Bạn đang đọc Một Hồi Mộng – Chương 13: Lần Đầu Chiến Đấu
Một ngày mới bắt đầu, Vũ Tiểu Vũ mở ra sau một đêm tĩnh tọa cơ thể tràn đầy lực lượng, tinh thần sản khoái, quả thật đúng như Tiểu Linh nói thịt Yêu Thú ngoài chống đói ra còn có thể hấp thu linh khí mà tu luyện.
Hắn đứng dậy vương vai hít thở không khí trong lành, Vũ Tiểu Vũ cảm thấy rất bình yên. Đúng như mộng ước ngày nào một căn nhà nhỏ cùng với cô vợ ngoan hiền ẩn cư nơi thế ngoại đào nguyên, chỉ tiếc là bây giờ không có người ấy, người con gái mà hắn từng thương.
Gạt bỏ mọi cảm xúc đang dâng trào Vũ Tiểu Vũ hít một hơi lấy tinh thần bắt đầu chính thức luyện tập Phong Thiên Bộ, không còn diễn luyện trong thức hải nữa “tập trung linh lực tụ ở lòng bàn chân, bắt đầu phóng thích từ từ…” hắn nhanh chóng làm theo những chỉ dẫn đã rất quen thuộc với hắn.
Đùng đùng đùng
Hắn nhanh chống liên tiếp thất bại, Vũ Tiểu Vũ không thể hiểu nỗi rốt cuộc là sai ở đâu, khi hắn vừa cách mặt đất một đoạn 2 mm còn chưa kịp phóng lực thì đã nhào đầu về phía trước, cả một buổi sáng hắn không tài nào luyện được chứ đừng nói đến việc có tiến triễn gì ở những công pháp khác.
Đến khi cơ thể hắn linh lực khô cạn đành mệt mỏi ngồi xuống, một bên vận khí đều tức một bên suy ngẫm. Khi cơ thể Vũ Tiểu Vũ đạt lại trạng thái hoàn hảo, hắn định tiếp tục nghiên cứu Phong Thiên Bộ thì lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên trong thức hải:
“Ngươi cứ tiếp tục như thế có mà đến già cũng chưa luyện được, mức độ khống chế linh lực quá kém không thể nào chạm đến mức độ tinh túy được, người dạy cho ngươi chiêu thức này này không chỉ dẫn gì sao”.
Vũ Tiểu Vũ gãi đầu đáp:
“ Hắn chỉ nói cho ta cách thức vận hành thôi, hắn không có thời gian chỉ ta chi tiết”.
Tiểu Linh bất đấc dĩ nói:
“Được rồi để ta chỉ ngươi cách khống chế linh lưc, thấy nhánh cây đằng kia không, thử dụng lực chưởng một cái về phía đó ta xem nào”.
Vũ Tiểu Vũ vận linh khí làm theo lời tiểu linh nói, nhánh cây nhanh chóng bị đánh gãy.
“ Rồi giờ tiếp tục đánh cho nhánh cây kia chỉ rụng lá thôi”. Tiểu Linh nhanh chóng đưa ra yêu cầu tiếp theo
Một yêu cầu tưởng chừng đơn giản như lại khiến Vũ Tiểu Vũ đổ mồi hôi hột, hắn dùng lực hơi mạnh thì cả cây lẫn lá đều rơi gãy, hắn giảm tí lực thì lại hơi nhẹ cành lá chỉ rung rinh.
“Nếu như ngươi có thể làm đươc thì hãy dùng lực đánh rơi một lá cây trên nhánh cây xuống, hoàn thành nó thì ta nghĩ ngươi có thể học được chiêu thức đó”. Tiểu Linh lại đưa ra một yêu cầu sau đó nàng bay đi một chốn nào đó như mọi khi, để lại một mình Vũ Tiểu Vũ suy ngẫm.
Sau nhiều lần lần không đạt được như ý Vũ Tiểu Vũ cũng tìm ra được chút manh mối, chính là diện tích bề mặt tiếp xúc giữa lực và nhánh cây khác nhau thì cho ra những kết quả khác nhau. Rõ ràng khi hắn cho phần lực tiếp xúc với thân cây ít hơn thì đã có những chiếc lá rơi rụng khiến hắn hết sức vui mừng.
Nhưng khi hắn thực hiện yêu cầu cuối cùng hắn lại cảm thấy có cái gì đó quên thuộc, kiểu như là vòng tròn có một cái tâm và dùng tất cả lực đánh vào chính cái tâm đó thì cho dù là vật kiên cố nhất cũng bị đánh vỡ “nhưng một chưởng to như thế làm sao đánh vào cái cuốn lá đây”.Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ hết cách đành bó tay sao đó từ bỏ chuyển sang tu luyện Phong Thiên Bộ vì đã có những cơ sở và định hình nên lần này cũng không đến nỗi nào, hắn khống chế linh lực ở hai lòng chân có gắng cho nó thoát ra với một hình xoắn ốc. Sở dĩ hắn làm như vậy chủ yếu là mô phỏng lại cái lò xo bật nhảy ở kiếp trước vì hắn thấy nguyên lý nó cũng tựa tựa như vậy đến khi màn đêm bao trùm cả Tử Mặc Lâm hắn cuối cùng cũng đi được hai bước liên tiếp.
