Một Đời Sủng Nịnh

Chương 8: C8 Phần 8


Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh FULL – Chương 8: C8 Phần 8


Tại nhà Cố Tử Lâm.
Lúc sáng khi từ nhà của Lưu Gia Nhi trở về, hắn nhận được tin nhà họ Lưu đã trở về nước, có lẽ họ đã biết được gì đó về cô con gái mà họ còn đang tìm kiếm.

Đáng ra Cố Tử Lâm không định nói chuyện này cho nhà họ sớm như vậy, nhưng việc đã đến nước này thì hắn chỉ có thể đánh nhanh thắng gọn mà thôi.

Hắn đich thân gọi cho trợ lí của Lưu Trình để nói chuyện.
“Alo?”
“Trợ lí Triệu, xin chào.”
“Anh là…”
“Tôi là Cố Tử Lâm.”
“À hóa ra là Cố Tổng.” Trợ lí Triệu vừa biết người bên kia là Cố Tử Lâm thì trong lòng thầm kinh bỉ.

Nhất định là hắn ta có gì đó muốn nhờ vả, nếu không thì hắn đã không ăn nói nhỏ nhẹ như vậy rồi.
Con người như hắn thì ai mà không biết chứ, giả tạo như vậy làm gì.

Chính người yêu của anh còn không ít lần bị hắn đánh đập.

Nhiều lần anh đã muốn ra tay đánh tên khốn này rồi nhưng cậu ấy lại không cho, khuyên nghỉ việc cũng không chịu, cứ như vậy mà im lặng chịu uất ức, người làm bạn trai như anh thấy cũng rất đau lòng.

Dù có coi thường hắn như thế nào thì anh cũng không thể thể hiện ra mặt được.

Trợ lí Triệu đi thẳng vào vấn đề, hỏi hắn:
“Không biết anh hôm nay đích thân gọi cho tôi là có việc gì?”
“Trợ lí Triệu, là thế này.

Nghe nói hôm nay Tổng giám đốc Lưu về nước, tôi có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh ấy.

Không biết anh có thể báo lại với anh ấy một tiếng được không?”
“Cố Tổng anh cũng biết đấy.

Tổng giám đốc nhà chúng tôi bận bịu vô cùng, lần này anh ấy về nước cũng là vì có việc quan trọng nên mới về đột xuất như vậy nên không biết là anh ấy có thời gian rảnh hay không nữa.”
Nghe giọng điệu của trợ lí Triệu thì Cố Tử Lâm cũng thừa biết người ta đang muốn làm khó.

Nếu lúc này mà còn không nhận ra nữa thì bao nhiêu năm lăn lộn trong giới này của hắn coi như bỏ phí rồi.

Mặc dù bây giờ hắn đang rất tức giận nhưng cũng không thể làm gì cả, bởi vì hắn là người đang muốn nhờ vả người ta nên hắn chỉ có thể nhún nhường.
“Trợ lí Triệu, tôi chỉ cần năm phút thôi.

Anh hãy nói với anh ấy là tôi có chuyện vô cùng quan trọng liên quan đến em gái của anh ấy.

Hy vọng anh hãy giúp đỡ tôi.” Cố Tử Lâm thầm nghĩ: “Không sao cả, nếu chịu nhục một lần này nhưng có thể làm nên chuyện lớn thì chuyện này có là gì.”
Nghe đến chuyện liên quan đến gia đình Lưu Trình thì trợ lí Triệu có chút dao động.

Dẫu sao thì không phải anh không biết chuyện em gái của Lưu Trình là vô cùng quan trọng.
“Vậy được.

Tôi sẽ nói lại với Tổng giám đốc.

Có gì tôi sẽ liên lạc sau.”

“Cảm ơn anh trợ lí Triệu.”
Tắt máy thì Cố Tử Lâm liền sầm mặt.

Lần này nhất định phải thành công, nếu như vụt mất cơ hội này thì hắn biết, hắn sẽ không còn bất kì một cơ hội nào để trở mình nữa.
Đến tối, trợ lí Triệu thông báo cho hắn rằng Lưu Trình đã đồng ý gặp mặt.

Chuyện này có hy vọng rồi, tâm trạng hắn cực kì phấn khích.

