Một Đời Say Đắm

Chương 29 - 30


Bạn đang đọc Một Đời Say Đắm: Chương 29 – 30

CHƯƠNG 29
– Tygue vui rồi chứ?
Nick nhìn nàng buồn bã khi nàng từ phòng Tygue bước ra. Đã sáu giờ rưỡi, nàng đã ngồi với nó thật lâu trong phòng. Nick chờ ở ngoài.
– Em nghĩ nó vui rồi. Thật khó mà nói chuyện với nó. Dù sao, nó đã thiếp ngủ.
Nàng trông thật mệt mỏi.
– Em đã nói sự thật. Em không còn cách nào khác.
Đứng ở ngoài cửa anh cũng đã nghe gần hết.
– Nó nói nó định lên lầu để báo cho em biết nó đã về và nó tình cờ nghe chúng ta nói chuyện về Tom.
Nàng vào phòng ngủ của họ và Nick theo sau: Họ đóng cửa, Kate mệt mỏi ngồi xuống giường khi anh đưa cho nàng một điếu thuốc.
– Tom là một người tốt. Tygue có quyền biết về cha của nó. Bây giờ nó đã biết. Mọi việc dường như dễ dàng hơn cho em.
Nàng ngồi xuống, rồi ngập ngừng mãi mới nói.
– Còn nhiều lý do khác làm em không muốn nói cho Tygue biết cha nó là ai và làm gì.
– Anh hy vọng đó không phải là những lý do xấu xa.
– Có lẽ những lý do đó không tốt. Em muốn Tygue hoàn toàn là của em. Em không muốn nó… như Tom.
Nick chờ đợi.
– Em không muốn nó yêu hình ảnh Tom Harper, một cầu thủ đã một thời lừng lẫy, em sợ Tygue có thể làm một điều gì đó để làm sáng chói lại tên tuổi của cha nó?
Nàng mỉm cười nhìn Nick.
Nhưng như thế không đúng, Nick. Điều tốt hơn là nó nên biết. Một ngày kia có lẽ em cũng sẽ nói với nó về bố mẹ em. Em đã để nó tưởng mọi người thân thuộc của em đều đã chết.
Nàng thở dài.
– Và ngay bây giờ nó ghét em vì đã nói dối nó, nhưng em nghĩ rồi nó sẽ nguôi ngoai. Nó có anh.
Nàng mỉm cười với anh, vòng tay ôm anh.
– Dù sao anh cũng không phải là cha nó, Kate.
– Điều đó không thành vấn đề. Anh đã cho nó nhiều hơn hầu hết những người cha khác. À! Tối nay anh có phải đi làm không?
Nàng nhìn đồng hồ ngạc nhiên hỏi. Nhưng anh lắc đầu.
– Không, anh đã gọi xin nghỉ khi em ở trong phòng với Tygue.
Nàng mỉm cười và nằm duỗi thẳng trên giường.
– Em rất mừng. Em đang mệt tưởng chết được.
Anh nhìn xuống nàng.
– Anh yêu em, Kate.
Nàng nhìn anh âu yếm và bỗng ngồi bật dậy.
– Ồ! Anh yêu, em xin lỗi. Anh có đói không?
– Không, anh không thể ăn được.
Anh kéo nàng nằm xuống trong vòng tay anh và cảm thấy thân thể nàng truyền sang anh một sức sống mới. Anh nói với nàng anh muốn có một đức con.
– Khi em mang bầu, anh sẽ đi Tahiti với Tygue.
– Nàng nói đùa với anh.
– Để em đi xem Tygue thế nào?
Một giây sau nàng trở lại, mặt tái mét như xác chết.
– Tygue đi rồi.
Nàng lặng lẽ đưa anh tờ giấy mà Tygue đã viết cho nàng. CHƯƠNG 30

