Một Đường Siêu Sao

Chương 82: Một đường siêu sao


Đọc truyện Một Đường Siêu Sao – Chương 82: Một đường siêu sao

Mặc dù được bao quanh bởi một nhóm người, ánh sáng và ánh sáng trên đường viền khá thưa thớt mờ ảo, nhưng cô chỉ cần nhìn một cái là đã thấy anh. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

Có lẽ là từ trường hợp chính thức nào đó đến rất nhanh, một thân tây trang xám bạc vẫn chưa kịp thay, gió bụi dặm trường. Anh hơi cúi đầu nghe người bên cạnh nói, biểu cảm rất lãnh đạm, nhưng trong mặt lại không có một chút không bình tĩnh nào, cô thấy anh gáp gáp nói mấy câu, sau đó xoay bước chân đi thẳng về phía mình.

Cô đợi anh đứng vững, trong mắt có chút nghi hoặc: “Anh sao lại…”

Trang Văn thay cô hỏi: “Tề tổng, anh đến tham ban à?” Lâm Dịch sao lại không báo trước với cô một tiếng chứ!

Tề Chiêu Viễn liếc một cái, còn chưa kịp nói đạo diễn Lê Tấn đã đi đến vỗ vai anh cười hi hi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cuối cùng cũng đến rồi hả người bận rộn, để tôi nhớ xem nào chúng ta bao lâu rồi không gặp nhau, hai năm, chắc chắn hai năm có lẻ, sắp quên hết bạn cũ rồi chứ hả?”

Lê Tấn tưởng sẽ được nghe một câu không có, ai ngờ Tề Chiêu Viễn lại ừm một tiếng, anh ta lập tức có chút nội thương liền xoa ngực chầm chậm, ánh mắt chuyển sang Ninh Vy Lan.

“Vừa nãy quên nói với cô, anh ta chính là nam chính mới thêm vào từ tối hôm qua đấy, vỗn dĩ muốn nói cho cô lúc đó luôn nhưng anh ta không cho, nói cái gì mà muốn cho cô một sự bất ngờ, hỏi thật, bây giờ cô có cảm thấy ngạc nhiên không?”

Ninh Vy Lan bị anh ta nói một thôi một hồi không điểm dừng có chút ngơ ngác, trì độn nửa giây mới gật đầu: “….ngạc nhiên.”

“Vậy thì tốt”, ánh mắt anh ta thu về, “tranh thủ đi hóa trang đi, tôi bảo chuyên viên tạo hình chọn quần áo cho các người rồi đấy.” Nói xong Lê Tấn liền rời khỏi, Ninh Vy Lan ngơ ngẩn nhìn anh ta đi xa, bị Tề Chiêu Viễn nắm cằm xoay người lại. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

“Nội dung mới đã xem chưa?”

“…chưa.”

Tề Chiêu Viễn liếc mắt ra hiệu Trang Văn mang qua, sau đó móc điện thoại đăng nhập mail tìm văn kiện rồi nhét vào tay Ninh Vy Lan.

Anh kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nhau xem qua một lượt, ban đầu nếu quay một mình cô câu chuyện sẽ chỉ tập trung và “mỹ nhân ngư”, bây giờ thêm nam chính, tất nhiên sẽ đổi thành “tình yêu của mỹ nhân ngư”, nội dung tinh tế phong phú hơn một chút.

Xem xong một lượt, chuyên viên tạo hình gọi cô vào thay quần áo, Ninh Vy Lan đi theo.


Điền thêm tổng cộng hai phân cảnh, cảnh một hoàn thành ở trong phòng, quay cảnh thường ngày trong gia đình. Để phối hợp với nội thất cùng quần áo của Tề Chiêu Viễn, chuyên viên tạo hình đã mặc cho Ninh Vy Lan chiếc áo sơ mi dài tay rộng, độ dài một chút nữa là tới đầu gối, để lộ ra đôi chân thon dài trắng mịn, cô xõa mái tóc dài, đợi đạo diễn nói ACTION liền ngồi nghiêng trước bàn ăn chống cằm.

Khung cảnh rất yên tĩnh, người quay phim không ngừng đi đi lại lại bấm màn trập lia lịa, ngoài ra còn có rất nhiều nhân viên hiện trường giơ điện thoại chụp ảnh, trong đó nhiệt tình nhất chính là chuyên viên tạo hình, cô ấy tìm góc chụp những tấm ảnh quay phim thực tế rồi mau lẹ lên weibo đăng tin.

