Một Đời Say Đắm

Chương 15 - 16


Bạn đang đọc Một Đời Say Đắm: Chương 15 – 16

CHƯƠNG 15
Xe chạy chậm rồi dừng lại trước khách sạn. Ngay lập tức, người gác cửa và ba người bồi chạy lại bên xe, Kate nhìn quanh bối rối. Nàng chỉ có mang có một túi xách nhỏ. Nàng băn khoăn cười gượng với một trong những anh bồi nhưng anh ta thản nhiên mở cửa cho nàng bước ra. Một anh bồi xách túi xách cho nàng và anh thứ ba biến vào khách sạn. Người gác cửa đứng chiêm ngưỡng chiếc xe Rolls-Royce đỏ và chiếc xe jaruar đen vừa đến đậu sau xe nàng, mấy anh bồi lại xuất hiện để đón những người khách mới bước xuống. Nàng nhìn nhanh xem người khách đàn ông gần nàng nhất cho anh bồi bao nhiêu tiền, và thấy tờ mười đô la, mười đô la? Ồ! Trời ơi, nàng suýt nói lớn.
Đã mười năm nay, nàng không làm điều này. Cho một người bồi mười đô la, nhưng ở đây là Hollywood.
Nàng mặc một chiếc áo đầm trắng với cổ hình chữ V mà nàng nghĩ hơi hở hang nhưng thật ra ở đây, như thế là quá kín đáo, không sánh kịp với thời trang của Hollywood, ý nghĩ này làm nàng mỉm cười.
Một nhân viên khách sạn hỏi nàng.
– Bà có đặt trước phòng chưa ạ?
– Vâng, có.
Anh ta bước vào khách sạn và nàng đi theo anh ta. Nnn thấy có vài khuôn mặt quen thuộc trong những phim mà nàng đã coi. Nàng mãi nhìn họ và suýt đâm sầm vào một người đi ngược chiều với nàng, người này cũng đã từng xuất hiện trên truyền hình. Thật kỳ diệu! Nàng mỉm cười một mình khi tiếp tục theo anh bồi qua một hồ bơi, chung quanh là những bàn trải khăn màu trắng và những người bồi bàn cũng mặc toàn trắng. Những phụ nữ mặc áo bikini, da nâu, đội mũ tắm để nước không làm hỏng tóc. Kate nhìn họ một cách thích thú. Anh ta mở cửa phòng nàng và nàng đưa anh ta tờ năm đô la khi nàng bước vào phòng, đối với nàng, cho như thế là quá nhiều.
Khi cửa đóng lại, nàng nhìn quanh phòng. Căn phòng thật đẹp và sang trọng. Phòng trang điểm làm toàn bằng gương, phòng tắm được lát đá cẩm thạch hồng.
Điện thoại trên bàn bên giường ngủ reo vang, nàng chú ý thấy có một điện thoại nữa trong phòng khách bên kia. Và cũng có một cửa nữa. Hai cửa ra vào? Để làm gì? Để trốn thoát cho nhanh.
Nàng mỉm cười khi nhấc điện thoại lên.
– Chào?
– Chúc mừng cô đến Hollywood. Kate mọi việc thế nào?
Đó là Stu. Giọng anh ta lúc nào cũng vui vẻ.
– Tôi mới vừa đến đây. Nơi này thật thú vị.
– Thật không?
Anh ta cười lớn và có vẻ rất vui khi thấy nàng không tỏ vẻ sợ hãi và muốn bỏ về. Khi anh ta giữ phòng cho nàng tại khách sạn Beverly Hill anh ta đã hơi lo một chút.
– Tôi thích bơi một chút trước khi ăn trưa, nhưng hình như không ai bơi cả.
– Chắc chắn có chư! Sao cô nói thế?
– Nhìn tóc của họ.
Stu lại cười lớn:
– Tôi ước gì tôi có mặt ở đó khi cô đến.
– Tôi cũng mong vậy. Anh có biết người ta cho tiền hơi nhiều như thế nào không?
Cả hai cùng cười.
Nàng hỏi tiếp.
– Để làm gì vậy?
