Đọc truyện Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên – Chương 39: Vì đó là anh 4
Edit: Sa
Sáng hôm sau, rửa mặt xong thì tôi xuống dưới ăn sáng rồi quay về nhà thay bộ đồ hàng hiệu mà hôm qua đi mua cùng Thẩm Khâm Tuyển, lúc này tôi mới biết hóa ra ngày hôm qua nhân lúc tôi thử đồ xong rồi thay lại quần áo của mình thì anh đã đi mua giày để hợp với bộ đồ cho tôi.
Tôi vừa thay quần áo xong thì Thẩm Khâm Tuyển gọi đến, “Tài xế đang chờ em dưới lầu đấy.”
Tôi ngồi ở ghế sau xe, bộ đồ trang nhã đang mặc trên người làm tôi thấy không được thoải mái. Đến tòa nhà Vinh Uy, bảo vệ mở cửa xe ra rồi đưa tôi đến tận cửa thang máy. Tôi đã đi vào tòa nhà Vinh Uy rất nhiều lần. Khi đó, muốn vào cửa thì phải quẹt thẻ, tay không cầm bánh mì thì cũng cầm bánh bao; còn bây giờ phải đứng vững trên đôi giày cao gót, giữ thẳng đầu, ra vẻ cao sang.
Thang máy dừng lại, mọi người đứng im đợi tôi ra trước.
“Á.” Tôi choàng tỉnh khỏi dòng ký ức, vội bước ra ngoài nhưng cả người đột ngột lảo đảo, hóa ra gót giày bị lọt vào khe thang máy.
Tôi thầm than trong lòng, quả nhiên muốn làm bình hoa thì phải trả giá. Bỗng nhiên có ai đó đỡ lấy tay tôi, nói nhỏ: “Cẩn thận.”
Tôi đứng vững, còn chưa kịp hoàn hồn thì Thẩm Khâm Tuyển đã buông tay tôi ra, điềm tĩnh nói: “Chào cô Tô.”
Tôi thấy hơi lúng túng: “Chào anh.”
“Các cổ đông đã có mặt đầy đủ tại phòng họp.” Anh đi bên cạnh tôi, nói: “Cuộc họp sẽ bắt đầu ngay.”
“Vâng.” Tôi cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhưng tay thì nắm chặt túi xách.
Ánh nắng trải dài trên hành lang yên tĩnh. Tôi nghe tiếng bước chân lặng lẽ ở bên cạnh, biết rằng Thẩm Khâm Tuyển đang giữ khoảng cách an toàn với tôi. Tôi chợt nghe tiếng nói rất nhỏ của anh: “Cô Tô, cô nghĩ thế nào nếu công ty mua cổ phần trong tay cô với hơn 90% giá trị thực của nó?”
Tôi ngẩn người nhìn anh, thấy anh tỏ ra rất nghiêm túc, giống như đang hỏi thật vậy.
Đang thử tôi ư?
Ờ thì… giá trị thực là… Tôi cố gắng nhớ lại mấy khái niệm mà tôi đã học hồi đại học.
Tôi khẽ mỉm cười, cố gắng cười sao cho thật trang nhã, phải phát huy vai trò bình hoa hết mức có thể: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Ai đó nhìn tôi đang mở to mắt, khích lệ: “Tốt lắm, cứ vậy nhé.”
Tôi nhịn cười đi theo anh, lần đầu tiên bước vào phòng họp này.
Trên chiếc bàn hình bầu dục có khoảng tám, chín người đang ngồi đó, khi thấy Thẩm Khâm Tuyển đi vào, họ ngừng nói chuyện, vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Thẩm Khâm Tuyển tiến lên giới thiệu tôi, “Tôi nghĩ các vị đã nhận được tin về cô Tô Nghiên rồi.”
Trong thoáng chốc, tôi không thể nhớ được hết tất cả mọi người, nhưng có một người khiến tôi chú ý, đó là người cuối cùng chào tôi. Khi tôi và ông ta bắt tay nhau, tôi cảm thấy sợ.
Đang là mùa xuân, trời có nắng, phòng họp cũng không mở điều hòa, nhưng lòng bàn tay của ông ta lại lạnh như băng.
“Đây là ông Cao Kỳ, là tổng giám đốc của QL chi nhánh ở Trung Quốc, cũng là cổ đông lớn của công ty chúng ta.”
