Đọc truyện Một Đời – Chương 16
Vê đến nhà, mở cửa ra, tôi thấy một đôi giày da cáu bẩn, là của Tập Lãng, trên mặt giầy còn dính đồ ăn, trên sô pha trong phòng khách cũng rất lộn xộn, bày bừa áo sơmi cùng quần tây của người, dúm dó nhăn nhúm, trên bàn trà bày cà-vạt, còn dính chút khói bụi.
Mọi thứ trước mắt này, giờ xem ra, chắc chỉ là sau cú điện thoại đêm qua.
Tôi đi tới, dọn quần áo người, nghe mùi cồn, tôi bỗng thấy đau đầu.
Ngồi trên sôpha, tôi vừa lấy ta xoa bóp huyệt Thái Dương, vừa lén nhìn phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khóa chặt, ngay cả ánh đèn cũng chẳng lọt ra.
Ngồi được một lúc, tôi lại đứng dậy, nhẹ bước đi tới, mở cửa, trong phòng ngủ lại chẳng có ai, ngay cả đệm chăn trên giường cũng gọn gàng sạch sẽ, chẳng có lấy một nếp nhăn không ngay ngắn.
“Rầm”, trong không trung bỗng vang một tiếng rõ lớn, từ phía sau tôi.
Tôi mở to hai mắt, quay đầu, thấy Tập Lãng đứng góc khác của phòng khách.
Người vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng còn nhỏ nước, áo tắm dài dán trước ngực, quấn quanh cơ bắp hơi nhấp nhô.
Tập Lãng chẳng giải thích với tôi chuyện người cùng Ngô Tư Tư, thậm chí cũng chẳng nói với tôi một câu “Cô đã về”, lại còn cú điện thoại đêm qua, vốn là lầm số, chắc người chẳng nhớ được.
Người chỉ là nhìn tôi, ánh mắt ngơ ngác có phần hốc hác.
Tôi cũng nhìn người, lúc thấy con mắt mình có phần ươn ướt, tôi vội cúi đầu, trông theo cốc thủy tinh đã vỡ nát dưới chân người, nói, “Anh đi thay cốc đi, để em dọn sàn nhà cho sạch sẽ.”
“Được.” Tập Lãng gật đầu, nhưng lại đứng bất động, mãi đến khi tôi cầm giẻ lau với thùng rác ngồi xổm dưới chân người, người mới dịch bước rời đi.
Dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ xong, tôi đem thùng rác đi đổ, trong chớp mắt cánh cửa khép lại, tôi loáng thoáng nghe được tiếng người nói “Xin lỗi”, thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, trong chất giọng khàn khàn có mất mát, có dịu dàng, có thành ý sâu đậm.
“Phải đi làm sao?” Tôi cả người bụi bặm, lúc ra khỏi phòng tắm, thấy Tập Lãng đã thay áo sơmi cùng quần tây mới tinh, đang đứng đối diện gương đeo cà-vạt.
“Ừ.” Người gật đầu, quay lại trực tiếp nhìn tôi, không cần thông qua tấm gương trước mặt.
“Em đến đây.” Tôi lau khô tay, đón lấy cà-vạt trong tay người.
Cà-vạt có đường vân xiên sắc xám nhạt này, khiến tôi nhớ tới món quà thượng hạng mà tôi tặng người. Cùng màu sắc, cùng hoa văn, tôi nghìn chọn vạn chọn, tìm xong rồi đến một buổi sáng, đưa tới trước mặt người, người thoáng nhìn nhãn hiệu danh giá trên mặt bao, lạnh lùng mà nói câu cảm ơn, tôi khi ấy vui mừng lắm, cũng chẳng để ý rằng người thực ra có bao giờ đeo đâu, mãi cho đến một ngày, tôi vô tình thấy trong thùng rác có một cái cà-vạt y như thế, cháy bốc khói.