Hắn chỉ có một cơ hội này để trở mình, đánh bại Hàn Thiên Minh mà thôi.

Cứ nghĩ đến Hàn Thiên Minh là hắn lại không vui nổi.
Cố Tử Lâm và Hàn Thiên Minh học chung với nhau năm cấp hai.

Từ nhỏ Cố Tử Lâm đã luôn cho mình là nhất, hắn làm gì cũng được mọi người tung hô, khen ngợi.

Hắn đã quá quen với việc đó.

Nhưng khi lên đến cấp hai, dường như mị sự chú ý không còn ở trên người hắn nữa mà thay vào đó là một người mới chuyển vào lớp hắn – Hàn Thiên Minh.

Từ khi Hàn Thiên Minh chuyển vào, dù hắn cố gắng cỡ nào thì thành tích vẫn không vượt qua được anh.

Từ đó hắn sinh lòng đố kị.

Không những thế, những bạn nữ trong lớp cũng thường bàn tán, vây quanh Hàn Thiên Minh.

Rõ ràng mọi sự chú ý đó nên là của hắn, chính Hàn Thiên Minh là người đã chen vào phá vỡ đi quy luật vốn có đó.
Đến cấp ba thì hai người không còn học chung nữa vì Cố Tử Lâm chuyển trường, hắn không muốn lại dính dáng đến Hàn Thiên Minh.

Vậy nên ba năm cấp ba của hắn vô cùng vui vẻ, tất cả sự chú ý trước kia đều đã trở về với Cố Tử Lâm.

Hắn cảm thấy mọi chuyện như vậy mới đúng.
Nhưng rồi lại đúng như người ta vẫn thường hay nói “oan gia ngõ hẹp”.

Vào một buổi hợp tác cả hai lại chạm mặt nhau, mà cả hai người có chung một đối tác, nhưng chỉ có một trong hai người thành công kí được bản hợp đồng trị giá trăm tỉ.

Hai người bọn họ phải thuyết phục như thế nào để có thể khiến cho vị đối tác đó bằng lòng kí hợp đồng với mình.

Thế là lại xảy ra một cuộc chiến nảy lửa.

Cả Cố Tử Lâm và Hàn Thiên Minh đều cố gắng để thể hiện tốt nhất, trình bày được các ưu điểm khi hai bên hợp tác với nhau.

Nhưng cuối cùng thì Hàn Thiên Minh đã chiến thắng vì anh đã trình bày được rõ ràng ưu điểm của công ty mình, những rủi ro có thể gặp phải và có cả cách giải quyết các rủi ro đó và một số trường hợp đột ngột phát sinh.

Nhờ vào tài năng ăn nói cũng như thực lực của mình mà Hàn Thiên Minh đã đem về cho công ty một mối làm ăn lớn còn bên Cố Tử Lâm lại hụt mất món hời đó mà khổ sở một khoảng thời gian.

Từ đó sự đố kị, ganh ghét trong lòng Cố Tử Lâm ngày càng lớn.

Hắn vẫn luôn muốn hạ bệ Hàn Thiên Minh nhưng đến hiện tại vẫn chưa thể làm được gì.


Lần này chính là cơ hội của hắn, nếu được Lưu gia giúp đỡ thì hắn không tin mình không thể đẩy Hàn Thiên Minh xuống nước.

Lần này hắn bắt buộc phải thành công.

(Truyện thuộc quyền sở hữu của thuytrang419, được update trên mangatoon)

Sáng hôm sau, tại nơi hẹn.
Cố Tử Lâm đã đến đây từ sớm, hắn muốn thể hiện cho Lưu Trình thấy tấm lòng của mình.

Nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy Lưu Trình đâu.

Cố Tử Lâm nghĩ rằng, có thể Lưu Trình bận việc nên đến trễ một tí.

Không sao, hắn có thể chờ được.

Nếu bây giờ mà bỏ về thì không phải mọi việc thành công cốc hết sao? Chỉ là chờ thôi mà, hắn làm được.
Cùng lúc đó ở phòng bên cạnh.
Lưu Trình thực ra đã đến đây rồi, chỉ là anh muốn cho tên Cố Tử Lâm đó chờ đợi mà thôi.

Hắn nhất định biết gì đó nên mới muốn hẹn anh ngay từ lúc biết anh đã về nước.