Đó là một người đàn ông trung niên cao ráo, mày rậm, mũi cao, ngũ quan sắc nét, vừa nhìn liền nhận ra là con lai. Tôi thu tay về, “Chào ông Cao.”
Ông ta không nhìn tôi chằm chằm nữa, cười nói: “Rất vui được gặp cô Tô.”
Cuộc họp bắt đầu đúng giờ.
Trước teabreak(1), cuộc họp diễn ra hết sức hài hòa, căn cứ vào báo cáo của các giám đốc, lợi nhuận trong quý đầu tiên của Vinh Uy tăng mạnh so với cùng kỳ năm ngoái, có vẻ như các cổ đông không hề có dị nghị gì.
(1) Teabreak là một bữa ăn nhẹ, tiệc ngọt, tiệc trà với các loại bánh ngọt, trà, cà phê, hoa quả,… giúp khách mời có được sự sảng khoái khi tham gia sự kiện. Teabreak có thể diễn ra trước giờ bắt đầu của sự kiện để khách mời có thời gian trò chuyện làm quen với nhau; hoặc diễn ra giữa giờ giải lao để giúp khách mời bớt căng thẳng, nhàm chán.
Cho đến khi giám đốc thị trường đưa ra kế hoạch phát triển cho quý sau, tôi thấy Cao Kỳ khẽ cúi người như muốn nói gì đó, Thẩm Khâm Tuyển giơ tay lên, đèn bật sáng. Anh nói: “Nghỉ ngơi một lát, teabreak xong thì chúng ta sẽ tiếp tục bàn kế hoạch phát triển cho quý sau, được không?”
Phục vụ đưa điểm tâm, hoa quả và cà phê mới pha vào phòng họp. Tôi lấy cái bánh quy định bỏ vào miệng nhưng lại có người đến bắt chuyện. Tôi không nhớ hết tên của họ, càng không hiểu các vấn đề nghiệp vụ của công ty. Mà họ cũng không hỏi cặn kỹ gì cả, chủ yếu là thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Những lúc nghe không hiểu, tôi chỉ biết mỉm cười trả lời qua loa để đối phó.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi lén nhìn Thẩm Khâm Tuyển, anh đang nói gì đó với Cao Kỳ, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị và tập trung, hoàn toàn không chú ý gì đến tình huống của tôi.
Hai mươi phút nhanh chóng trôi qua, lúc ngồi vào bàn, điện thoại đặt trên bàn khẽ rung, có tin nhắn từ Thẩm Khâm Tuyển.
“Vừa nãy biểu hiện tốt lắm.”
Tôi giả vờ nhìn màn hình chiếu, như có như không nhìn anh một cái. Anh đang cúi đầu tập trung viết gì đó, mãi cho đến khi Cao Kỳ khẽ đằng hắng, “Các vị, tôi có vài thắc mắc đối với báo cáo và chính sách của tập đoàn.”
Thẩm Khâm Tuyển ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhưng gương mặt không hề vương nét cười, “Ồ, thắc mắc gì?”
“Thứ nhất, tôi không hiểu vì sao khi Vinh Uy không mở rộng để chiếm lĩnh các thị trường lâu đời như Đông Nam, Hoa Bắc(2) mà lại chuyển dời thị trường sang miền trung? Thứ hai, lúc trước tôi đã kiến nghị kế hoạch giảm biên chế, không biết các cổ đông suy nghĩ thế nào rồi?”
(2) Khu Đông Nam: gồm các tỉnh Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Đài Loan.
Khu Hoa Bắc: gồm các tỉnh Hà Bắc, Sơn Tây, Bắc Kinh, Thiên Tân.
Tôi nhìn thấy sự mỉa mai hiện lên trong đôi mắt của Thẩm Khâm Tuyển, anh nhếch môi, giải thích: “Tôi thấy báo cáo lúc nãy rất rõ ràng rồi mà. Tất nhiên Vinh Uy sẽ duy trì ưu thế ở mức cao nhất tại các thị trường lâu đời, và khu vực miền trung là vùng rất có tiềm năng phát triển.”
“Doanh thu quá thấp, phải ít nhất bảy, tám năm mới lấy lại được vốn đầu tư.” Cao Kỳ lạnh lùng, “Các cổ đông sẽ nghĩ dự án này thua lỗ.”
