Một Hồi Mộng

Chương 22: Ngày Đầu Khảo Nghiệm


Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 22: Ngày Đầu Khảo Nghiệm

Khi Vũ Tiểu Vũ xuyên qua cánh cổng truyền tống, trước mặt hắn lúc này là một đầu yêu thú cấp một, hắn chẳng mấy khó khăn liều dùng một chưởng giết chết đầu yêu thú cấp một, việc này đối với tu vi của hắn thì chẳng coi vào đâu, chỉ là công tác chuẩn bị một ít lương thực lương khô mà thôi.

Sau khi xử lý mọi việc ổn thoả, hắn bắt đầu đưa nhìn quang cảnh xung, vẫn là một mảnh rừng rậm quen thuộc, nó tựa như khung cảnh lúc hắn còn là Yêu Nô ở Tử Mặc Lâm mà nói đúng hơn là Vũ Tứ, hắn thầm nghĩ “ trước tiên phải tìm được nguồn nước dữ trữ đã” vì trong suy nghĩ của hắn nước uống rất đều trọng yếu.

Ngay khi đã xác định việc phải làm Vũ Tiểu Vũ liền đưa bắt pháp quyết, ấn kí trên cánh tay trái lé sáng một con Khổng Tước xinh đẹp từ hư không xuất hiện. Một tiếng than thở vang lên trong thức hải của hắn:

“Buồn chết ta!”.

“Chào ngươi Tiểu Linh”

“Chào chào cái làm như xa lạ lắm vậy, cơ mà ngươi đang ở đâu sao lại giống như Tử Mặc Lâm vậy, đừng nói với ta là ngươi đã quay lại tranh giành Tiểu Thư với Phượng Thiên Phong rồi nha”

Cũng khó trách Tiểu Linh lại có suy nghĩ như vậy, bởi vì ở trong Thú Linh giới không có ngày tháng chỉ là một mảnh không gian hư vô, cộng thêm chỉ có một mình nên cảm thấy thời gian dường như trôi qua rất là lâu rồi.

“ Tiểu Linh ngươi bị lú à, chỉ mới mấy ngày ta làm sao mà trở lại Tử Mặc Lâm được, đây là Huyễn Thú Trận”.

“Lú cái đầu ngươi!” Tiểu Linh bực bội mắng hắn…. “có phải là Huyễn Thú Trận của Thái Sơ Tông”.

“Sau ngươi biết” Vũ Tiểu Vũ hóc hốc mồm kinh ngạc nhìn Tiểu Linh.

“Chỉ có ngươi là đầu óc bả đậu thôi, chứ ta thì không nhé, Thái Sơ Tông nỗi tiếng nhất là thí luyện ở Huyễn Thú Trận ai mà không biết” Tiểu Linh nhìn hắn như một thằng ngốc nói.


“Cái ĐCMN khi dễ trần trụi, dù gì ngươi cũng sống cả mấy trăm năm ở đây, còn ta chỉ mới có mấy tháng làm sao biết được chứ, tinh tướng con khỉ gì không biết ” Vũ Tiểu Vũ ai oán trong lòng mắng chửi không thôi nhưng hoài mặt lại không tỏ vẻ gì nói:

“Tiểu Linh ngươi chở ta đi kiếm nguồn nước được không, sống trong rừng rú chỉ có ngươi là giỏi nhất”.

“Ý ngươi là sao…. Mà thôi lên đi ta bay một vòng cho giản gân giản cốt nào”. Tiểu Linh khẽ liếc đôi mắt nhìn hắn.

Sau một hồi bay lượng lanh quanh, đụng độ vài yêu thú phi hành cấp thấp, hắn cùng Tiểu Linh song kiếm hợp bích cuối cùng cũng tìm được một con suối nhỏ, cách đấy vài chục dặm, hắn nhanh chóng bổ sung nước dự trữ, sau đó hắn cùng Tiểu Linh tìm một chỗ gần đó để ẩn núp suy tính. Hắn ngẫm nghĩ “Năm đầu yêu thú sau, không quá khó khăn, cái khó của mình là làm sau đạt được mục đích mà không tốn quá nhiều sức lực lại càng không thể để mình bị thương, như vậy mình mới an toàn được”.

Tiểu Linh khẽ gật đầu tán thưởng, từ hành động của hắn, nàng có thể nhìn ra hắn định làm gì, đây là một việc làm đúng đắn, quan sát địa hình thiết lập cảm bẫy như vậy mới có thể làm ít ăn nhiều được. Ngay khi Vũ Tiểu Vũ đang lay quay tìm chỗ ẩn náo thì lúc này một bầy thú gồm năm đầu Huyết Lang đang di chuyển đến bờ suối uống nước, một con có vẻ như đầu đàn đứng canh chừng cho bốn con còn lại uống nước, sau đó bốn con lại quay ra canh chừng cho con đầu đàn, bọn chúng uống xong liền ly khai.