Sau khi ngồi nghĩ ngơi hắn nhanh chóng đi tắm, ngâm mình trong dòng nước thư giãn. Lúc này đột nhiên hai mắt hắn lé sáng tràn đầy tinh quan. Từ những gì học được từ Tiểu Linh, hắn nhanh chóng nghĩ đến Ẩn Khí Thuật phương thức của nó khá giống với cách khống chế mà Tiểu Linh đã chỉ, hắn nhanh chóng bắt tay vào thử nghiệm, thế nhưng chưa đầy một phút sao hắn phải thất vọng vì linh lực của hắn rất nhanh chóng sói mòn kiểu như cung không đủ cầu. Có lẽ do đã quá mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần hắn cứ thế mà lại thiếp đi khi ngâm mình trong làn nước…..
“…..Vũ! ông có nghe tui nói gì không hả, sao cứ nằm một đóng như vậy, mau tỉnh lại đi nào, ông còn nợ tui rất nhiều thứ, nợ tui một gia đình nhỏ, dậy mà đèo tui đi chơi, ông dạy đi……”. Một giọng nói vang lên trong tiềm thức của Vũ Tiểu Vũ.
Giọng người con gái đó chính là giọng của cô lớp trưởng ngày Bùi Thị Yến Nhi của hắn đây mà, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa thủ thỉ làm cho Vũ Tiểu Vũ không khỏi thương cảm xót xa, hắn cố gắng mở mắt ra nhưng không tài nào mở được, không khí xung quanh lại ngột ngạt làm cho hắn khó chịu cảm thấy hít thở không thông, bụng lại có cảm giác trướng lên….
Khi hắn mở mắt ra thì đã là chuyện của ngày hôm sau, lúc này hắn nằm trên chiếc giường đá, cùng với đó là giọng của Tiểu Linh oán trách:
“Thiệt tình không hiểu nỗi ngươi luôn, tắm cũng có thể ngủ được, nếu không phải ta về đúng lúc thì có lẽ ngươi đã ngủm rồi, ngươi có thể làm cho ta bớt lo được không ”
Vũ Tiểu Vũ ngồi dậy vỗ vỗ đầu nói:
“ Có hả, vậy thì phải xin lỗi ngươi nữa rồi, lại để ngươi phải lo lắng, nhưng ta có cái tật ngủ bậy, hễ mệt quá là ta ngủ luôn bất kể chỗ nào”.
Lúc này Vũ Tiểu Vũ mỉm cười nhớ lại tháng ngày đi học cùng thằng bạn thân, nhà đâu có điều kiện, mà lại đi học ở xa thằng bạn đèo hắn trên chiếc sirius, đi trên đường thế mà hắn ngủ luôn làm thằng bạn hắn hết hồn, rồi những ngày đầu đi làm cũng vậy do không quen việc nên mệt mỏi dễ ngủ,bạ đâu ngủ đấy làm mấy người đồng nghiệp cười sặc sụa.
Tiểu Linh lắc đầu nhìn hắn:
“Ngươi cứ cái kiểu ấy thì thôi bỏ ý định với Khổng Tiểu Lam đi cho đỡ phiền phức”.
“Ta biết rồi…”
Vũ Tiểu Vũ hắn không biết nói gì lúc này cả cái hắn cần là thời gian làm quen với cường độ tu luyện này, cũng như ngày đó vậy mới đầu làm ca đêm còn chưa quen dù ngủ bao nhiêu cũng cảm thấy bù ngủ. Nhưng đến lúc quen rồi thì hắn ngủ ba tiếng cũng có thể thức cả đêm.
“Ngươi tu luyện đến bước nào rồi?” Tiểu Linh dường như không quan tâm mà hỏi đến vấn đề khác.
“Đến cái thứ ba rồi nhưng còn chưa làm được”.
“Đúng là tư chất tốt, ngộ tính cao không nghĩ chỉ mới một ngày mà ngươi đã làm được, cái yêu cầu đó thứ ba đó đối với ngươi chỉ là thời gian mà thôi” Tiểu Linh vui vẻ khen ngợi hắn.
“Chuyện đó thì phải cảm ơn ngươi rồi nếu không có ngươi chỉ bảo, ta vẫn còn mãi lay quay ở điểm khởi đầu mà thôi”. Vũ Tiểu Vũ chân thành cảm ơn.
“Được rồi không nói nữa ta đi đây hi vọng lần này ngươi gặp vấn đề gì nữa, thiệt là”. Nói rồi nàng bay đi…
Bảy ngày trôi qua đối với Phong Thiên Bộ hắn đã có lý giải sâu sắc khoảng cách di chuyện đã xa hơn, hắn một hơi có thể di liền mười bước mà chỉ tốn một chút linh lực, đều này còn phải cảm ơn Tiểu Linh vì nàng đã dạy cho hắn khống chế linh lực, Ẩn Thân thuật cũng có chút tiến tiễn, hắn đã có thể hình thành một làn khói mờ ảo tuy nó không duy trì được một giây kiểu như nó vừa xuất hiện là mất.