Trong tờ giấy mà Tygue để lại trên bàn, nó viết nguệch ngoạc mấy chữ sai chính tả.
– Con đi tìm cha yêu quý của con.
Nick nhìn Kate khi họ cùng đọc lại tờ giấy. Họ muốn bàn bạc trước khi cảnh sát đến. Họ sẽ không nói gì về Tom. Điều đó chẳng giúp ích gì. Người cảnh sát nhìn Nick và Kate.
– Ông không phải là cha nó à, ông Water Man?
– Không, nó là con của bà Harper. Nhưng Tygue và tôi rất gần gũi nhau.
– Ông bà có biết cha nó ở đâu không? Như thế sẽ dễ dàng để gọi điện thoại báo cho ông ấy biết?
Kate hoảng sợ và Nick lắc đầu.
– Cha đứa bé chết trước khi nó sinh ra.
– Nó giận ông à?
Người cảnh sát nhìn Nick.
– Không, mà cũng có thể nó giận tôi. Chúng tôi vừa mới đến San Francisco.
– Nó có tiền không?
Kate lắc đầu.
– Tôi nghĩ là không.
– Nó có mang theo gì không?
– Có, con gấu bằng lông.
Mắt nàng tràn trề nước mắt khi nói điều đó.
– Nó là một con gấu màu nâu lớn, với chiếc nơ đỏ.
Nàng nhìn xuống Bert, nó đang vẫy đuôi làm nàng khóc to hơn.
– Cháu bé mặc gì?
Nàng chạy ra phòng ngoài và không thấy chiếc áo mưa.
– Chiếc áo mưa màu vàng. Và có lẽ quần Jeans và giày cao bồi.
– Có ai quen trong thành phố mà nó có thể đi đến đó không?
– Felicia.
Nàng chạy đến bên điện thoại, nhưng không có ai trả lời. Nàng buồn bã đưa người cảnh sát số điện thoại của Felicia, của Tillie và của Joey.
Nàng nhìn Nick một cách đau khổ.
– Em nghĩ nó có thể tìm đến Carmel.
Người cảnh sát hỏi.
– Nó có biết ai ở đó không?
– Không, nhưng nó thích nơi đó.
Nàng nắm chặt tay Nick nhìn người cảnh sát gấp cuốn sổ lại. Nàng vội hỏi ông ta.
– Anh sẽ làm gì bây giờ?
– Chúng tôi cần vài bức hình của cháu, chúng tôi sẽ lục soát quang vùng này cho đến khi tìm ra cháu.
Họ mang hàng tá hình của Tygue.
– Chúng tôi chỉ cần một hay hai tấm.
– Kate gật đầu chào và nói cảm ơn khi họ ra về trong cơn mưa.
– Chúng tôi sẽ gọi cho ông bà từng giờ một để báo tin.
– Cám ơn.
– Xin ông bà chờ bên điện thoại.

Nàng quay sang Nick với vẻ tuyệt vọng.
– Ồ! Trời ơi, Nick, chúng ta làm gì bây giờ?
– Chúng ta hãy làm như họ nói chờ bên điện thoại.
– Em không thể… ồ… Nick, em không thể. Nó có thể bị bắt cóc, em đi tìm nó đây. Nó có thể bị…
– Ngừng lại.
Anh nắm vai nàng và ghì chặt nàng trong vòng tay.
– Chúng ta không thể làm gì khác hơn được. Hãy bình tĩnh chờ đợi.
Nàng nhìn Nick một cách tuyệt vọng.
– Đó là lỗi của em, Nick… Tất cả đều là lỗi của em.
– Im đi, Kate. Đó không phải là lỗi của em.
Anh muốn nói đó là lỗi ở anh đã khơi lên câu chuyện trưa nay. Nhưng không ích gì để cho cả hai phiền trách chính họ bây giờ. Tất cả những điều mà họ phải làm là đưa được Tygue về, nói hết cho nó nghe về cha nó, cố gắng giải thích tại sao Kate không nhắc đến cha nó. Và họ sẽ yêu đứa bé hơn bao giờ hết.
– Đáng lẽ em nên nói cho nó lâu rồi, như vậy chuyện này không xảy ra.
– Dù sao bây giờ nó biết rồi, chúng ta sẽ sẳn sàng đương đầu.
– Nhưng nếu có chuyện gì không may xảy ra cho nó thì sao?
– Không có chuyện gì đâu, Kate. Hãy tin anh đi.
Sở cảnh sát gọi cho họ từng giờ như đã hứa nhưng vẫn chưa có tin gì. Đã nữa đêm khi họ gọi được cho Felicia. Nick cố gắng giải thích ngắn gọn cho Felicia trong khi Kate chỉ ngồi nhìn hình Tygue.
– Tôi sẽ đến ngay.
– Như vậy thì tốt quá! Chị đã giúp Kate trong nhiều hoàn cảnh khó khăn.
Cô ngập ngừng mãi mới quyết định nói.
– Nick. Tôi rất vui mừng là anh đã biết mọi việc… Kate không thể giấu mãi được.
Nick gật đầu lặng lẽ cúp máy.
Felicia đến ngay và họ ngồi bên nhau, uống cà phê cho đếnnăm giờ sáng.
Lúc năm giờ rưỡi, cảnh sát gọi lại. Nick chạy lại nghe.
– Chúng tôi đã tìm được cháu bé.
– Ở đâu?
– Ngay đây.
Người cảnh sát nhìn xuống đứa bé.
Nick hét lớn vào phòng.
– Họ đã tìm thấy Tygue.
Rồi anh hỏi lại vào điện thoại.
– Cháu có khỏe không?
– Khỏe, tuy hơi xanh.
– Cháu nó đã ở đâu thế?
– Ngồi tại trạm xe buýt. Nó đang nhờ một người nào đó đưa nó đến Carmel. Chúng tôi sẽ đưa cháu về nhà trong mười phút nữa.
– Hãy chờ. Cho tôi nói chuyện với cháu một chút được không?
Anh định đưa máy cho Kate. Người cảnh sát trở lại một phút sau.
– Cháu nói cháu quá mệt để nói chuyện.

