Một Hồi Mộng

Chương 143: Tự Động Dâng Hiến


Đọc truyện Một Hồi Mộng – Chương 143: Tự Động Dâng Hiến


“Nước! Nước! Mau mang nước tới đây! Nóng…..nóng quá….!”
Lúc này trong một căn phòng có hai cô gái quần áo sộc sệch, quần quại trên giường, môi khô nứt nẻ, bọn họ gào lên đòi nước xen lẫn tiếng gào có thể nghe thấy được tiếng thở dốc của bọn họ, lúc này có một người con gái thấy vậy liền hắt lên người bọn họ một chậu nước lạnh, lo lắng nói:
“Dương Tiếu Dung! Công Chúa! Hai người các ngươi đã có ý trung nhân hay chưa, nếu đã có ta sẽ báo cho hắn đến đây giúp các ngươi giải độc, chứ cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt sẽ có hại cho thân thể ảnh hưởng đến căn cơ sau này của cách ngươi.


Thì ra sau khi hai người Dương Tiếu Dung bị trúng độc bọn họ đã phải quét sạch tàn dư của Hiếp Dâm Trại rồi ở lại nơi này tìm cách giải độc mặc dù bọn họ biết chỉ có một cách giải độc duy nhất nhưng một người là Công chúa của đại lục, một người khác lại quyết giữ thân xử nữ nên không thể dùng cách duy nhất đó.
Hai người Dương Tiếu Dung nghe nói vậy thì lập tức lên tiếng:
“Không cần!” Người nói chính là Dương Tiếu Dung.
Xong nàng lại thở dài nói :”Với thật sự ta cũng chưa có người ước định! Chỉ phiền Mạnh Trưởng Lão lấy dùm ta một thùng nước lạnh rồi cỡ y phục của bọn ta và để chúng ta vào đó ngăm ta muốn dùng nước để loại bỏ độc tố, nhớ không được cho sắc lang Vũ Tiểu Vũ đến gần!”
“Được ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị còn riêng Vũ Tiểu Vũ ngươi yên tâm, hắn đã sang phòng đông viện rồi cách chỗ này rất xa, hắn tuy háo sắc nhưng cũng tốt lắm lúc các ngươi bất tỉnh một tay hắn dìu cả hai ngươi đến đây rồi rời đi!”
Dương Tiếu Dung nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy thì có vài phần xấu hổ, một phần vì bị Vũ Tiểu Vũ đụng chạm một phần khác vì lúc nào nàng cũng nghĩ xấu về hắn không nghĩ hắn lại ân cần như vậy, chỉ là khi nghĩ đến hắn nàng không khỏi nhớ đến khúc hoan nhạc mà mỗi đêm hắn cho mình nghe, bất giác một chất lỏng chảy ra từ giữa hai chân nàng thấm vào nội khố.

Nàng xấu hổ đưa mắt nhìn Mạnh Lệ Nương thấy nàng ta không có dị động gì liền thở phào một cái, rồi tập trung tinh thần khống chế cảm xúc đang dạt dào mặc dù vậy nàng vẫn không thể nào gạt bỏ được hình ảnh dâm đãng của Vũ Tiểu Vũ đang dần hiện lên trong đầu.
Khác với nàng, Hiên Viên Tú Nhi có chút chìm đấm trong cảm giác đang dâng lên trong lòng tuy nàng là một xử nữ nhưng đã tiếp xúc thân thể với Vũ Tiểu Vũ, cũng hắn trải qua một chút nhân sinh.

Mắc dù kiên định nhưng nàng không thể khống chế cảm xúc đó vì nàng quả thật cũng có chút muốn nhưng vậy với hắn, một thời gian chung đụng xảy ra rất nhiều chuyện như thế trong nội tâm của nàng đã có chút chấp nhận hắn rồi.
Một lúc sau, Mạnh Lệ Nương quay lại với hai thùng gỗ to chứa đầy nước rồi lần lượt cỡi y phục hai người Dương Tiếu Dung, tuy nàng thấy một số dịch nhầy dụa nhưng nàng biết ý không lên tiếng cũng không nhìn lâu chỉ thoáng qua rồi đặt bọn họ vào thùng gỗ.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện Mạnh Lệ Nương liền khép cửa rồi ra ngoài phương hướng nàng đi chính là đông viện nơi Vũ Tiểu Vũ đang ở.
Đến nơi nàng liền dơ tay định gõ cửa thì cách cửa đã mở ra làm nàng có chút giật mình:
“Ngươi định đi đâu à? Đừng nói với ta chính là người định đến ngắm hai người Dương Tiếu Dung nha!”
Vũ Tiểu Vũ nghe Mạnh Lệ Nương nói vậy thì kéo nàng vào trong cười hì hì nói:
“Đâu có! Ta ngửi mùi biết là nàng đến nên ra mở cửa thôi ta mà có ham muốn hai người đó việc gì phải làm ra những chuyện như vầy cho mắc công.”