Chuyên viên tạo hình Tiểu Dĩnh: Wo dạo gần đây may mắn quá ha lại được làm stylist cho Tề Chiêu Viễn và Ninh Vy Lan, tiếp túc với hai người ở cự ly gần đều rất nice, người phụ nữ đã có chồng vô tình cau mặt hay tươi cười thôi nhìn mà muốn ghen tị, tôi nghĩ, đây có lẽ là bộ dạng được gả cho tình yêu của mình~ [tim]

Ảnh đính kèm là ảnh cô ấy vừa chụp ban nãy, Tề Chiêu Viễn đưa đũa cho Ninh Vy Lan, Ninh Vy Lan cầm lấy, tay còn lại quang minh chính đại ngoắc vào ngón út của anh, híp mắt cười trộm giống như một con tiểu hồ ly thỏa mãn. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ khung cửa sổ, ánh lên sự bất lực trong đáy mắt Tề Chiêu Viễn, tất cả đều đẹp đẽ như vậy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Liên tục quay khoảng một giờ, Lê Tấn khoát tay bảo mọi người nghỉ ngơi, Ninh Vy Lan bị Tề Chiêu Viễn kéo ngồi xuống ghế liền nghe thấy anh ghé đầu dặn dò Trang Văn: “Lấy đôi tất đến đây.”

Trang Văn đáp ứng.

Để thể hiện một mỹ nhân ngư chân thật nhất có thể, Ninh Vy Lan để chân trần suốt một tiếng đồng hồ, mặc dù bây giờ thời tiết đã ấm hơn nhưng anh vẫn cho rằng cái lạnh xuất phát từ lòng bàn chân, vừa nói xong đã nâng chân cô đặt lên đùi mình, dùng một tấm thảm đắp tạm lên trước.

“Lạnh không?”

Ninh Vy Lan lắc đầu muốn rút chân về vì hiện trường vẫn còn rất nhiều người.
“Đừng động đậy.” Anh một tay ấn xuống không để cô cựa quậy, mặt Ninh Vy Lan có chút nóng đỏ, sóng mắt di chuyển liên tục rồi chuyển chủ đề.

“Tiến độ ‘kiếp sát’ của anh thế nào rồi?”

“Tháng sau khai máy.”

Cô ồ một tiếng. Hai người trước lướt weibo, có thấy rất nhiều người bình luận dưới bài đăng mới nhất của cô, còn có inbox hỏi về hoạt động của anh nữa, lúc này cô mới biết bộ phim điện ảnh này của anh đến khi khai máy vẫn tạm thời giữ bí mật.


Đang suy nghĩ thì Trang Văn đem tất qua, Tề Chiêu Viễn nhận lấy rồi xỏ vào cho cô, thấp giọng dặn dò: “Đợi đến lúc nào không quay phần chân thì đi tất vào.”

“……Vậy không phải cởi ra đeo vào liên tục sao?” Thật phiền phức!

Tề Chiêu Viễn ngước mắt liếc cô, ánh mắt nhàn nhạt nhưng mang theo uy hiếp, cô đành thỏa hiệp, nhỏ giọng làu bàu: “Được rồi, em biết rồi.”

Tề Chiêu Viễn hài lòng, vuốt tóc cô.

Trong giờ nghỉ Lê Tấn đi ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại tiếp tục quay phim.

Trong bồn rửa đặt mấy cái bát, là của hai người vừa mới dùng xong, người đàn ông tự giác mặc tạp dề đi vào phòng bếp, vừa mới bước được một bước vạt áo đã bị người ta kéo lại, mỹ nhân ngư dùng ánh mắt long lanh mong đợi nhìn anh, không cần mở miệng anh cũng biết cô muốn làm cái gì, chần chừ một lúc, vạt áo đã bị nhăn nheo thêm mấy lần, người đàn ông cưỡng lại không được đành dịu khuôn mặt lạnh nhạt xuống, gật đầu.

Mỹ nhân ngư lập tức xông vào phòng bếp, người đàn ông theo sau, trước khi cô giơ tay chạm vào cái bát đã nắm lấy cổ tay cô lắc đầu rồi tháo tạp dề xuống đeo vào cho cô.

