Đọc truyện Một Đường Đau, Một Đường Yêu – Chương 29: Hết mơ mộng (1)
Mặc dù có rất nhiều ngày không ngủ ngon giấc, nhưng niềm vui vì có thêm hy vọng vẫn làm cho cô không ngủ được. Anh bất đắc dĩ, đè tay chân cô lại. Giống như lừa trẻ con, anh nhẹ giọng ngâm nga bài hát tiếng Anh có giai điệu êm tai kia. Cô lấy ngón tay đặt trên yết hầu của anh, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ những rung động như có như không. Hình như làm vậy, những nốt nhạc này có thể thông qua đầu ngón tay truyền đến đáy lòng.
Dưới bầu trời đầy cánh hoa hồng, cô nặng nề thiếp đi.
Thật cẩn thận dời ngón tay khỏi yết hầu, anh đắp lại chăn cho cô, nhẹ nhàng xuống giường.
Từ trong ngăn bàn lấy ra lá thư nhận được ban sáng. Phong thư màu trắng rất mộc mạc, anh không nhận ra được chữ trên thư là do ai viết. Ngón tay mơn trớn từng chút một trên dòng địa chỉ. Kiểu dáng tòa nhà kia, mỗi một bãi cỏ, mỗi một bậc thang, cây hạch đào và cây xa cúc ở sau vườn, cùng với cây cầu lớn treo đầy con dơi cách đó không xa.Từng thứ một đều sống lại trong trí nhớ.
Texas, Austin, 131 đường Miller, nhà cũ của anh.
Mở bức thư ra, anh ngoảnh đầu nhìn khuôn mặt ngủ bình thản của Bạch Khả.
Do dự mở giấy thư ra, mở đầu là hai từ khiến hốc mắt anh nóng lên.
“Thân gửi Lucy.” Anh lẩm nhẩm, người sẽ gọi anh như vậy ngoài mẹ ra, cũng chỉ có anh trai.
Nhanh chóng lật đến cuối thư, viết ở phía dưới không phải dòng chữ anh mong đợi.
Anh thoáng thất vọng quay lại dòng đầu tiên để đọc. Trong thư anh trai viết rất tỉ mỉ từng việc xảy ra trong cuộc sống 20 năm qua. Anh ấy tưởng rằng anh đã chết, nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện không ngờ anh còn sống trên đời. Anh ấy đã tìm bao nhiêu năm mới tìm được anh, mỗi chữ đều chân thành, chờ anh có thể sớm về nhà.
Nhưng làm sao anh có thể trở về, nếu anh về nhà, cũng chỉ có một con đường chết. Lúc đọc đến những dòng cuối cùng, anh sửng sốt. Mở đầu một câu viết: Ba mẹ thân yêu của chúng ta không may cùng qua đời bởi tai nạn xe cộ vào ba ngày trước.
Ba mẹ, qua đời.
Ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào hai từ này. Mơ hồ còn phát ra tiếng cười khẽ từ trong cổ họng, đứt quãng, nhưng không thể ngừng lại. Anh che miệng, hít một hơi thật dài. Lúc đứng lên đầu óc hơi chóang váng, với một cái áo mỏng rồi đi ra khỏi phòng.
Một mình đi bộ trên quốc lộ hoang vắng, gió lạnh đêm xuân quất vào khuôn mặt không nhận thấy độ ấm. Chiếc xe chạy ngang qua thổi bay góc áo, bất tri bất giác, cuối cùng đi đến rìa đường xe chạy. Anh lui lại đứng trên mặt cát, hờ hững nhìn các màu đèn sau xe ô tô biến mất trong bóng đêm vô tận.
Nằm xuống tại chỗ, mở rộng tứ chi. Màn đêm đen đặc bị mũi nhọn đâm thủng, ánh sáng vũ trụ đi hàng tỉ năm ánh sáng tới anh trước mặt. Anh nhớ lúc còn bé anh từng hỏi.
Nếu ánh sáng đi có phát ra âm thanh, có phải cũng nhanh giống như tiếng động cơ xe xẹt qua hay không?