Một tháng sau….
Ầm ầm ầm……
Lúc này đang có một cậu thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, thân thể vạm vỡ đang chật vật giao chiến với một con Yêu Thú cấp một, tên thiếu niên tung một chưởng đánh về phía con Yêu thú toàn thân đầy lân giáp, thân hình nhỏ nhắn linh hoạt, nó được gọi là Xuyên Sơn Giáp, chóc chóc nó lại chui vào lòng đất trốn rồi chờ cơ hội tấn công.
Một tiếng cười vang lên trong thức hải.
“Hahaha! Ta cười chết mất! Tiểu Vũ ngươi bớt làm trò đi được không”.
Thì ra người thiếu niên vạm vỡ đó chính là Vũ Tiểu V,ũ một tháng qua nhờ Tiểu Linh biết chăm sóc dáng vẻ của hắn không còn yếu đuối nữa mà ra dáng một nam nhân da thịt rắn chắc, nước da cũng không còn đen đúa nữa, dáng vẻ của hắn bây giờ có thể hốt hồn bị kì cô gái nào lần đầu tiên gặp mặt.
“Tiểu Linh ngươi cười cái gì ta nghĩ mình đã làm rất tốt rồi, ngươi lần đầu giao chiến chưa chắc đã được như ta đâu” Vũ Tiểu Vũ oán hận nói với Tiểu Linh.
“Đúng là không có mắt nhìn người, Tiểu Linh ta là ai chứ, lần đầu ta đánh nhau với người, chính là một chiến tích vang dội đó, một mình ta cân năm đứa có tu vi Ngưng Thần tầng tám đấy nhé”. Tiểu Linh hào hứng kể lại chiến tích của mình.
Ầm…..
“Mk” Vũ Tiểu Vũ tức giận chửi to vì trong lúc nói chuyện với Tiểu Linh, hắn phân tâm bị con Xuyên Sơn Giáp từ trong đất chui ra húc thẳng vào người, hắn văng ra trúng vào thân cây cách đó không xa, cả người đau điến, may mà thân thể hắn đã được cải tạo đôi chút nên không có bị thương đến gân cốt, đổi lại là lúc trước thì rất có thể đã tôi mạng với con Yêu Thú cấp một này rồi.
Vũ Tiểu Vũ dùng Phong Thiên Bộ lao nhanh về con Xuyên Sơn Giáp cấp một, một chưởng đánh vào đầu nó, con Yêu Thú cuộn mình xoay tròn, cũng vừa lúc chưởng tới đụng vào bị lệch đi trong gang tấc, một chưởng này đánh vào hư không.
Sau một hồi quằn quại thương tích đầy mình hắn rót cuộc cũng chinh phục được con Xuyên Sơn Giáp một chưởng đánh chết nó. Hắn thở phì phù đắc ý nhìn Tiểu Linh đang đậu trên thân cây cao lớn cách đó không xa.
“Ngươi đắc ý cái gì nó chỉ là một con Yêu Thú cấp thấp mà ngươi lại dùng cả canh giờ mới giết được thì tự hào cái gì, nếu là ta thì con Yêu Thú này làm gì có khả năng bay nhảy”. Tiểu Linh nhàm chán nói.
“Ngươi thì hiểu cái gì, để ta nói cho Tiểu Linh ngươi biết hai đều, thứ nhất đúng là ta có thể giết nó từ rất sớm nhưng ta muốn tập luyện phương thức chiến đấu nên ta mới dây dưa với nó, thứ hai ta chưa có công pháp thích hợp chỉ có thể tập luyện kỹ năng chiến đấu từ những trận chiến như thê này thôi”. Vũ Tiểu Vũ nói ra suy nghĩ của mình.
“Thế cũng đâu có cần phải áp chế tu vi tự hành hạ mình, nhìn ngươi coi thương tích đầy mình rồi”. Tiểu Linh nói dương như có vẻ đau lòng.
“Càng thực tế thì càng có lợi chứ sao, dù gì cũng chỉ bị thưởng ngoài da, còn hơn là sao này bị địch nhân giết không thương tiếc.”
“Haha, có lý à, có vẻ như ngươi đã hiểu ra một chút rồi đó”.
“Cái này không phải là nhờ ngươi sao” Vũ Tiểu Vũ nịnh nót Tiểu Linh làm nàng cười không ngớt.
“Được rồi trời cũng không còn sớm trở về tắm rữa rồi làm thịt nó thôi, ngày mai tiếp tục”.
Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng xách con Yêu Thú trèo lên người Tiểu Linh đang đợi, buổi tối hôm đó hai bọn họ lần đầu tiên có một buổi ăn uống cùng nhau, vui vẻ nói chuyện cho đến khi Vũ Tiểu Vũ thiếp đi….