Một Hồi Mộng

Chương 50: Tiếng Xấu Lại Vang Dội


Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 50: Tiếng Xấu Lại Vang Dội

Khi ánh trăng bắt đầu nhú lên ở chân trời, Vũ Tiểu Vũ mới vương mình thức dậy, hắn vô thức đưa mắt nhìn sang bên cạnh tâm trạnh không khỏi có chút mất mát vì cũng giống như lần trước Thủy Tiên không biết đã đi từ lúc nào.

“Đúng là yêu nghiệt hại người mà! Không nghĩ với tình trạng như vậy mà mình lại lăn lội với nàng ta đến mấy hiệp!”

Khi hắn đang oán than thì một giọng nói tức giận vang lên trong thức hải của mình:

“Thằng khốn kiếp! Được tiện nghi còn bày đặt than thở? Chơi phu nhân của người khác có phải sướng lắm không?”

“Cmn! Đấy là nàng câu dẫn ta chứ không phải ta muốn như vậy, ca lúc nào cũng thuần khiết chỉ là toàn bị người khác hãm hại không nhé!”

“Ta khinh! Ngươi như thế nào ta còn không rõ sao, lại ra vẻ đạo mạo quân tử, bởi vậy cũng chỉ có mình ngươi mới chấp tay đem dâng người mình yêu cho kẻ khác mà thôi”. Hắc Tiểu Vũ nói ra một câu như dao găm vào tim hắn vậy.

“Ta…Hừ người thì biết cái gì? Đây là vì ta muốn nàng được hạnh phúc, ngươi hiểu không?”

“Ngươi đúng là chẳng hiểu một tí gì về nữ nhân cả, đối với nữ nhân mà nói, bọn họ chỉ cần hằng ngày đều được ở bên cạnh nam nhân của mình là chuyện hạnh phúc nhất rồi, bọn họ một khi yêu thì chẳng cần thứ gì khác ngoài tình cảm của nam nhân mà họ yêu thương còn lại tất cả chỉ đều là phù du thôi”.

“Hừ…Ngươi bắt đầu triết lý từ bao giờ thế! Ngươi không phải chỉ có dục vọng thôi sao” Bạch Tiểu Vũ nhìn nữa kia cũa mình nghi hoặc hỏi.

“Haha…Thật ra những điều này đều xuất phát từ bản thân ngươi hết cả thôi, ta chỉ là nói lại cho tên khốn ngoan cố không chịu hiểu nhà ngươi sáng ra mà thôi”.

“Được rồi, ta không thèm đôi co với ngươi nữa! Muốn nói đều gì thì nói đi” Bạch Tiểu Vũ mệt mỏi nói.

“Tính ra ngươi cũng không ngu ngốc biết ta tìm ngươi là có chuyện!”

“Cmn! Nói lệ đi không thì té” Bạch TIểu Vũ có chút mất kiên nhẫn nói,

“Haha! Đúng là tên thích tự ngược mà! Hôm nay tìm ngươi chính là vì có một chuyện muốn nói với ngươi” Hắc Tiểu Vũ lúc này thần tình trả nên nghiêm túc,

Bạch Tiểu Vũ không vội hỏi hắn chuyện gì mà chờ đợi Hắc Tiểu Vũ nói tiếp:


“Sao khi ta kết hợp với Ma Thần Ước Nguyện Ngọc đã biết một số công pháp có lợi cho ngươi và ta nhưng cần tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới Nguyên Thần mới có thể làm được”

“Công pháp gì?” Bạch Tiểu Vũ có chút hiế kỳ,

“Phân Thần Thuật”

“Công pháp này thì có lợi gì cho ta và ngươi?” Bạch Tiểu Vũ nghi hoặc nói,

“Đúng là kiến thức nông cạn! Phân Thần Thuật về nguyên lý chính là phân tách ngươi ra làm hai như một cỗ phân thân vậy nhưng cái này nó chỉ phần tách ý thức và tinh thần lực của ngươi thôi”

“Tinh thần lực là gì?” Bạch Tiểu Vũ lại thắc mắc hỏi.