Cứ cách vài giờ thì có một hai đàn yêu thú đến uống nước, đôi khi có một hai con một mình đến nhưng có vẻ tu vi của nó không dưới cấp ba.

“Thế nào có ý tưởng gì chưa”

“Ý tưởng gì? Chúng nó cảnh giác như vậy thì bố trí làm sao, dùng cách thủ công như thợ săn bình thường à:D hay đào hố gài chông…. Nên nhớ đây là yêu thú chứ không phải thú bình thường”. Vũ Tiểu Vũ đang thao thao bất tiệt thì bị Tiểu Linh cắt ngang.

“Thế ngươi ở đây quan sát làm gì” Tiểu Linh nghi hoặc hỏi,

“Đương nhiên là đầu độc bọn chúng rồi”

“Ngươi…….ngươi”


Tiểu Linh lúc này nói không nên lời, nàng không hiểu nổi đầu óc tên này có phải là bã đậu không, khi mà nàng hỏi có ý tưởng gì không thi lại xổ tràng gian đại hải đến cuối cùng thì bảo là hạ độc nguồn nước.

Vũ Tiểu Vũ nhìn Tiểu Linh ấp úng nói không ra câu mới bảo: “ Bộ ta nói gì sai sao”

“Ngươi không sai, ta mới là kẻ sai nè”

Tiểu Linh bực bội nói, trong đầu lại suy nghĩ “ Sao mình lại đi nói chuyện với một thằng ngu cơ chứ, càng ngày càng thấy hắn đúng là không có tiền đồ, một tên ngu ngốc chân chính, một câu đơn giản như thế hắn lại nói chẳng đâu vào đâu, thật không biết tiểu thư nhìn trúng hắn ở điểm nào”.

Vũ Tiểu Vũ hắn không hiểu Tiểu Linh nói gì, lúc này mới lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra một lọ nộc độc, đây là chiến lợi phẩm từ lần giết bọn người Trương Ngạo Thiên. Nhìn lọ nộc độc hắn không khỏi nhớ đến giây phút ngây ngất với Hoa Phương Tuyết.

Trong khi Vũ Tiểu Vũ bận rộn với kế hoạch thì lúc này ở một tổ đội khác cũng đang lên một kế hoạch nhằm vào hắn, cầm đầu tổ đội này không ai khác chính là Thái Lôi:

“ Bây giờ, đều quan trọng nhất là chúng ta phải tìm cho được thằng khốn Vũ Tiểu Vũ, sau khi giết hắn xong chúng ta sẽ ra tay cướp đầu yêu thú từ những người tham gia, tận lực đừng lỡ tay hiểu chưa”.

Hai người kia nghe Thái Lôi nói thế liền gật gù tỏ vẻ đã hiểu:

“Thái Lôi lão đại! Làm như vậy liệu có bị gì không” Lương Trung lên tiếng hỏi với giọng điệu sợ sệt.

“Cmn, nếu như ngươi cảm thấy sợ thì có thể nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, bớt dong dài đi” Thái Lôi giận dữ quát.

Tội nghiệp Lương Trung vừa nghe Thái Lôi quát liền một chút cũng không dám nói, giữa rừng núi hoang vu thế này một mình đi là cực kỳ huy hiểm, trong khi đó tu vi của hắn chỉ mới là Ngưng Thần tầng năm mà thôi thế nên hắn liền tỏ vẻ:


“Ta kh…ô..ng sợ…”

“Cmn, ngươi bớt nói đi, nhìn thấy ngươi là biết không thể làm nên chuyện rồi, Giang Hà! Ngươi đi trước dọn đường đi”.

“Đã rõ “.

Cùng lúc đó cách bọn họ vài dặm cũng có một tổ đội ba người hai nam một nữ mặc trang phục giống nhau, đều là một bộ y phục màu đỏ có thêu một con phượng hoàng trước ngực, đây chính là huy hiệu của Vũ gia tộc Phượng Vũ Thành. Lúc này tên thanh niên chừng mười ba, mười bốn tuổi nói:

“ Đại Ca! huynh nói xem tại sao năm nay lại chia nhóm kiểu này, có phải mấy lão già kìa phát hiện vấn đề gì chăng?”

“ Câm miệng! Tam đệ ngươi bớt nói lung tung đi, mặc dù bọ người Thái Sơ Tông dùng lễ đối đãi, thậm chí là cố ý lấy lòng chúng ta nhưng tuyệt nhiên bọn họ sẽ không sợ Phượng Vũ Thành, mà nói đúng hơn là Vũ gia chúng ta, bọn họ có mục đích gì đó nên mới đối xử nhưng thế, nếu như để bọn họ nghe được thì coi như là Tộc Trưởng có ra mặc thì bọn họ cũng chẳng thèm nể mặc đâu”. Ngươi được gọi Đại ca sắc mặt lo lắng nhìn tên thanh niên hạ giọng nói

Lúc này người con gái cũng lên tiếng:

“ Vũ Tam, đại ca ngươi nói đúng, trước khi rời đi, phụ thân ta cũng nói phải hết sức tôn trọng bọn họ không được làm mất mặt Phượng Vũ thành được”.

