Một Hồi Mộng

Chương 31: Ngày Cuối Cùng: Lần Đầu Đối Chiến Cùng Vũ Đại


Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 31: Ngày Cuối Cùng: Lần Đầu Đối Chiến Cùng Vũ Đại

Huyễn Thú Trận…

Khi những tia nắng bắt đầu xuyên qua các lá cũng là lúc một cậu thiếu niên đang vương mình trong nắng sớm, mái tóc dài đến giữa lưng, khuôn mặt thanh tú cùng làn da ngâm đen, thân thể có chút cơ bắp và cậu thiếu niên này không ai khác chính Vũ Tiểu Vũ.

Kể từ khi đến đại lục Huyền Chân này, hắn bắt đầu có thói quen dậy sớm đón bình minh hít thở không khí trong lành, đã không còn những giấc ngủ dài cho đến tận 7,8 giờ sáng, có đôi khi còn chẳng muốn dậy đi làm vì cảm thấy ngủ còn chưa đủ.

“Hôm nay đã là ngày thứ bảy của khảo nghiệm không biết lúc nào nó sẽ truyền tống trở lại đỉnh núi Bàn Tọa Sơn nhĩ, hay là đến hết ngày hôm nay ta..”

Vũ Tiểu Vũ lầm bầm một mình sau đó đưa thần thức vào trong nhẫn trữ vật kiểm tra lại những chiến lợi phẩm đoạt được những ngày qua, bởi vì những sự việc cứ liên tiếp xảy ra nên hắn chỉ kịp thu lại một cách nhanh nhất có thể cũng chẳng buồn quan tâm đã đạt được những gì.

“Mk! Bọn nghèo kiết xác này, thiệt là không nói đến chuyện có pháp bảo cùng đan dược hay không, nội chuyện linh thạch thôi cũng phát phiền, thế đéo nào mà gần cả chục thằng gom lại chưa được mười viên linh thạch là sao, thành viên ưu tú của gia tộc mà không được bồi dưỡng cm gì hết à” Vũ Tiểu Vũ lắc đầu oán giận,

Đang oán than thì đột nhiên hắn nhảy sang một bên thần tình nghiêm túc, cùng lúc đó chỗ hắn vừa tránh khỏi phát ra một tiếng nổ mạnh, mặt đất lúc này là một mảnh cháy khét xung quanh là những ngọn lửa nhỏ đang lan rộng ra.

Ầm Ầm….

Liên tiếp là những quả cầu lửa lao đến khiến cho Vũ Tiểu Vũ nhảy đông tránh tây, một lúc sau thì một con sư tử toàn thân rực lữa xuất hiện, hai mắt nó nhìn chăm chú vào Vũ Tiểu Vũ.

“Khốn kiếp! Ngày gì thế này, vừa bước ra khỏi cửa là gặp ngay con xúc sinh này làm phiền ăn ở hiền lành cũng không được yên à, đúng như câu ông bà ta thường nói cây muốn lặn mà gió chẳng chịu ngừng, đã không tìm bọn chúng thì cũng thôi đi đằng này lại đi kiếm mình mới đau chứ” Vũ Tiểu Vũ mắng chửi trong lòng âm thầm đề phòng con Liệt Diễm Sư trước mặt,

Hai bên trong tư thế sẵn sàng chiến đấu kiểu như địch bất động thì ta bất động, bỗng nhiên nó một ngọn lửa đỏ rựa từ trong miệng nó lao ra đâm xàm vào hướng của Vũ Tiểu Vũ, hay tay của hắn liền vận dụng linh lực một cái khiên nước xuất hiện trước ngực, hoả cầu trúng thẳng chính diện từng tiếng “xì xì” cùng khói trắng bay lên.

Cùng lúc đó từ phía xa có ba bốn người chạy đến, nhìn vào trang phục đỏ rực của bọn họ thì có thể thấy được họ chính là người của Phượng Vũ Thành vì trên ngực áo đỏ rực có một con Phượng Hoàng.


“Hahaha, thối đời à! Tìm ngươi khắp nơi không thấy không ngờ lại gặp ngươi ở đây, ngươi trốn cũng giỏi lắm Tiểu Vũ à”

Người lên tiếng không ai khác chính là Thái Lôi, vốn sáu người bọn họ tranh thủ thời gian còn sớm săn giết thêm vài đầu yêu thú bởi vì mục tiêu của bọn họ là phần thưởng cao nhất Trúc Cơ đan, nhưng không ngờ một con Liệt Diễm Sư cấp ba ở đâu lao ra tấn công làm cho kế hoạch của bọn họ thất bại, sau phút bối rối sáu người hợp công liền làm cho Liệt Diễm Sư bị thương cong đuôi bỏ chạy, đuổi theo một hồi thì lại gặp phải Vũ Tiểu Vũ đều này làm cho Thái Lôi không nhịn được cười lớn.

“Thái Lôi, ngươi không có não à, ta còn cần phải trốn ngươi sau” Vũ Tiểu Vũ lời lẽ vẫn cay nghiệt làm cho Thái Lôi một bụng câm tức.

