết vì một cơn đau đớn từ một bên gò má truyền đến kéo hắn về cái thực tại kinh hoàng.
Vũ Tiểu Vũ khó khăn mở mắt vì hai bờ mi của hắn đang muốn đình công, cơn đau nhứt từ khắp nơi trên cơ thể của hắn truyền đến làm cho hắn muốn ngồi dậy cũng khó khăn. Đến khi hắn lấy được ánh sáng thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là một cái trần nhà bằng ngói đỏ, tiếp đó là khuôn mặt của một cô gái đang rất là tức giận.
Hắn hoảng hốt cố ngồi dậy nhưng không thể bởi vì lúc này trên người hắn là một cô gái bán nude hai tay đang ôm ngực và hiển nhiên bản thân hắn cũng không có gì che đậy, một quan cảnh còn kinh khủng hơn lại đập vào mắt hắn, ba cô gái không mảnh vài che thân đang nằm cùng hắn trên một chiếc giường lại chính là người Đinh Tú Linh. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xãy ra thì giọng nói tức giận đã vang lên.
“Ngươi….ngươi! Đã liên tục ba ngày rồi ngươi còn cảm thấy chưa đủ sao?” Cô gái hai tay đang che ngực tức giận mắng.
“Cái gì mà ba ngày?…. Cái gì mà chưa đủ?” Vũ Tiểu Vũ ngẩn ngơ không hiểu cô ta đang nói gì.
“Ngươi thật sự không biết?”
Vũ Tiểu Vũ vô thức gật đầu, thật sự mà nói thì kí ức của hắn lúc này chỉ dừng lại ở lúc hắn ra một quyền kia mà thôi còn lại tất cả hắn không biết một chút gì cả.
“Ngươi….Haiz!” Cô gái có chút tức giận thở dài không nói nên lời.
“Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Nàng nhìn Vũ Tiểu Vũ có chút ngượng, thần tình giống như đang nhớ lại việc hôm đó:
“Ba ngày trước, ta có việc nên đi ngang qua đầm lầy Đông Trũng nên vô tình thấy bốn người các ngươi đang trần truồng nằm dưới nền đất, ta liền nghĩ ngay các ngươi chính là những người lúc buổi sáng đến thôn ta diệt trừ yêu thú và thật tế ta đã đoán đúng vì lúc đến gần các ngươi ta thấy được thi thể yêu thú không đầu nằm gần đó”.
Dừng lại một chút nàng nói tiếp:
“ Vốn ta đã định gọi người giúp đỡ vì các ngươi có tới bốn người nhưng ba người đó là thân nữ nhi lại trần truồng nên không tiện gọi thế nên ta đành phải lần lượt đem bọn họ về đây, đến phiên ngươi vừa đi được nữa đường thì bỗng nhiên ngươi lại phát rồ điên cuồng quằn quại bám lấy ta vuốt ve không thôi làm ta một phen kinh sợ, đang định bỏ mặc ngươi thì ngươi lại đột nhiên một lần nữa bất tỉnh.”
Nói tới đây thì nàng có chút ngượng ngùng xấu hổ, Vũ Tiểu Vũ nhìn thần tình của nàng thì cảm thấy có chuyện không hay rồi. Và đúng như vậy tiếp theo đó chính là một câu chuyện hoang đường khiến cho hắn khó mà tiếp nhận:
“Ta vốn ở có một mình nên liền quăn cái ngươi lên chiếc giường này, vốn định vệ sinh các ngươi xong sẽ qua nhà hàng xóm ngủ nhưng không ngờ ta căn bản là không thể đi được. Bởi vì tên dâm tặc khốn kiếp nhà ngươi không biết tạo sao lại một lần nữa hóa rồ, khi đó ta đang giúp ngươi mặc quần áo vào thì bị ngươi đè xuống làm nhục dù cho ta có phản ứng như thế nào thậm chí là dùng dao đâm ngươi cũng không có tác dụng..”
“Haiz! Không lẽ bị dính phải máu của Dâm Long?” Trong lòng Vũ Tiểu Vũ liền nỗi lên một suy nghĩ.
Cô gái có chút lắp bắp, tiếp tục nói:
“Ngươi…..ngươi đúng là tên biến thái, ta bị ngươi làm đến ngất đi tỉnh dậy chục mấy lần nên cũng không còn sức chống cự cứ để mặc người muốn làm gì thì làm, ta lúc đó tưởng chừng như mình sẽ bị ngươi làm đến chết nhưng không ngờ ba cô gái kia cũng phát rồ như ngươi vậy, nếu không có ba cô gái đó thay thế thì ta rất có thể đã là người chết rồi.