– Để được nhớ nhiều.
– Thật không?
– Không phải vì lý do đó đâu, nếu cô làm thế thì lần tới khi cô đến cô sẽ có mọi thức cô muốn, dù cho cô có đòi hỏi hay không?
– Anh muốn nói gì?
– Tôi muốn nói là, nếu cô đem theo chó săn và nó chỉ biết ăn châu chấu hồng và nước chanh. Lần tới khi cô đến, chó săn của cô sẽ có một đĩa đầy châu chấu hồng và nước chanh. Hay những khăn mặt đặc biệt, rượu Martini, khăn trải giường bằng sa tanh, chín gối trên giường ngủ.
– Trời ơi! Mọi người ở đây thật sự muốn như thế à?
– Họ không muốn thế. Họ trông chờ như thế, điều đó cần thiết ột diễn viên điện ảnh.
– Tôi thì không thế.
Nàng vui vẻ nói thế và anh ta cười.
– Cô sẽ như thế.

– Anh muốn nói là tôi sẽ gọi món châu chấu hồng và nước chanh?
– Bất cứ thứ gì công chúa muốn. Lâu đài này là của cô.
Tim nàng bỗng nhói lên. “Công chúa”. Tom vẫn thường gọi nàng như thế. Có điều gì đó ánh lên trong mắt nàng mà Stu không nhìn thấy được khi giọng nàng đùa vui vẻ.
Nick Waterman là ai?
– Ông bầu của Case Show. Chỉ một mình ông ta thôi, không có phụ tá. Ông ta đến gặp cô và nói sơ lược về buổi ra mắt.
– Có gì đáng sợ lắm không?
Giọng nàng như một đứa bé sợ hãi vì bị mẹ dẫn đến nha sĩ làm anh ta bật cười.
– Không, không có gì đáng sợ hãi cả. Và có một bữa tiệc tối nay sau buổi ra mắt. Họ muốn cô đến đó.
– Tôi có cần phải đến đó không?
– Để sau hãy hay.
– Được rồi. À! Này, tôi phải ăn mặc như thế nào cho cuộc gặp gỡ Nick Waterman đây? Mọi người xung quanh đây dường như thích mặc áo lông chồn vào buổi sáng?
– Vâng, họ mặc áo vải, nhưng khoác theo áo lông chồn.
– Cô cũng mặc thế à? Giọng anh ta vui vẻ.
– Không, tôi mặc áo đầm vải cô-tông.
– Như thế có vẻ mát mẻ đấy! Nhưng tùy cô, hãy tự nhiên. Waterman là một gã rất vui vẻ, dễ thương.
– Anh có biết ông ta à?
– Chúng tôi chơi quần vợt với nhau một vài lần. Ông ta rất vui, cứ tin tôi đi và đừng nghĩ ngợi gì nhiều.
– Được rồi. Tôi nghĩ tôi sẽ đi gọi món châu chấu hồng, nước chanh và ngồi nghỉ bên hồ.
– Cô hãy làm điều đó đi.
– Nàng cúp máy. Anh ta thấy dễ chịu khi nàng tỏ ra bình tĩnh. Buổi ra mắt hôm nay rất quan trọng, quan trọng hơn Kate tưởng nhiều. Nàng sắp sửa ra mắt công chúng Mỹ, và nàng sẽ được yêu thích hoặc bị ghét. Nếu được ưa thích thì hy vọng sách nàng viết sẽ bán được. Nàng có tài, nhưng còn cần đòi hỏi nhiều hơn thế nữa. CHƯƠNG 16
Nàng chờ đến mười hai giờ mười lăm mới bắt đầu đi đến nơi hẹn với Stu. Nàng không biết cần đi đến đúng giờ hay nên đến trễ một chút? Và không biết nàng ăn mặc như thế này có được không? Nàng đã thử ba chiếc áo. Cuối cùng nàng chọn bộ đầm trắng, giày trắng, không đeo nữ trang gì ngoài chiếc đồng hồ mà Felicia cho.
