Một Đời Sủng Nịnh

Chương 17: C17 Hung Thủ Chính Là Hàn Thiên Minh!


Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh FULL – Chương 17: C17 Hung Thủ Chính Là Hàn Thiên Minh!


Không hiểu vì sao dạo gần đây Hàn Thiên Minh đi công tác rất thường xuyên.

Có lẽ vì thời gian trước vì để ở cạnh và giải quyết mọi việc cho cô nên anh đã gác mọi việc lại.

Để bây giờ công việc nhiều như chất đống.

Thấy anh cứ đi đi lại lại, trong lòng Gia Nhi cảm thấy rất áy náy.
Hôm qua Hàn Thiên Minh vừa đi công tác về.

Hôm nay anh liền đến đón cô đi chơi.

Nhưng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh thì cô lại không nỡ.

Gia Nhi gọi anh vào trong.

Hàn Thiên Minh hoang mang.
“Em sao vậy?”
“Hay là hôm nay chúng ta không đi chơi được không?”
Nghe cô nói vậy thì Hàn Thiên Minh sốt sắng hỏi lại.
“Tại sao lại thế? Em không khỏe sao?”
“Không phải em.

Người không ổn là anh kia kìa.”
“Anh có làm sao đâu? Anh vẫn ổn mà.”
“Ổn sao? Nhìn quầng thâm mắt của anh kìa? Bây giờ trông hệt như mắt gấu trúc ấy.” Nói rồi cô nắm lấy tay anh đi đến ghế.
“Anh nằm xuống đây đi.

Em mát xa cho.”
“Anh không sao thật mà.”
“Không sao gì chứ.

Anh bây giờ trông không đẹp trai nữa rồi.”
“Vậy anh không đẹp thì em không ở bên anh nữa sao?”
“Đúng vậy đó.

Nên là anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Coi như đây là ngày nghỉ của anh.”
“Nhưng như vậy không phải thiệt thòi cho em sao?”
“Em có thấy thiệt thòi gì đâu.

Em rất vui mà.” Đúng vậy.

Gia Nhi đang cảm thấy rất vui vì cô biết được mình quan trọng nhường nào đối với anh.

Trong khi bản thân mệt mỏi như vậy nhưng anh vẫn dành thời gian cho cô mà không dành cho bản thân một ngày nghỉ.

Đối với anh thì niềm vui của Gia Nhi quan trọng hơn cả.

Chỉ vậy là đủ rồi.
Hàn Thiên Minh nghe lời Gia Nhi.

Anh ngoan ngoãn nằm xuống để cô mát xa giúp.


Vừa xoa thái dương giúp anh, cô vừa nói.
“Dạo này anh bận lắm đúng không? Có phải vì chuyện của em lần trước nên công việc mới phải dồn lại nhiều như vậy?”
Nghe cô nói vậy, Hàn Thiên Minh liền bật người dậy muốn giải thích nhưng cô giữ anh lại.
“Nằm yên.”
“Không phải như em nghĩ đâu.

Thật ra là dạo này công ty hơi nhiều việc một chút thôi.

Không liên quan gì đến chuyện của em cả.”
Mặc dù anh nói vậy nhưng Gia Nhi hiểu cả.

Giống như Lưu Trình – anh trai cô vậy.

Thời gian trước cũng vì chuyện của cô nên phải tạm gác mọi việc lại để quay về nước.

Gần đây vì công việc đã quá nhiều rồi nên phải quay trở lại Mĩ để giải quyết.

Công việc nhiều đến nỗi làm không có thời gian nghỉ thì cũng đủ hiểu rồi.
“Mà thật ra mọi chuyện phải là lỗi của Lưu Trình và Trần Lập mới đúng.

Ban đầu rõ ràng hai cậu ta đã nói “Ba chúng ta sẽ cùng nhau đưa Hưng Thịnh lên đỉnh cao” vậy mà giờ thì sao chứ? Một người quay về với công ty của gia đình, người còn lại thì cứ chạy theo đam mê của mình, để một mình anh phải gánh thay hai người bọn họ.

Lưu Trình bận chuyện công ty thì không nói cũng được.

Nhưng Trần Lập, rõ ràng công việc ở bệnh viện đâu có bận như cậu ta nói.

Chuyện công ty ở nhà cậu ta thì cũng giao cho Trần Chinh quản lí rồi, thế mà cậu ta vẫn không thèm quan tâm đến Hưng Thịnh nữa.”
Hàn Thiên Minh cứ than vãn mãi về hai người bạn thân của mình.

Nhưng lúc này anh mới thực sự cảm thấy thoải mái.

Không hiểu vì sao nhưng khi ở cạnh Gia Nhi anh mới cảm thấy mới được là chính mình.
Lúc còn bé, khi còn sống trong nhà chung, có rất nhiều người nhìn anh bằng ánh mắt đố kị, ghen ghét.

Có lẽ những người duy nhất nhìn anh bằng ánh yêu thương đó là ông nội, chú thím ba và ba mẹ anh.

Còn những người còn lại trong nhà đều có vẻ không thích anh.