Ta sau khi tỉnh dậy liền rời khỏi đây, cứ một khoảng thời gian ta cũng đến xem bọn ngươi như thế nào để còn tiếp ứng nhưng bọn người các ngươi đúng là điên cuồng hết chỗ nói, cứ hoan lạc như thế đúng ba ngày nay. Vừa nãy ta đến đây không nghe tiếng động nào còn tưởng các ngươi đã chấm dứt nhưng không ngờ vừa đến gần thì tên khôn ngươi đã làm ta ra như thế này..”
“Ta…”
Vũ Tiểu Vũ còn chưa nói được gì thì đã bị cô nàng cắt đứt:
“Được rồi! Ngươi đừng nói gì cả! Ta không muốn nghe cũng không muốn ngươi phụ trách, đáng lẽ ta cũng không muốn nói ra nhưng nhìn tên khốn nạn nhà ngươi khi tỉnh dậy cứ như là người bị hại khiến ta tức muốn điên nên buộc phải nói cho ngươi hiểu”.
Thật ra không phải nàng không muốn gì, trong thâm tâm của nàng lúc này có một nỗi muộn phiền, nếu như hắn là một người bình thường như nàng có lẽ nàng cũng có thể chấp nhận cho hắn đi vào cuộc đời nàng, chỉ là hắn không phải người bình thường.
Lúc nàng mười chín hắn có thể chỉ mười lăm thôi và còn nhỏ rất nhỏ, nhưng khi nàng sáu mươi, bảy mươi thì hắn cũng chỉ là một cậu thanh niên mười lăm và lại càng nhỏ hơn nàng rất nhiều. Nàng không thể ở bên cạnh hắn mãi mãi còn hắn thì có thể bởi vì con người sẽ già lão còn tu sĩ thì không.
Nhìn nàng như vậy hắn không biết phải làm sao, nếu là một cô gái khác thì có lẽ đã im lặng không nói một lời rồi. Nhưng nàng có thể bình tĩnh kể một mạch như vậy có thể thấy nàng quật cường như thế nào.
Hắn vô thức ôm nàng vào lòng, không biết nàng suy nghĩ đều gì hay là bất ngờ trước hành động của hắn mà nàng không có phải ứng gì cứ để mặc hắn ôm như vậy.
“Ngươi thật sự không cần ta phụ trách nhưng ta thì lại không muốn như vậy bởi vì con người ta rất ít kỷ”
Cô gái nằm trong lòng ngực của hắn vẫn không một chút cảm xúc nói, chỉ là trong lòng lại đầy sự ngỗn ngang.
“Ta biết ngươi muốn nói đều gì, ta hứa với ngươi cả đời này ta sẽ không để người thứ hai bước vào cuộc sống của ta, như vậy ngươi yên tâm rồi chứ!”
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói vậy lại lắc đầu:
“Nàng nói vậy chẳng khác nào ta giáng tiếp làm cho nàng cô đơn, cả đời không được hạnh phúc sao?”
“Thế ngươi nghĩ! Ngươi sẽ làm cho ta được hạnh phúc sao?” Nàng ngước nhìn hắn nói,
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói thế thì không biết phải trả lời làm sao, vòng tay vô thức buông lỏng. Nàng ta cũng nhân cơ hội đó mà thoát khỏi lòng ngực của hắn, nàng bước xuống chiếc giường nhìn hắn nói:
“Ngươi nghĩ ngơi đi, ta sẽ không trở lại nơi này cho đến khi các ngươi rời khỏi!”
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói thế thì không khỏi chán chường, nhìn bóng lưng của nàng dần dần biến mất, hai mắt hắn cũng dần dần khép lại.
Hai ngày sau….
Trên một chiếc thuyền rời khỏi bến của Thủy Hoa Thôn có một nhóm người người ba nữ hai nam, nhóm người này không ai khác chính là bọn người Vũ Tiểu Vũ, sau khi bọn họ tỉnh dậy liền báo với Mai Kim Dù là bọn họ đã diệt trừ yêu thú và muốn rời khỏi đây. Mai Kim Dù vừa nghe nói yêu thú đã bị tiêu diệt liền vui mừng định giữ bọn họ lại để tiếp đãi nhưng bị đám người Vũ Tiểu Vũ từ chối.
Sau khi chiếc thuyền cập bến thì bọn họ liền nhanh chóng chia tay lão bá chèo thuyền lên đường về Thái Sơ Tông, cũng giống như lúc mới đến trên đường ba cô gái đi song song với nhau bỏ Vũ Tiểu Vũ một mình cô đơn trên con đường không một bóng người này.
