Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang]

Chương 6: Sống Sót Trở Về


Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang] – Chương 6: Sống Sót Trở Về

Sáng sớm hôm nay Cố Tử Lâm lại đến nhà Gia Nhi. Hắn muốn thân thiết với cô hơn, muốn đưa mối quan hệ của hai người trở về như ngày xưa. Nhưng vừa đến nơi thì đã thấy cô cùng người đàn ông khác đi ra ngoài. Hắn nghi ngờ nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thầm nghĩ:

“Là Hàn Thiên Minh sao?”

Nhưng rồi hắn lại nhanh chóng dập tắt ý nghĩ này. Tuyệt đối không có khả năng. Làm sao Lưu Gia Nhi đó có thể quen biết Hàn Thiên Minh được chứ?

“Với loại người như cô ta sao? Tuyệt đối không thể.”

Lúc nhìn thấy cảnh đó hắn vô cùng tức giận nhưng cũng có khinh bỉ. Hắn tức giận vì Lưu Gia Nhi không quan tâm đến hắn nhưng lại thân thiết với một người đàn ông khác. Nhưng hắn cũng cảm thấy khinh thường cô vì hắn nghĩ rằng cô là một người con gái dễ dãi, lẳng lơ, vừa rời xa hắn thì đã qua lại cùng một người đàn ông khác. Không hiểu vì sao, nhưng trong lòng Cố Tử Lâm lại cảm thấy rất khó chịu. Có lẽ hắn xem Lưu Gia Nhi như người của hắn, là vật sở hữu của hắn nên trong lòng khó chịu vì đồ của mình bị cướp mất mà thôi. Hắn đã nghĩ như thế.

Cố Tử Lâm rút điện thoại ra, gọi cho trợ lí của mình.

“Mau cho người theo dõi Lưu Gia Nhi đi.”

“Vâng.”

Nếu như cứ theo dõi như thế này thì Cố Tử Lâm không tin hắn không thể tìm ra được tên đàn ông đã đi cùng Lưu Gia Nhi lúc nãy, và còn có cả hai tên đàn ông trước nữa.
——-
(Truyện được update trên wa****d và mangatoon. Những web khác đều reup khi chưa được cho phép.)
——
Trên xe của Hàn Thiên Minh lúc này lại đang vô cùng khó xử. Anh đang đè ngang người cô, môi hai người gần như đụng nhau. Gia Nhi chỉ ước rằng vài phút trước, giá như cô không quay đầu lại thì đã không có cảnh ngượng ngùng này rồi.

Vài phút trước.

Khi lên xe của anh, Gia Nhi dường như không nói một lời nào cả. Sau sự việc ngày hôm qua cô vẫn chưa biết nên đối mặt với anh như thế nào nữa. Không hiểu tại sao lúc đó cô lại đồng ý nhanh như vậy. Ngượng quá đi…

Hàn Thiên Minh lúc này thì lại vô cùng phấn khích vì được đi chung với cô, với cả anh sắp giúp cô tìm lại được gia đình của mình nữa. Vậy là Lưu Gia Nhi nợ anh một ân tình rồi, sau này có thể nhân cơ hội đó mà chiếm tiện nghi của cô rồi. Anh quả là một con người thông minh. Nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì một nỗi lo trỗi lên. Không dám tưởng tượng ra cảnh Lưu Trình khi biết được cô em gái mà bản thân ngày đêm mong nhớ, luôn muốn nâng niu, yêu thương lại bị “người bạn tốt” của mình cuỗm đi mất thì sẽ có tâm trạng như thế nào đây? Liệu anh có vác đao chém Hàn Thiên Minh không nhỉ? Nghĩ thôi cũng đã sợ rồi.

Cứ như vậy, hai con người, hai suy nghĩ, không ai lên tiếng làm cho bầu không khí trong xe trở nên thật kì dị.

Gia Nhi cảm thấy như thế này không ổn nên lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đầy ngượng ngùng này.


“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Nghe Gia Nhi hỏi thì anh quay sang, nhìn cô mỉm cười:

“Em không biết chúng ta đang đi đâu mà cũng dám lên xe anh ngồi. Không sợ anh mang em đi bán sao?”

Ngược lại với vẻ cười cợt của anh, Gia Nhi vô cùng nghiêm túc trả lời.

“Đương nhiên là không rồi. Tôi tin tưởng anh. Anh nhất định là người tốt.”

Câu trả lời của cô khiến anh vô cùng hài lòng. Anh cười cười, xoa đầu cô.

“Tin tưởng anh vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Haha… Anh đang đưa em đi thực hiện lời hứa đó.”

“Thực hiện lời hứa?”

“Đúng rồi. Đưa em đi gặp gia đình của em đó, cô ngốc.”

“Thật… Thật sao?”

“Phải.”

