Đọc truyện Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên – Chương 12: Mũi tên rít gió trong chiều tà
Nga Mi hùng vĩ, nhìn tầng tầng mây trắng xa xa, cảm giác như chúng mọc
thành bụi. Ráng chiều chiếu rọi bốn phía, biến cả rặng núi như có ngàn
khe suối, tô điểm cả vùng mênh mông xanh biếc, thành một màu yên ắng
tĩnh mịch.
Trong khung cảnh như tranh này, từ trong khu rừng
bách có một liễn hoa đang chầm chậm đi đến. Tám gã đàn ông cao to vạm vỡ nâng liễn có làn da màu đồng, đang đầu xuân mà ở trần, hông mang đai
bằng gấm đen. Mui xe trên tọa liễn hơi chúi xuống, rèm bằng nhiều chuỗi
ngọc lưu ly rung lắc, phát ra âm thanh rất vui tai.
Qua chiếc
rèm bằng chuỗi ngọc lưu ly kia, có thể loáng thoáng thấy được có người
phụ nữ đang dựa gối gấm, một góc váy màu tím nhạt lộ ra dưới rèm, trông
như cánh bướm phấp phới.
Có gã đàn ông hơi khom người đi tới
cạnh tọa liễn, nơi này còn cách núi Nga Mi mấy dặm đường. Hắn thấp giọng nói với người trong liễn: “Phu nhân, Tứ ca và Thất ca đang ở đây.”
Phương Nhụy phu nhân vẫn dựa người vào gối, nói như ngâm: “Bọn họ đâu cả rồi? Sao còn chưa ra đây?”
Vừa dứt lời, từ khe núi không xa truyền tới tiếng cười khẽ: “Cuối cùng Phu nhân cũng tới rồi.”
Đang nói chuyện, một gã tung người bay tới như diều, xoay một vòng
trong không, nhẹ nhàng đáp xuống trước liễn. Người này khoảng chừng hăm
bảy, hăm tám tuổi, mặc đồ trắng muốt, khuôn mặt âm nhu, khóe môi vẫn
mang ý cười, chính là Chính Ngọ sau khi tháo lớp dịch dung.
Phương Nhụy phu nhân nâng mình ngồi dậy, váy rũ ra ngoài rèm, khẽ lay động.
“Chính Ngọ, cậu muốn rước lấy bao chuyện thị phi nữa mới chịu thu tay?” Giọng điệu mang vẻ oán trách, thế nhưng thanh âm vẫn êm ái dịu dàng.
Chính Ngọ đi tới chào một cái, đáp: “Phu nhân, lần này tôi muốn có Định nhan thần châu.” Gã nói tới đây, đưa mắt nhìn bóng người sau rèm che,
“Viên ngọc này chẳng có tác dụng gì lớn với tôi, nhưng có thể lấy được
một nụ cười của Phu nhân.”
“Phải thế không?” Phương Nhụy phu
nhân nhàn nhạt nói, “Ta có nghe nói trong Thần châu này có thuần âm chí
hàn của Thiên sơn, có thể giúp người tu luyện nội công, thế nên thường
có người thèm muốn.”
Giữa chân mày Chính Ngọ hơi nhíu lại, khom người thưa: “Phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với người, có thể đi theo không?”
Phương Nhụy phu nhân cười mỉm, bỗng có hai dải lụa bất ngờ bắn ra từ
sau rèm, rèm kia rung lên, chuỗi ngọc lưu ly va vào nhau vang tiếng rất
vui tai, một thân ảnh duyên dáng theo dải lụa phóng ra từ tọa liễn. Giày trên chân nhún nhẹ lên một cây tùng, rồi tung người về hướng cách núi.
Chính Ngọ thấy vậy, nhếch môi cười, đuổi sát theo thân ảnh kia.
***
Suối trong núi chảy xuôi, uốn lượn ngoằn ngoèo. Chính Ngọ vừa đuổi theo người phụ nữ kia, ả ta liền quay người, ngồi trên mỏm núi cao.
