Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang] – Chương 32: Phần 32
Bộp. Chiếc điện thoại trên tay Gia Nhi rơi xuống đất. Đôi tai cô dường như không nghe được gì nữa. Có âm thanh gì đó cứ ù ù bên tai cô. Mọi âm thanh từ ti vi, từ điện thoại cô đều không nghe được gì nữa.
“Thiên Minh… Thiên Minh…” – Chỉ một cái tên nhưng Gia Nhi dường như lặp lại cả trăm lần.
Chuyện này làm sao có thể? Chỉ vừa ban nãy anh còn nói chuyện với cô mà. Cả người Gia Nhi như cứng đờ. Cô không thể di chuyển cũng không thể hô hấp nổi nữa. Nhất định là có nhầm lẫn gì rồi. Hàn Thiên Minh làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Anh thông minh như thế mà? Làm sao anh có thể…
Khi bản thân cô vẫn còn ngây người thì cửa nhà đột nhiên mở toang ra. Nghe thấy tiếng động, cô liền quay người. Cô hy vọng rằng người đến chính là Hàn Thiên Minh. Anh đến để nói với cô rằng mọi tin tức kia đều là giả. Anh vẫn bình an. Nhưng người đến lại là Trần Lập.
Nhìn thấy Gia Nhi đang ngây người nhìn về phía mình, Trần Lập biết, cô đã biết rồi. Gương mặt của cậu hiện tại cũng không tốt hơn cô là bao. Chỉ là cậu vẫn còn đủ bình tĩnh để kiểm soát và giải quyết mọi chuyện.
“Anh Trần Lập… Chuyện này là giả đúng không?” Giọng nói của Gia Nhi nhẹ nhàng, từ tốn nhưng khiến người khác cảm thấy thật đau lòng. Đôi mắt cô như mất phương hướng. Như một đứa bé bị lạc mất bố mẹ. Cô nhìn Trần Lập như muốn anh nói rằng mọi chuyện đều là giả. Hàn Thiên Minh không sao. Nhưng…
“Gia Nhi, em bình tĩnh đã. Bây giờ… Bây giờ em đi cùng anh đến nơi này.”
Nói rồi Trần Lập nhanh chóng đi ra khỏi nhà. Gia Nhi vẫn đứng đó. Cô không hiểu lời Trần Lập nói. Cô cũng không muốn hiểu vẻ mặt đó của cậu một chút nào. Nhưng lỡ như… Gia Nhi dù không muốn nhưng vẫn đi theo Trần Lập ra xe.
Trên đường đi, không ai nói với nhau lời nào cả. Gia Nhi cứ nắm chặt tay lại. Chặt đến nỗi những chiếc móng tay kia như sắp đâm vào da thịt cô. Trần Lập muốn chở cô đi gặp Hàn Thiên Minh đúng không? Như vậy có phải Hàn Thiên Minh không sao không?
Sắc mặt của Gia Nhi đột nhiên căng thẳng khi thấy cậu rẽ đường, đi đến bệnh viện. Cô vẫn im lặng không nói gì. Cô cứ đi theo Trần Lập. Cứ đi theo cậu, theo đến tận lúc đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Thì hai người dừng chân lại. Gia Nhi đột nhiên quay sang nhìn cậu.
“Anh Trần Lập, không phải anh dẫn em đi gặp anh Thiên Minh sao?” Cô cố gắng gượng cười nhìn Trần Lập. Có lẽ cô không biết rằng, nụ cười lúc này của cô rất khó coi. Còn khó coi hơn cả khóc.
“Gia Nhi…” Lời nói chưa lên đến cửa miệng đã nghẹn ứ ở cổ họng. Trần Lập thật sự không biết nên nói như thế nào mới có thể giúp cô đỡ đau lòng hơn.
Trong lúc đang khó xử thì có một vị bác sĩ đi đến. Ông nhìn Trần Lập nói:
“Cậu Trần, hai người theo tôi thay quần áo bảo hộ xong thì có thể vào trong thăm cậu ấy.”
Trần Lập lắc đầu, cậu nói:
“Anh dẫn em ấy đi thay đi. Cứ để mình em ấy vào là được.”
“Được. Vậy cô Gia Nhi, chúng ta mau đi thôi.”
Gia Nhi vẫn nhìn chằm chằm Trần Lập, đến khi cậu vỗ vai cô, an ủi:
“Em mau chóng đi đi. Cậu ấy đang đợi em đấy.”
—-
Sau khi thay đồ bảo hộ xong thì Gia Nhi đến trước cửa phòng. Cô do dự không dám bước vào. Chưa bao giờ cô sợ nhìn thấy Hàn Thiên Minh như lúc này. Cô ước rằng bây giờ Hàn Thiên Minh vẫn đang ở Mĩ. Cô ước người mình nhìn thấy sẽ không phải là anh.
“Mau vào trong đi.” Giọng nói của Trần Lập vang lên như muốn động viên cô. Cuối cùng Gia Nhi cũng hạ quyết tâm mở cửa bước vào trong.
Cả người cô như muốn khụy xuống khi thấy những gì đang diễn ra trước mắt mình. Là Hàn Thiên Minh đang nằm trên chiếc giường đó. Cả người đều chi chít những dây truyền dịch, truyền máu. Tay chân anh, nơi đâu cũng đầy vết thương. Đầu anh cũng đang bị quấn một lớp vải trắng. Chuyện này…
Gia Nhi cố gắng không khóc, lê từng bước đi đến chỗ anh. Cô ngồi xuống cạnh anh. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Hàn Thiên Minh, cô không khỏi đau lòng. Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Chỉ vừa sáng nay hai người họ vẫn đang nói chuyện với nhau cơ mà? Gia Nhi đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
“Thiên Minh, là em đây. Sao anh lại nằm ở đây vậy? Không phải khi sáng anh nói rằng có chuyện muốn nói với em sao? Anh để em chờ lâu thật đấy. Lâu đến nỗi… Em phải tự mình đến chỗ anh rồi này, anh thấy không?” Từng lời cô thì thầm với anh đều khiến cô đau đến mức không thở nỗi. Vừa nói, nước mắt cô cũng rơi theo. Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay anh. Cô nhanh chóng lau đi. Lau cả những giọt nước mắt trên mặt mình nữa.