Dây của tạp dề được buộc ở giữa eo, đường cong tinh tế lập tức hiện rõ, ánh mắt Tề Chiêu Viễn tối sầm lại, thân hình liền xoay đi bất động thanh sắc

Từ trước đến nay mỹ nhân ngư chưa từng chạm tay vào những việc này, trông thấy đống bát đũa chồng đống lên nhau có chút mênh mông mờ mịt, cô ngây ngốc một lát không biết nên làm như nào, đành quay đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Người đàn ông bó tay, nhưng cô lại không biết cách, hai tay liền vươn đến đằng trước, vây cô ở trong ngực, hai bàn tay nắm lấy tay cô dạy cô rửa bát. Mỹ nhân ngư chưa từng trông thấy bong bóng nên lúc này có chút vui vẻ, nhân lúc người đàn ông không chú ý, ngón tay nhỏ lau lên mặt anh, thấy bộ dạng phát ngốc nhếch nhác đó, nụ cười trên khóe môi bất chợt vui vẻ cũng đơn thuần.

Rõ ràng là câu chuyện tình yêu theo như kịch bản nhưng tình tiết hiểu ngẩm của hai người khiến tất cả người ở trường quay đều bị thồn một chậu cẩu lương cực đại, đồng thời ôm ngực mệt mỏi ăn từng cái một không biết chán.

Kết thúc cảnh quay trong nhà, phân cảnh tiếp theo là ở hồ bơi, Lê Tấn ngồi trên xe mở các cảnh quay gốc trong DSLR ra xem cười không ngậm được miệng.

Hồ bơi được bao trọn từ trước, ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, Ninh Vy Lan nhận lấy đuôi cá giả từ chỗ chuyên viên tạo hình rồi đi vào trong phòng thay đồ.

Trang phục là của đoàn phim nên hơi chật một chút, Ninh Vy Lan cài khóa ẩn xong đang muốn kiểm tra xem có tuột ra không, thì có tiếng gõ theo quy luật truyền ra từ cánh cửa nhỏ đang đóng chặt ở bên cạnh, cô hơi giật mình, vô thức hỏi: “Ai đấy?”


“Là anh.”

Nghe thấy giọng nói của anh, Ninh Vy Lan mới yên tâm thả lỏng, đuôi cá giả của cô rất bất tiện cho việc đi lại, phải tốn khá nhiều thời gian mới xê dịch đến bên cửa.

Không giống sơ mi quần âu như trước đây, tạo hình lần này của anh rất hưu nhàn, áo phông quần đùi càng tôn lên được dáng người cao ráo đẹp trai.

Hiển nhiên cách tấm cửa này chính là phòng thay đồ nam, Ninh Vy Lan đợi anh đi vào mới khóa cửa lại. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

“Xem giúp em có chỗ nào bị hở không.”

Tề Chiêu Viễn không lên tiếng, nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô kiểm tra, ánh mắt lướt qua ngực và mông thấy buộc hơi chặt, anh đột nhiên hỏi: “Chật không?”

Ninh Vy Lan không nghe ra ý khác trong lời nói của anh liền gật đầu: “Trang phục của đoàn phim, không vừa người là chuyện bình thường, may mà quay phim không có vấn đề gì.”

“Để anh sắp xếp đổi bộ khác nhé?”

Ninh Vy Lan tưởng anh đang nói về vấn đề trang phục chật cũng lắc đầu không ý tứ: “Không sao đâu, hơi một chút thôi, vẫn có thể tự do hoạt động được…” Nói đến đây cô bị mắc nghẹn, đột nhiên thông suốt phản ứng lại được ý nghĩa thật sự của anh, vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt lạnh của anh không chút biểu cảm nhưng cô nhìn ra sự không vui trong đôi mắt đó.

Ghen hả?

Trong lòng cô cười thầm, nhưng trên mặt không để lộ ra, chỉ có thể làm một tư thế nén cười khoác lấy cánh tay anh.

“Chúng ta mau đi ra ngoài đi.”

Tề Chiêu Viễn không nhúc nhích.

“Mau lên!” Cô xê dịch bước nhỏ, mặc cái đuôi cá giả này, hai chân buộc phải 
khép vào nhau, đi lại không có cách nào mau lẹ được.

Anh lườm cô một lúc, cả nửa ngày mới chịu thỏa hiệp ôm eo cô đi ra ngoài.