“Thật sự là không sao? Ta nghi ngờ lời nói của người quá đường đường là một Cuồng Dâm Tu Sĩ cơ hội tốt như vậy ngươi sẽ bỏ qua sao?”
“Nàng lại nhớ đến dĩ vãng dơ dáy đó nữa rồi, không phải ta đã được minh oan rồi hay sao?”
Mạnh Lệ Nương chỉ ngón trỏ vào đầu hắn lại nói:
“Tên chết tiệt nhà ngươi có lúc nào yên phận đâu, người đừng tưởng những chuyện ngươi làm ở Vũ Sát Phong ta không biết chỉ là ta nhắm mắt làm ngơ thôi”
“Nương Tử! Lần này nàng phải tin ta, hai người đó ta thật sự không có hứng thú, công chúa thì không cần phải bàn rồi, Dương Tiếu Dung lại càng không thể mạo phạm được nàng là một Luyện Dược Sư, đắt tội nàng không khác nào là tự tìm chết”
Mạnh Lệ Nương nghe hắn nói vậy liền veo tay hắn nói:
“Nói nhưng thế thì lão nương chính là người dễ ức hiếp nên ngươi mới có chủ ý với ta đúng không?”
“Đâu có, đâu có!” Vũ Tiểu Vũ vừa kêu đau vừa lên tiếng nói,
“Hừ! Lão Nương cảnh cáo ngươi không được đến gần chỗ của Dương Tiếu Dung, nàng dường như đã tìm được cách giải độc!”
“Thật thế thì tốt rồi! Hay là…..hí hí” Vũ Tiểu Vũ vừa cười nói vừa nhìn chăm chăm ngực của Mạnh Lệ Nương thần tình rất là dâm đãng,

“Hừ! Chuyện vẫn còn chưa xong ta không có tâm trí đâu cùng ngươi chơi đùa, đã đến tìm ngươi chính là thông báo cho ngươi biết đừng đến quấy rầy bọn họ mà thôi ta đi đây!”
“Không ở lại thêm một chút sao?” Vũ Tiểu Vũ thấy nàng rời đi liền kéo nàng vào lòng nói,
“Ngươi muốn thì đi tìm bọn người Lý Mộng Trinh kìa” Mạnh Lệ Nương nằm trong lòng Vũ Tiểu Vũ lại véo véo cái mũi của hắn nói,
“Nàng muốn Vũ gia ta không có hậu nhân hay sao mà kêu ta tìm bà điên đó, đáng sợ lắm”
Mạnh Lệ Nương thấy hắn như vậy liền đẩy hắn ra cười to rồi rời đi bỏ lại Vũ Tiểu Vũ đang ngả chổng môn lên trời.
Lại nói về hai Dương Tiếu Dung…
Khi nàng được Mạnh Lệ Nương đặt vào thùng gỗ, dòng nước mát lạnh tiếp xúc với da thịt làm cho tinh thần của nàng cảm thấy thanh tỉnh rất nhiều, nàng cảm thấy cách này có hi vọng liền vội vàng vận linh lực, nàng linh lực muốn men theo lổ chân lông để ép độc tố ra ngoài, đương nhiên nàng cũng không quên bày cách cho Hiên Viên Tú Nhi:
“Công Chúa! Ngài vận linh lực đi thông qua lổ chân lông cho độc tố theo kinh mạch tiết ra ngoài ta vừa thử cảm thấy có chút hiệu quả”
“Được!” Hiên Viên Tú Nhi nghe vậy liền đáp lời rồi làm theo quả nhiên cách này có hiệu quả.
Nàng thấy cách này có hiệu quả thì nội tâm không khỏi cảm mất mác, thật ra cùng với hắn giải độc nàng rất nguyện ý nhưng bởi vì thận phận công chúa chết tiệt này mà nàng không thể làm như vậy được bởi vì số phận của nàng chính là dùng để liên hôn với những gia tộc đem lại lợi ích cho hoàng tộc, mấy vị tỷ tỷ của nàng cũng chính là như thế không một ai trách khỏi, việc mất đi tấm thân xử nử là một đều tối kỵ sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của hoàng tộc cho nên nàng không thể để mất được.

Nghĩ đến đây này không khỏi cảm thấy thất vọng, thở dài trong lòng tự nhũ :”Thôi không nghĩ nữa, tập trung vận linh lực giải độc!”
Qua một lúc thì đột nhiên Dương Tiếu Dung phún ra một ngụm máu tươi đồng thời khuôn mặt cũng đỏ lên hít thở cũng khó khăn, hai đầu nhũ cương lên tựa nhiên đặt cực khoái, nàng kẹt chặt hai chân ngăn cảm giác ngứa ngáy nhưng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.