Gia Nhi như không tin vào tai mình. Hàn Thiên Minh thực sự đã tìm được gia đình cô rồi sao? Không phải mơ. Người đàn ông này thật sự đã giúp cô tìm lại được mái ấm của mình rồi. Những hình ảnh mờ ảo của tuổi thơ lại hiện lên trong đầu cô. Suốt cả đường đi, Gia Nhi không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh của gia đình mình hiện tại. Tâm trạng cô cực kì phấn khích. Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi, Lưu Gia Nhi cô chờ được đến ngày này rồi.

Vì không xa lắm nên lái xe vài phút đã đến nơi rồi. Khi đến nơi, tâm trạng của Gia Nhi vẫn còn rất kích động, cô không ngừng hỏi anh.


“Liệu họ có nhớ tôi không nhỉ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Thấy tôi họ có mừng không nhỉ?”

“…”

“Tôi nhìn có ổn không? Có thể vào gặp họ không?”

Nhìn cô gái nhỏ của mình nôn nóng như vậy, Hàn Thiên Minh không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Chắc hẳn cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Anh rướn người qua để tháo dây an toàn cho cô, còn chưa kịp tháo xong thì đột nhiên Gia Nhi ngẩng đầu lên.

“Liệu họ…” Còn chưa kịp nói hết câu thì cả hai đã đứng hình.

Tình… Tình huống này cũng quá khó xử đi. Nếu Gia Nhi nhúc nhích một tí thôi là môi chạm môi rồi.Cô hoảng đến mức không dám động đậy.

Còn trong đầu Hàn Thiên Minh lúc này chỉ có một ý nghĩ thôi: Mau tới. Nhưng vào lúc anh định tiến tới thì có tiếng gõ cửa xe, Trần Lập ở bên ngoài hối thúc.

“Lẹ lên Hàn Thiên Minh.”

Giọng nói của Trần Lập làm anh bừng tỉnh. Anh cười khổ: Hàn Thiên Minh ơi là Hàn Thiên Minh, mày đang định làm gì con gái người ta ngay trước cửa nhà họ vậy chứ? Anh nhanh chóng tháo dây an toàn cho cô rồi xuống xe.

Trần Lập vừa thấy hai người họ đi ra đã trêu ghẹo.

“Làm gì trên xe mà lâu quá vậy hở? Có gì mờ ám đúng không?”

Câu nói đó của Trần Lập làm cho hai tai của Gia Nhi đỏ bừng vì ngượng.

“Cậu nói nhiều quá rồi đấy.”


“Hàn Thiên Minh cậu… ông…ược..ặn..ồm..ân…ân…” (Vietsub: Hàn Thiên Minh cậu không được chặn mồm nhân dân.”

Hàn Thiên Minh nhanh chóng đưa tay chặn miệng cậu bạn thân của mình lại, áp giải vào trong.

“Cậu im mồm được rồi.”
——
Khi vào trong thì cả nhà của Lưu Trình đã đứng sẵn chờ bọn họ. Trong mắt ba người họ đều là hy vọng, mong chờ nhưng cũng có gì đó đề phòng. Họ sợ lại như những lần trước. Trong bao nhiêu năm nay, họ cứ hy vọng rồi lại thất vọng. Lần này… Bọn họ thực sự rất hy vọng, họ đặt rất nhiều niềm tin ở anh. Hàn Thiên Minh hiểu điều đó.  Nếu lần này không chắc chắn thì anh đã không nói cho Lưu Trình.

Ban đầu khi biết tên cô là Lưu Gia Nhi thì anh cũng đã ngờ ngợ rồi nhưng không nghĩ nhiều. Chỉ là tên giống tên thôi, trên đời này tên giống nhau thì thiếu gì. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh khi bé của cô thì anh đã dám chắc, đây chính là cô con gái thất lạc bao năm nay của họ. Giữa hai người họ chắc chắn là nhân duyên trời định.

Gia Nhi vẫn còn đứng phía sau anh, cô không dám đi lên phía trước. Hàn Thiên Minh nhẹ nhàng an ủi cô.

“Gia Nhi, mau đi lên. Họ chính là gia đình của em.”

Gia Nhi từ từ tiến về phía trước. Khi ánh mắt họ chạm nhau, không hiểu vì sao nước mắt của cô lại không tự chủ mà rơi xuống. Có lẽ đó là những giọt nước mắt hạnh phúc xuất phát từ tình thân tận sâu trong lòng cô.