Lúc ấy anh đã rất thắc mắc vì sao mọi người lại khó chịu với mình như vậy.

Sau này khi lớn hơn thì Hàn Thiên Minh đã biết, thì ra là do ông nội thương anh hơn những anh em khác nên bọn họ mới như vậy.

Thật sự sống trong một môi trường ảm đạm, căng thẳng như thế thì ai cũng không thể chịu nổi.

Vậy nên năm cấp ba Hàn Thiên Minh đã chuyển ra sống riêng cho đến tận bây giờ.
Sống riêng thì đúng là thoải mái đấy, nhưng lại rất cô đơn.

Mặc dù lên đến đại học thì có thân với Lưu Trình và Trần Lập nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tâm sự với hai người họ được.

Tâm sư với ba mẹ thì cũng không thể.

Có thể vì anh nghĩ ba mẹ cũng không giúp được mình nên cũng không muốn nói với họ.


Với tính cách của bản thân khi ấy, anh đã từng tự hỏi: Không lẽ suốt đời mình sẽ như thế này sao?
Nhưng rồi mọi chuyện đã thay đổi khi đến một đêm nọ.

Chính là cái đêm định mệnh đã cho Hàn Thiên Minh gặp được Lưu Gia Nhi.

Ngay lúc được ôm cô vào lòng thì anh đã cảm thấy vô cùng thoải mái.

Từ trước đến giờ anh chưa từng có cảm giác này.

Vào giây phút ấy Hàn Thiên Minh đã nghĩ: Người con gái này sinh ra là để dành cho mình.
Và ngay thời điểm này đây đã chứng minh rằng suy nghĩ lúc ấy của anh là hoàn toàn đúng đắn.
Đột nhiên Hàn Thiên Minh nắm lấy tay Gia Nhi.

Anh đặt tay cô lên má mình để có thể cảm nhận được sự ấm áp mà cô mang lại.

Có lẽ bản thân anh chỉ mong như thế này mà thôi.

Được ở cạnh người mình yêu mà không bon chen vì bất kì việc gì.

Một cuộc sống bình yên như thế là đủ rồi.
——
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
—–
Sáng hôm sau Hàn Thiên Minh lại tiếp tục đi công tác.

Lần này cô đưa anh ra tận sân bay.

Sau khi tiễn anh đi thì Gia Nhi cũng thuận tiện đi đến cửa hàng của Lâm Hạ Yên.
Lâm Hạ Yên là em dâu của Trần Lập.

Chồng của cô ấy là Trần Chinh.

Nghe nói cô là một người tự lập, gia đình cũng không phải thuộc dạng khá giả gì nhưng lại rất nỗ lực để tự mình mở được một cửa hàng của riêng mình ở đây.

Biến cố gia đình gì đó mà ba mẹ cô đều mất cả.

Sau này cũng vì quan hệ thân thiết giữa hai nhà nên cô cùng Trần Chinh kết hôn.

Nhưng dường như hôn nhân của hai người không được suôn sẻ cho lắm vì Trần Chinh hắn hình như không quan tâm đến cô.

Mọi người còn đồn thổi rằng hai người bọn họ vốn không có đêm động phòng bởi vì ngay sau lúc lễ cưới kết thúc vì Trần Chinh cũng đã bỏ đi đến tận hôm sau mới trở về.

Gia Nhi cảm thấy Hạ Yên là một cô gái dễ thương, hiểu biết nhưng cũng rất đáng thương.
Cửa hàng của Hạ Yên là một cửa hàng quần áo nhỏ nhưng vô cùng bắt mắt.

Trong này có đa dạng các loại quần áo, các mẫu rất mới lạ.

Nhìn tổng thể vô cùng ổn áp.


Gia Nhi vừa đi vào đã nhìn thấy Hạ Yên đang nói chuyện với một người đàn ông.

Thấy cô đi đến thì Hạ Yên vội đi đến chào hỏi.
“Chị Gia Nhi, chị đến chơi sao?”
“Chị đang muốn mua một chút quần áo nên đến cửa hàng của em ủng hộ đây.”
“Trời ủng hộ gì chứ.

Chị xem thích mẫu nào thì cứ lấy.

Coi như là quà em tặng.

Chị yên tâm là mẫu ở chỗ em sẽ không có mẫu thứ hai đâu.

Đây đều là hàng thiết kế riêng đấy.”
“Hàng thiết kế riêng? Tất cả sao?”
“Đúng vậy.

Bạn em là một nhà thiết kế.

Cô ấy là nhà thiết kế riêng của em.

Chỉ hai bọn em hợp tác với nhau thôi nên tất cả những mẫu này đều là hàng có 1 0 2, không có trên thị trường đâu.”
“Bảo sao chị thấy rất lạ vì dường như chị chưa từng thấy các mẫu này bao giờ.

Nhưng mà như vậy thì sao mà chị có thể nhận không được chứ.”
“Không sao đâu mà.”
“Thôi em cứ xem chị như những vị khách bình thường là được rồi.”
Hai người đi đến phía trước thì đụng mặt người đàn ông kia.