“Hạng mục đầu tư này do đích thân tôi giám sát, những sự cố có thể xảy ra cũng đã được báo cáo rõ ràng. Đầu tiên, đây là hạng mục hợp tác cùng chính phủ, thế nên trong một số chính sách, chúng ta sẽ được ưu tiên. Ban đầu thì lợi nhuận sẽ rất thấp, nhưng xét về lâu dài thì đây là một cơ hội hiếm có.” Thẩm Khâm Tuyển nói không nhanh, nhưng cũng không chậm, “Thứ hai, tôi vẫn không đồng ý với chính sách giảm biên chế. Dựa vào lợi nhuận năm ngoái của Vinh Uy, chúng ta không những không giảm biên chế mà còn cần tuyển thêm nhiều nhân viên cho hạng mục ở miền Trung.”
Mùi thuốc súng càng lúc càng nồng nặc. Trong không khí như có những ánh đao vô hình.
Tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của từng người, rất hiển nhiên là cổ đông tham gia cuộc họp chia làm hai phe, các cổ đông đã cùng xây dựng nên Vinh Uy từ những ngày đầu đứng về phía Thẩm Khâm Tuyển, còn các cổ đông là nhà đầu tư thì lên tiếng ủng hộ Cao Kỳ.
Giằng co mãi đến tối mà vẫn chưa xong.
Thẩm Khâm Tuyển luôn duy trì tư thế ngồi thẳng, cười nhẹ, “Muộn rồi, hôm nay đến đây thôi.”
“Cậu Thẩm, vấn đề này đã được thảo luận từ năm ngoái tới năm nay, nếu thực sự không thể quyết định thì… Căn cứ theo thỏa thuận, cần phải mở cuộc họp toàn cổ đông.” Cao Kỳ rất điềm tĩnh, “Nếu không thì tôi không thể báo cáo với tập đoàn QL được.”
“Được thôi.” Thẩm Khâm Tuyển không từ chối, ánh đèn chia cắt mặt anh thành hai nửa sáng tối, nhưng cho dù tôi nhìn vào nửa phần sáng trên mặt anh thì vẫn không thể thấy được biểu hiện gì, “Nhưng cần có thời gian để chuẩn bị.”
“Tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị cuộc họp, bảo đảm có thể nhanh chóng tiến hành. Đồng thời, tôi đại diện cho tập đoàn QL sẽ chọn phương án có lợi cho cổ đông.” Cao Kỳ cười lạnh lùng rồi đứng dậy bỏ đi.
Phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn tán, tôi đứng dậy thu dọn tài liệu.
Đột nhiên, xung quanh yên tĩnh trở lại.
Tôi ngẩng đầu lên, Cao Kỳ tiến về phía tôi, khác với sự xa cách ban đầu, lúc này ông ta cười với tôi, “Cô Tô, rất hân hạnh được làm quen với cô. Hy vọng sau này sẽ có cơ hội ăn cơm cùng nhau.”
Tôi kiềm nén sự ngạc nhiên, mỉm cười, “Vâng, thưa ông Cao.”
Trong phòng họp, các cổ đông đã đi gần hết, Thẩm Khâm Tuyển còn đang nói chuyện với mấy giám đốc phòng ban của Vinh Uy. Tôi đứng thêm một lát thì anh đi về phía tôi, “Anh tiễn em xuống dưới.”
“Nếu anh bận thì em tự xuống cũng được.” Tôi nói nhanh, “Còn bận việc gì nữa không?”
Khi nói chuyện với tôi, vẻ mặt của anh vẫn rất bình thản, “Tạm thời thì không.”
Giờ phút này, tôi không nhận ra tâm trạng của anh là tốt hay xấu. Đưa tôi xuống bãi đậu xe, anh mở cửa sau cho tôi rồi tiện tay vuốt tóc tôi, khẽ cười: “Hôm nay biểu hiện tốt lắm.”
Tôi cũng cười, “Hình như em không làm gì cả.”
Anh cười, không đáp lời tôi mà nói với tài xế: “Đưa cô Tô về nhà ở đường Hoa Sơn.”
Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, anh cúi người, dựa vào cửa xe, nói: “Anh không về cùng em được, còn có cuộc họp.”