Bà Lưu cũng vậy, bà cũng khóc. Nước mắt của hai người bọn họ thi nhau rơi xuống. Bà Lưu vội vàng chạy đến, ôm lấy cô, nghẹn ngào nói:

“Gia Nhi… Gia Nhi của chúng ta… Đúng là Gia Nhi của chúng ta rồi…”

Có lẽ khi đã là người thân của nhau thì dù là xa cách nhau bao nhiêu năm đi chăng nữa, chỉ cần nhìn thấy đối phương thôi cũng đã có thể nhận ra nhau. Đó chính là tình thân. Vì họ là người nhà của nhau nên không cần gì nhiều, chỉ cần ánh mắt của họ chạm nhau thôi cũng đã có thể chứng minh được tất cả.
—-
Sau khi tất cả đã bình tĩnh thì cùng nhau ngồi xuống. Mặc dù bây giờ trên khóe mắt Gia Nhi vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt nhưng trên môi cô lại nở một nụ cười thật rạng rỡ. Những giọt nước mắt còn vương lại chính là minh chứng cho niềm hạnh phúc vô bờ của cô ngay lúc này. Mọi người hỏi thăm tình hình của cô trong những năm tháng qua. Khi nghe đến việc ba mẹ nuôi của cô bị tai nạn mà mất thì họ càng đau lòng. Họ biết ơn ba mẹ nuôi đã nuôi nấng cô nên người, nhưng cũng rất đau lòng cho cô. Không biết cô đã phải trải qua khoảng thời gian đó như thế nào nữa.

Sau một khoảng thời gian khá lâu thì Trần Lập lên tiếng.

“Không phải là con muốn phá vỡ phút giây này nhưng mà con nghĩ chúng ta nên đi xét nghiệm ADN. Vừa có thể giúp chúng ta yên tâm, nhưng cũng dễ dàng hơn nếu sau này muốn cho Gia Nhi thừa kế gì đó. Mọi người thấy đúng không?”

Nghe Trần Lập nói cũng có lý nên mọi người cũng đồng ý. Nhưng làm vậy chỉ là để mọi người cùng yên tâm hơn và cũng là bằng chứng sau này mà thôi, vì mỗi người họ đều đã biết đây chính là gia đình của mình.

Lưu Trình từ lúc nhìn thấy cô thì đã biết, đây chính là đứa em gái bé bỏng của mình. Xét nghiệm ADN chỉ là hình thức. Khi nhìn thấy phản ứng của mẹ mình thì Lưu Trình càng thêm chắc chắn về nhận định của mình. Với những người trước khi đến nhận người thân thì vẻ mặt mẹ anh lúc nào cũng đề phòng, nhưng với Gia Nhi lại khác. Mẹ anh đã buông bỏ lớp phòng bị của mình ngay từ khi nhìn thấy cô. Đó chính là tình mẫu tử. Một người mẹ không bao giờ có thể nhận sai con mình cả.
—-
Lại một khoảng thời gian lâu sau thì kết quả xét nghiệm cuối cùng cũng có. Cầm kết quả trong tay, Gia Nhi từ từ mở ra. “99.99% có quan hệ huyết thống.”. Dòng chữ trên tờ giấy xét nghiệm làm cô không ngừng kích động. Họ chính là gia đình cô. Từ nay cô không còn một mình nữa rồi, cô không còn đơn độc nữa. Đây chính là ngày hạnh phúc nhất của Lưu Gia Nhi cô. Quả thật là một kì tích…

Ở bên đối diện, Hàn Thiên Minh ghé vào tai Lưu Trình thì thầm.


“Bây giờ tâm trạng cậu đang rất vui đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy nếu tôi phạm lỗi gì thì cậu cũng sẽ tha thứ cho tôi đúng không?”

“Có gì thì cậu mau nói đi. Rào trước đón sau như thế làm gì?”

“Không giận thật sao?”

“Cậu có nói nhanh không thì bảo.”

“Ờ thì… Cậu biết đó, Trần Lập có nói chuyện của tôi rồi đúng không?”

Lưu Trình như nhớ ra chuyện vui, anh cười cười chỉ vào Hàn Thiên Phong.

“À phải rồi… Vậy em dâu của tôi là ai đây bạn hiền?”

Thấy Lưu Trình cười như vậy Hàn Thiên Minh càng bất an, anh cố gắng nói thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe thấy.

“Là Gia Nhi đó.”

Nụ cười trên môi Lưu Trình lập tức cứng đờ. Anh trừng mắt nhìn Hàn Thiên Minh, trong mắt toàn là vẻ sửng sốt cùng tức giận. Lưu Trình không nói không rằng, đứng thẳng lên. Anh nắm lấy cánh tay của Hàn Thiên Minh, kéo ra ngoài.

“Chúng ta ra đây “trò chuyện” nào Thiên Minh.”

Nghe giọng điệu này chắc chắn là muốn chém người rồi. Hàn Thiên Minh nhìn về phía Trần Lập cầu cứu nhưng cậu lại mỉm cười vẫy tay.

“Sống sót trở về nha bạn tôi.”
—–
Đoán xem anh Minh sẽ bị gì nào?
A. Chỉ bị mắng
B. Bị đánh nhưng không nặng lắm (vì 2 người là bạn bè mà)
C. Bị vác đao chémmm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.