“Chị dâu ta biết rồi”

Thì ra hai tên thiếu niên này chính là hai vị công tử của Vũ gia, người thiếu nữ được Vũ Tam gọi là chị dâu chính là Hạ Tuyết Linh vị Hôn Thê của Vũ Đại. Khi nghe Vũ Tam gọi mình là chị dâu Hạ Tuyết Linh khẽ nhíu mày sau đó trở lại bình bình thường, bởi vì nhắc đến chuyện này chính là một cố sự khiến cho thiên hạ đàm tiếu.

Ban đầu Hạ Tuyết Linh được gia gia hắn gã cho Vũ Tứ một thiên tài trẻ tuổi của Vũ gia khi đó nên ai cũng biết nàng chính là vị Hôn Thê của Vũ Tứ, nhưng biết cố xảy ra Vũ gia nội loạn, Vũ Tứ xem như cũng chết thảm, một năm sau đó. Vũ Mục Thanh liền bảo Hạ gia đem Hạ Tuyết Linh gã cho Vũ Đại vì Hạ Tuyết Linh rất nổi tiếng vừa xinh đẹp lại có Song Linh căn làm sao Vũ Mục Thanh có thể bỏ qua cho được liền muốn lấy nàng làm vợ cho cháu mình, dưới áp bức của Vũ Mục Thanh, Hạ Lâm Tộc Trưởng Hạ gia không thể nào làm khác hơn, thế là một giai thoại được hình thành.

“Đại ca huynh nghe chuyện gì chưa, nghe bảo lúc trước trắc thí ở Phượng Vũ Thành có một đứa Song Linh Căn, Thủy với Lôi lại họ Vũ, huynh nói xem có phải là thằng tạp chủng Vũ Tứ không”.


“Đều này cũng khó nói, lúc trước chậm một bước để cho biểu muội thả tên đó đi, bây giờ không biết hắn ra sao, nhưng ta nghĩ một người đan điền đã bị phá bỏ thì khó mà tu luyện lại được chắc là người khác thôi, với lại nếu là song linh căn thì phải là hỏa và thủy mới chính là hắn được”.

“Hai ngươi đang nói gì thế, Vũ Tứ còn sống?” Hạ Tuyết Linh nghe hai người bọn họ nhắc đến Vũ Tứ liền hiếu kỳ hỏi.

“À. Nàng không cần quan tâm, dù gì thì hắn và nàng cũng chỉ là danh nghĩ mà thôi”. Vũ Đại lạnh nhạt nói,

“Chuyện ta hỏi có thì có luyện quan gì đến chuyện danh nghĩ với hắn, ngươi có phải qua võ đoán rồi không” Hạ Tuyết Linh đáp trả lời của Vũ Đại khiến cho không khí trở nên quỷ dị làm cả ba đều yên lặng.

Hạ Tuyết Linh trong lòng thì ai oán suy nghĩ “nếu mình có thể lựa chọn, thì thà chọn Vũ Tứ còn hơn, vì ít ra thái độ của Vũ Tứ rất tốt, tốt hơn rất nhiều lần so với tên Vũ Đại này, biết đâu hắn sẽ đem lại hạnh phúc cho mình cũng nên”.

Lúc nàng đang suy nghĩ với Vũ Tứ thì Vũ Tiểu Vũ cũng chính là Vũ Tứ nàng đang tưởng niệm lúc này đang hăng hái nói với Tiểu Linh:

“Được rồi. mọi chuyện đã ổn thỏa, nước đã được dự trữ rất nhiều, ngươi thấy có thể hạ độc được không”.

“Ngươi bắt ảo mộng đi, một lo độc xà bé tí thế kìa có thể độc cả con suối này sao, đầu óc bã đậu hả, đây đâu phải là hạ nguồn độc rất nhanh sẽ phân tán dùng đầu óc tí đi”. Tiểu Linh nghe hắn nói liền mắng chửi

“Sao ngươi không nói sớm, ta thả đổ xuống hết rồi” Vũ Tiểu Vũ vẻ mặt rầu rĩ nói,

“Tức chết ta đi….đổ xuống hết rồi thì còn nói làm gì nữa” Tiểu Linh tức đến độ đầu đã bóc khói,

“Chuyện đã rồi thì chờ kết qua thôi biết sau giờ…..” Vũ Tiểu Vũ cố nói cho qua chuyện,

Khi hắn vừa dứt câu thì bầy Huyết Lang lúc sáng lại đến uống nước, vì bây giờ trời cũng đã ngã về chiều, vẫn như lúc trước con đầu đàn đứng canh chừng cho bốn con kia uống nước, thế nhưng khi còn đầu đàn chuẩn bị uống nước thì một chuyện phát sinh làm nó tức giật trù lên…….

“à hú…………………..hú”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.