Tuy không có rèm châu, nhưng trên mặt ả vẫn là một chiếc khăn lụa mỏng, chỉ lộ ra hàng lông mày cong cong cùng đôi mắt phượng. Chính Ngọ quỳ
gối dưới mỏm núi cao, nhẹ giọng thưa: “Phu nhân, người không biết, Thần
châu là vật chí hàn, nếu tu luyện lỗ mãng, nhất định sẽ khiến tổn hao
nội lực, tai hại vô ích. Chỉ khi có Quân lôi tâm pháp của Thần Tiêu cung phụ trợ mới có thể điều hòa âm dương, đạt tới cảnh giới tuyệt vời
nhất.”
Phương Nhụy phu nhân liếc mắt nhìn gã: “Đúng là cậu biết không ít nhỉ. Lại nghe được từ đâu đấy?”
Chính Ngọ đứng dậy, đi tới một bước, rũ mắt: “Rất ít người trong giang
hồ biết được chuyện này, là do trước đây tôi nghe lén từ chỗ sư phụ.”
Phương Nhụy phu nhân khẽ nhíu mày, nói: “Thì ra là Cửu U lão nhân… Xem
qua lão sư phụ ma quỷ của cậu đúng là một quái tài, cũng biết chuyện
chuyện kì văn dị sự.”
Chính Ngọ cười ngượng, không khỏi tiếc
nuối, tiếp: “Chỉ tiếc không thể dùng vật cho trọn, chưa học được đến nơi đến chốn, thì đã…”
“Nói gì vậy? Cậu coi sư phụ mình là vật sao?” Dù Phương Nhụy phu nhân nói vậy, nhưng trong lời lại mang lẫn ý nhạo báng.
“Trong lòng tôi, lão già kia đã sớm là một nắm đất vàng, nào có thể bì
được với Phu nhân?” Chính Ngọ nói xong, nhún người nhảy tới sau lưng ả
ta, nhẽ nhàng đỡ lấy, đưa hai tay đặt lên bờ vai kia.
Phương Nhụy phu nhân nghiêng người đi, nhẹ giọng nói: “Cậu ngon ngọt với ta như vậy, có phải muốn xin điều gì không?”
Trong mắt Chính Ngọ đầy ý cười, xoa vai ả, nói: “Phu nhân nói vậy thì chắc hẳn quên mất chuyện đã đồng ý với tôi rồi.”
“Không phải cậu muốn tìm Liệt diễm đao đó sao?” Mắt Phương Nhụy phu
nhân lóe lên, nhìn ra xa, “Ta cứ một mực tìm hiểu thăm dò tung tích của
người kia, sao lại quên chuyện này được?”
Chính Ngọ ghé vào tai ả, nói: “Đa tạ Phu nhân, nếu tôi có thể tìm được Liệt diễm đao, nhất
định công lực sẽ tăng thêm nhiều. Đến lúc đó, thế lực của Đoạt Mộng lâu
chúng ta hẳn sẽ hùng mạnh hơn hiện nay.”
Phương Nhụy phu nhân
không nói lời nào, chỉ cười nhẹ. Có một mùi thơm thoảng thoảng phát ra
từ gáy ả, cùng mùi lá thông trong rừng, gợi nên một cảm giác thật phong
tình…
***
Bên này một cảnh kiều diễm là thế, Thân Bình đang chờ trên con đường nhỏ, mắt lộ ra vẻ bất mãn. Hắn vẫy tay cho đám
tráng hán lui qua một bên, một mình bước vào trong hang. Vừa đi được
không bao lâu, liền nghe có kẻ thấp giọng trách mắng: “Kẻ nào?”
“Tứ ca, là em.” Hắn hít một hơi, đẩy vạt dây leo ở trước, “Anh cứ ngoan ngoãn chờ ở đây, để Chính Ngọ và Phu nhân hẹn hò với nhau đi.”
Từ trong sơn động, Khương Mão lộ người ra, rên lên: “Thằng dối trá…”
“Con bé kia đâu rồi?” Thân Bình đưa mắt liếc một vòng, trong động tối mù, nhất thời không nhìn rõ gì cả.
