Đọc truyện Một Đời Thương – Chương 11
Sau lần gặp với Trình Ca thì tôi không gặp hắn nữa, Sói bảo hắn có việc quan trọng cần xử lý. Tôi cũng không hỏi nhiều, Trình Ca ghét nhất ai dong dài với hắn.
Cũng chẳng hiểu vì sao kể từ cái đêm hắn gặp tôi hôm đó, tôi lại cảm thấy hắn…cũng không hắn đối xử không tốt với tôi. Mà có đôi khi nhớ lại những thứ hắn đã nói, tôi lại thấy có chút vui vui trong lòng.
Quay lại nhiệm vụ, trở về nhà chung tôi vẫn gặp Trần Luân, hắn ta lại xem như tôi như không khí. Nhưng thế cũng được, dù sao nếu hắn đối xử đặc biệt quá với tôi cũng không phải là tốt.
Sáng sớm đã dậy thật sớm trang điểm và làm tóc, hôm nay bọn tôi thi vòng tứ kết. Thật ra tôi cũng không biết là tôi phải làm sao cho thật là đẹp, nhưng vẫn tốt ở điểm Trình Ca sắp xếp người cho tôi và Liên rất được việc.
Liên ngồi kế bên tôi, cô ấy cười cười, bảo:
– Châu, em thấy sợ không?
Tôi gật đầu:
– Có chút nhưng mà chắc mọi thứ sẽ ổn thôi chị.
Liên cười cười nhìn tôi, gương mặt cô ấy khá xinh, mặc dù không quá mức đẹp nhưng nhìn rất thân thiện. Mấy ngày qua sống chung cô ấy cũng khá thân thiện.
Vòng tứ kết diễn ra khá thuận lợi, bọn tôi trình diễn năng khiếu, tôi chọn múa võ. Kết quả cả tôi và Liên đều lọt vào top 30, sẽ thi thêm 3 vòng nữa.
Đêm hôm nay kết thúc, tôi được chương trình cho về nhà vì dù sao cũng có một số cô gái phải ra về. Chào tạm biệt Liên cùng vài người tôi mang túi xách đi bộ một quãng đến chỗ ngồi chờ xe buýt. Vì theo lý lịch này thì tôi thật sự khá nghèo nên việc đi taxi hay có xe riêng rất là xa xỉ.
Ngồi chờ tầm 5 phút thì có xe hơi sang trọng đỗ sát, tôi biết đây là xe của Trần Luân nhưng cứ giả vờ như là không biết.
– Ngọc Châu, lên xe đi.
Tôi ngơ ngác, đưa tay chỉ vào người mình, ý là ngạc nhiên.
– Tôi sao?
Cửa kính xe mở ít, tôi thấy tay Trần Luân đưa ra ngoài ngoắt ngoắt:
– Ừ cô lên xe đi.
Tôi đứng dậy, vì chỗ này cũng không phải nơi kín đáo nếu để ai đó bắt gặp thì không hay.
Tài xế mở cửa xe, tôi liền ngồi vào trong, trong xe tên Trần Luân đang nhìn tôi. Gương mặt hắn cười nhạt, hỏi:
– Sao cô lên xe?
– Thế để tôi xuống.
Vừa nói tôi vừa có ý định xuống xe liền bị Trần Luân giữ tay lại, hắn cười tươi hơn một chút:
– Cô ngay thẳng như thế sao?
Tôi nhàn nhạt trả lời:
– Tôi quen như thế rồi không thích xua nịnh.
Trần Luân gật đầu, hắn có vẻ thích thú:
– Cô có vẻ khác với những cô gái xinh đẹp bên ngoài.
Tôi cảm thấy có chút mờ mịt thật sự:
– Khác chỗ nào?
– Khó nói nhưng tôi khá thích cô.
Tôi nhìn hắn, vừa cười vừa nói:
– Tôi là cô gái bình thường, may mắn tí thì có chút nhan sắc, tôi không biết anh thích cái gì ở tôi, là mặt, là não hay là thân thể này?
Người đàn ông phong độ nheo mắt, hắn cười rực rỡ:
– Thích hết, có ai nói cho cô biết cô sinh ra rất hợp với Trần Luân tôi chưa?
Tôi thật sự hoảng hốt nhìn hắn, cái cảm xúc này cũng không phải là giả vờ mà tôi có chút tiếp thu không kịp thật sự. Nếu mà nói tôi với hắn chỉ gặp riêng nhau một lần duy nhất còn ngoài ra chưa gặp riêng thêm lần nào ngoài trừ hôm nay. Hắn nói thích tôi, e là có cái gì đó không thuyết phục và chân thực lắm?