Đường đến tòa nhà chính của khách sạn dường như vô tận. Nàng liếc nhìn hồ bơi và sân tenis lần nữa, mong rằng bây giờ nàng ở đó.
Phòng khách Polo dường như có hàng trăm người ăn uống, nói cười ồn ào. Một anh bồi tiến đến hỏi nàng.
– Thưa bà cần gì?
– Tôi muốn gặp ông Weinberg, Stuart Weinberg và…
Nhưng anh bồi đã mỉm cười:
– Cô là cô Harper?
Nàng gật đầu.
– Quý ông đang chờ cô trên sân thượng bên ngoài. Ông Waterman và ông Weinberg.
Anh ta cẩn thận dẫn đường khi Kate đi theo anh ta. Nàng vừa nhận ra Stu.
– Tốt, tốt. Cô đã đến đây. Trông cô đẹp làm sao?
Nàng đỏ mặt. Stu đứng dậy ôm nàng trong vòng tay như ôm người em gái. Anh ta nhìn vào mặt nàng và họ trao nhau một nụ cười thông cảm.
– Tôi rất tiếc tôi đến trễ.
Stu đưa tay chỉ vào người đàn ông bên phải anh ta.
– Cô không đến trễ đâu. Tôi xin giới thiệu cô với Nick Waterman.
Rồi quay sang Nick anh ta tiếp:

– Nick, đây là Kate.
– Chào Kate, tôi đã nóng lòng muốn gặp cô. Stu đưa tôi bản thảo của cô. Nó thật hay, hay hơn cuốn tiểu thuyết trước.
Mắt anh như tỏa những tia sáng mặt trời ấm áp làm nàng an tâm.
– Anh đã đọc quyển truyện đầu tiên của tôi à?
Anh gật đầu:
– Anh có nghĩ rằng có người nào đọc quyển truyện đó không?
Stu nhìn nàng cười:
– Đừng hỏi thế trong buổi phỏng vấn, Kate.
Rồi anh ta ra hiệu cho bồi.
– Cô dùng gì nào?
– Châu chấu hồng.
Nàng đùa với anh ta. Nàng ngạc nhiên khi anh bồi vội ghi chép. Một châu chấu cho bà?
– Không, không! – Nàng cười lớn.
– Cho tôi một ly trà đá.
– Trà đá à?
Stu nhìn nàng kinh ngạc.
– Cô không uống rượu gì à?
– Không chỉ uống khi tôi cảm thấy bất an.
Stu nhìn Waterman với nụ cười và vỗ nhẹ tay Kate.
– Tôi hứa tôi sẽ không để anh ta tấn công cô đâu, cho đến sau khi ăn tráng miệng.
Tất cả cùng cười.
– Thật ra, tôi nghĩ tôi đã say rồi.
Nàng quay sang Nick Waterman và cảm thấy hơi đỏ mặt. nàng không hiểu tại sao có một cái gì thật hấp dẫn ở anh. Thật khủng khiếp nếu bị lôi cuốn bởi một người đàn ông, sau nhiều năm như thế này, dù rắng chỉ bằng câu chuyện. Anh thật cao lớn, khó có thể tránh được anh. Nàng cũng không thật sự muốn tránh anh nữa/ Điều đó làm nàng hoảng sợ.
– Cô nghĩ gì về Hollywood hả Kate?
Một câu hỏi thông thường, nhưng nàng cảm thấy đỏ mặt lần nữa, nhất là dưới cái nhìn của anh và nàng tự giận mình vì điều đó.
– Sau hai tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy thật sự thích nơi này.
Họ gọi một đĩa tôm lớn và bánh mì Pháp thơm ngon.
– Kate, chúng ta sẽ nói về buổi ra mắt tối nay chứ?
Nick nhìn nàng mỉm cười dịu dàng.
– Tôi đang cố gắng. Cô không phải lo lắng gì cả. Điều cô phải làm cũng như từ nãy đến giờ cô đã làm?
– Tôi bịt mặt được không? – Nàng cười với anh.
– Không Kate. Tôi nói nghiêm trang đấy! Cô chỉ phải kể cho khán giả cô đã nghĩ gì khi viết truyện, cô cứ tự nhiên như cô đang ở nhà, trong phòng khách.
