Đọc truyện Một Đời Yêu Em – Chương 28: Anh nhớ em đến lú lẫn mất rồi
-Tôi lên thư phòng lấy vài thứ cho cha.
Lưu Thiên Tước đứng ngay cửa , Lâm Gia Tuệ lo lắng không biết anh có nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi không. Quan sát thấy nét mặt anh vẫn bình thản như thường bà ta mới khẽ thở phào. Hóa ra anh chỉ đi ngang.
-Vậy dì xuống nhà trước nhé.
Lưu Thiên Tước gật đầu nhìn bóng Lâm Gia Tuệ khuất dần. Anh nhếch môi cười khinh bỉ, anh vô tình biết được là Lâm Gia Tuệ đang âm mưu với một người nữa.
Trên đường rời khỏi Lưu gia , nhìn nét mặt trầm ngâm của Lưu Thiên Tước , Bạch Tử Chí hỏi
-Khi nãy…, chuyện cháu gái Lâm Gia Tuệ cậu tính thế nào?
-Tôi đang suy nghĩ.
Bạch Tử Chí nóng lòng nhìn anh, nhưng Lưu Thiên Tước vẫn xem như không có gì, anh biết rõ mục đích ý định Lâm Gia Tuệ khi mai mối cháu bà ta cho anh.
-Tôi thấy cậu nên từ chối đi, nếu không em gái biết được thì rắc rối to.
Lưu Thiên Tước không đáp, anh nhìn ra cửa kính xe. Đúng thế , Mạch Hiểu Nặc chính là người anh phải bận tâm nhất , anh chỉ đơn giản muốn giữ cô bên mình. Không muốn cô gái đơn thuần đó biết những mặt trái xấu xa trong con người anh.
Từ hôm đó Mạch Hiểu Nặc chưa gặp lại anh, mặc dù ngày nào Lưu Thiên Tước cũng đều đặn gọi điện cho cô nhưng củng chỉ vài phút anh lại cúp máy do bận việc.
Hôm nay nhận được kết quả trúng tuyển đại học Mạch Hiểu Nặc mừng như điên, cô muốn lập tức điện thoại báo cho anh biết. Nghĩ ngợi vài giây cô không gọi nữa mà thay quần áo đón xe đến thẳng thành phố A. Mạch Hiểu Nặc muốn trực tiếp nói với anh , ngoài ra lâu như thế không gặp anh cô nhớ Lưu Thiên Tước đến điên rồi.
Đang trên xe thì đúng lúc Lưu Thiên Tước gọi cho cô. Vì muốn cho anh bất ngờ nên Mạch Hiểu Nặc nén sự phấn khởi trong lòng vẫn nói chuyện như mọi ngày
-Em đang làm gì thế?
-Đang chuẩn bị đi gặp Á Dung, hôm nay bọn em có hẹn.
Giọng nói cô dịu dàng trong điện thoại cũng khiến Lưu Thiên Tước vơi bớt mệt nhọc, anh mỉm cười ngã lưng vào ghế.
-Đi với Á Dung ít thôi, anh có cảm giác cô ấy là tình địch của anh rồi.
Mạch Hiểu Nặc cười thành tiếng, giọng cô đắc ý.
-Đúng thế, nếu anh cứ lo làm việc không quan tâm em, em sẽ bỏ anh theo Á Dung luôn.
-Lập tức cho anh số điện thoại của Á Dung.
Mạch Hiểu Nặc thắc mắc vừa cười vừa hỏi
-Anh muốn làm gì?
Lưu Thiên Tước vờ nghiêm giọng. Anh tỏ vẻ sốt ruột
-Anh cho cô ấy vài bộ váy, yêu cầu cô ta tránh xa bạn gái anh ra.
Mạch Hiểu Nặc che miệng cười, nếu không phải đang trên xe cô đã cười thật sảng khoái. Lưu Thiên Tước cũng cười , anh đang mường tượng nét mặt vui vẻ của Mạch Hiểu Nặc lúc này. Hình ảnh quen thuộc đó như hiện ngay trước mắt anh.
-Anh làm việc tới mức lú lẫn rồi.
-Phải nói là anh nhớ em đến mức lú lẫn mất rồi.