Hay có khi nào hắn nghi ngờ?
Không. Cái khả năng này không đúng lắm, với lý lịch và gương mặt giống nguyên chủ đến như thế này thì có điểm nào mà nghi ngờ được chứ?
– Cô không cần suy nghĩ đông tây, tôi thích thì là thích không có lý do.
Tôi nheo nheo mắt, cười nhẹ:
– Anh thích hay không thích thì sao, tôi không thích anh.
Trần Luân thoáng chút ngạc nhiên, hắn dường như không nghĩ là tôi nói thế. Im lặng một lát lâu, hắn nói:
– Cuộc thi lần này cô không muốn thắng sao, tôi nghe nói cô rất cần tiền.
– Sao anh biết tôi rất cần tiền?
– Tôi là Trần Luân, không phải kẻ khác.
Bá đạo thật sự, tên này còn ngông nghênh hơn cả Trình Ca. E hèm, tôi bất giác có suy nghĩ không biết nếu như Trình Ca và Trần Luân đụng độ ai sẽ áp bức được ai đây nhỉ?
Trần Luân vuốt mặt tôi, môi hắn mỉm cười khẽ:
– Tôi thích cô, cô không từ chối chứ?
– Tôi không muốn chưa yêu mà ở cùng nhau, anh hiểu ý tôi chứ?
Vừa nói tôi vừa quan sát Trần Luân, thấy hắn không giận dữ cũng không có chán ghét, chỉ là có chút không ngờ. Cũng đúng thôi, ít cô gái nào có thể từ chối một người vừa có tài, có tiền lại đẹp trai xuất thần như anh ta. Đến tôi nhìn anh ta còn có chút dao động chỉ tiếc là tôi đã là người của Trình Ca.
Trần Luân buông bàn tay đang vuốt má tôi, hắn ngã ra sau, dang hai tay thật rộng, vừa cười vừa nói:
– Thú vị thật sự, được, xem ra Trần Luân tôi lại phải chơi trò theo đuổi nhạt nhẽo nữa rồi.
Tôi cười cười cũng ngã ra sau, mắt nhìn lên trần xe:
– Tôi cũng cảm thấy thú vị, chẳng biết một ông chủ như anh khi theo đuổi người khác thì có cái gì khác biệt. Nói trước, tôi cần tiền nhưng cũng không phải tiền của anh, đừng đem tiền mua tôi!?
mĩ
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, góc nghiêng của tên này đẹp thật sự…
Đêm đó hắn đưa tôi về, cũng không nói gì khác chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Nằm ngã ra giường, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi, tôi lại nghĩ đến tên Trần Luân, hắn thật sự có chút thích thú với tôi, nếu thế thật sự thì kế hoạch của tôi đang tiến triển rất tốt.
Những ngày tiếp theo tôi vẫn gặp Trần Luân đều đặn, ban đêm bọn tôi được nghỉ ngơi hoặc là đi dạo đâu đó thì Trần Luân luôn cho người đến đón tôi. Lúc thì đi ăn, đi dạo hoặc về nhà hắn. Tất nhiên mọi việc của tôi đều có người của Trình Ca theo dõi và đảm bảo được an toàn một phần nào đó.
Nhưng nếu tính ra thì tên Trần Luân này cũng khá lịch sự, những lúc gặp tôi thì đơn giản là gặp nhau thôi chứ hắn cũng không có hành động càn rỡ quá đáng. Tôi không hiểu vì sao nhưng tôi thực sự thấy được hắn có vài phần tình ý với tôi, đặc biệt là ánh mắt hắn nhìn tôi rất khác biệt. Còn nói khác biệt thế nào thì tôi không giải thích được, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy giống như nhìn một người đã từng thân thương…
Gần 1 tuần Trình Ca vẫn không có liên lạc cho tôi, mà Sói cũng bảo tôi nên hạn chế liên lạc nên tôi cũng không dám sai xót.
Đêm nay là đêm bán kết 1, top 30 sẽ còn 25 người, tất nhiên tôi không cần lo vấn đề bị loại vì kiểu gì tôi cũng vào được top 5 của cuộc thi này.