– Tôi không thể tưởng tượng như thế được.

– Cô có điều gì thật sự muốn nói ra không? Khía cạnh nào của quyển truyện có ý nghĩa lớn lao đối với cô! Điều gì có vẻ thực tế để mang truyện đến gần với độc giả? Điều gì làm cho họ muốn chạy ra ngay hiệu sách và mua nó? Có điều gì đã thật sự xảy ra cho cô khi cô viết nó không? Tại sao cô đã viết nó?
– Bởi vì tôi muốn kể câu chuyện đó. Sự sụp đổ của một cuộc tình.
– Được rồi. Thế tại sao cô viết về bóng đá?
Nàng không nhìn lên.
– Tôi nghĩ nó sẽ cung cấp kinh nghiệm.
– Cô biết tường tận về bóng đá. Tôi thích điều đó.
– Anh có chơi đá banh không?
Nàng cảm thấy như chỉ có họ với nhau. Stu biết anh ta dã bị bỏ quên, nhưng anh ta có vẻ bất cần.
Nick gật đầu để trả lời câu hỏi của nàng.
– Tôi đã là cầu thủ chuyên nghiệp trong một năm. Tôi đã bị gãy hai đẩu gối trong mùa bóng đá đầu tiên, sau đó buộc phải rời sân cỏ.
– Anh thật sự may mắn không mắc vào nghiệp bóng đá.
– Cô thật sự nghĩ thế à? Cô không nói điều đó trong sách.
– Tôi không biết. Đó là cách giết người dã man.
– Làm sao cô biết được những điều đó, Kate?
Nàng trả lời nhanh
Nghiên cứu và tìm hiểu cẩn thận.
– Điều đó thật thú vị.
Nick nhìn nàng như dò xét. Nàng muốn trốn khỏi anh nhưng không thể được. Anh biết về bóng đá. Anh rất nguy hiểm.
– Cô có thể nói về việc tìm hiểu bóng đá trong buổi phỏng vấn được không?
Nàng lắc đầu và nhún vai.
– Chuyện đó cũng không có gì thú vị.
– Có thể cô nói đúng. Anh cũng không muốn ép buộc nàng.
– Còn về cá nhân cô thì sao? Cô đã có gia đình chưa?
Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trong ngón tay áp út ở bàn tay trái của nàng và nhớ Weinberg nói nàng là một góa phụ. Nhưng anh không muốn tỏ ra biết quá nhiều về nàng.
Nàng gật đầu, rồi ngập ngừng nói.
– Tôi đã có gia đình. Nhưng tôi thực sự không muốn nói về điều đó.
Nick ngạc nhiên.
– Sao lại không? nếu tôi có vợ và con, tôi thích nói về họ.
Đến lượt nàng ngạc nhiên.
– Anh chưa có gia đình à?
– Chưa. Tôi hoàn toàn tự do. Không vợ, không con, không gì cả.
– Tôi nghĩ quanh đây có quá nhiều các cô gái đẹp để lựa chọn.
Nàng nhìn quanh sân thượng. Anh cười nói.
– Họ sợ tôi.
Weinberg mỉm cười với cả hai, không nói gì.
– Tại sao cô không nói về cháu bé, nó là trai hay gái?
– Con trai, nó sáu tuổi và là một cao bồi thật sự.
Nick mỉm cười với nàng khi nhìn nàng, mặt nàng bỗng trở nên nghiêm trang.
– Tôi không muốn cháu liên quan đến những điều mà tôi làm. Cháu sống một cuộc đời lành mạnh và đơn giàn ở miền quê. Tôi muốn cháu cứ sống mãi như thế, chỉ trong trường hợp… chỉ trường hợp…
Nick cười vui vẻ.
– Trong trường hợp mẹ nó là một người nổi danh, phải không? Cháu nghĩ gì về tất cả điều này?

– Tôi tin là cháu chưa đủ tuổi để nghĩ vè những điều đó.
Nick cười ngạo.