“Đinh sư tỷ! Hình như tỷ đột phá rồi phải không?” Thái Lam Hồng đột nhiên hỏi Đinh Tú Linh,
“Sao muội biết tỷ đột phá?” Đinh Tú Linh nghi hoặc hỏi.
Thái Lam Hồng liền kể:
“Hôm qua muội và Nam Anh nói chuyện với nhau.” Nói đến đây nàng kẽ liếc Vũ Tiểu Vũ một cái mới nói tiếp:
“Muội ấy hỏi muội có cảm thấy thân thể có khác thường gì không, muội lúc đó tưởng muội ấy nói chuyện kia nên gật đầu, ai dè muội ấy nói đến chuyện mình đột phá bình cảnh mắc kẹt mấy tháng nay”
“Được rồi! Ý muội muốn nói là gì” Đinh Tú Linh vừa nghe liền biết nàng có đều muốn nói,
“À! Tỷ nghĩ xem có phải vì chúng ta cùng hắn làm chuyện đó nên mới như vậy không?” Thái Lam Hồng có chút ngượng ngùng nói,
Đinh Tú Linh nghe Thái Lam Hồng nói không khỏi nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, khi ba người các nàng tỉnh dậy liền phát hiện mình ở một nơi lạ lẫm, y phục trên người lại không phải là y phục của các nàng.
Đặt biệt hơn là Vũ Tiểu Vũ lại không một mảng vải che thân cùng nằm trên giường với cách nàng, khi đó Đinh Tú Linh đã nghĩ chắc không có chuyện gì xảy ra đâu nhưng cơn đau từ hạ thân truyền đến làm cho suy nghĩ đó nhanh chóng biến mất.
Chắc có lẽ nàng đã chuẩn bị tâm lý trước cho chuyện này nên chẳng có làm ra hành động bình thường nhất của nữ nhân. Khác với nàng, Thái Lam Hồng và Nam Anh liền giận dữ nhào qua đánh mắng Vũ Tiểu Vũ một hồi mới ngưng không còn làm loạn nữa.
“Tỷ cũng không biết nữa! Chắc có lẽ là do máu của Điểu Ngư Long nên mới thế?” Đinh Tú Linh suy nghĩ một hồi nói.
“Hừ! Con Điểu Ngư Long chết tiệt hại muội thành ra thế này không biết phải đối mặt với hắn làm sao?”
Đinh Tú Linh vừa nhắc đến danh tự của Điểu Ngư Long liền nhận được tiếng ai oán của Nam Anh.
“Nam Anh muội kể lể cái gì! Thích ra mặt mà còn làm bộ” Thái Lam Hồng đứng một bên cười nói.
“Hừ! Tỷ có khác gì muội không? Ở đó nói người ta!”
“Được rồi! Tỷ không phải đã nói rồi sao, nếu như các muội không vượt qua được thuần phong mĩ tục thì cứ một lòng theo hắn là được, việc gì phải suy nghĩ làm chi cho mệt”
“Đinh tỷ, muội thật hâm mộ tỷ ghê! Dù xảy ra bất cứ chuyện gì tỷ đều có thể giữ được sự bĩnh tĩnh như vậy” Thái Lam Hông nhìn Đinh Tú Linh với ánh mắt sùng bái nói
“Hihi! Tỷ không cao thượng như muội nghĩ đâu, nếu một tên nam nhân nào khác làm ta như vậy thì ta chắc chắn sẽ giết chết tên đó rồi tự xác” Đinh Tú Linh cười nói,
“Vậy tỷ nói xem muội có nên làm như thế với hắn không?” Nam Anh hai mắt tròn xoe khẽ liếc Vũ Tiểu Vũ một cái rồi nhìn Đinh Tú Linh hỏi.
“Muội sẽ không làm được, thứ nhất tu vi muội không bằng hắn, cho dù hắn có nhường muội, muội cũng sẽ không giết được hắn, ta nghĩ muội tốt hơn là lên kế hoạch làm cho hắn chết mê chết mệt muội đi”
“Muội cần gì phải làm như thế chứ? Nếu so tu vi muội mà không bằng hắn sao?”
“Không chỉ là muội không bằng hắn mà ngay tỷ cũng không hơn hắn là bao, mà thôi không nói nữa! Tỷ đi tranh thủ hâm nóng tình cảm với hắn đây!”
Đinh Tú Linh không đợi các nàng trả lời liền đi đến bên cạnh Vũ Tiểu Vũ nhỏ to cười nói, nhìn hai người bọn họ như vậy hai cô gái tự nhiên cảm thấy có chút gì đó chua chua trong lòng, một đường này bọn họ liền cảm thấy “Sao nó lại dài thâm thẩm thế nhĩ?”