Đang trong phòng thay quần áo, hôm nay bọn tôi thi trang phục dạ hội. Bình thường 1 thí sinh sẽ được 1-2 trợ lý giúp đỡ vấn đề thay quần áo hoặc trang điểm, tôi và Liên cũng được 2-3 người giúp. Sau khi trang điểm xong, Liên thay quần áo trước, tôi thì vào sau nhưng do có vài phí sinh thi trước nhưng chuẩn bị chưa kịp mà tôi lại thi gần sau cùng nên phải nhường phòng thay đồ.
Trong phòng chuẩn bị nhân viên sân khấu thông báo tên tôi kế tiếp sau 5 phút nữa, mà lúc này quần áo tôi vẫn chưa mặc xong, kế bên lại không có người giúp vì tất cả đều bận bịu cho mấy cô phía trước trễ giờ. Hết cách tôi đành ôm bộ váy đi ra ngoài, vừa ra đến cửa liền bị một chị trong ban hướng dẫn nhìn thấy, thấy tôi chị ấy hoảng hốt:
– Châu sao giờ em còn chưa thay trang phục?
Tôi cười gấp gáp:
– Trong kia không còn chỗ thay, đông lắm chị.
– Sao thế, đã có sắp xếp sẵn rồi mà?
Tôi cũng lấy làm khó hiểu:
– Em không biết nữa, bây giờ không có chỗ để chen mà trang phục này mặc gấp hỏng hết, em đang tìm nơi thay sắp đến lượt em rồi.
Chị ấy nhìn đồng hồ, trên mặt cũng không tốt lắm, nhìn nhìn tôi, chị ấy kéo tay tôi vào một phòng trống, dặn dò:
– Em thay nhanh rồi ra ngoài, đừng nhìn ngó lung tung không được đâu.
Tôi quan sát bên trong cũng không khác gì phòng nghỉ ngơi là mấy, thấy cũng không vấn đề gì liền gật đầu.
– Được, em hiểu rồi, cảm ơn chị nha.
– Ừ nhanh đi.
Tôi co chân chạy vào trong phòng tắm, trong đây thật sự rất sạch sẽ và thơm. Không nghĩ nhiều tôi lo cặm cụi thay trang phục, vừa thay vừa nghe tiếng tên Sói trong tai nghe mini.
– Kịp không hả hoa hậu?
– Im miệng đi, tôi đang gấp lắm.
Sói cười ha hả:
– Bọn tôi đang hy vọng cô đoạt cúp hoa hậu về đây này, thật là thú vị.
Tên Sói cười như điên trong tai nghe, tôi lại thấy tay chân ngứa ngáy, tên điên này, không dần cho một trận là không được mà.
Cố gắng thay cho nhanh, vừa xong đang định ra ngoài liền nghe bên trong phòng có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện..
– Việc cứ làm như cũ, vận chuyển cẩn thận hơn một chút.
Là tiếng của Trần Luân… tôi khẽ nói nhỏ vào tai nghe:
– Sói.. Trần Luân… tắt tai nghe đi…
Bên ngoài vẫn còn tiếng nói chuyện:
– Trình Ca… Vương Tuấn Trình sao?
Trình Ca??? Hắn đang nói đến Trình Ca sao? Tôi cố gắng im lặng hết mức có thể, tim đập liên hồi vì hồi hộp. Tôi phải nghe hết xem hắn nói cái gì mới được..
– Không cần, tên đấy không phải người thường, cậu cho người để ý một chút. Không quan trọng thì không day vào, Trình Ca không đơn giản chỉ là một tên chứa gái cao cấp.
– À chuyện cô gái kia cậu điều tra đến đâu rồi..
Bên trong tai nghe lại tiếng của Sói vang lên:
– Mẹ nó thằng chó này…
Tôi giật mình, tay không cẩn thận va vào chai nước rửa tay khiến nó rơi xuống sàn nhà.
– Ai? Ai đó???
Tôi vội vàng khom người xuống, vừa khom vừa tháo tai nghe nhỏ nhét vào ngực, nói thầm:
– Tôi bị phát hiện, anh tắt tai nghe đi, tôi không tắt được, nó bị hỏng rồi hay sao ấy..
Vừa nói hết câu đã thấy Trần Luân tung cửa, nhìn thấy tôi hắn có chút ngạc nhiên.
– Tại sao cô lại ở đây?
Hắn kéo tay tôi khiến tôi có chút hoảng loạn:
– Tôi…tôi…
Trần Luân nheo mắt nhìn tôi, trong mắt hắn pha nhiều tia sắt lạnh.
– Cô…làm cái gì ở đây?