– Để xem nào, còn lại gì cho cuộc phỏng vấn tối nay. Cô sẽ không nói về bóng đá, về việc nghiên cứu tìm hiểu môn bóng đá và cô sẽ không nói về con cái. Còn chó thì sao?
– Tôi có một con chó Bert. Nó không như chó mà như người. Nó màu trắng đốm đen, tai lớn và bộ mặt ngoa ngoắt.
– Vĩ đại. Tôi sẽ nói với Jasper. Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện nghiêm trang nào. Cô sẽ nói về điều gì? Hôn nhân? Hôn nhân của cô thế nào?
– Cuộc hôn nhân của tôi rất tốt đẹp.
– Còn về chính trị thì sao?
– Tôi không quan tâm đến chính trị, và ông Waterman, tôi phải nói rằng tôi đang chán rồi đấy!
– Còn về việc dạy học của cô thì sao?
Stu xen vào câu chuyện với vẻ nghiêm trang.
– Cô dạy các trẻ chậm phát triễn phải không?
– Tôi đã hứa với nhà trường, tôi sẽ không đề cập đến vấn đề đó. – Nàng nói dối.
Nick ngả ra sau và nhìn nàng đùa.
– Tôi nghĩ ra rồi. Thời tiết. Tôi có thể nói với Jasper về thời tiết.
Kate thất vọng.
– Thật quá tệ hại. Tôi xin lỗi.
Nhưng trong khoảnh khắc, Nick nắm tay nàng, mặt anh nghiêm lại như muốn thổ lộ tình yêu với nàng. Nàng ngạc nhiên vì sự việc xảy ra nhanh như thế!
– Tôi chỉ nói đùa cô thôi, Kate. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Chúng ta không biết buổi phỏng vấn sẽ nói về đề tài gì. Nhưng dù gì đi nữa, cô đủ thông minh, xinh đẹp và vui vẻ để đối phó. Tôi sẽ ở ngoài vẫy vô, làm những bộ mặt thật khủng khiếp để cô vui.
– Tôi chưa bao giờ làm điều đó.
– Cô phải can đảm lên – Weinberg nói.
Nàng cảm thấy an tâm hơn một chút. Ít nhất nàng biết có một người bạn torng buổi phỏng vấn. Nick Waterman thật sự là một người bạn.
Nick nhìn đồng hồ hỏi.
– Trưa nay cô định làm gì? – Đã mười giờ và anh phải quay về phim trường.
– Tôi nghĩ tôi sẽ tắm và nghỉ ngơi một lát. Tôi phải ở đó lúc bảy giờ kém mười lăm phải không?
– Cô nên đến khoảng sáu giờ mười lăm hay sáu giờ rưỡi thì hơn. Chúng tôi thâu hình lúc bảy giờ, cô đến sớm trang điểm lại, nói chuyện với một vài vị khách. Ồ, suýt nữa tôi quên, cô không nên mặc màu trắng. Nó sẽ không ăn ảnh.
Nàng hoảng hốt.
– Tôi không nên mặc màu trắng à?
Nick lắc đầu.
– Ồ! trời ơi.
– Cô chỉ mang toàn áo màu trắng à?
Anh nói như một người chồng đang nhìn vợ mặc áo.
– Tôi có bộ màu kem, được không?
Anh tỏ vẻ đáng tiếc.
– Hôm nào đó tôi sẽ mời cô đi ăn tối để ngắm nó. Nhưng đừng mặc trong buổi ra mắt hôm nay, Kate.
Đáng lẽ nàng nên nghe theo licia mang theo thật nhiều áo. Nàng chỉ còn một bô màu xanh há hở hang.
– Cô còn chiếc áo nào khác không?
– Tôi có mang một vài áo khác, nhưng nó không được kín đáo.
Nick Waterman và Stu sợ nàng ăn mặc quá nghiêm trang.
– Trong thành phố này người ta thích ăn mặc hở hang. Cô nên mặc nó.
Nick chỉ co Kate những cô gái ăn mặc thật khêu gợi ở các bàn chung quanh.
Hai người đàn ông trao nhau nụ cười và Nick Waterman ký ngân phiếu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.