Hắn càng sốt sắng thì anh càng bình thản.

Nếu bây giờ mà hắn ta rời đi thì mọi chuyện không còn gì hay nữa rồi.

Để xem hắn có thể kiên nhẫn đến chừng nào.
Trợ lí Triệu nhìn đồng hồ, lo lắng hỏi:
“Tổng giám đốc, đã hơn nửa tiếng rồi.

Chúng ta không qua đó sao?”
Ngược lại với trợ lí Triệu, Lưu Trình có vẻ rất điềm tĩnh, anh thản nhiên gõ từng nhịp lên bàn, nhẹ nhàng nói.
“Cứ để hắn ta đợi thêm một lát nữa.

Cậu cứ việc ăn hết bữa ăn của mình đi.”
Thấy Lưu Trình như vậy thì trợ lí Triệu cũng chỉ có thể ngồi ăn bữa sáng của mình vì anh biết giờ có nói gì nữa thì cũng không thể thay đổi được ý định của sếp mình.

Lại nửa tiếng trôi qua.
Sắc mặt của Cố Tử Lâm ở bên này ngày càng khó coi.

Có vẻ như hắn sắp không nhịn được nữa rồi.
“Không phải tên Lưu Trình đó cho mình leo cây đó chứ?”
Hắn vừa nghĩ như vậy thì cánh của mở ra, Lưu Trình cùng trợ lí Triệu đi vào.

Sắc mặt hắn vội thay đổi, hắn đi đến chỗ anh, vui cười đưa tay chào hỏi:
“Tổng giám đốc Lưu, hân hạnh.”
Lưu Trình làm như mình không thấy cánh tay đưa ra kia, anh chỉ gật đầu rồi đi đến bên bàn, ngồi xuống.


Cố Tử Lâm bị ngó lơ thì hơi xấu hổ, hắn vội thu tay về, đi đến bàn, ngồi xuống.
“Cố Tổng xin lỗi anh.

Anh cũng biết đấy, tôi đã định cư bên Mĩ rồi nhưng lần này về nước nên phải tranh thủ giải quyết một số việc trong nước.

Đến trễ thế này, xin lỗi anh.”
Nghe Lưu Trình nói mà trợ lí Triệu phải tròn mắt.

Sếp à, trình độ nói dối của anh tăng lên rồi.
“Không sao, không sao.

Tôi cũng chỉ mới đến thôi mà.

Anh bận trăm công ngàn việc nhưng vẫn đồng ý nhận cuộc hẹn này, đó là vinh hạnh của tôi.”
Mới đến sao? Mới có một tiếng thôi ấy à? Lưu Trình thầm nở một nụ cười lạnh.

Tên này cũng biết cách nói chuyện phết đấy.

Nhìn hắn như vậy thì ai mà nghĩ được hắn là một tên cặn bã đến thế nào chứ.

Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài mà.
“Vậy hôm nay anh muốn gặp tôi là vì…”
“Đúng rồi, hôm nay hẹn gặp anh là vì tôi muốn nói chuyện liên quan đến cô em gái đã thất lạc nhiều năm của anh.”
“À..

Vậy sao?”
“Thật ra..

Tôi và cô ấy là hàng xóm của nhau.

Lúc trước khi nhìn thấy tấm hình lúc nhỏ của cô ấy thì tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng không chắc chắn lắm.

Sau khi ba mẹ cô ấy mất đi thì tôi mới biết chuyện cô ấy là con nuôi.

Tôi có giúp cô ấy đi tìm lại gia đình thì biết được rằng khi nhỏ cô từng từng bị bắt cóc.

Tôi đã cho người tìm đến địa chỉ của người đó, khi nhìn thấy bức hình lúc nhỏ của cô ấy thì bà ta đã nói ra địa chỉ và thời gian đã bắt cô ấy đi.

Trùng hợp là thời gian đó lại khớp với thời gian gia đình anh đưa tin tìm người, địa chỉ cũng là nhà cũ của Lưu gia.

Đáng ra tôi đã định đưa cô ấy đến Mĩ để gia đình anh gặp, nhưng có vài chuyện đột nhiên phát sinh nên việc này bị hoãn lại.

Không ngờ vào nửa tháng trước cô ấy đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt đưa đi, sau khi trở về thì cô ấy như trở thành một người khác vậy.