“Đây.” Khương Mão nói, “Nếu Đường môn không chịu giao Thần châu thì cứ
thần không biết quỷ không hay chôn nó quách ở đây, tránh phiền phức.”
Thân Bình gật đầu, đang muốn nói tiếp thì Khương Mão bỗng hơi nhíu mày.
Hắn đối diện ngay ở miệng hang, rừng tùng bách vốn đang yên ắng thì lúc này hơi kinh hoảng, xa xa có đàn chim tung cánh bay lên.
“Lúc các người đến, có người theo dõi phải không?” Hắn hạ giọng hỏi Thân Bình.
Thân Bình hơi ngẩn ra, vội vàng xoay người, quét mắt nhìn nhưng cũng không thấy có gì dị thường.
“Em đi kiểm tra một chút.” Hắn muốn đi ra, Khương Mão ngăn lại, nói: “Coi chừng trúng kế.”
Nào ngờ hắn chưa dứt lời thì bất ngờ có một loạt nỏ tên, bắn thẳng vào
hai người từ ngoài cốc. Khương Mão cười lạnh, như đã sớm phòng bị từ
trước, bật hai tay ra, thiết trảo lóe hàn quang rít gào, vô số mũi tên
bị chém đứt thành mấy đoạn ngay lập tức.
Thân Bình vung kiếm
chặn tên, cúi người chui vào trong động, quả nhiên thấy Hoàn Nhi đang mê man đang nằm đấy. Hắn vội vàng đi tới xách cô bé lên, kéo ra trước cửa
động, cất giọng quát lớn: “Còn dám bắn tên thử xem! Tao sẽ biến nó thành cái sàng ngay!”
Lúc này từ cửa hang truyền tiếng bước chân
thong thả, Thân Bình ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong mây mù nhàn
nhạt, có một phụ nữ trung niên mặc đồ trắng đang ung dung đi tới.
Mặt bà không chút phấn son, mặt như phấn, cất giọng: “Hai vị chính là
Khương Mão và Thân Bình của Đoạt Mộng lâu sao? Không biết Phương Nhụy
phu nhân đang ở đâu, tôi muốn gặp ả.”
Khương Mão chau mày, trầm giọng nói: “Xác minh thân phận và hành tung của chúng tôi nhanh như
vậy, e rằng người tới chính là chấp sự Đường môn, Đại phu nhân của Đường gia rồi?”
Người phụ nữ hơi vuốt cằm, hai tay khẽ hất lên, có
rất nhiều đệ tử mặc áo tím từ sau ào ra, người người cầm nỏ trong tay,
quỳ một gối xuống đất, nhắm vào hang động.
Thân Bình cười ha
ha, lại dồn sức trong tay, đưa vạt áo của Hoàn Nhi ra: “Mộ Dung Cẩn, bà
tưởng tôi không dám lấy con bé này ra chắn ở trước sao?”
Trên
mặt Mộ Dung Cẩn vẫn như trước, hoàn toàn không có vẻ gì kinh hoảng, bà
bình tĩnh, chỉ nói: “Con bé không phải người của Đường môn.”
Thân Bình và Khương Mão đều ngẩn ra, Thân Bình lập tức cười lạnh: “Nếu
không phải người của Đường môn, sao lại xông ra cướp Thần châu giữa
đường?!”
Mộ Dung Cẩn lạnh lùng nói: “Nếu cậu không tin, có thể hỏi chính cô bé một chút.”
Tuy Thân Bình bán tín bán nghi, nhưng cũng không kiềm được muốn biết
chân tướng, lập tức lay tỉnh Hoàn Nhi. Ngay trong khoảnh khắc hắn cúi
đầu, Mộ Dung Cẩn vẫn luôn bình tĩnh bỗng như cơn gió bay vút, phóng vào
cửa động.
Khương Mão kinh hoảng, phi người xuất chưởng đón.