Tôi bị hắn kéo cả người vào sát người hắn, cái tay siết eo tôi đau khinh khủng. Tôi lúc này không thể hùng hổ chỉ còn cách giả vờ sợ hãi.
– Tôi…tôi…thay đồ..
Hắn cười nhạt:
– Đây là phòng riêng của tôi, là cô cố tình hay cô là…?
Tôi cố vùng vẫy:
– Anh nói gì vậy, tôi không biết phòng này của anh, là một chị trong ban hướng dẫn đưa tôi vào đây?
Hắn ta đưa tay lên cổ tôi, nụ cười có chút tàn ác:
– Lừa tôi sao, cô nghĩ Trần Luân tôi ngu lắm sao? Nói… cô là người của ai, nói???
Vừa nói hắn vừa siết tay rất chặt, dường như không có ý định buông ra. Tôi mặc dù có sức khỏe nhưng với hành động này của hắn căn bản là không có cách chống đỡ, nếu chẳng may mạnh tay nữa thì chỉ còn đường chết.
– Tôi…tôi…không….phải…
Trần Luân lạnh giọng, hắn quát:
– Tôi thích cô nhưng nếu cô là thứ gì đó rác rưởi ảnh hưởng tới tôi thì cô cũng không thể thoát khởi đường chết. Nói… cô là người của ai? Trình Ca hay Hoắc Ngôn?
Tôi lấy tay mình đập vào tay hắn, cổ họng gần như không thông nổi… Vừa hay bên ngoài có tiếng đập cửa:
– Ngọc Châu, em đâu rồi, đến lượt em rồi, làm gì lâu vậy? Châu?
Tôi nheo mắt, cổ họng đã không thể chịu đựng nữa…
– Ai?
Trần Luân vừa buông tôi ra vừa hỏi, người bên ngoài có vẻ như khúm na khúm núm:
– Trần… tổng…tôi…là Điệp người của ban hướng dẫn.
Tên Trần Luân nhìn tôi chăm chú, hắn thấy tôi ngồi thở trên nền gạch, mặt mày không còn chút hồng hào nào thì có chút lo lắng.
– Cô…không phải sao?
Tôi giả vờ giận dữ:
– Anh..khụ khụ…có tin tôi đâu…khụ khụ…
Trần Luân hỏi bên ngoài:
– Cô tìm ai?
– Tôi tìm thí sinh Ngọc Châu, phòng trang điểm quá đông nên tôi bảo cô ấy thay quần áo xong ra mà vẫn chưa thấy cô ấy…
Trần Luân nghe bên ngoài lên tiếng, biết rằng tôi nói thật, hắn nhìn tôi, tôi vừa ôm cổ vừa nhìn hắn không dám chớp mắt.
– Cô đi đi, cô ta ra ngay, sau này đừng cho ai vào đây, tôi không thích.
Bên ngoài chị hướng dẫn nghe xong liền vâng dạ bỏ đi.
Trần Luân ngồi xổm xuống, mặt hắn đã dịu dàng đi không ít. Hắn vươn tay xoa xoa cổ tôi, giọng khàn khàn:
– Đau không?
Tôi sợ hãi gật đầu.
– Đứng lên đi, cô còn ngồi đây sẽ không thi được nữa.
Tôi vừa định đứng dậy liền bị trật chân do mang giày quá cao.
– Ai..ôi…đau quá..
Trần Luân vừa hay đỡ lấy tôi, hắn ôm tôi vào lòng:
– Cô có sao không?
Tôi thật sự đau đến nghiêng ngả người:
– Đau….chân tôi đau quá..
Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì vậy? Vừa bị siết cổ vừa bị trật chân?
Trần Luân ôm tôi đến bên giường, hắn ngồi xổm xuống, giọng có chút lo lắng:
– Đau nhiều không, đi được không?
Tôi nhìn vết thương sưng đỏ cảm thấy thật sự bi quan, nếu hôm nay tôi không ra thi thì làm sao được???
– Tôi…còn phải thi…
Trần Luân nheo mắt nhìn tôi, hắn không đồng ý:
– Không được, chân cô bị thương rồi, nếu còn đi nhiều sẽ nguy hiểm.
Tôi lắc đầu, trong lúc này tôi thật sự không thể nghĩ được gì khác chỉ còn biết phải ra thi, ra thi vì sự đảm bảo, vì Trình Ca…
– Không được, tôi không thi không được.
