Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang]

Chương 23: Phần 23


Bạn đang đọc Một Đời Sủng Nịnh [thùy Trang] – Chương 23: Phần 23

“Gia Nhi, kia không phải là Hàn Thiên Minh sao?”


Nghe Trương Chi nói như vậy Lưu Gia Nhi vội quay sang. Nhưng lúc cô quay qua, hai người nọ ở đằng xa cũng đã quay lưng rời đi. Nhưng nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông nọ tim cô bỗng hẫng một nhịp. Vì sao bóng lưng đó lại giống Hàn Thiên Minh như vậy? Không. Không thể nào đâu. Hàn Thiên Minh đang bận công việc mà. Làm sao anh có thể ở đây được.

“Có thể cậu nhìn lầm rồi. Sao anh ấy có thể ở đây được chứ?”

Nhìn biểu cảm của Gia Nhi rất khác nhưng Trương Chi cũng không nói gì thêm.

“Có lẽ mình nhìn nhầm rồi.” Trương Chi nghĩ rằng có thể là do bản thân nhầm lẫn mà thôi.

“Đi thôi. Không phải cậu muốn mua cái áo kia sao? Chúng ta đi qua đó thôi.” Vừa nói Gia Nhi vừa kéo tay Trương Chi rời đi. Nhưng vừa rời đi được vài bước cô đã quay đầu lại nhìn như muốn xác nhận lại rằng, đó không phải Hàn Thiên Minh.

Cả buổi đi dạo đó bầu không khí thâm trầm hẳn đi. Dạo thêm được một lúc thì Trương Chi quyết định đưa Gia Nhi về nhà vì sắc mặt cô có vẻ không ổn lắm. Về đến nhà, Trương Chi liền dặn.

“Cậu mau nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ gì cả. Nếu như có chuyện gì cứ gọi cho mình. “

Gia Nhi gật đầu.

“Mình biết rồi. Vậy… Cậu không vào chơi sao?”

“Còn chơi gì nữa chứ. Cậu mau chóng nghỉ ngơi đi. Hôm nào đó mình đến chơi. Sẽ ăn dầm nằm dề nhà cậu đó.”

Nghe câu nói đó cô bất giác bật cười.

“Đấy. Cứ cười như thế có phải xinh hơn không? Thôi mình về đây. Nghỉ ngơi đi nhá. Chuyện quan trọng nhắc lại nhiều lần đấy.”

“Mình biết rồi. Cậu đi về cẩn thận.”

Nằm trên giường, Gia Nhi vẫn không ngừng nghĩ về bóng lưng trong trung tâm thương mại. Mặc dù không muốn nhưng tâm trí cô cứ nghĩ về nó. Làm sao… Làm sao có thể giống đến như vậy? Bóng lưng của một người có thể giống Hàn Thiên Minh đến vậy sao? Hay đó thực sự là anh? Không phải anh nói với cô rằng mình đi giải quyết công việc sao? Như vậy thì sao anh có thể ở trung tâm thương mại… cùng một người phụ nữ khác? Cô không hiểu.


Đầu cô như muốn nổ tung. Mọi suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô cảm thấy vô cùng bức bối.

(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)

“Thiên Minh.” Gia Nhi mỉm cười chạy về phía Hàn Thiên Minh ở phía trước. Nhưng đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện, cô ta ôm lấy cánh tay của Hàn Thiên Minh.

Gia Nhi sững sờ nhìn cảnh tượng phía trước. Người phụ nữ kia… Bóng lưng cô ta làm cho Gia Nhi cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng cô không thể thấy được gương mặt của cô ta. Gia Nhi chạy nhanh hơn về phía anh, nhưng càng chạy, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Nụ cười của hai người kia càng khiến tim cô đau nhói. Gia Nhi dừng lại hét lên.

“Hàn Thiên Minh.”

Anh dừng lại, quay người nhìn về phía cô. Nước mắt của cô đã rơi từ khi nào. Gương mặt cô lúc này đã đầy nước mắt rồi.

“Thiên Minh, vì sao…”

Hàn Thiên Minh nhìn cô đầy khinh thường.

“Lưu Gia Nhi, trông cô thật thảm hại.”

“Không phải anh từng nói sẽ không làm em tổn thương sao?”

Hàn Thiên Minh bật cười, anh ngồi xuống, dùng một tay nâng mặt cô lên.

“Lưu Gia Nhi ơi là Lưu Gia Nhi. Cô nghĩ lời nói đó là thật lòng sao? Sao cô có thể ngu ngốc đến vậy? Dễ dàng tin người quá rồi đấy.”

“Thiên Minh… Anh… Không phải anh nói anh yêu em sao? Tại sao lại đối xử với em như thế?”


“Yêu cô?” Hàn Thiên Minh cười phá lên.

“Tôi mà yêu cô sao? Không tự xem lại bản thân mình đi à? Ảo tưởng.”

Anh đứng dậy, liếc nhìn cô rồi quay lưng rời đi cùng người phụ nữ kia. Hai người bọn họ mỉm cười với nhau rồi rời đi để cô lại giữa dòng đường đầy người qua lại. Gia Nhi không cam tâm, cô hét lên:

“Hàn Thiên Minh. Anh đứng lại đó. Hàn Thiên Minh.”

Bao nhiêu ánh mắt của người đi đường đều nhìn chằm chằm vào cô như một kẻ điên. Gia Nhi bất lực, cô bật khóc. Hàn Thiên Minh, sao anh có thể làm vậy…

Đột nhiên Cố Tử Lâm từ đâu đi đến. Hắn nắm lấy tay cô muốn kéo cô đi.

“Lưu Gia Nhi em phải đi theo tôi.”