Lúc ấy cô đã phải cố gắng lắm mới không nói với anh rằng “Em đang đến gặp anh đây” . Mạch Hiểu Nặc rạng rỡ từ ánh mắt đến khóe môi. Cô cũng muốn nói cô nhớ anh nhưng hình như có tiếng gõ cửa, Lưu Thiên Tước nói với cô
-Nặc Nặc , anh gọi lại cho em sau nhé.
Chờ Mạch Hiểu Nặc gác máy rồi anh mới nhìn Bạch Tử Chí ung dung ngồi trước mặt.
-Quà gặp mặt cho Lâm Tử Yến đây.
Lưu Thiên Tước lấy áo khoát trên ghế đứng dậy định đi. Bạch Tử Chí liền mỉa mai
-Em gái thật đáng thương, quen lâu như thế cũng chưa nhận được món quà nào giá trị bằng một nửa món quà này.
Anh chau mày không nói gì rảo bước bỏ đi. Món quà này ư? Thứ Lưu Thiên Tước anh muốn cho cô là hạnh phúc cả đời , thứ này chẳng là gì cả.
Mạch Hiểu Nặc không biết anh làm việc ở công ty nào, cũng không biết rành đường xá nơi đây nên cô bắt xe đến địa chỉ lần trước Lưu Thiên Tước đưa, cô biết đó là nhà Bạch Tử Chí.
MỘT ĐỜI YÊU EM
Biết đang giờ làm việc nhưng Mạch Hiểu Nặc vẫn lịch sự bấm chuông hai lần rồi mới tự mở cửa vào. Cô cẩn thận giấu giày của mình đi muốn dọa Bạch Tử Chí một trận. Ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ, Mạch Hiểu Nặc bắt đầu đi một vòng . Căn hộ khá đơn giản, nhưng có đầy đủ những vật dụng cần thiết, cô mở tủ, quả thật quần áo này không phải của Lưu Thiên Tước , anh thích mặc đồ đơn giản , tối màu.
Mạch Hiểu Nặc cười
“Chỉ có Bạch Tử Chí biến thái mới mặc quần áo màu mè thế này”
Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài có tiếng mở cửa , gấp quá Mạch Hiểu Nặc chui luôn vào tủ đóng cửa lại.
-Vào đi, tôi nhớ đã mang đến công ty rồi kia mà sao bây giờ lại không thấy nhỉ.
Mạch Hiểu Nặc vừa định lao ra hù Bạch Tử Chí một phát mất hết hồn vía thì cô nghe giọng nói quen thuộc.
-Nhanh một chút, trễ cuộc họp bây giờ.
-Đừng hối, cũng do cậu cứ nấn ná ở lại với cái cô Lâm đó nên mới hết giờ đây này.
Mạch Hiểu Nặc nhìn qua kẽ hở, cô thấy Bạch Tử Chí đang vội vã lục tìm gì đó còn Lưu Thiên Tước ung dung ngồi trên ghế. Cô cũng không muốn rình rập nhưng Bạch Tử Chí cứ cố nói
-Cậu thật sự không từ chối sao?
Lưu Thiên Tước cười khẩy, ánh mắt anh tóe lên tia nham hiểm, Mạch Hiểu Nặc ngỡ ngàng bất động tại chỗ
-Lâm Gia Tuệ đã có lòng giao cháu gái bà ta cho tôi thì tội gì không nhận.
-Cậu nghiêm túc đấy à? Còn em gái thì sao?
Lưu Thiên Tước trầm ngâm vài giây, Mạch Hiểu Nặc như muốn nín thở chờ đợi câu trả lời của anh
-Tôi có thể không nghiêm túc với cô ta, nhưng tôi nghiêm túc với kế hoạch của mình. Còn Nặc Nặc, tốt nhất bây giờ không thể để họ biết đến cô ấy.
Bạch Tử Chí đã tìm thấy tập giấy tờ, anh ta nhìn chăm chú bạn mình. Mới vài tháng ngắn ngủi Lưu Thiên Tước đã thay đổi quá nhiều. Bạch Tử Chí chỉ còn nhìn thấy một phần của Lưu Thiên Tước ngày trước khi anh ở cạnh Mạch Hiểu Nặc , còn lại đều là một vẻ mặt điềm tĩnh như không nhưng tâm tư
thật khó nắm bắt.