“Công Chúa!…” Dương Tiếu Dung ngay khi ổn định lại tinh thần định lên tiếng cho Hiên Viên Tú Nhi dừng lại nhưng còn chưa nói hết câu đã thấy Hiên Viên Tú Nhi ở thùng nước bên cạnh phún ra một ngụm máu tươi giống mình không chỉ thế tình trạng cũng không khác gì mấy có khác chính là miệng của Hiên Viên Tú Nhi phát ra những tiếng dâm dục còn nàng thì cố chịu đựng.
Thì ra Tuyệt Đại Trinh Nữ này chính là loại xuân dược dùng để trị những nữ tu như các nàng, một khi vận dụng linh lực thì sẽ khiến cho độc tố phát nhanh gấp 3 lần.

Hai người Dương Tiếu Dung không biết làm xằn làm bậy khiến cho độc tố phát nhanh hơn mặc dù tu vi của bọn họ cũng khác cao nhưng chính vì thế khi vận linh lực độc tố lại ngấm nhanh hơn người bình thường thêm vài lần.
Mãi đến khi trời về khuya thì cảm giác đó mới dịu lại đôi chút Hiên Viên Tú Nhi vì không chịu được đã bị ngất từ mấy canh giờ trước cũng may trước khi ngất nàng tựa lên thành của thùng gỗ không thì đã ngộp thở do chìm vào trong nước còn Dương Tiếu Dung do là Luyện Dược Sư nên ý chí tinh thần kiên cường hơn Hiên Viên Tú Nhi vẫn chịu đựng tới bây giờ.
Ý chí thì chịu đựng nhưng cơ thể thì không như thế dịch ở giữa hai chân nàng tiết ra ngày càng hiều, đầu óc mơ hồ toàn nghĩ đến hình bóng của Vũ Tiểu Vũ, đúng là nghĩ đến Vũ Tiểu Vũ mà không phải là một nam nhân nào khác, miệng nàng đã bắt đầu xuất hiện những tiếng rên khe khẽ nàng sắp đến cực hạn chịu đựng rồi nếu cứ tiếp tục để tình trạng như thế này, qua một hai canh giờ nữa nàng có thể sẽ chết.
“Ta không thể chết như thế này được! Không! Ta sẽ…!đúng chỉ có thể như thế này thôi” Lúc này nội tâm của Dương Tiếu Dung bắt đầu tranh đấu vì nàng không muốn chết, nàng như nghĩ đến đều gì đó liền cố sức trèo ra khoẻ thùng gỗ, mặc cho cơ thể xinh đẹp không tuỳ vết trần đầy xuân sắc, bắt kỳ một gã nam nhân nào nhìn thế đều có thể nhỏ dãi.
Nàng cố sức bò ra ngoài, bò từng chút từng chút một, nữa canh giờ sao nàng cũng đến trước một căn phòng còn chưa gõ cửa thì cánh cửa đã mở ra, một thân ảnh cường tráng đập vào mắt nàng, đôi mắt nàng liền ánh lên vẻ ngại ngùng hoảng sợ cả người hơi bò về sau nhưng cả người nàng nhanh chóng bị một đôi tay to lớn bế lên, người bế nàng không phải ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ, sở dĩ hắn lúc nào cũng ra mở cửa vì thần thức của hắn luôn bao quát khuôn viên ở đây hắn sợ có đều bắt trắc sẽ xảy ra.
“Dương sư muội! Ngươi….?”
Dương Tiếu Dung đang nằm trong lòng Vũ Tiểu Vũ hưởng thụ khoái cảm từ cơ thể của hắn truyền sang thì nghe tiếng hắn nói, nàng giựt mình nhanh chóng giơ tay để lên môi hắn dường như không muốn cho hắn nói gì cả, nàng lại khẻ thì thào: “Chàng đừng nói gì cả, Thiếp cần Chàng giúp Thiếp giải độc nhưng Thiếp da mặt rất mỏng nên xin Chàng đừng để ai biết, qua đêm này hãy xem thiếp như một người xa lạ chỉ cần trong đấy lòng của Chàng có Thiếp là được rồi đêm nay thiếp sẽ giao mình cho chàng, cả cuộc đời Thiếp nguyện ý theo Chàng chỉ xin Chàng đừng đến tìm Thiếp nếu Thiếp nhớ tự khắc sẽ tìm, được không……?”
S.P Lâu rồi mới viết lại mình sẽ cố ra thêm chương trong 1 ngày gần nhất, bộn bề với cuộc sống quá nên không có thời gian dành cho đứa con tinh thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.