Lát sau người cảnh sát đưa Tygue vào nhà. Nó chờ cho người cảnh sát từ giã ra về mới quay lại nói với họ.
– Con sẽ đi kiếm cha lần nữa.
– Cái gì?
Nick cố gắng giúp nàng giữ bình tĩnh.
– Con sẽ đi tìm cha. Con muốn gặp cha.
Nàng ngồi xuống thở dài và nhìn nó.
– Con không thể làm điều đó được.
Nó nhìn nàng với vẻ cương quyết.
– Con sẽ làm, mẹ.
– Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau.
Nàng đưa nó về phòng của nó. Nàng chờ nó ngủ mới quay về phòng.
Lúc chín giờ rưỡi, lúc nàng còn đang ngủ thì chuông điện thoại reo:
– Stu đây.
– Quyển truyện thế nào?
– Mang lại cho tôi và chị một gia tài khổng lồ. Đó là lý do tôi gọi chị vào giờ này. Chị sẽ có một chuyến du lịch khác.
– Ồ! Không. Lại do Nick xếp đặt phải không?
– Một tuần ở New York. Nhà xuất bản muốn chị đến đó.
– Ồ! Không thể.
– Chị phải đi. Họ đang đưa sự nghiệp chị lên cao.
– Tôi đã nói với anh rồi mà. Tôi không thể.
– Tôi nói chị phải.
– Tại sao anh đã làm thế?
– Tôi làm thế vì chị không còn sự chọn lựa nào khác cả, Kate? Hỏi Nick đi. Anh ấy biết điều đó có ý nghĩa như thế nào?
– Được rồi, để tôi xem. Từ bao giờ đến bao giờ?
– Trong ba ngày nữa sẽ khởi hành. Cô sẽ ở New York một tuần.
– Tôi sẽ làm hết sức.
– Tôi sẽ gọi lại cô sau.
– Được rồi.
Nàng quá mệt mỏi để tranh luận. Nàng nằm xuống gối và cố gắng suy nghĩ.
– Ai gọi vậy em?
– Stu Weinberg.
– Có điều gì không ổn hả?
Nàng gật đầu.
– Anh ta gọi báo cho em nhà xuất bản đã đặt trước cho em một chuyến du lịch đến New York trong một tuần.
– Khi nào?
Nick sửng sốt.
– Em sẽ đi trong ba ngày nữa.
– Anh sẽ giết hắn.
Anh cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống và lấy tay vuốt tóc.
– Em không thể đi được.
– Anh ta nói em phải đi vì chuyến đi này do nhà xuất bản tổ chức.
– Anh chẳng cần biết ai tổ chức cả. Em biết rõ là lúc này em không thể đi được nữa mà. Em có nói với hắn thế không?
– Em nói để em còn xem đã.
– Em muốn nói là em sẽ đi phải không?
– Em không biết. Em không nghĩ được điều gì cả. Em không biết em sẽ làm gì trong ba ngày tới.