Nếu gió thổi quá mạnh, chúng nó sẽ bị thổi lệch khỏi quỹ đạo đi đúng không?
Nếu những ngôi sao tôi nhìn thấy lúc này là cảnh tượng của rất nhiều năm trước, như vậy tôi sẽ nhìn thấy ba, mẹ. Ánh sáng đến khuôn mặt và thời gian đến trái tim bọn họ có giống nhau không?
Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng bọn họ cũng không thể cho tôi một đáp án.
Nhắm đôi mắt khô khốc lại, nghe gió thổi bốn phía, trong đầu có một dây thần kinh mềm mại đang chạy, cảm quan khác biệt lôi kéo anh, sinh ra ảo giác. Như đang trôi bồng bềnh trên sông, cơ thể trở nên rất nhẹ rất nhẹ, có thể đi đến một nơi nào đó bất cứ lúc nào.
Khi mở mắt, phía chân trời đã lan màu trắng bạc. Anh nhìn quanh bốn phía, phát hiện đây không phải đoạn quốc lộ mà anh biết, lê cơ thể mang bệnh, anh lại có thể đi xa như vậy.
Đi trên đường, cảnh vật được ánh nắng chiếu rọi, đâu đâu cũng thấy ruộng lúa xanh ngát. Đường cao tốc dài như muốn chạy thẳng đến phía bên kia địa cầu. Cái loại cảm giác như có đồng cỏ và nguồn nước phía trước lại kéo tới. Dưới cái nắng, căn nhà màu trắng im lìm xuất hiện trong tầm mắt. Trời đất bao la, cho anh, cũng chỉ là một chốn dung thân, và một người để nhớ về nhau. Cuối cùng anh cũng hiểu, từ trước đến anh khát vọng nhất là cái gì.
Là lòng trung thành.
Nếu nói ba mẹ cho anh chỉ là sự vô vọng, như vậy lúc bọn họ rời khỏi trần thế này vô vọng cũng tan biến. Là tan biến cũng là giải thoát.
Anh tự do.
Về đến nhà, Bạch Khả còn đang ngủ trong phòng, anh ngồi ở bên giường chờ cô thức dậy.
Ánh mặt trời rơi trên lông mi, mí mắt cô run rẩy, như muốn làm rơi những đốm màu vàng này. Người ấy cong môi cười như mơ được giấc mông đẹp. Bỗng cô kéo tay anh qua đặt ở trên mặt, hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
“Mơ một giấc mộng, tỉnh dậy không ngủ được nữa.”
“Em cũng mơ.” Cô vội vàng muốn kể cho anh nghe giấc mộng đẹp của cô, nhưng lại nghĩ chưa bao giờ nghe anh nói về giấc mơ của mình, liền kiềm lại nói, “Anh nói trước đi.”
Anh nghĩ nghĩ nói: “Anh mơ thấy chúng ta trở lại Trung Quốc, hình như là phương bắc. Phía trước mỗi căn nhà đều treo hai đèn lồng đỏ thắm, bên ngoài có tuyết bay. Ánh đèn màu đỏ, nhìn rất đẹp.”
“Em cũng vậy!” Bạch Khả vỗ gối ngồi dậy, kinh ngạc nói, “Em cũng mơ thấy chúng ta trở lại Trung Quốc, nhưng là ở phía nam. Không có tuyết, cũng không có đèn lồng. Em mơ thấy một rừng trúc lớn, ở dãy núi phía sau nhà em.”
Anh kéo cô đến gần mình, cười nói: “Chờ anh hết bệnh rồi, chúng ta sẽ trở về Trung Quốc.”
“Thật sao?” Cô không dám tin nhìn vào mắt anh.
“Ừ.” Anh nặng nề gật đầu.
Miệng nở được nửa nụ cười lại không được tự nhiên mà kéo xuống, cô ghé sát vào mặt anh hỏi: “Trở lại Trung Quốc anh vẫn muốn nhốt em sao?”
“Không đâu.” Anh khều khều chóp mũi cô, “Anh nằm viện em cũng có thể ra ngoài đi làm.”