Mộ Dung Cẩn lật tay, vô số hôi ảnh (bóng xám) bắn ra từ từ ngón tay,
nhỏ xíu yếu ớt, lơ lửng như bụi đất. Chưởng của Khương Mão đã áp sát tới trước, bà xoắn tay áo, lúc này những hôi ảnh kia như đang đứng lại trên không trung, dưới sự kinh ngạc của Khương mão, chưởng phong quét ngang.
Trong vòng một chiêu, hôi ảnh kia tan ra, nhưng lại như hoa trong gương, trăng trong nước, phá mà hợp.
Một chưởng của Khương Mão đã gạt hết sự ngăn trở của hôi ảnh kia, hắn hét lớn một tiếng, phi người tấn công Mộ Dung Cẩn.
Mộ Dung Cẩn nhanh chóng lùi về sau, Khương Mão còn định truy kích thì
tức thời nghe thấy tiếng chuông nhỏ vang lên ở sau, một dải lụa rực rỡ
quấn quanh hông hắn như chiếc vòi, kéo về.
“Lão tứ, lập tức về đây!”
Không biết Phương Nhụy phu nhân đã đến đây từ sườn dốc kia tự lúc nào, đứng trên cành tùng xanh, tay áo phấp phới trong gió.
“Phương Nhụy phu nhân?” Khương Mão thốt ra, lại cảm thấy lòng bàn tay
ngứa ran, vội vàng nhìn lại. Trên bàn tay kia dính vô số vệt bụi xám, có một tia máu cực nhỏ từ từ rỉ ra.
“Không nhìn xem đang đánh với ai mà đã lại lỗ mãng như thế!” Phương Nhụy phu nhân khiển trách, tay
phải khẽ thu lại, kéo Khương Mão về bên phiến đá trước mặt.
Mộ
Dung Cẩn ngắm người phụ nữ đang che mặt, thản nhiên phất tay áo, nói:
“Vị này chính là Phương Nhụy phu nhân đó sao? Lúc trước tôi còn tưởng
việc trộm Thần châu là do một mình Chính Ngọ gây nên, nhưng thế này, thì ra là nhờ sự ủy thác của Phu nhân đấy à?”
Phương Nhụy phu nhân ngẩng đầu nhìn lại, cửa hang đã bị đệ tử Đường môn bao vây.
“Đại phu nhân, thủ hạ của tôi nhất thời nghịch ngợm, muốn mở mang tầm
mắt, hiện Thần châu đã trả về với Đường môn, chuyện này còn cần truy
nguyên nữa ư?”
Mộ Dung Cẩn nhướn mày nhìn Hoàn Nhi vẫn còn đang hôn mê, nói: “Nếu không phải quyết tâm cướp Thần châu bằng được, thì
sao lại ba lần bảy lượt bắt người uy hiếp? Cô bé con này còn chưa trưởng thành, thế mà đám các người cũng ra tay được sao?”
Phương Nhụy phu nhân liếc mắt, mỉm cười đáp: “Đường đại phu nhân, vừa rồi bà lấy
‘Phi hoa ám ảnh’ tấn công thủ hạ tôi, sao bây giờ lại nhân từ thế?”
Hai hàng lông mày nhàn nhạt của Mộ Dung Cẩn khẽ cau lại, lời nói lạnh
lùng: “Theo như lời cô, ý rằng không muốn trả cô bé kia là cho chúng
ta?”
“Đã không phải người của Đường môn, tôi cần gì phải nể mặt bà?” Phương Nhụy phu nhân cười khúc khích, người vút qua, mang theo
Khương Mão hướng ra cửa động. Gió phất qua rừng thông, một dải lụa khác
trong tay bà phóng ra, nháy mắt bay tới cơ thể Hoàn Nhi.