“Không phải em khóc đâu. Là… mồ hôi mắt đấy. Thiên Minh, thì ra Cố Tử Lâm là người năm đó đã làm vậy với bố mẹ nuôi em. Em đoán là anh biết rồi. Lúc này em cần anh lắm.” Gia Nhi nhẹ nhàng đặt đầu xuống cạnh tay anh.
“Thiên Minh, em cần anh an ủi em. Em cần anh ôm vào lòng, cần anh lau nước mắt. Tại sao anh lại không làm như vậy? Sao anh cứ nằm như vậy? Không phải anh nói rằng sẽ bảo vệ em cả đời sao? Không phải anh đã nói sẽ ôm lấy em cả đời sao? Anh mau thực hiện lời hứa của mình đi chứ. Anh đúng là không đáng tin chút nào…”
“Hàn Thiên Minh, lúc anh ngủ không đẹp chút nào… Không… Không đẹp một chút nào cả. Anh mau mở mắt ra nhìn em đi… Thiên Minh…” Lúc này Gia Nhi không thể cố gắng thêm nữa. Nước mắt cô tuôn như mưa. Hàn Thiên Minh sao anh không tỉnh lại. Sao lại như thế này? Lỡ như anh bỏ cô đi thì sao? Lỡ như anh không chịu tỉnh dậy nữa thì sao đây.
Cô khóc nức nở nhìn anh. Cô sợ. Cô bất an. Cô rất sợ rằng mình sẽ mất anh. Cô sợ bản thân sẽ mất đi người đàn ông này.
“Hàn Thiên Minh, không phải anh từng nói sẽ không để em khóc nữa sao? Em khóc mất rồi. Anh mau dậy lau nước mắt cho em đi. Anh hãy dỗ em đi. Hàn Thiên Minh, anh có nghe thấy em nói gì không?”
Cứ như thế, Gia Nhi ngồi trong phòng khóc một hồi lâu. Lát sau cô đứng lên, cô chỉnh lại chăn cho anh rồi nói:
“Em… Hơi mệt rồi. Anh nghỉ ngơi đi. Lát nữa em lại vào.” Nói rồi cô đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Lưu Trình và Hạ Anh đứng đó. Cô cúi đầu chào hai người.
“Anh chị. Em bây giờ hơi mệt, mọi người để cho em ở một mình một lát đi.” Dứt lời cô quay người bước đi nhanh về phía trước.
Hạ Anh thấy thế thì cũng nhanh chóng đi theo cô.
“Để em đi xem con bé.”
“Nhớ cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Cả dãy hành lang bây giờ chỉ còn Trần Lập và Lưu Trình. Anh nhìn Trần Lập rồi nói:
“Cậu có muốn vào với cậu ấy không?”
—-
(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)
—
Hạ Anh chạy theo Gia Nhi đến một phòng nghỉ. Khi cô mở cửa đi vào liền nhìn thấy Gia Nhi đang ngồi thụp xuống đất mà khóc. Hạ Anh nhanh chóng đi đến chỗ cô, ôm lấy cô.
Hạ Anh biết, những lúc như thế này, cô chỉ cần một chỗ dựa mà thôi. Bản thân Hạ Anh đã từng trải qua cảm giác này nên cô biết, lúc này không cần lên tiếng an ủi hay dỗ dành. Tất cả những gì cô cần làm chính là ôm cô ấy một cái thật chặt và giúp cô ấy giải tỏa hết nỗi lòng mình.
Gia Nhi cũng ôm lấy Hạ Anh. Cô khóc lớn.
“Chị Hạ Anh, có khi nào anh Thiên Minh sẽ bỏ em đi không? Có khi nào anh ấy cũng sẽ như bố mẹ nuôi của em không? Có phải họ đều không cần em nữa nên mới như vậy không chị? Em đã làm gì sai sao? Sao mọi người đều muốn rời bỏ em như vậy…”
“Không phải như vậy đâu. Anh Thiên Minh sẽ tỉnh lại thôi. Anh ấy còn phải cưới em mà.” Hạ Anh vỗ về trái tim đang đau nhói của Gia Nhi. Cô cũng dùng lại câu nói khi trước Lưu Trình dùng để an ủi cô mà nói với Gia Nhi.
“Bố mẹ nuôi của em, họ chỉ là đã làm xong việc ở đây rồi nên mới rời đi. Họ đi đến một vùng đất mới mà thôi. Còn anh Thiên Minh, anh ấy vẫn còn có em, còn có mọi người ở đây. Làm sao anh ấy có thể đi đâu được chứ. Đúng không?”
“Thật… Thật không chị?”
“Thật. Em phải tin chị.”
Gia Nhi hiện tại cứ như một cô bé vậy. Cô nguyện tin vào những điều Hạ Anh nói. Cô muốn tin rằng, bố mẹ nuôi cô thật sự chỉ là đi đến một thế giới mới. Muốn tin rằng Hàn Thiên Minh rồi sẽ tỉnh lại và mãi mãi ở bên cô. Dù chỉ là lời dối gạt nhưng Gia Nhi cũng muốn tin vào đó…
—
Khả năng cao mình sẽ end bộ này trong tuần thôi nên chờ nhá.