Một Đời Ngọt Ngào

Chương 29: Chúng ta chờ xem


Đọc truyện Một Đời Ngọt Ngào – Chương 29: Chúng ta chờ xem

“Này!”

Cố Thiến Thiến “A” một tiếng, mờ mịt xoay qua nhìn Ngôn Tĩnh: “Cái gì?”

Ánh mắt Ngôn Tĩnh ở trên mặt cô dừng lại vài giây, cười gian ha ha: “Trúc mã của cậu đâu? Mấy ngày nay không thấy An học trưởng cắm ở dưới lầu .”

“Anh ta đi công tác …” Cố Thiến Thiến bất lực nâng cằm.

Ngôn Tĩnh lắc lắc đầu, làm ra dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách cậu có dáng vẻ tương tư.”

Cố Thiến Thiến mặt lập tức đen xì, đúng vậy, cô thừa nhận lúc nãy cô vừa nhớ tới cái tên An Thế Trúc không biết xấu hổ đó, nhưng đây và tương tư cũng cách nhau một khoảng cách rất dài nhé?

“Bây giờ hai người thế nào rồi?” Ngôn Tĩnh bỗng nhiên thở dài, nhìn trái nhìn phải mới lén lút nói, “Lưu Bình và bạn trai cậu ấy chia tay, aizzzz…”

Cố Thiến Thiến ngẩn ra, khó trách ngày hôm qua ở ký túc xá khi nhìn thấy Lưu Bình cô ấy lại lặng lẽ như vậy, từ sáng đến tối vẫn nằm ở trên giường, cũng không nói gì, cô còn tưởng rằng Lưu Bình sinh bệnh, cầm thuốc cảm mạo đưa cho cô ấy.

Cố Thiến Thiến cũng nhịn không được thở dài.

“Cậu ấy và bạn trai trung học cậu ấy ở bên nhau, kết giao hai năm, nam sinh kia thành tích bình thường, không đậu được đại học thành phố B, lại không muốn học ở trường đại học kém hơn, kết quả hai người xa nhau, đại học mới bắt đầu hai tháng, đã chia tay như vậy.” Ngôn Tĩnh nói xong lại thở dài.


“Mấy ngày trước mình còn nghe học tỷ học năm ba nói, đợi đến năm thứ bốn tốt nghiệp không chừng có bao nhiêu đôi yêu nhau lại chia tay, aizzz…”

Cố Thiến Thiến nghe Ngôn Tĩnh nói cũng thổn thức, may là cô và An Thế Trúc cũng không có vấn đề như vậy, cho dù là khi chín tuổi, nhà họ Cố chuyển đi thành phố C, đoạn quan hệ này cũng vẫn luôn duy trì, cho tới tận bây giờ, đã mười năm.

Hóa ra đã được mười năm…

Thế mà lại những mười năm …

Cố Thiến Thiến không nhịn được cảm thấy rất ngạc nhiên, dường như lần đầu phát hiện ra chân tướng tồn tại đã lâu này.

“Aizzz, vẫn là cậu tốt, có bạn trai là thanh mai trúc mã, cái gì cũng không cần lo lắng, ưu phiền, nhìn Lưu Bình mình lại cảm thấy không tin tưởng tình yêu, nhìn cậu đi, xem như tình yêu cũng có thể tin tưởng một chút, nhưng vấn đề là, của cậu là thanh mai trúc mã, tình cảm không giống nhau…” Ngôn Tĩnh sầu mi khổ kiểm nhắc tới.

Trước kia Cố Thiến Thiến mỗi lần nghe được mình và An Thế Trúc ở bên nhau, còn lấy danh hiệu thanh mai trúc mã như vậy, thì vô cùng không tình nguyện, nhưng lần này tại sao nghe thấy trong lòng lại có chút vui thích.

Cô vuốt cằm suy nghĩ một lát, cứ phát triển như trước mắt, cho dù tốt nghiệp đại học cô và An Thế Trúc đại khái cũng sẽ không chia tay, à… Không đúng, cái gì mà chia tay với chia chân, cho tới bây giờ cô cũng chưa đáp ứng làm bạn gái anh, anh đã cầu hôn, hồ đồ hiếm thấy còn báo cho cha mẹ hai nhà biết, Cố Thiến Thiến mỗi lần nghĩ đến đã căm tức, phát hỏa vài giây lại cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng còn chưa hoàn toàn gạo nấu thành cơm, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.

Chiếu theo lời An Thế Trúc tự nói về bản thân, dáng vẻ anh không tồi, năng lực xuất chúng, hai người môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã… Dù trên thế giới còn có lựa chọn tốt hơn anh, tiếc là, bây giờ cô chỉ mới gặp được An Thế Trúc.

Buổi tối trở lại ký túc xá, Cố Thiến Thiến chơi máy tính một lát, nhìn đồng hồ kim ngắn đã hướng về phía mười giờ, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, từ khi leo núi trở về, An Thế Trúc cũng rất nhanh tay nhanh mắt, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá, nhưng qua vài ngày, An Thế Trúc dường như cảm thấy tai hoạ ngầm đã bị tiêu trừ, không chịu khó như vậy nữa, ngày hôm qua anh đi công tác, gọi điện chỉ mở miệng nói hai câu, báo bình an, rồi chúc ngủ ngon, bây giờ đã hơn mười giờ, cả một ngày một cuộc điện thoại cũng không gọi.


Cố Thiến Thiến mặt không chút thay đổi đi đánh răng rửa mặt, Ngôn Tĩnh khi đi toilet, nhìn dáng vẻ cô nghiến răng nghiến lợi, thấu hiểu chạy lại hỏi một câu, Cố Thiến Thiến và Ngôn Tĩnh cũng chưa từng yêu đương, nhưng Ngôn Tĩnh đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, lý luận tri thức đương nhiên phong phú, nghe cô vừa nói như vậy, Ngôn Tĩnh lập tức nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Tục ngữ nói, không chiếm được vĩnh viễn sẽ không buông tha. Ấy, có phải cậu rất dễ dàng cho anh ta hay không?”

Cố Thiến Thiến mặt lập tức nóng bỏng lên, Ngôn Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ nói: “Hai người sẽ không, sẽ không làm chuyện đó rồi chứ?”

Cố Thiến Thiến vội vàng phủ nhận.

Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng thở ra: “Ai da, vậy còn được, cậu đừng dễ dàng cho như vậy… Khụ khụ, đây là mình lấy kinh nghiệm làm người từng trải khuyên cậu…”

Người từng trải, Cố Thiến Thiến liếc mắt tỏ vẻ khinh thường.

“Khụ khụ… Căn cứ vào một số tiểu thuyết ngôn tình, một lần OX tất nhiên sẽ mang thai, mang thai tất nhiên sẽ bị ngã, bị sảy thai lưu sản gì đó, mình đọc thôi cũng đã thấy đau khổ!”

Cố Thiến Thiến: “…” Đây là cái tiểu thuyết gì vậy, hoàn toàn là truyện ngược đi, Cố Thiến Thiến nghe nói mà cũng có chút sợ hãi.

Rửa mặt xong, Cố Thiến Thiến bò lên giường, nhìn điện thoại chăm chú hơn nửa ngày, thầm mắng mình thêm lần nữa, muốn gọi thì gọi, tuy rằng không có nói rõ, kỳ thật thái độ của cô đã cho thấy cô nguyện ý ở bên anh, loại tư thái kiêu ngạo của con gái trước đặt ở một bên đi.

Điện thoại vang một lúc lâu, cũng chưa có người nhận điện, không biết có phải nghe cái miệng quạ đen của Ngôn Tĩnh nói hay không, trong lòng Cố Thiến Thiến cũng cảm thấy lo sợ bất an, gọi điện thoại lần hai hơn nửa ngày mới có người nhận điện, nhận điện thoại còn là một cô gái.

“Alo, xin hỏi tìm ai?”


Đầu óc Cố Thiến Thiến “Ong” một tiếng, khi người phụ nữ xa lạ kia hỏi lần thứ hai, ngược lại cô trấn định hơn.

“Xin chào, xin hỏi đây có phải số điện thoại của An tiên sinh không?”

“A, xin hỏi cô là? Bây giờ An Thế Trúc không tiện nghe điện thoại, nếu cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô chuyển lời…” Giọng nói người phụ nữ kia đã mang theo cảnh giác mãnh liệt.

Cố Thiến Thiến nghe xong thầm hận không thôi, không tiện nghe được điện thoại? Có chuyện gì mà không tiện nghe điện thoại? Bây giờ cũng đã mười giờ rưỡi tối! Anh đang làm gì? Người phụ nữ này là ai?

Tim Cố Thiến Thiến kịch liệt nhảy lên, ở trước mặt An Thế Trúc cô là một người rất ngốc rất ngốc, nhưng vậy cũng phải nhìn người, cô chưa bao giờ cho rằng mình thật sự ngốc, ở vài giây ngắn ngủn, đầu óc cô đã nhanh chóng hoạt động.

Nếu bây giờ An Thế Trúc không tiện nhận điện thoại, có thể là điện thoại không ở bên người anh, hoặc là uống rượu …

Nếu quan hệ của người phụ nữ này và An Thế Trúc không quá quen thuộc, hoặc là cấp dưới An Thế Trúc, tình hình chung sẽ không một mình nhận điện thoại của An Thế Trúc, cho dù bởi vì nguyên nhân tính cách mà đi nghe điện thoại của An Thế Trúc, cũng sẽ nói cho người gọi điện thoại trước là, đây không phải điện thoại của bản thân, hoặc là nói cho cô biết An Thế Trúc đang làm gì, chứ sẽ không cảnh giác truy vấn người gọi điện thoại tìm ai, hoặc là trực tiếp rõ ràng hỏi người gọi điện thoại là ai.

Cố Thiến Thiến đang tự hỏi trong lòng còn bày ra một cái bẫy nho nhỏ, cô gọi An Thế Trúc là “An tiên sinh”, nếu là người không thân quen với An Thế Trúc, chỉ sợ cũng sẽ gọi theo cách xưng hô của cô là “An tiên sinh”, nhưng người phụ nữ này lại trực tiếp gọi tên đầy đủ của An Thế Trúc.

An Thế Trúc? Tôi là heo chắc!

Cố Thiến Thiến trong lòng hừ lạnh một tiếng, trừ lần đó ra, người phụ nữ này còn tự chủ trương muốn chuyển lời giúp cô.

Bất luận là trực giác phụ nữ, hay là mấy câu ngắn ngủn vừa nói làm Cố Thiến Thiến phát hiện ra dấu vết để lại, cô đã đem người phụ nữ này trở thành tình địch.


Muốn thay cô chuyển lời sao?

Cố Thiến Thiến mỉm cười, dùng giọng điệu chính mình nghe xong cũng nổi da gà, nũng nịu nói: “Tôi tên là Tiểu Thúy ở câu lạc bộ đêm, hôm kia trước khi An tiên sinh đi đã đáp ứng sẽ đưa tôi đi mua một cái nhẫn kim cương, tôi đã chọn xong rồi…”

“Này, cô kia! Cái đồ hồ ly tinh! Tôi nói cho cô nghe, tôi mặc kệ cô là Tiểu Hồng hay là Tiểu Thúy, An Thế Trúc là người mà bản tiểu thư đã chọn, cô mau cút xa xa, còn dám gọi điện thoại đến, có tin tôi gọi người cho cô một trận không?”

“Tút tút tút…”

Cố Thiến Thiến nghĩ đến mình đã rất bưu hãn, hóa ra đối phương còn hung hãn hơn cả cô. Cô nhìn chằm chằm điện thoại vừa tắt máy, oán hận nghiến răng, điều cô muốn biết cũng đã biết, An Thế Trúc anh được lắm, chúng ta chờ xem!

Cả đêm Cố Thiến Thiến lăn qua lăn lại, có thể ngủ được mới là lạ, trong đầu tất cả đều là mười đại khổ hình thời mãn thanh, đợi sau khi tâm tình bình tĩnh, cô mới bắt đầu thật sự lo lắng mình nên làm gì bây giờ.

Theo tin tức, An Thế Trúc ở cấp hai trung học đại học đều không có bạn gái, chỉ có một tin đồn có bạn gái, cho nên anh hẳn là không phải người tùy tiện, nhưng kết hợp với hành vi không biết xấu hổ của người nào đó, Cố Thiến Thiến lại không xác định anh chỉ đối với một mình cô như vậy, bản tính đã như thế.

Khi Cố Thiến Thiến còn nhỏ luôn cùng Đại Boss An Thế Trúc trường kỳ đấu tranh, tuy rằng không thông minh như An Thế Trúc, nhưng mà không ngu ngốc, chỉ mới nghe được một câu tuyên ngôn của một người phụ nữ xa lạ, sự việc rốt cuộc như thế nào, vẫn chưa thể biết được, cô còn có thể ổn định cảm xúc, miễn cưỡng bình tĩnh tự hỏi.

Tuy nói là tự hỏi, nhưng trên thực tế việc cô có thể làm rất ít, người An Thế Trúc ở thành phố D, cô không thể chạy đến thành phố D thăm dò xem rốt cuộc anh đang làm gì, bây giờ việc quan trọng nhất chính là liên lạc với An Thế Trúc, hoặc là chờ anh trở về.

Cố Thiến Thiến nhìn điện thoại, đã một lúc lâu, cô suy tư vài giây, lại nghĩ gọi điện thoại An Thế Trúc, muốn xác nhận xem người phụ nữ kia còn nghe hay không, tiếc là, điện thoại của anh đã tắt máy.

Cố Thiến Thiến lại nghiến răng nghiến lợi thêm một trận, hết thảy chỉ có thể đợi thêm đến ngày mai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.