“Khốn kiếp! Ngươi dám sĩ nhục bọn ta à, ngươi có phải chán sống rồi không? Tiểu Vũ!”

Lúc này bọn người Vũ Đại vừa đến đang chăm chú nhìn vào đầu yêu thú, Vũ Tam thấy Thái Lôi cùng một người lạ mặt tranh cãi liền hiếu kỳ quay sang hỏi:

“Thái Lôi hắn là ai?”

“Bẩm tam thiếu gia! Hắn chính là Vũ Tiểu Vũ”.

“Cái gì hắn chính là Vũ Tiểu Vũ sau…”

Sau khi Thái Lôi thốt ra lời nói, ba người Phượng Vũ thành liền cho ra ba khuôn mặt khác nhau, Vũ Đại thì thần tình không tinh vào mắt mình, Vũ Tam thì ngạc nhiên há hốc mồm, còn Hạ Tuyết Linh khuôn mặt không một chút dao động, nhưng trong lòng lại dậy sóng “Hắn có phải là Vũ Tứ chăng, tại sao lại khác quá vậy”.

“Đúng vậy! Hắn chính là Vũ Tiểu Vũ” Thái Lôi lên tiếng khẳng định.

Phía bên này Vũ Tiểu Vũ thản nhiên nhìn sáu người bọn họ, đều hắn quan tâm nhất lúc này chính là bọn người Vũ gia tại sao lại ở đây vì kẻ thù số một của hắn lúc này chỉ có bọn người Vũ Gia mà thôi


Con Liệt Diễm Sư dường như đang chờ đợi thời cơ, vì chính vào lúc này nó tung ra một đòn mạnh mẻ.

“Sư Tử Lưu Tinh Hỏa” trong đầu của Vũ Đại hiện lên một chiệu thức, hắn liền nhanh chóng lên tiếng “Cẩn thận đây là một chiêu thức quen thuộc của Liệt Diễm Sư”

Vì khá bất ngờ nên bảy người có chút hoảng hốt, ai nấy đều vận dụng linh lực tạo thành tấm khiến bao quanh người.

Ầm Ầm

Một loạt hỏa cầu từ trên trời rơi xuống va chạm vào những tấm khiến, tiếng nổ vang dội khiến cho bụi bẩm bay khắp nơi, sau khi lớp bụi mờ tan hết chỉ còn lại bảy người bọn họ nhìn nhau mà không thấy con Liệt Diếm Sư ở đâu.

“Khốn Kiếp! Vũ Tiểu Vũ đều tại ngươi phá đám nếu không làm sau nó có thể chạy trốn khỏi bọn ta được”.

“Ngươi đang sủa cái gì thế Thái Lôi, bớt nói lại đi! Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu”. Vũ Tiểu Vũ không mặn không nhạt nói.

Người phải ứng đầu tiên lại là Thái Lôi, hắn đều uy hết mọi việc cho Vũ Tiểu Vũ nhầm châm ngòi cho bọn người Vũ gia cũng Vũ Tiểu Vũ xung đột, nhưng hắn không ngờ không cần hắn châm ngòi thì chuyện giữa Vũ Tiểu Vũ và bọn người Vũ gia là không thể tránh khỏi. Đổi lại sự quát tháo của hắn chính là một cổ hoảng sợ, vì lúc này Vũ Đại không ngờ lên tiếng thăm hỏi làm lộ ra một chuyện Vũ Tiểu Vũ chính là Vũ Tứ:

“Đã lâu rồi không gặp Vũ Tứ, ngươi khỏe chứ?”

“hahah, Vị huynh đài này ngươi có bị nhầm lần hay không, ta không phải là Vũ Tứ gì đó à” Vũ Tiểu Vũ khuôn mặt không đổi trả lời.

“Đúng rồi! Đại thiếu gia hắn là Vũ Tiểu Vũ mà đâu….”


Thái Lôi tiếp lời Vũ Đại nhưng còn chưa kịp nói hết câu liền bị Vũ Đại quát:

“Câm miệng! Chỗ này ngươi có quyền lên tiếng sao?”

Thái Lôi bị Vũ Đại mắng, ánh mắt liền oán hận nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ, hắn cho rằng nếu không phải vì Vũ Tiểu Vũ thì hắn đâu có bị nhiều lần ăn chửi như vậy.

“Nhìn ông làm gì! Mày bị chửi thì liên quan méo gì đến ông?” Vũ Tiểu Vũ nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn liền oán giận trong lòng, lúc này lại nghe Vũ Đại nói tiếp:

“Vũ Tứ! Ngươi có thay đổi dung mạo như thế nào thì huyết mạch trong người ngươi cũng không thể nào thay đổi được, ngươi không thừa nhận cũng không sau”.

“Tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi họ đúng là Vũ Tiểu Vũ, còn về Vũ Tứ nào đó xin thứ lỗi tại hạ không biết, nếu như không còn chuyện gì khác thì ta đi đây”.