-Sắp tới em gái sẽ lên đây học, cậu không sợ em ấy phát hiện ?
-Tôi sẽ không để cô ấy phát hiện, càng không để ai phát hiện ra cô ấy.
Bạch Tử Chí chau mày, cảm thấy thật sự không ổn. Anh ta biết Mạch Hiểu Nặc nhạy cảm vô cùng, chỉ có khả năng cô biết nhưng không nói chứ không có khả năng giấu được cô.
-Vì sao cậu muốn giấu em ấy đến thế? Tôi thấy không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.
Lưu Thiên Tước đứng dậy, anh đút hai tay vào túi quần
-Cậu không hiểu đâu, tôi làm thế là vì…
Chưa nói hết câu chuông điện thoại của Lưu Thiên Tước reo vang, anh quay sang Bạch Tử Chí
-Đi thôi , chúng ta trễ mất.
Ra đến thang máy Bạch Tử Chí tò mò
-Khi nãy cậu định nói gì?
Lưu Thiên Tước thở dài
-Vì Nặc Nặc là điểm yếu duy nhất của tôi, tuyệt đối không thể để ai biết.
Đến khi nghe tiếng cửa đóng lại không gian yên ắng Mạch Hiểu Nặc mới dám thở mạnh một chút. Hai chân cô tê rần, tim đập loạn trong ngực. Người vừa nãy là ai? Một người khác hay là Lưu Thiên Tước mà cô yêu?
Chắc chắn cô hoa mắt ù tai rồi, sao anh lại có thể thay đổi đến mức ấy. Mãi một lúc sau Mạch Hiểu Nặc mới mở tủ ra ngoài, cô lẳng lặng mang giày rời khỏi căn hộ.
Trời đã về chiều, ánh mặt trời lặn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt Mạch Hiểu Nặc , nghe tiếng còi xe inh ỏi co mới nhận ra mình đang trên xe về nhà.
Suốt cả chặn đường đầu Mạch Hiểu Nặc muốn nổ tung, lời nói cùng ánh mắt dịu dàng của Lưu Thiên Tước trộn lẫn ánh mắt lạnh nhạt và những lời anh nói khi ở nhà Bạch Tử Chí cứ thay nhau lặp đi lặp lại trong trí nhớ.
Về đến thị trấn, cô thất thần đến dưới tán cây sồi già quen thuộc. Mạch Hiểu Nặc muốn khóc nhưng hai hốc mắt cô khô rát. Không biết điện thoại đổ chuông lần thứ mấy cô mới nhấn nút nghe
-Nặc Nặc, em đang ở đâu sao nãy giờ anh gọi không nghe máy?
Giọng Lưu Thiên Tước lo lắng , Mạch Hiểu Nặc muốn vờ như không có gì nhưng cổ họng cô không phát ra tiếng được. Lưu Thiên Tước càng hỏi dồn
-Em sao thế, Nặc Nặc mau trả lời anh.
Cô vẫn không nói được, nhưng ngược lại Mạch Hiểu Nặc cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng. Bên này Lưu Thiên Tước như muốn điên, anh cầm điện thoại đi qua đi lại nghe Mạch Hiểu Nặc nức nở. Anh hết kiên nhẫn quát
-Mạch Hiểu Nặc rốt cuộc là có chuyện gì với em rồi.
-Thiên Tước, em nhớ anh.
Lưu Thiên Tước sững người, tay anh nắm chặt áo khoát không nói được lời nào. Mạch Hiểu Nặc lại nghẹn ngào.
-Thiên Tước, em thật sự nhớ anh, rất rất nhớ anh…
Lồng ngực anh nhói đau, Lưu Thiên Tước đẩy cửa lao ra ngoài, Bạch Tử Chí vội đuổi theo.
-Cậu đi đâu thế? Còn cuộc họp tối nay thì sao?
-Hủy đi.
Anh vào thang máy bỏ mặc Bạch Tử Chí la hét phía sau, Lưu Thiên Tước bắt một chiếc taxi. Tiếng khóc của Mạch Hiểu Nặc vẫn vang trong điện thoại, Lưu Thiên Tước nhỏ giọng.
-Nặc Nặc , em ở yên đó.