Mộ
Dung Cẩn cau mày, một tay đầy hôi ảnh, đưa cánh tay tạo mấy đường gió
mạnh, đánh về phía dải lụa màu của Phương Nhụy phu nhân. Dải lụa kia
nhìn rất mềm mại, nhưng tập trung nội lực chạy bên trong, sắc bén như
lưỡi dao. Hôi ảnh của Mộ Dung Cẩn vừa bắn ra vừa chạm tới, cứ rung rung
trên dải lụa kia mãi không thôi. Lúc này Mộ Dung Cẩn cũng phi người xuất chưởng, Phương Nhụy phu nhân đẩy Khương Mão qua một bên, bàn tay nõn nà khẽ giơ lên, đầu ngón tay sơn màu đỏ thắm, cuốn hai dải lụa lên, một
mùi hương câu hồn thơm ngát cùng một vẻ mị hoặc đoạt phách vòng qua hông Mộ Dung Cẩn.
Mộ Dung Cẩn thừa cơ siết chặt, hai tay nhanh
chóng quấn lấy dải lụa, phát lực, một loạt hôi ảnh bay lên từ trên dải
lụa kia, từ từ trôi đến cổ tay Phương Nhụy phu nhân.
“Phu nhân cẩn thận!” Thân Bình và Khương Mão cùng ra tay, chưởng phong rất nhanh, đánh về Mộ Dung Cẩn.
Hai tay Mộ Dung Cẩn quấn lấy dải lụa kia, đột nhiên ép xuống, mượn lực bắn người lên, váy dài như một áng mây.
***
Lúc này bỗng nghe thấy một tiếng trách cứ, sau núi có tiếng đao kiếm
đánh nhau đang tới gần nơi này. Đệ tử Đường môn rối rít cầm nỏ hướng về
phía truyền tiếng động, chỉ thấy trong màn sương mù hoàn toàn mất hẳn
tia sáng kia, bỗng xuất hiện cầu vồng, vô số lá thông đâm xuống như mưa, bắn về bốn phương tám hướng.
Trong màn mưa châm, Chính Ngọ
nhảy bổng lên, hai chân cố giữ trên một đường thẳng, thét lớn một tiếng, Nhạn linh đao trong tay rít lên bổ về trước người chàng trai áo xanh
Trì Thanh Ngọc.
Kiếm của Trì Thanh Ngọc uyển chuyển như chim
nhạn, hoa kiếm(3) màu trắng một đóa lại một đóa, trùng trùng điệp điệp,
chói lòa khiến người ta không thể mở mắt. Bỗng một chiêu đâm tới, bàn
chân Chính Ngọ khó khăn lắm mới có thể sượt qua. Người Chính Ngọ rơi
xuống, mũi đao điểm vào thân kiếm, lấy lực tung lên, lật đao đâm vào
lưng Trì Thanh Ngọc.
Mà lúc này Lam Hạo Nguyệt nhảy xuống từ
trên sườn núi, nàng thấy không thể về kịp, giơ tay ném Trường kiếm vào
Chính Ngọ. Chính Ngọ bay lên đá vào giữa thân kiếm, Trường kiếm kia bất
ngờ chuyển hướng, hướng vào vị trí cổ họng của Trì Thanh Ngọc.
“Tránh ra!”
Lam Hạo Nguyệt không kiềm được hét lớn. Trì Thanh Ngọc cũng cảm thấy có tiếng gió tiến gần, vội vàng giơ Cổ kiếm lên, đánh bật Trường kiếm đang bay tới kia ra xa mấy trượng.
Mũi chân Lam Hạo Nguyệt dậm lên
núi đá, phi người nhảy tới tiếp lấy Trường kiếm, thuận thế xoay người
về, nắm lấy tay áo Trì Thanh Ngọc, sau đó kéo tay áo chàng đi về phía
sơn động.
Lúc này Mộ Dung Cẩn và Phương Nhụy phu nhân đã bay
tới chân núi bên kia, hai tay Khương Mão từ từ xám lại, chỉ có thể dựa
vào vách động thở dốc. Thân Bình thấy thế, lùi về sau một bước, bóp cổ
Hoàn Nhi nói: “Mộ Dung Cẩn, bà không mang người của mình rời khỏi đây,
bây giờ tôi sẽ cho con bé này đi gặp Diêm vương ngay!”