“Tức chết ta! Không phải cái này Tiểu Linh đã nói với ngươi một lần rồi sao, đầu ngươi toàn chứa tàu hủ không hả, mà thôi để ta nói lại với ngươi vậy, tinh thần lực chính là lực lượng bên trong thức hải của ngươi, tinh thần lực càng nhiều thì thức hải càng rộng lớn.” Hắc Tiểu Vũ sau khi tức giận cũng giải thích cho hắn hiểu,

“Đã hiểu! Thế việc này có lợi ích gì?”

“Chính là ngươi và ta sẽ tách ra, độc lập hoạt động ta là ta và ngươi là ngươi, ta sẽ không bị ngươi chi phối và ngược lại”

Bạch Tiểu Vũ vừa nghe như vậy thì cảm thấy vui mừng nhưng lại có phần lo lắng hỏi:

“Thế lúc đó ngươi tạo nghiệp thì không phải ta sẽ gánh tiếng xấu cho ngươi sao?”

“Chuyện này….Ta cũng không thế nào giải thích cho ngươi được, ta chắc chắc sẽ là một kẻ độc ác rồi, vì về cơ bản ta chính là một phần xấu nhất trong con người của ngươi, chuyện gì ta cũng dám làm còn ngươi thì không” Hắc Tiểu Vũ cũng thành thật nói cho nữa kìa của mình biết.

“Không nghĩ tới ngươi lại thành thật như vậy! Không dấu diếm đều gì hay đại loại là lừa gạt ta để đạt được mục đích”.

Hắc Tiểu Vũ khẽ nhếch môi nói:


“Cho dù ta có như thế nào thì cũng chính là ngươi mà thôi, ta không giống như ngươi suốt ngày nói câu giả dối lừa gạt với chính mình”.

“Không phải Tâm Ma một khi bộc phát sẽ thay đổi con người sao và ta cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, một khi ta tức giận thì không thể kiểm soát được chính mình” Bạch Tiểu Vũ bất ngờ trước câu nói của Hắc Tiểu Vũ.

“Ta cũng không biết phải giải thích như thế nào cho ngươi hiểu, chỉ là từ khi ta có ý thức và nhận biết thì trong suy nghĩ của ta không có ý muốn khống chế ngươi hay là loại bỏ ngươi mà chỉ chọn hình thức sống cộng sinh mà thôi”

“Thôi được nếu đúng như những gì ngươi nói thì tới lúc đó ta sẽ giúp ngươi một tay mà nói trước, ta sẽ làm gì đó để có thể khống chế ngươi bởi vì ích ra ngươi cũng phải có thứ gì đó mà ngươi phải sợ, cơ mà nếu đúng như ngươi nói thì ta chính là Vương Vũ Hoàng Đế của Ma tộc chuyển sinh sao”.

“Ta cũng không biết! vì trong Ma Thần Ước Nguyệt Ngọc không có nhắc đến, lúc ngươi tiếp xúc với Thủy Tiên thì ta mới thức tỉnh kí ức chắc có lẽ người nào đó đã nhúng tay vào kí ức của ngươi rồi, bởi vì nói cho cùng Tâm Ma có thể tu luyện thành Thiên Ma nhưng không thể nào có máu huyết của Hoàng Tộc được”.

“Thế ngoài trừ tu vi là Nguyên Thần ra, ta còn cần phải chuẩn bị cái gì nữa?”

“Ngươi phải chuẩn bị một cỗ thân thể, tốt nhất là của Ma Tộc còn lại thì lấy từ trên người của ngươi, đây là Phân Thần Thuật ngươi xem đi hi vọng tới lúc cần thì ngươi cũng thành thục nó rồi”.

“Tốt! Gặp lại ngươi sao nhé! Ta tu luyện đây hai ngày không có tu luyện gì rồi”.

Trở lại thân thể của mình Vũ Tiểu Vũ vặn vẹo một chút, cơ thể hắn van lên những âm thanh răn rắc, sau đó hắn lại khoan chân ngồi tĩnh tọa.

Một đêm an nhàn cứ thế qua đi và một buổi sáng bão tố lại đến với hắn, bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước nên vừa đầu tháng hắn đã lon ton chạy đến chỗ Cống Hiến Đường để làm nhiệm vụ chỉ là khi vừa ra khỏi động phủ hắn đã nghe bọn nữ nhân bàn tán khắp phong.