Thật ra Vũ Tiểu Vũ cũng không ngại bọn họ, chỉ là không muốn bại lộ thân phân quá sớm thôi, trên vai hắn có quá nhiều chuyện cần phải gánh vác nếu như bị đuổi giết thì khó lòng mà phát triển để hoàn thành tâm nguyện được nên tốt nhất là rời đi thì hơn.

“Muốn đi sau! Không dễ như vậy đâu, ta nói rồi tuy ngươi không thừa nhận mình là Vũ Tứ nhưng dòng máu trong ngươi người đã bán đứng ngươi rồi”.

“Ngươi cứ nói máu huyết, máu huyết ta không thể hiểu ngươi làm cách nào mà cho rằng ta cùng chung máu huyết với các ngươi, nực cười thật!”.

Vũ Đại nghe hắn nói thế thì nghẹn họng, hắn chẳng qua chỉ là đào ra một cái hố chờ đối phương nhảy xuống mà thôi việc có xác đinh không còn phải do lão tổ vận dụng chấn gia chi bảo mới làm được.

“Ừh! Ngươi cũng đừng có vòng vo nữa Vũ Tứ à, ngươi dù có hóa thành tro ta và chị dâu cũng nhận ra ngươi được, đúng không Tuyết Linh tỷ tỷ?” Vũ Tam thấy Vũ Đại ngập ngừng liền tiếp lời hắn,

Hạ Tuyết Linh đang suy nghĩ vu vơ thì nghe Vũ Tam gọi liền vô thức gật đầu, bên kia Vũ Đại cũng đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuyết Linh nhận thấy ánh mắt khác thường của nàng làm cho hắn nộ hỏa công tâm, đao rời khỏi võ chém về phía Vũ Tiểu Vũ.

Thật ra, Vũ Đại sao nhiều lần thử Vũ Tiểu Vũ liền nhận định rằng hắn không phải Vũ Tứ thế nhưng Vũ Tam lại đốt lên một mồi lửa làm cho hắn nộ hỏa xung thiên vì trong suy nghĩ của hắn Hạ Tuyết Linh vẫn con vấn vương với tên Vũ Tứ chết tiệt kia vì trước đây nàng từng là vị hôn thê của Vũ Tứ, tuy chỉ là trên miệng chứ không phải như hắn thật sự trên danh nghĩ đích ước hoàn toàn, cho nên hắn rất câm tức không một chút suy nghĩ liền vung đao đánh tới “Ta không cần biết ngươi có phải Vũ Tứ hay không, chỉ cần ngày hôm nay giết chết ngươi là được”


Keng Keng….

Đao phong chém tới liền làm cho cổ tay của Vũ Tiểu Vũ chảy máu khi hắn phải dùng thanh chuỷ thủ nhỏ bé để đỡ một đao to lớn kia, chấn động cực mạnh từ va chạm làm hắn phải lùi lại mười mấy bước mới có thể ổn định lại thân thể có thể thấy sự chếch lệch của hai người là như thế nào.

Vũ Đại thấy mình chiếm ưu thế thì càng thêm phấn khích bởi vì hắn cảm thấy mình ưu việt hơn cả Vũ Tứ, cho nên chiêu thức càng ngày càng dồn dập còn phía bên kia Vũ Tiểu Vũ càng ngày càng lùi, hai tay của Vũ Tiểu Vũ lúc này đã nhuộm đầy máu tươi.

Thật ra tất cả hiện trạng trên người của Vũ Tiểu Vũ đều là do hắn làm ra nếu thật sự đánh nghiêm thì tên Vũ Đại này không có lấy một cơ hội.

“Haha, Tiểu Vũ ngươi làm sao dậy, đang cam chịu sao, nếu là ta thì đã cho hắn một nhát chết tươi rồi” Hắc Tiểu Vũ ở trong thức hải một bên cười nói.

“Ngươi thì hiểu cái gì, ta không thể để bại lộ thân phận được ta…” Bạch Tiểu Vũ đang phân bua thì bị Hắc Tiểu Vũ cắt ngang.

“Đừng ngụy biện nữa tôi ơi, ngươi suy nghĩ cái gì ta đều biết cả, nhanh làm thịt mấy tên đó rồi cùng em xinh tươi kia vui vẻ nào….haha…”

Keng Keng…

Tiếng va chạm vẫn vang dội, âm thanh rù quến bên tai vẫn tiếp tục chính vào lúc này Vũ Đại hô to:

“Hỏa Long Trảm”.

Một thanh hỏa đao tựa như một con long to lớn từ trên không bổ xuống, Vũ Tiểu Vũ dường như thất thần vẫn đứng đấy không một chút động đậy, những người xung quanh thì nhìn trân táo, lúc này chỉ có một đôi mắt khác thường đúng vậy chỉ có một đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Ầm Ầm….

Công kích qua đi xung quanh chẳng còn lại một người nào cả, có chăng chỉ là mặt đất có một cái rãnh nhỏ hẹp dài mấy trăm mét mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.