“Kỳ quái,” Cô lại ghé vào sát hơn nói, “Sau cơn bão hai ngày trước, anh liền thay đổi. Rốt cuộc lúc em đang hôn mê đã xảy ra chuyện gì?”
“Không thể nói.” Anh hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói, “Đói bụng rồi.”
Hiếm khi thấy anh muốn ăn này nọ, cô nhịn không truy hỏi đến cùng, vội vàng chạy vào phòng bếp làm điểm tâm cho anh.
Nghe được động tĩnh trong phòng bếp, anh lấy giấy bút ngồi vào bàn. Không nghĩ gì nhiều, lời muốn nói tuỳ bút viết lên giấy.
Anh đã không còn lý do gì để về đó. Anh trai của anh, là người duy nhất có cùng huyết thống với anh trên đời này, là cơn đau ngấm ngầm mãi ở trong lòng anh. Anh không muốn đối mặt với anh ấy, viết thư hồi âm đã là giới hạn.
Vừa dán bức thư xong, trong phòng khách truyền đến tiếng gọi trong trẻo của Bạch Khả: “Ăn cơm thôi.”
Trên bàn cơm, Bạch Khả liên tục nói với anh về chuyện công việc, muốn làm cái gì, làm ở đâu, đối với mỗi một chi tiết đều đầy mong đợi. Anh làm ra vẻ lắng nghe, âm thầm suy nghĩ chuyện khác. Suy nghĩ xong, anh kéo Bạch Khả đang chọn đồ để mặc khi phỏng vấn trong đống quần áo đến phòng khách. Trong ánh mắt nghi hoặc của cô, nghiêm túc nói: “Có một khoảng thời gian anh không thể bảo vệ em. Nên lúc này, em nhất định phải học cách bảo vệ mình.”
Bạch Khả không thấy quan trọng liền nói: “Anh yên tâm, trước khi gặp anh, một mình em vẫn bình an ở nước Mỹ qua nhiều năm mà.”
“Cuộc sống như vậy của em được coi là cuộc sống của con người sao? Mỗi ngày giống như con chuột ngày đêm điên đảo, trốn đông trốn tây.” Anh trừng cô nói, “Hiện tại không giống trước, em đã là công dân Mỹ, có thể quang minh chính đại đi trên đường phố, liều lĩnh như em, khẳng định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.”
“Nguy hiểm gì chứ.” Cô bị anh trừng có chút oan ức.
“Chẳng hạn như……” Anh dừng một chút nói, “Nghe đây, nếu em gặp phải tên côn đồ muốn…… Xâm phạm em. Khi không thể nắm chắc mười phần chạy trốn thành công, thì không được phản kháng.”
“Không phản kháng?” Cô nghi ngờ mình nghe lầm.
“Đúng,” Anh lặp lại lần nữa nói, “Không được phản kháng. Bảo vệ tính mạng quan trọng nhất, làm chồng của em, anh chỉ cần em còn sống, anh không cái gì khác. Em nghe không? Hiểu chưa?”
Bởi câu hỏi hăm dọa của anh, cô kích động liên tục gật đầu.
Thần sắc của anh cũng không hề dịu xuống, mà dùng ngữ khí nghiêm khắc hơn nói: “Nếu người kia muốn mạng của em, em nhất định phải phản kháng, nhưng không được kích động mù quáng.” Nói xong, anh mở bàn tay tay, một cây thập tự giá bằng bạc nằm trong lòng bàn tay.
“Còn nhớ cậu bé gypsy kia không, đây là của nó tặng anh.” Anh nói.
Cây thập tự giá đó có chút đặc biệt, kích thước tương đương với một đồng xu. Mặt trên không có chúa Jesus, mà chỉ khắc hoa văn tinh xảo.
“Nhìn này.” Anh ôm chầm phía sau cô, đặt cây thập tự giá ở trước mắt cô, không biết vì sao, phần thân đột nhiên kéo dài ra, chừng nửa thước (1 thước = 1/3m).