Bên ngoài lại có tiếng đập cửa:
– Trần tổng… Ngọc Châu có bên trong không?
Tôi nghe tiếng chị hướng dẫn bèn đáp:
– Em ra ngay đây, chân em bị trật khớp rồi..
– Trời… có sao không Châu? Em còn thi được không bên ngoài đang đợi em…
Tôi vội đứng dậy, nhưng thật sự là quá đau.. Trần Luân có vẻ không muốn tôi ra, hắn vịn tôi lại.
– Chân cô thế này còn đi đâu?
Tôi đứng dậy, cố gắng hết sức nhưng cũng không thể phủ nhận rằng trật chân thật sự đau như điên..
Nhìn hắn tôi cười nhạt:
– Bị anh siết cổ vẫn không chết thì trật khớp chân đã là gì? Anh không cần lo, tôi biết sức khỏe của mình.
Trần Luân không cản tiếp, hắn cười nhạt, giúp tôi đứng dậy sau đó dìu tôi ra đến cửa. Hắn nhìn tôi, nói:
– Ngọc Châu xin lỗi cô.
Tôi không trả lời chỉ khẽ gật đầu, chị hướng dẫn không dám nói gì chỉ biết im lặng dìu tôi về chỗ thi.
Suốt đêm thi đã đôi lần tôi muốn ngã quỵ vì trật khớp chân nhưng cơ hội không cho tôi dong dài. Tôi chỉ còn biết cố gắng hết sức nếu không mọi công sức của tôi và cả Trình Ca đều đổ xuống sông xuống biển.
Đến phần thi cuối cùng, nhìn xuống khán đài, tôi xém chút giẫm phải chân váy khi nhìn thấy Trình Ca… Nhưng nhìn lại Trần Luân lại nhìn tôi không chớp mắt, tôi ngăn kích động trong lòng, hoàn thành thật tốt bài thi.
Đến cuối cùng, kết quả như dự đoán, tôi được giữ lại top 25, còn Liên thì bị loại. Có chút không tin nhưng khi nhìn xuống Trình Ca, ánh mắt của hắn nhìn tôi, tôi như kiên định lại, chắc tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.
Sau buổi thi tôi cũng không thấy Trình Ca đâu, lại thấy tài xế của Trần Luân đến tìm. Tôi thay một chiếc váy nhẹ, sau đó đi nhanh ra ngoài tránh cho mọi người thấy được.
Đi từng bước chật vật, tôi dựa vào vách tường để đi xuống cầu thang do thang máy đang quá tải. Trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn, nếu như hôm nay chị hướng dẫn không đến kịp thời chắc tôi đã chết từ lúc nào rồi. Nghĩ lại Trần Luân thật sự quá mức đáng sợ, hắn lại không giống như bề ngoài luôn dịu dàng hay cười.
Đang suy nghĩ, bỗng dưng tôi bị ai đó kéo lại, tim chưa hết hoảng đã nghe giọng nói quen thuộc:
– Tam Như…
Tim tôi đập loạn lên khi nghe giọng nói cả hương thơm bạc hà thoang thoảng.
– Trình Ca sao anh lại đến đây?
Tôi vội vàng tránh người sang vì sợ người của Trần Luân nhìn thấy. Trình Ca lại không chịu buông,hắn ôm lấy người tôi, hít hít ngay cổ khiến tôi có chút ngứa ngáy.
– Thơm thật, nhưng… có mùi của Trần Luân..
Ting…tim tôi bỗng dưng trùng xuống, lấp bấp giải thích:
– Trình Ca… không phải.. vì lúc nãy tôi…
Trình Ca nhìn tôi, hắn cười nhạt lại hôn lên môi tôi, tay hắn không yên phận sờ soạng nơi ngực đang phập phồng.
– Tôi biết, tôi không trách cô…
Nghe hắn nói tôi như thở phào nhẹ nhõm, lại sựt nhớ đây là cầu thang thoát hiểm bèn hoảng hốt, nói:
– Trình Ca, anh mau đi đi, Trần Luân sẽ đi tìm tôi..
Trình Ca nhíu mày, không vui:
– Yên tâm, có người của tôi canh giữ.
Tôi nghe hắn nói, lại yên tâm được chút, chăm chú nhìn hắn, lại thấy gương mặt hắn có chút xanh xao. Chưa kịp hỏi đã nghe hắn nói, giọng trầm ấm và dịu dàng:
– Tam Như… Tuấn Trình tôi…có chút nhớ cô rồi!