“Tỷ tỷ có ngươi biết tin gì chưa?..…Tin gì…tỷ chưa nghe?…”

“Muội muội nghe tin gì chưa?……Tin gì muội chưa nghe?…”

“Mọi người biết tin gì chưa? Bạo Long Nữ Vương Đinh Tú Linh tự nhiên thay đổi tính tình ra dáng một nữ nhân thuỳ mị.”


“Có chuyện như thế à?”

“Các ngươi biết gì không? Nghe nói cách đây mấy ngày tỷ ấy đến Cống Hiến Đường gặp phải Kẻ Cuồng Dâm, hắn vừa nhìn thấy tỷ ấy liền thấy thích thú có ý muốn…..muốn cái gì thì các ngươi biết rồi đó, chắc có lẽ tỷ ấy bị hắn ăn mất rồi nên mới ra dáng nữ nhân như vậy, một bông hoa lài như vậy lại bị con trâu gặm mất, thật là đáng tiếc à!”

“Thật tội cho tỷ ấy! Không hiểu sao tên khốn đó lại được tiện nghi chứ, biết nhiêu người sắp hàng chờ đợi tỷ ấy gật đầu mà tỷ ấy còn không chịu, thế mà lại bị tên kia cường bạo đúng là một câu chuyện buồn, các ngươi thấy thích ai thì tranh thủ mà ấy đi chứ để tên khốn đó nhắm vào lại tiếc nuối đó”.

Không biết ai nói ra câu đó làm cho cả bọn nữ nhân đều suy tư một lúc lâu lại cảm thấy chí lý làm cho một số thiếu niên đỡ tốn một ít công phu liền được ôm người đẹp vào lòng.

Vũ Tiểu Vũ vừa nghe bọn người kia bàn tán liền có cảm giác khóc không ra nước mắt, hà cớ gì oán ức cứ lại đổi lên đầu hắn như vậy.

“Cmn! Hai ngày nay không ra khỏi cửa làm thế nào mà cường bạo cô ta, mịa nó lần này có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội nỗi oan ức này rồi.”.

Ngày khi hắn bước vào phạm vi của Cống Hiến Đường thì lập tức lọt vào tầm ngắm của vài chục con mắt, ai cũng có thần tình dè biểu lẫn sợ sệt nhìn hắn, chạm đầu vào nhau bàn tán cái gì đó….

“Kẻ Cuồng Dâm lại tới để tìm kiếm con mồi đó, tỷ muội cẩn thận nha! Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi, chậm trễ là lọt vào tầm ngắm của hắn thì lại khổ bản thân à!”.

Những âm thân bàn tán liên tục rơi vào trong tai hắn, lúc này có một gái ăn mặc khiêu gợi kẽ liếm môi thần tình nhìn hắn chờ đợi, nhìn là biết tác phong sinh hoạt của nàng ta thế nào rồi, thấy hắn dừng lại nàng ta từ từ đi tới khi lướt qua bên người Vũ Tiểu Vũ thì đá lông nheo với hắn.

Đối với mặt hàng như thế này làm sao có thể đá động được tâm tư của Vũ Tiểu Vũ vì những người hắn từng ăn qua đều ưu tú hơn nàng ta nhiều với lại tâm tình của hắn đang không được tốt thì làm sao còn để ý đến chuyện trăng hoa.

Một lần nữa cả Cống Hiến Đường đông đúc lại trở nên vắng vẻ điều hiu, Vũ Tiểu Vũ kẽ lắc đầu từ tốn bước vào bên trong chọn nhiệm vụ rồi nhanh chóng rời đi.

Ở cách đóa không xa, có một cô gái tóc ngắn mặc trang phục không khác gì một nam nhân chăm chú nhìn từng hành động của Vũ Tiểu Vũ thì thầm.

“Haiz! Vì sư phụ, ta lại một lần nữa nói dối, không biết khi sự việc này được phơi bày liệu có gặp phải trả thù từ hắn không, còn có lần này phải thật sự xin lỗi Đinh Tú Linh sư tỷ rồi, ta không ngờ lại lấy danh dự của tỷ ấy để giúp cho mục đích xấu xa của mình, nếu như chuyện này không có hồi kết thì ta thật sự còn phải dùng danh tiết của mình để đạt mục đích cho sư phụ chỉ nghĩ đến đây thôi đã cảm thấy chịu không nỗi rồi, may mà chuyện này lại đến thật là đúng lúc vài ngày nữa thôi thì nó kết thúc rồi!.”