Anh định đóng cửa xe thì tôi đưa tay cản lại, do dự một lát rồi nói, “Thẩm Khâm Tuyển, em có thể giúp.”
Giây phút này, tôi không rõ cổ phần mà tôi đang giữ thể hiện điều gì, nhưng sau khi tham dự cuộc họp, cho dù là kẻ ngốc cũng hiểu được mình cần ủng hộ anh. Tôi hy vọng anh ít nhất sẽ nói với tôi câu: “Tất nhiên, anh sẽ không khách sáo với em đâu.”
Nhưng anh không nói câu đó mà chỉ nói khẽ: “Không sao đâu.”
Xe lăn bánh, tôi ngoảnh đầu nhìn đằng sau, anh vẫn đứng ở nơi đó, người thẳng tắp. Từ đáy lòng dâng lên sự thất vọng, tôi dựa vào lưng ghế, thầm nghĩ đến khi nào người ấy mới thật sự dỡ bỏ sự kiêu ngạo trước mặt tôi?
Xe còn chưa ra tới đường lớn thì điện thoại vang chuông.
Số lạ.
Tôi do dự một chút rồi nghe máy.
Giọng nói hơi quen, đối phương đi thẳng vào vấn đề: “Chào cô Tô, tôi là Cao Kỳ, lúc nãy đã gặp nhau.”
Quá thần thông quảng đại, chỉ nửa tiếng mà ông ta đã tìm ra số điện thoại của “Bạch Hi”.
Tôi khách sáo đáp lại: “Chào ông Cao.”
“Tối nay cô Tô có rảnh không? Không biết tôi có vinh dự cùng ăn tối với cô không?”
Tôi suy nghĩ một lát, “Được.”
“Tôi cho xe đến đón cô nhé, cô đã rời khỏi Vinh Uy chưa?”
“Tôi có xe rồi, ông báo địa chỉ cho tôi là được.” Tôi cố gắng hết sức để giữ giọng thật bình tĩnh.
Xe dừng trước nhà hàng, tài xế nói: “Cô Tô, tôi chờ cô ở bãi đậu xe nhé.”
Giờ này đã muộn lắm rồi, e rằng anh ấy cũng chưa ăn cơm, tôi rất ngại, “Không cần đâu, anh cứ về trước đi, ăn cơm xong sẽ có người đưa tôi về.”
Phục vụ mở cửa cho tôi, trong phòng ăn riêng chỉ có một mình Cao Kỳ, ông ta đứng dậy đón tôi, “Cô Tô có thích ăn món Chiết Giang không?”
Tôi gật nhẹ đầu, chào hỏi xong thì ông ta bắt đầu gọi món.
Trong lúc xem thực đơn, ông ta lịch sự hỏi khẩu vị của tôi, hoàn toàn khác hẳn thái độ cứng rắn và khó chịu khi ở cuộc họp. Tôi vừa uống lý trà Long Tĩnh vừa thầm cảm thán, người trước mặt chính là minh chứng cho câu kẻ trong giới thượng lưu luôn đeo mặt nạ mà sống.
Đợi phục vụ ra ngoài, khi trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, ông ta bắt đầu nói vào vấn đề chính.
“Đây là lần đầu tiên cô Tô tham dự cuộc họp hội đồng quản trị nên chắc là thấy chán lắm nhỉ?”
Từ lúc nhận được điện thoại của ông ta đến bây giờ đã bốn mươi phút, tôi nghĩ nhiêu đó thời gian là đủ để ông ta điều tra về tôi. Đầu ngón tay khẽ chạm vào thành ly âm ấm, tôi cười nói: “Đúng là có rất nhiều thứ phải học.”
“Tôi đã xem vài bức ảnh mà cô Tô chụp, rất đẹp. Tôi khá thân với Karl Lagerfeld(3), nếu cô Tô muốn thì sau này tôi sẽ giới thiệu cô với ông ấy.”’
(3) Karl Lagerfeld (tên thật là Karl Otto Lagerfeldt) là nhà thiết kế thời trang, nhiếp ảnh gia và họa sĩ tài năng người Đức. Ông là thiết kế chính và là giám đốc sáng tạo của thương hiệu Channel danh tiếng. Ông được cho là nhà thiết kế quyền lực bậc nhất trong làng thời trang thế giới.