Lê Tấn ở chỗ không xa phòng thay đồ, dư quang liếc thấy hai người cùng nhau đi ra từ phòng thay đồ riêng, nữ chính còn bị ôm nữa làm nụ cười bát quái bên khóe môi càng treo cao hơn.

Anh ta đi lên trước: “Vãi chưởng, hai người…”


Lời nói bỏ ngỏ.

Vì Tề Chiêu Viễn không thèm đếm xỉa đến anh ta, mắt không nhìn xiên nhìn xẹo ôm người đi thẳng về phía trước, lúc đi qua cũng không biết có phải là ảo giác không mà hình như nhận được ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Lê Tấn: “……” Anh ta đã đắc tội chỗ nào với lão già này chứ!

Ánh đèn chuẩn bị sẵn sàng, Ninh Vy Lan lao người nhảy xuống hồ bơi.

Là nước ấm, mỹ nhân ngư chầm chậm bơi đến đầu bên kia, lặn một thời gian ngắn đột nhiên rẽ nước trồi lên, cứ tưởng có thể mang lại sự kinh ngạc cho người đàn ông kia, ai ngờ người vừa mới nằm trên ghế phơi nắng bây giờ đã ngồi xổm bên bể bơi nhìn cô cười như không cười, mỹ nhân ngư mang lại sự kinh ngạc không thành liền đỏ mặt, ủy khuất bám vào thành bể bơi nhìn anh,
Người đàn ông không nhìn ra biểu cảm của cô, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay che đi đôi mắt đó, nếu không phải tư thế trong nước của cô không tiện thì anh đã hôn xuống không chút do dự rồi.

Mỹ nhân ngư chơi đủ rồi liền bám vào cầu thang bên hồ cẩn thận trèo lên, trên người lập tức được choàng một chiếc khăn bông cỡ lớn, cô đang hiếu kỳ muốn hất ra để xem thì bị người đàn ông ấn tay giữ lại nên đành từ bỏ.

Ngay lúc này, điện thoại đang đặt trên ghế của người đàn ông reo lên, anh ta liền xoay người đi lấy, lúc quay người lại bỗng thấy mỹ nhân ngư rón rén bước về phía mình, tư thế õng ẹo đáng yêu vô cùng, anh đang nghe điện thoại không có cách nào ôm cô liền đi đến cùng cô, chầm chậm đến bên ghế nằm để cô nằm xuống…. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

Kết thúc cảnh quay vừa đúng buổi chiều tà, Ninh Vy Lan đổi một bộ trang phục thường ngày, lúc đi ra nhìn thấy Tề Chiêu Viễn và Lê Tấn đang đứng bên cạnh nhau sau đó vẫy tay về phía cô.

“Tôi đặt phòng rồi, cùng nhau làm bữa được chứ hả?”

Ninh Vy Lan đang muốn nói câu “được”, bỗng nghe thấy: “Tôi đồng ý từ lúc nào vậy?”

Lê Tấn chắp tay vào hông, cười đắc ý: “Anh nói thì tính gì, Vy Lan, cô sẽ đi đúng không?”

“……..” Cô không nói ra lời từ chối, ánh mắt từ người bên cạnh đang ép xuống từ đỉnh đầu, đành gật đầu cứng ngắc.

“Tôi biết mà, đi thôi đi thôi, lát nữa nếu muộn tôi không lái xe đâu, chúng ta về cùng nhau, tôi sẽ chỉ đường cho anh.”

Hơn hai năm không gặp, Lê Tấn là một người nói dài nói dai, ăn có một lúc thôi mà mất gần ba tiếng, Ninh Vy Lan đã uống mấy li rượu vang, vừa bắt đầu đã không còn chút cảm giác, ngồi trên xe về nhà cảm thấy có chút choáng váng liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Theo anh vào thang máy, Ninh Vy Lan thấy anh lấy chìa khóa mở cửa xong đi vào trước, trong nhà tối om om, chưa bật đèn cô đã mò mẫm tìm đôi dép mình muốn mang, không ngờ dẫm phải cái gì đó liền bị trượt chân, thân hình vừa nghiêng đã được dìu dậy. Truyện được dịch bởi Sắc – Cấm Thành. Reup xin vui lòng xin phép và up sau page 5 chương. 

Sau đó bị anh ấn lên cửa.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.