“Anh làm như thế nào vậy!” Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh mỉm cười: “Đây là trò ảo thuật của người gypsy.” Cầm lấy ngón tay cô đặt trên đỉnh cây thập tự giá, nhẹ nhàng nhấn một cái, thông qua kẻ hở, phần thân thụt vào, trở lại chiều dài vốn có. Cô tò mò lại nhấn một cái, phần thân lại lần nữa kéo dài ra.
“Rất thần kỳ.” Cô thở mạnh.
“Còn có thứ thần kỳ hơn.” Anh kéo sự chú ý của cô lại, nói, “Em biết làm cách nào để một cây kim có thể giết người khi đọ sức không? Cho dù đối phương có mạnh hơn em gấp mười lần.”
Anh kề sát cơ thể cô, tay phải đặt trên đùi cô chậm rãi dời lên trên, đi tới chỗ nối liền bụng và đùi cô, chấm chấm nói: “Nơi này.”
Xúc cảm dịu dàng vẫn dừng lại trên đùi, ngửa cổ cô lên. Anh mút nơi có mạch đang đập, lưu lại một vết màu hồng rõ rệt, nói: “Nơi này nữa, hai chỗ này, chỉ cần đâm trúng một kim máu sẽ không ngừng chảy.”
Hơi nóng thổi vào tai, cô nhịn không được muốn tách khỏi.
“Còn một chỗ.” Anh liếm vành tai cô, cắn nhẹ.
“Lỗ tai?” Cô hỏi.
“Đúng, lỗ tai,” Anh nâng cây kim đang để gần mặt cô lên, trầm giọng nói, “Chỉ cần đâm kim vào tai hắn, lại dùng sức đảo một cái……” Tay anh vung lên làm tư thế đang đảo, mũi kim sáng loáng vẽ ra độ cong kỳ dị, thấy Bạch Khả rụt lại.
“Xuyên qua màng nhĩ chính là não bộ, đảo nát đầu hắn, thần tiên cũng không cứu được.”
Anh thu kim lại, xoay người Bạch Khả đối mặt với mình, nói, “Nghĩ tới nghĩ lui đây là cách duy nhất em có thể hiểu, nhớ kỹ. Nếu hắn uy hiếp đến tính mạng của em, hãy dùng cách anh vừa mới dạy em. Nếu chỉ là xâm phạm, mà em lại không có vũ khí nên không thể phản kháng, thì hãy thỏa hiệp với hắn. Em chắc chắn em nghe hiểu hết chứ?”
“Hiểu mà.” Cô cố gắng để nói chân thành.
Anh xoa xoa tóc cô để bày tỏ khen ngợi, sau đó cúi đầu tháo dây chuyền bạc trên cổ, treo cây thập tự giá vào, đeo lại trên cổ cô. Anh vừa vén tóc cô vừa nói: “Thứ này phải mang theo bên người. Trong ngăn kéo thứ hai trên tủ đầu giường trong phòng có khẩu súng, em biết dùng thế nào rồi.”
Dặn dò xong, anh thở phào nhẹ nhõm. Đổi lại Bạch Khả mang vẻ mặt ngưng trọng, cô nói: “Anh cũng vậy.”
“Cũng vậy? Cũng vậy cái gì?”
“Không được phản kháng. Nếu có người xâm phạm anh……”
“Đùa cái gì chứ. Có người dám xâm phạm anh, một quyền của anh sẽ đánh hắn bay về nhà.”
“Nhưng anh đang bị bệnh.” Cô nhíu mày nói, “Em cũng chỉ cần anh còn sống, cái khác không quan tâm.”
“Cô bé ngốc, anh và em không giống nhau, anh là đàn ông.”
“Có cái gì không giống nhau chứ, đàn ông cũng là người, đàn bà cũng là người.” Cô nhỏ giọng nói thầm.
Anh kéo cô qua, chen vào giữa hai chân cô, cách lớp quần ma sát nơi mềm mại mẫn cảm của cô.
“Giống nhau không?” Anh hỏi mờ ám.
Cô lập tức đỏ cả mặt.