Ông ta nói xong thì quan sát tôi, có lẽ thấy tôi không thể hiện ra điều gì nên khéo léo chuyển đề tài, “Cô Tô đang nắm trong tay 8% cổ phần của Vinh Uy, không biết cô nghĩ thế nào về quyết định của cậu Thẩm trong cuộc họp hôm nay?”
“Có vẻ như ông Cao không được hài lòng cho lắm.” Tôi đá vấn đề lại cho đối phương.
Cao Kỳ đặt một tay lên chiếc bàn được làm bằng gỗ, khẽ gõ mấy cái, giọng trầm đi rất nhiều, nói chậm: “Cô Tô này, tôi cũng không vòng vèo nữa. Trong chiến lược phát triển Vinh Uy, tôi và Thẩm Khâm Tuyển có suy nghĩ khác biệt nhau hoàn toàn. Chúng tôi không ủng ủng hộ định vị(4) của cậu ta đối với công ty, là cổ đông lớn thứ hai, chúng tôi có trách nhiệm, cũng có quyền yêu cầu họ sửa đổi. Nhưng vấn đề là lúc đầu, điều kiện để QL được phép hùn vốn vào Vinh Uy là chủ tịch của Vinh Uy phải là người do nhà họ Thẩm quyết định. Cách duy nhất để thay đổi cục diện này là QL phải giữ số cổ phần nhiều hơn nhà họ Thẩm.”
(4) Định vị: một thuật ngữ trong kinh doanh, hiểu nôm na là những hoạt động nhằm xác định một vị trí (khác xa so với đối thủ cạnh tranh) trong đầu người tiêu dùng.
Tôi dè dặt hớp một ngụm trà.
“Cho nên cổ phần trong tay cô rất quan trọng đối với chúng tôi.” Ông ta nhìn thẳng vào tôi, “Tất nhiên nếu cô Tô chỉ ủng hộ chúng tôi thì e rằng trong thời gian ngắn sẽ không thấy được cái lợi. Cô có thể chuyển nhượng cổ phần mà cô đang có cho chúng tôi, chúng tôi sẽ trả 150% giá trị cổ phiếu trên thị trường hiện nay. Đây chính là thành ý của chúng tôi dành cho cô Tô.”
Tôi nhẩm tính một chút thì bị chấn động vì số tiền ấy, nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện sự ngạc nhiên lên mặt mà chỉ cười: “Quả là con số không nhỏ.”
“Cô Tô, tôi biết đây không phải là chuyện dễ dàng quyết định. Cô có thể thương lượng với luật sư và người quản lý tài sản của mình rồi hẵng trả lời tôi.” Ông ta nói, “Cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, nếu cô không hài lòng với số tiền chúng tôi đề xuất thì tôi cũng có thể báo lại với tập đoàn.”
Phục vụ đưa món lên, tôi tự múc cho mình một chén súp, húp từng ngụm nhỏ, cho đến khi ấm bụng rồi mới nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Tôi biết cô Tô và cậu Thẩm có quan hệ rất tốt.” Ông ta đan mười ngón tay đặt trên bàn, giọng có hơi châm chọc, “Nhưng trên đời này thứ vô giá trị nhất chính là tình cảm. Cô Tô còn trẻ, có lẽ sau này mới hiểu rõ.”
Ông ta nói những lời này không nhằm hoàn toàn vào tôi, tôi cũng không giận, chỉ ngồi đó ăn mấy món khác, thậm chí còn ăn thêm một chén cơm. Chờ ăn uống no nê xong, tôi nói: “Cảm ơn ông Cao.”
“Xin cô Tô suy nghĩ kỹ về đề nghị của chúng tôi rồi cho tôi câu trả lời.” Ông ta đứng lên, “Cô Tô sống ở đâu? Để tôi bảo tài xế đưa cô về.”
Tôi uyển chuyển từ chối, nhờ phục vụ bắt taxi giùm mình. Trên đường về, tôi luôn nghĩ về những lời của Cao Kỳ đã nói với tôi. Thật ra ông nói đúng, đối với người không có chút óc kinh doanh như tôi thì bán cổ phần với giá cao là lựa chọn rất tốt. Nhưng mà… Tại sao Thẩm Khâm Tuyển không đưa ra yêu cầu này với tôi?