Gia Nhi vùng vẫy, hét lên.

“Buông tôi ra. Cố Tử Lâm, anh điên rồi. Mau buông tôi ra.”

Cô vùng lên chạy thoát được khỏi tay hắn thì một chiếc xe từ đâu chạy đến, lao thẳng vào cô.

“AAAAA…”

Gia Nhi giật mình tỉnh giấc. Khắp người cô đều là mồ hôi. Đây quả thực là một cơn ác mộng, những thứ trong giấc mơ này khiến cô vô cùng ám ảnh. Chuông điện thoại vang lên khiến Gia Nhi giật mình. Cô ngồi dậy, đầu óc cô vẫn còn quay cuồng. Cô nhắm chặt mắt lại để cố gắng ổn định lại tâm trạng, cô nhấc máy.

“Gia Nhi.”

Nghe được giọng của người bên kia khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên.

“Cố Tử Lâm?” Tên này sao hắn có thể ám ảnh cô từ giấc mơ cho đến hiện tại như vậy chứ?


Gia Nhi day day trán, mệt mỏi nói:

“Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi. Tôi không có thời gian đâu.”

“Em có thể ra ngoài gặp anh một lát được không?”

“Cố Tử Lâm sao anh…”

Còn chưa để Gia Nhi nói hết câu, hắn đã nói trước.

“Chuyện lần này có liên quan đến ba mẹ nuôi em. Anh có thứ muốn cho em xem. Sau khi xem xong thì em có thể quyết định rời đi hay ở lại.”

Liên quan đến chuyện đó sao? Chuyện này… Cô cũng đã từng nghĩ qua. Nhất định những chuyện mà Cố Tử Lâm biết còn nhiều hơn những thứ hắn nói. Gia Nhi cũng muốn gặp mặt hắn một lần để hỏi cho ra lẽ. Lần này cũng xem như là một cơ hội. Cô nhất định phải hỏi hắn tường tận mọi chuyện mới được.

“Được. Anh nói địa điểm đi.”

“Ở Strawberry đi. Đó không phải là quán yêu thích của em sao?”

“Thời gian thì sao?”

“Vậy nửa tiếng sau gặp em ở đó.”

“Được.” Nói cô cô ngắt máy. Gia Nhi suy nghĩ gì đó một hồi rồi đứng lên đi vào trong vệ sinh cá nhân.

Nửa tiếng sau Gia Nhi đã đến trước cửa quán. Cô bước chân vào quán, nhìn xung quanh để tìm Cố Tử Lâm thì nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc đang ngồi dãy đối diện.

“Hàn Thiên Minh?”

Người đàn ông kia không phải Hàn Thiên Minh sao? Lần này không phải nghi ngờ nữa mà là chắc chắn. Anh ở cách cô không quá xa nên cô có thể nhận ra anh ngay lập tức. Còn người phụ nữ ngồi cạnh anh là ai? Người này… Đó không phải là người phụ nữ cô thấy ở trung tâm thương mại sao? Hai người bọn họ tại sao… Không hiểu vì sao, Gia Nhi vội quay người, cô nhanh chóng rời đi. Cô không còn nhớ mình đến đây vì lí do gì nữa. Trong đầu cô bây giờ chỉ là hình ảnh của anh cùng người phụ nữ kia hành động thân mật với nhau mà thôi.

Không biết cô đã về đến nhà bằng cách nào, nhưng khi vào đến nơi, chân cô như mất hết sức lực ngã khụy xuống.

Lừa dối. Tất cả đều là lừa dối. Hàn Thiên Minh nói yêu cô nhưng anh lại đang cùng người phụ nữ khác ở cùng một nơi. Anh nói mình sẽ không khiến cô phải tổn thương nhưng những gì anh đang làm lại khiến tim cô đau hơn ngàn lần.


“Anh sẽ là người mang đến hạnh phúc cho em.” Câu nói đó của anh lại văng vẳng bên tai khiến cô muốn nổi điên.

“Hàn Thiên Minh anh là tên khốn nạn.” Cô hét lên rồi bật khóc nức nở. Tại sao… Tại sao Hàn Thiên Minh có thể làm như vậy. Gia Nhi nghẹn ngào nói:

“Anh đã nói sẽ chăm sóc em. Anh đã nói sẽ mang cho em hạnh phúc. Anh đã nói…”

—-

Hàn Thiên Minh trở về nhà cũng vô cùng mệt mỏi. Anh vừa vào đến nhà đã lao đầu vào công việc. Tâm trí cũng chưa kịp nghĩ đến cô thì công việc đã dồn dập. Hàn Thiên Minh dặn lòng, ngày mai sẽ bù đắp cho cô ấy…

Sáng hôm sau, có người đến gõ cửa nhà cô. Gia Nhi mệt mỏi bước đi mở cửa. Nhìn thấy người phụ nữ đứng ngoài cửa khiến cô ngạc nhiên. Đây không phải là người hôm qua sao?

Người nọ mỉm cười nhìn cô.

“Cô là…”

Cô ta lịch sự nói:

“Chào cô Lưu, tôi là Giang Kiều.”

Buổi trưa, Hàn Thiên Minh vừa giải quyết xong công việc thì nhanh chóng gọi cho Gia Nhi. Anh vui vẻ điện cho cô.

“Alo Gia Nhi, trưa nay em muốn ăn gì? Anh sẽ nấu cho em.”

“….”

Không nghe được hồi âm từ bên cô khiến anh cảm thấy kì lạ.

“Gia Nhi?”

“Hàn Thiên Minh, chúng ta tạm thời đừng gặp nhau một thời gian đi.”
—-
Những gì xảy ra trong giấc mơ của Gia Nhi đều có ẩn ý đấy nhá


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.