– Trong ba ngày tới em phải cố mà giải thích mọi điều với Tygue.
– Vâng, nhưng… hãy để em một mình.
– Bây giờ chả còn vui thú gì để làm một bà mẹ nữa phải không? Em bắt đầu yêu chính mình rồi phải không?
Nàng cố gắng kềm mình để không tát vào mặt anh.
– Làm ơn để em yên được không? Anh muốn gì nào?
– Anh muốn em phải tực tế. Em có một đứa con đang bị khủng hoảng. Nó không cần em đi du lịch đây đó một cách vui vẻ.
– Còn sự nghiệp của em thì sao?
– Đó là điều em cảm thấy cần bây giờ hả, Kate?
Một phút như điên cuồng, nàng định trả lời vâng, nhưng không dám. Giọng nàng bỗng trở nên chịu đựng.
– Em cần một thời gian để suy nghĩ. Thế thôi, hãy để em tự giải quyết chuyện này.
– Anh không tin rằng em có thể đi New York lúc này.
– Em không nói em sẽ đi.
– Không, nhưng anh biết em sẽ đi.
– Làm sao anh biết được?
Nàng muốn ném ly cà phê của nàng vào mặt anh, nhưng nàng chỉ ngồi đó, nhìn anh giận dữ. Nàng ghét anh.
– Anh biết em sẽ đi vìe em đã bị mê hoặc bởi sự thành công. Anh muốn nói cho em biết là anh rất tiếc là em đã xuất hiện trên truyền hình.
– Hãy nhìn số tiền em kiếm được bốn tháng qua, trên hai trăm năm chục ngàn đô la. Chính em đã kiếm được số tiền đó bằng một cuốn truyện. Tygue sẽ theo học những trường tốt nhất và sẽ học đại học bằng số tiền đó: Nó sẽ có mọi điều nó cần.
– Trừ một người mẹ.
Nói xong Nick lặng lẽ rời phòng.
Nàng cố gắng giải thích cho Tygue suốt buổi trưa, nhưng nó không muốn nói chuyện. Nàng cố gắng nói cho nó hiểu về Tom, về những chuyện đã xảy ra cho Tom. Nhưng nó mới bảy tuổi, nó không hiểu nhiều. Nàng gọi cho Tillie. Tillie sẽ đến ở với Tygue trong một tuần nàng đi New York. Mỉm cười về trễ hai đêm nay, khi nàng đã đi ngủ, và ra ngoài suốt ngày. Nàng cố gắng giải thích mọi chuyện với Felicia, nhưng cô ấy dường như không thông cảm được. Không ai hiểu được nàng. Ngay cả Tillie cũng dường như tỏ ra lạnh nhạt khi bà ta đến. Dù sao Kate rất mừng là bà ta đã đến. Tygue cũng vui mừng khi gặp lại bà. Nick nói với nàng một cách lạnh nhạt.
– Để anh đưa em ra phi trường.
– Em có thể đón xe taxi. Em để xe của em ở nhà cho Tillie.
– Để anh đưa đi.
– Em không thể chịu đựng được chuyện trò lúc này.
– Anh không còn điều gì để nói nữa trừ một chuyện, trông em mệt mỏi quá Kate. Hãy cố giữ sức khỏe khi đến New York.
– Hai ngày qua đã quá mệt mỏi ọi người.
Trên đường đến phi trường, cả hai không nói với nhau một lời nào.
Nàng đã uống thật nhiều rượu trước khi máy bay đáp xuống phi trường New York.
Trên dường về thành phố, nàng thuê chung xe với một người đàn ông ăn mặc lịch sự và rất đẹp trai, một kiến trúc sư từ Chicago. Anh ta cùng ở khách sạn Regency.
– Khách sạn đó thật tiện nghi. Cô thường ở đó không?
Anh ta bắt chuyện một cách vui vẻ và nói huyên thuyên suốt con đường từ phi trường về thành phố. Anh ta trông thật hấp dẫn. Khi nói về cảnh đẹp của thành phố, nàng buột miệng nói nàng là văn sĩ.
– Thật là một nghề vĩ đại. Chắc cô yêu nghề văn lắm nhỉ?
– Vâng, tôi rất yêu.
Anh ta nói.
– Tôi vừa đọc một quyển truyện rất hay – “Mùa bóng đá cuối cùng”.
Nàng cười lớn.
– Cô cũng đọc nó rồi à?
– Không, nhưng chính tôi đã viết quyển truyện đó.
Anh ta nhìn nàng ngạc nhiên pha lẫn thú vị.
– Thật à? Nó là một quyển truyện tuyệt vời.
– Tôi sẽ gửi tặng anh một cuốn lần tới.
Anh ta lập tức rút danh thiếp và trao cho nàng.
– Tôi chờ đợi cô giữ lời hứa, cô Harper.
Bây giờ anh ta đã biết tên nna. Nàng cất tấm danh thiếp khi họ đến khách sạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.