Tôi cảm thấy không ổn nên hôm qua vừa biết tin anh về nước tôi đã liên lạc với trợ lí Triệu để có thể gặp anh.

Tôi nghĩ gia đình anh nên biết việc này.”
Sau khi nghe Cố Tử Lâm nói xong thì Lưu Trình không biết được lời nào là thật, lời nào là giả trong câu chuyện của hắn, nhưng anh biết được rằng hắn làm vậy là có mục đích.

Thứ nhất, Cố Tử Lâm nói với anh chuyện này để nhà anh cảm thấy mắc nợ hắn, sẽ giúp đỡ hắn, hỗ trợ về mọi phương diện.

Thứ hai, hắn muốn đổ hét tất cả lỗi lầm lên đầu của “người đàn ông lạ mặt” kia, mà người đàn ông đó không ai khác chính là “thằng bạn tốt” của anh – Hàn Thiên Minh.

Sắp xếp cũng tốt thật, không hổ là con trai độc nhất của Cố Hòa.
“Cố Tổng, tôi thay mặt gia đình rất cảm ơn anh vì đã quan tâm đến gia đình tôi.”
Nghe Lưu Trình cảm ơn thì Cố Tử Lâm cảm thấy mọi chuyện sắp thành công rồi.


Hắn khách sáo nói:
“Không có gì.

Tôi cũng vì quan tâm Gia Nhi thôi.”
Không để hắn vui vẻ được nửa giây, Lưu Trình đã nói thêm.
“Nhưng gia đình tôi đã tìm được con bé rồi.

Mới hôm qua chúng tôi đã gặp mặt nhau.”
Nụ cười của Cố Tử Lâm cứng đờ.
“Gặp rồi sao?”
“Đúng vậy.

Bạn của tôi đã thông báo cho chúng tôi nên hôm qua tôi mới từ Mĩ trở về.”
Lưu gia đã biết rồi.

Làm sao…!Làm sao bọn họ có thể tìm ra nhanh như vậy? Tên nào đã đi trước hắn như vậy chứ? Hắn gượng cười hỏi:
“Anh nói là bạn anh thông báo sao?”
“Đúng vậy.

Chính là Hàn – Thiên – Minh.”
“Là Hàn…!Hàn Thiên Minh?”
“Anh cũng biết cậu ấy sao? Cũng phải thôi, cậu ấy nổi tiếng vậy mà.” Lưu Trình mỉm cười gian manh.

Anh thừa biết mối quan hệ “tốt đẹp” của hai người họ từ lâu rồi.

Dù sao anh cũng đã là bạn của Hàn Thiên Minh bao nhiêu năm rồi, làm sao anh không biết việc này được chứ.

Nhân dịp này giúp cho mối quan hệ giữa hai người này “khăng khít” hơn cũng tốt.

Nhìn ánh mắt của Cố Tử Lâm mà xem, hắn như ăn tươi nuốt sống Hàn Thiên Minh ngay bây giờ vậy.
“Dù sao anh cũng thân với Gia Nhi nhà chúng tôi nên nếu có thể thì anh hay đến tham dự buổi tiệc đoàn viên của gia đình tôi.

Tôi sẽ bảo thư kí của mình gửi thư mời đến.

Bây giờ tôi có việc nên phải đi trước đây.

Tạm biệt.”
Nói rồi anh đứng lên ra về.

Vừa “giúp” được cho Hàn Thiên Minh nên tâm trạng của anh cực kì thoải mái.

anh gọi cho Trần Lập.
“Trần Lập, cậu gửi định vị nhà của Gia Nhi qua cho tôi đi.

Tôi muốn qua thăm em ấy.”
Đầu dây bên kia Trần lập có vẻ ngập ngừng, cậu nói:
“Lưu Trình à, tôi nghĩ bây giờ cậu không nên đâu.

Đừng đến đây.”
—-
Đố ai biết người yêu anh trợ lí Triệu là ai đó hihi.

Đoán xem vì sao Trần Lập không cho Lưu Trình đến nhà của Lưu Gia Nhi nào.
Nhớ đọc xong thì phải like + vote + cmt để ủng hộ tui đó.

Không là tui buồn, tui giận, tui dỗi tui hổng viết nữa đó huhu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.