Hạ Yên liền giới thiệu.
“À, giới thiệu với chị, đây là Triệu Hoài.

Cậu ấy là bạn đại học của em.

Còn chị ấy là Lưu Gia Nhi.”
Triệu Hoài nhìn cô rồi nói.
“Là Lưu Gia Nhi của Lưu gia đó sao? Rất vui được gặp cô.”
“Tên cậu nghe rất quen.

Triệu Hoài…!Cậu là CEO được mời từ nước ngoài về của công ty BG đúng không?”
Triệu Hoài nghe cô nói vậy thì mỉm cười, cậu lịch thiệp đưa tay ra.
“Không ngờ tôi còn được cô Lưu đây biết đến đấy.

Hân hạnh.”
Gia Nhi cũng bắt tay cậu ta.

Bầu không khí này giống như một buổi gặp mặt để bàn chuyện làm ăn giữa hai đối tác vậy.

Thật kì cục.

Hạ Yên thấy bầu không khí như thế này liền nói:
“Mọi người sao thế.

Sao lại trịnh trọng như vậy chứ.”
Nói rồi cô dắt tay Gia Nhi.
“Tớ đưa chị ấy đi xem một số mẫu.

Cậu cứ thoải mái xem đi, không cần khách sáo.”
“Được, tớ biết rồi.”
Hai người họ dạo quanh cửa hàng.

Đúng là những mẫu ở đây rất độc đáo, không giống bất kì một mẫu nào ở ngoài thị trường cả.


Nhất là chiếc váy màu vàng kia.

Vừa nhìn thì chiếc váy ấy đã đập ngay vào mắt cô.

Gia Nhi nhìn thấy mẫu váy kia rất vừa ý nên định đứng lên thang để lấy.

Hạ Yên thấy vậy liền ngăn cô lại.
“Chị mang váy thì sao mà đứng lên đó lấy được chứ.

Để em làm cho.”
Triệu Hoài đứng bên cạnh Hạ Yên nghe cô nói thế thì vội lên tiếng.
“Cậu cũng là con gái đấy, nhỡ bị ngã thì làm sao? Để tớ lấy cho.”
“Không sao.

Cậu là khách mà.

Tớ làm mấy việc này cũng quen rồi.”
“Nhưng…”
“Không sao đâu.” Nói rồi Hạ Yên đứng lên thang để lấy chiếc váy kia.

Nhưng vừa lấy được váy thì chiếc thang bỗng xiêu vẹo làm Hạ Yên ngã xuống.
Triệu Hoài vội chạy đến đỡ lấy cô.

Gia Nhi đứng ở bên cạnh cũng thót tim.

Cũng may Triệu Hoài nhanh chân nên Hạ Yên mới không làm sao.
“Đã bảo để tớ làm cho lại không nghe.

Lần sau để tớ dặn người làm cho cậu một chiếc ghế cao cho an toàn, leo thang kiểu này không ổn tí nào.”
“Chị thấy cậu ấy nói đúng đấy.

Nhỡ như có chuyện gì thì sao?”
Nghe Triệu Hoài và Gia Nhi cằn nhằn thì Hạ Yên chỉ cười trừ.

Cô thầm nghĩ: “Bây giờ thì làm gì có chuyện gì có thể làm cô sợ được nữa chứ.”
Triệu Hoài vừa thả Hạ Yên xuống thì Gia Nhi thấy ở cửa có bóng người vừa rời đi.

Cô buột miệng nói:
“Là Trần Chinh sao?”
Hạ Yên nghe thấy tên Trần Chinh liền kinh ngạc nhìn sang phía cửa.
“Trần Chinh sao?” Nhưng rồi cô lại mỉm cười, đau lòng nói:
“Làm sao anh ấy lại đến đây được chứ.”
Nghe giọng điệu của Lâm Hạ Yên có lẽ cô ấy đang rất thất vọng.
“Có lẽ chị nhìn nhầm.”
Bầu không khí chỉ trầm xuống một lát rồi trở lại như cũ.

Lúc Gia Nhi chuẩn bị ra về thì Hạ Yên có nhờ Triệu Hoài chở cô về nhưng cô đã từ chối.

Mấy ngày sau Gia Nhi cũng thường xuyên đến cửa hàng của Hạ Yên để trò chuyện với cô ấy.
Một buổi chiều nọ, khi Gia Nhi vừa về đến nhà thì cô gặp Cố Tử Lâm đang đứng ngay cửa nhà mình.

Gia Nhi cố không để tâm đến sự xuất hiện của hắn, cô đi lướt qua nhưng hắn giữ tay cô lại.
“Cố Tử Lâm buông tay ra.”
“Gia Nhi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Tôi không muốn nghe.”
“Chuyện này liên quan đến cái chết của ba mẹ nuôi em.”
Chuyện gì mà lại liên quan đến ba mẹ nuôi của cô chứ? Tên này đang muốn nói gì vậy?
Cố Tử Lâm nhìn cô, chầm chậm lên tiếng:
“Người đứng sau vụ tai nạn năm đó của cô chú chính là Hàn Thiên Minh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.