Nàng thở dài một hơi tâm tình vô cùng hỗn loạn cùng bất đồng, vừa tự trách bản thân lại vừa không muốn dùng bản thân mình và sư tỷ phải làm vật hi sinh.

Cùng lúc đó trong động phủ có ba người con gái hai người đang nói chuyện người còn lại thì chỉ nghe không nói gì:

“Tuyết Linh! Muội nghĩ tên khốn kiếp đó dám làm như vậy không?”

“Cái này, sao muội biết được! Lý sư tỷ tiếp xúc với hắn nhiều như vậy còn không rõ hắn là con người như thế nào sao?”


Lý Mộng Trinh nghe nàng nói thế không khỏi suy nghĩ “Hắn là con người như thế nào nhĩ?” càng nghĩ khuôn mặt nàng bắt giác ửng đỏ có chút ấp úng nói:

“Ta…ta tiếp xúc với hắn nhiều lắm hồi nào, muội đừng có nói bậy?”

“Lý sư tỷ! Mặt ngươi làm sao vậy? Muội nói tỷ tiếp xúc với hắn nhiều cũng đúng mà, bởi vì tỷ là đại quản gia của Vũ Sát Phong không phải sao, có gì đâu mà tỷ phản ứng dữ vậy?”

“Haha! Đang giữa tâm bảo mà muội nói lại như vậy có khi người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm thì tỷ đây khó mà xuất giá à” Lý Mộng Trinh cười một cái để che đi sự xấu hổ trong lòng nói,

“Tiểu Xú tỷ! Tỷ nói xem hắn là con người như thế nào?”

Tiểu Xú nãy giờ một bên suy nghĩ về chuyện bọn họ nói cũng không cho hắn là con người như vậy, lúc này lại nghe Hà Tuyết Linh hỏi mình thì lại lắc đầu toả vẻ không biết.

Hà Tuyết Linh thấy nàng như vậy không khỏi cười khổ “Thật là sao mình lại hỏi tỷ ấy nhĩ, tỷ ấy đâu có trả lời được đâu!”

Khi nàng đang định nói chuyện tiếp với Lý Mộng Trinh thì lúc này Lý Mộng Trinh lại vội vàng lấy ra một cái ngọc giản, một hình ảnh cùng với âm thanh được truyền đến:

“Mộng Trinh! Ngày mai ngươi thông báo cho tất cả đệ tử trong phong tập hợp tại Vũ Sát Điện ta có có chuyện muốn nói!”.

“Tuân lệnh Chưởng Phong!”

Thì ra là Mạnh Lệ Nương truyền tin bảo nàng triệu tập tất cả để tử trong phong. Khi Lý Mộng Trinh tiếp nhận mệnh lệnh xong thì quay sang cười mắng Hạ Tuyết Linh.

“Đúng là cái miệng quạ mà! Muội vừa nói gặp hắn thì bây giờ ta chuẩn bị đi gặp hắn nè!”

“Có chuyện gì vậy Lý sư tỷ!”

“Ta cũng không biết nữa! Bỗng nhiên Chưởng Phong bảo ta ngày mai tập hợp tất cả đệ tử trong phong lại thôi”.

“Thế thì Tỷ nhanh đi đi! Muội cũng có tí việc rồi hôm nay lại nói chuyện tiếp, tạm biệt Lý sư tỷ cùng Tiểu Xú Tỷ nhé!” Hạ Tuyết Linh nghe Lý Mộng Trinh nói vậy thì cũng đứng dậy cáo từ hẹn dịp khác.

Lý Mộng Trinh tiễn nàng ra khỏi cửa rồi cũng nhanh chóng rời đi mội hướng khác, trong lòng ba cô gái lúc này lại có ba tâm trạng khác nhau, một người thì lo lắng trong lòng, một người lại có chút vị chua chác, còn lại một người thì có chút buồn bực…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.