Mộ Dung
Cẩn nghiêng người, lật tay, hàn quang từ tay áo bắn về bả vai Thân Bình. Thân Bình vội vàng muốn đem Hoàn Nhi làm lá chắn ngăn hung khí, nhưng
hắn chưa kịp động vào thì hàn quang kia đã đâm vào vai. Lúc đầu cũng
không thấy đau, nhưng khi hắn muốn bắt lấy Hoàn Nhi thì chợt thấy cánh
tay cứ đau nhói mãi, hoàn toàn không thể nào sử dụng lực được nữa.
Đúng lúc này, Lam Hạo Nguyệt đã mang Trì Thanh Ngọc hạ xuống từ cây,
dùng kiếm bức lui Thân Bình, đoạt lại Hoàn Nhi từ trong tay hắn.
“Đỡ này!” Lam Hạo Nguyệt thấy Chính Ngọ đánh úp từ sau, vội vàng đẩy
Hoàn Nhi vẫn còn đang hôn mê vào lòng Trì Thanh Ngọc. Trì Thanh Ngọc
chưa chuẩn bị, vội vàng lấy tay trái đỡ Hoàn Nhi.
Vết đao trên
tay Lam Hạo Nguyệt vẫn còn đau âm ỉ, cố chịu đau xuất kiếm đâm về phía
Chính Ngọ. Mặc dù Trì Thanh Ngọc nghe thấy nàng ở cách đó không xa,
nhưng vì đang ôm Hoàn Nhi trong lòng, không cách nào tiến lên tương trợ.
“Hạo Nguyệt, rời khỏi đây!” Mộ Dung Cẩn vừa đánh nhau với Phương Nhụy phu nhân, vừa nghiêm giọng quát.
Lam Hạo Nguyệt muốn quay người, nhưng ánh đao của Chính Ngọ đã nhắm trực tiếp bổ vào nàng.
May mà trong khoảnh khắc ấy một tiếng rít vang lên, mũi tên đen như mực xé gió đâm thẳng về Chính Ngọ. Vì muốn tránh mũi tên, không thể không
nhảy lên, còn Lam Hạo Nguyệt thừa cơ lách người, trốn khỏi lưỡi đao của
gã.
Nàng vừa phóng tới bên cạnh Trì Thanh Ngọc, chợt thấy ống
tay áo bị kéo xuống, cúi đầu nhìn thì ra đã bị chàng nắm lấy. Lam Hạo
Nguyệt hơi sửng sốt nhưng không rảnh trò chuyện, chỉ kịp đưa tay túm lấy ống tay áo chàng, lánh vào trong rừng thông dưới chân núi.
***
Chính Ngọ còn muốn đuổi theo nhưng nỏ tên Đường môn bắn ra như mưa,
từng đường đen xé gió rít gào, bức gã, Khương Mão và Thân Bình phải lùi
vào trong sâu hang động.
Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Cẩn giữ
chặt dải lụa đang phóng tới của Phương Nhụy phu nhân, tung người ra sau. Phương Nhụy phu nhân muốn tránh trận mưa tên này, vì thế không kịp đuổi theo, trong nửa khắc ấy, Mộ Dung Cẩn đã ra lệnh, dẫn đầu để mọi người
nhanh chóng rút lui theo con đường núi.
Chính Ngọ thở hổn hển
chạy ra từ trong sơn động, muốn đuổi theo thì lại một hồi tên nỏ bắn
tới, Phương Nhụy phu nhân quở một tiếng, tung dải lụa ra đánh bay số mũi tên kia, nghiêm giọng: “Chính Ngọ, cậu muốn chết à?”
Chính Ngọ tức giận bất bình lùi lại vào trước cửa động, không phục mà nói: “Tôi có thể xuyên qua trận tiễn kia!”
“Nỏ tên của Đường môn có độc, chỉ cần hơi hính phải là mất mạng ngay,
cậu lớn gan đấy!” Cuối cùng Phương Nhụy phu nhân cũng thay đổi vẻ dịu
dàng ban đầu, chân mày lá liễu dựng thẳng.
Chính Ngọ cắn răng nói: “Được, nhưng tôi cũng không tin chúng có thể trở về Đường môn dễ dàng như vậy!”
(3) Hoa kiếm: