Đọc truyện Một Đời Nắm Tay – Chương 54: Chờ Anh Về
Editor: Chanh
Buổi họp báo diễn ra vào đúng ba giờ chiều.
Mặc dù được tổ chức khá vội vàng, thế nhưng Thư thị lại chuẩn bị không hề có sơ suất.
Phòng tiệc lớn chật kín người bên giới truyền thông.
So với buổi họp báo hôm qua thì buổi họp báo này rõ ràng hấp dẫn hơn nhiều.
Việc “đạo hương” dù đúng hay sai thì đối với bọn họ mà nói, có thông tin là đủ rồi.
Sau lời mở đầu của Trần Cách Phỉ, tiếng ồn ào dần lắng xuống.
Ánh đèn flash chĩa về phía cô ấy bấm lia lịa, bầu không khí không mấy thoải mái.
“Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới tham dự buổi họp báo của Zing ngày hôm nay.
Tiếp theo, xin mời Thư tổng lên sân khấu để trả lời câu hỏi của mọi người.”
Sau khi kết thúc bài phát biểu ngắn gọn, Trần Cách Phỉ lui xuống.
Thư Luật vững vàng bước lên sân khấu, đưa ra câu trả lời cuối cùng cho “Scandal Triển Nhan đạo hương”.
Đôi mắt sắc bén của anh quét quanh một vòng hội trường, trong bộ vest thẳng thớm, người anh như tỏa ra quầng sáng dưới ánh đèn flash chói lóa.
Khí chất trầm ổn của anh hệt như một liều thuốc an thần.
Như thể không có chuyện gì mà người đàn ông này không giải quyết được.
Thư Luật giơ tay điều chỉnh micro, chậm rãi nói: “Từ lúc thành lập thương hiệu Zing đến nay, chúng tôi vẫn luôn đặt thái độ chính trực lên hàng đầu, bao năm qua không có vết đen nào, đồng thời cũng thu hút vô số người yêu thích nhãn hàng.
Tôi tin rằng mọi người đều có thể nhìn thấy sự thật này.”
“Nếu vậy thì Thư tổng giải thích thế nào về chuyện sao chép kia?”
“Theo như lời Thư tổng nói thì tại sao Giám đốc Trì là nhà điều chế hương, mà bây giờ lại không thấy xuất hiện trong buổi họp báo hôm nay?”
“Chúng tôi không cần mấy lời này, chỉ cần sự thật.
Xin Thư tổng hãy trả lời!”
…
Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp, sau khi Thư Luật rời đi, Trì Tĩnh vẫn ở lại phòng làm việc của mình.
Nhìn hình ảnh trên màn hình lớn lúc này, trái tim cô không khỏi thấp thỏm.
Cánh truyền thông liên tục đặt ra câu hỏi, câu nào câu nấy sắc bén vô cùng.
Dù không ở hiện trường cũng có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương lúc này.
Nhìn người đàn ông đứng chiến đấu một mình trên sân khấu, Trì Tĩnh cảm thấy có chút khó chịu.
Âm báo tin nhắn đột ngột vang lên khiến cô giật mình.
Nhấc điện thoại lên xem, hơi bất ngờ khi nhìn thấy tin nhắn Lương Duệ Tư gửi tới.
Từ lúc anh chàng rời đi đến nay, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc lại.
Trên màn hình chỉ có ba chữ: Vẫn ổn chứ?
Quả nhiên mọi người đều biết.
Trước đó, Trì Tĩnh đã nhận được điện thoại của Hà Nhuế và Văn Mạc Sơn.
Với tính tình kia của Hà Nhuế đương nhiên là giúp cô mắng bọn ăn cắp bên kia một trận tơi tả, sau đó lại an ủi mấy câu, chọc cho cô vui vẻ.
Mà Văn Mạc Sơn lại không nhắc tới chuyện này.
Ông chỉ nói cô có thời gian thì về nhà một chuyến, đừng đi lung tung như thế.
Nói xong cũng liền cúp máy.
Văn Mạc Sơn không thể không biết chuyện này.
Ông không hỏi, có lẽ là do cảm thấy dư thừa.
Một là Trì Tĩnh chắc chắn không sao chép.
Hai là dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng đã có Thư Luật che chắn phía trước.
Đứng từ góc độ khác mà nói, Văn Mạc Sơn chỉ muốn xem Thư Luật xử lý chuyện này như thế nào.
Giao con gái nhà mình cho nhà người, ông cũng lo lắng không ít.
Trì Tĩnh nhìn dòng tin nhắn của Lương Duệ Tư, nhanh chóng gõ mấy chữ trả lời lại: Không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng quá.
Thư Luật sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì.
…
Sau hàng loạt câu hỏi của phóng viên, bên trong hội trường đột nhiên an tĩnh lại.
Tất cả đều giơ mic về phía trước chờ Thư Luật trả lời.
Máy quay hoạt động không ngừng, chĩa ống kính lên trên sân khấu.
Thư Luật chống tay lên bàn, lần lượt trả lời câu hỏi của phóng viên——
“Chuyện một công ty chỉ ra rằng series Triển Nhan giống với mùi hương của nước hoa bên họ, đến thiết kế bao bì cũng giống hệt là hoàn toàn không có thật.
Thư thị không thừa nhận chuyện này.
Đối với vấn đề trên, chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp liên quan để giải quyết.”
Ánh mắt anh vô cùng kiên định, không hề né tránh, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh đến lạ.
“Mặt khác, việc Giám đốc Trì không tham dự buổi họp báo hôm nay là do tôi ngăn cản.” Nói đến đây, trong mắt Thư Luật vậy mà lóe lên chút ý cười, “Dù sao thì nam chủ ngoại nữ chủ nội.
Tôi đứng phía trước chắn cho vợ tôi không phải là điều hiển nhiên sao?”
Đối với lời nói có phần trêu chọc kia của Thư Luật, đa số cánh truyền thông đều tỏ ra khá bất ngờ.
Bình thường Thư Luật luôn kín tiếng nghiêm túc, hiếm khi anh đùa giỡn như vậy ở trước công chúng.
Nhưng mà hai chữ “vợ tôi” của anh hệt như một quả bom thả vào nhóm phóng viên phía dưới.
Không ai không biết rằng người cầm quyền Thư thị – Thư Luật vẫn luôn độc thân.
Danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim đã theo anh mấy năm nay.
Những lời vừa rồi, tương đương với việc tuyên bố kết hôn.
Âm thanh tanh tách và ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
Không ai có thể ngờ rằng sẽ thu hoạch được bất ngờ ngoài ý muốn trong buổi họp báo đính chính này.
“Theo lời giải thích của Thư tổng thì bên kia đang muốn cọ nhiệt sao? Thế nhưng bên đấy lại có chứng cứ chỉ ra rằng Triển Nhan đang sao chép tác phẩm của họ.” Một phóng viên duy trì lý trí đưa ra câu hỏi then chốt.
Thư Luật dời tầm mắt đến ngay phía anh ta, khóe miệng cong lên: “Nếu phía bên kia muốn một lời giải thích dù trắng hay đen, chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời sớm nhất có thể.” Anh khẽ dừng, “Chắc chắn sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
– –
Hình ảnh cuối cùng dừng lại là nụ cười tự tin của Thư Luật.
Thư Ninh Khải hừ hừ hai tiếng rồi tắt TV.
“Chuyện này quá đáng thật đấy.” Thư Hàng ngậm điếu thuốc trong miệng, nói một câu không nặng không nhẹ.
“Quá đáng con khỉ!” Thư Ninh Khải ném điều khiển xuống, cười lạnh, “Mày tưởng Thư Luật cũng não ngắn như mày à?”
Thư Hàng không vui: “Bố nói chuyện thì cứ nói đi, công kích cá nhân thế làm gì?”
“Ngu mà còn muốn giấu hả?” Thư Ninh Khải tức giận nhìn con trai mình, “Nhiều năm như vậy mà còn không hiểu được tính cách thằng Thư Luật à? Nó là loại người dám làm chuyện gì khi chưa chắc chắn sao?”
“…Đây không phải là do tình huống đột xuất ạ!”
Thư Ninh Khải uống hớp tra, không thèm phản ứng lại Thư Hàng.
Xảy ra chuyện này, nỗi hận trong lòng ông ta không vơi đi là bao, nhưng vẫn có chút vui vẻ.
Tất cả những gì Thư Luật làm trong nhiều năm qua đều khiến ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng lúc này lại có kẻ hắt nước bẩn lên người như thế, nói không vui vẻ là giả.
Tại buổi họp báo, câu trả lời của Thư Luật dù thật hay giả, đều truyền đi một thông điệp ——chuyện này, Thư thị sẽ truy cứu đến cùng.
Rõ ràng đang đứng ở vị trí bất lợi, nhưng anh lại cho thấy mình đang nắm chắc phần thắng.
Những cuộc chiến tâm lý thế này, Thư Luật chưa bao giờ là người chịu thua.
Thư Ninh Khải nhấp ngụm trà, hừ lạnh.
Hi vọng là đối phương có thể tiếp được thủ đoạn của Thư Luật.
…
Trong bệnh viện, sau khi buổi họp báo kết thúc, Đồng Dao cũng tắt phụt TV.
Khác với Ninh Thư Khải đứng ngoài xem chuyện vui, cô ta trông có vẻ lo lắng, bàn tay cầm điều khiển khẽ run rẩy.
“Ăn táo đi.”
Mẹ Đồng đặt quả táo xuống trước mặt Đồng Dao, dịu dàng nhìn cô ta.
Lần này Đồng Niên nhập viện, may mà có Đồng Dao, nếu không mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Ngay từ khi Đồng Dao đưa tiền qua, bà cũng từng nghi ngờ.
Hỏi mấy lần thì Đồng Dao cứ bảo là đi mượn, thế nên cũng không hỏi thêm nhiều.
Đồng Niên cần tiền gấp để chữa bệnh, những việc khác đều không quan trọng.
Đồng Dao nhìn quả táo trước mắt mình, mũi chua xót.
Theo dõi xong buổi họp báo, cô ta mới biết mình đã gây ra chuyện lớn như thế nào.
Cô ta cúi đầu nhận táo.
Táo vừa mới rửa, vẫn còn mang theo hơi nước lành lạnh.
Đặt nó xuống bàn, Đồng Dao bỗng nhiên đứng dậy.
“…!Con đi toilet một chút.”
Trong buồng vệ sinh, Đồng Dao lấy ra chiếc sim điện thoại chưa đăng ký kia ném thẳng vào thùng rác.
Lo lắng nhìn chằm chằm vài giây, sau đó cô ta ngồi xổm xuống, thấp giọng khóc lớn.
– –
Sáng hôm sau, Thư Luật tới công ty bàn giao một số công việc với thư ký Hồng.
Sau đó đích thân đi tới phòng quan hệ công chúng.
Trần Cách Phỉ nghe thấy có người gõ cửa bèn đáp một tiếng.
Mãi đến khi thấy Thư Luật, cô ta ngẩn người ra.
“Thư tổng?”
Thư Luật đi vào, ngồi xuống đối diện cô ta, nói thẳng vào vấn đề chính: “Mấy ngày nay tôi không ở công ty, nếu có chuyện gì không liên lạc được với tôi thì cứ trực tiếp tìm thư ký Hồng.”
Rời đi lúc này sao?
Trần Cách Phỉ có chút kinh ngạc.
Lại nghĩ Thư Luật luôn có cân nhắc riêng trong từng chuyện mình làm, thế nên cũng không hỏi thêm gì.
“Những chuyện này trao đổi qua điện thoại là được, hà tất gì còn phải tự mình đi một chuyến?”
Thư Luật cười khẽ: “Có một số chuyện, gặp mặt nói trực tiếp sẽ có thành ý hơn.”
Trần Cách Phỉ nhíu mày.
“Mấy năm nay cô vất vả rồi, cảm ơn.”
Thư Luật rời đi, Trần Cách Phỉ vẫn đang ngồi ngẩn người.
Tháng Giêng năm sau, cô ta sẽ rời khỏi Thư thị, rời khỏi nơi mình đã gắn bỏ bảy năm.
Vốn còn tưởng rằng bản thân cứ rời đi như vậy, lại không nghĩ rằng trước đó, còn có thể nhận được câu nói cảm ơn của Thư Luật.
Trần Cách Phỉ cúi đầu, bật cười.
E là cô ta không có cách nào ghét nổi Thư Luật.
– –
Mười giờ trưa, Thư Luật đưa Trì Tĩnh đến một nhà hàng ở phía nam thành phố, chuyên về ẩm thực Giang Thành.
Giang Thành là nơi Trì Tĩnh sống ngày bé, viện phúc lợi xã hội cô ở nằm tại nơi đây.
Các món ăn bày trên bàn đều là đặc sản của Giang Thành, bề ngoài rất bắt mắt thu hút, khiến người ta chỉ muốn nhanh chóng động đũa.
“Lâu lắm rồi không ăn, không ngờ em vẫn còn nhớ những mùi vị này.”
Thư Luật nghe thế bèn bật cười, múc thêm giúp cô bát canh.
“Thích thì sau này sẽ ghé thường xuyên.”
Giữa buổi Hồng Đồng Đồng gửi tài liệu qua.
Trì Tĩnh ngồi đối diện Thư Luật yên tĩnh dùng cơm, thấy anh chỉ quét mắt nhìn qua đôi lần.
Ra khỏi nhà hàng, xe trực tiếp chạy về trấn Nam Hoài.
Tuyết đọng trên đường đã được quét dọn sạch sẽ.
Xe chạy với tốc độ ổn định, hơn nửa giờ say, chiếc Bentley dừng lại trước cổng nhà.
Không giống với bên ngoài, bên trong sân chỉ có một lối đi nhỏ sạch sẽ.
Bậc thềm và mấy chậu hoa vẫn đang bị tuyết phủ, vì tuyết rơi đã lâu nên dần ngả sang màu xám.
Trì Tĩnh mở cổng, hai người cùng sóng vai đi vào.
Đi vào phòng khách tầng một, một luồng khí nóng phả vào người.
Trì Tĩnh cởi chiếc khăn quàng cổ, kéo Thư Luật lên tầng hai.
Rèm nơi cửa sổ sát đất kéo xuống phân nửa, không ngăn được ánh mặt trời ngoài kia.
Văn Mạc Sơn tay ôm quyền sách, ngả người vào ghế ngủ ngon lành.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Nếu không anh đi trước đi.
Em báo với ông một tiếng là được.”
Thư Luật trầm ngâm, gật đầu đồng ý.
Dù sao sau này vẫn có nhiều cơ hội.
Quay trở lại xe một lần nữa, Thư Luật đưa tay kéo áo khoác cho Trì Tĩnh.
“Đừng để ý những tin trên mạng, cũng không cần phải đọc kẻo ảnh hưởng đến tinh thần.”
“Vâng.” Trì Tĩnh níu tay anh, “Em ở nhà nghỉ ngơi chờ anh về.”
“Giải quyết xong chuyện này, chúng ta phải làm những chuyện nên làm.”
Ngày hôm đó chưa kịp lĩnh chứng đã bị cuộc điện thoại của Hồng Đồng Đồng cắt ngang.
Vì thế cả hai vẫn đang trong tình trạng chưa vợ chưa chồng.
Sau khi nói vài câu, mắt thấy sắp đến giờ, Trĩ Tĩnh giục Thư Luật nhanh đi.
“Em vào đây, anh đi đường nhớ chú ý an toàn đấy.”
Thư Luật nhẹ hôn cô một cái: “Chờ anh về.”.