Đọc truyện Một Đời Nắm Tay – Chương 45: Người Thân
Editor: Chanh
Trên chiếc bàn ăn kiểu Mỹ, Trì Tĩnh và Thư Luật ngồi mặt đối mặt, im lặng ăn bữa tối.
Trong trí nhớ của Thư Luật, đây hình như là lần đầu tiên anh được ăn một bữa cơm hoàn chỉnh do cô nấu.
Mấy năm trước khi hai người đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, Trì Tĩnh cũng giống như bao cô gái khác, luôn muốn chăm bẵm cho cái dạ dày của bạn trai mình.
Chỉ là đời không như mơ, tay nghề kia của cô quả thực khiến người ta không dám khen ngợi.
Trải qua nhiều năm rèn luyện như vậy, rốt cuộc có chút gì và này nọ hơn.
“Sau này có thời gian em lại về học hỏi thím Ngọc.” Trì Tĩnh nhìn Thư Luật, “Thư tổng, tương lai ngài có lộc ăn rồi nha.”
Thư Luật đem con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ bỏ vào bát cô, rồi lại lấy khăn giấy lau tay sạch sẽ.
“Muốn làm thì làm, không muốn thì mình có thể mời người.”
“Vâng.”
Mỗi ngày đều nấu cơm như thế quả thực không có khả năng, nhưng chuyện sau này thì cứ để sau này tính.
Ăn cơm xong, Trì Tĩnh bỏ bát đũa vào máy rửa bát, sau đó bị Thư Luật gọi tới bôi thuốc.
Thật ra vết thương trên mặt đã đỡ hơn nhiều, nay chỉ còn lại chút dấu vết nhàn nhạt.
Nhưng mà Trì Tĩnh lại vô cùng hưởng thụ bộ dáng dịu dàng này của Thư Luật.
Cô đứng trước mặt Thư Luật, cảm nhận sự mềm mại và nhiệt độ nơi đầu ngón tay anh.
Đôi mắt sâu thẳm đang vô cùng tập trung kia của anh khiến Trì Tĩnh cảm thấy, đời này mình cứ như vậy quả đúng là chuyện không thể nào tốt hơn.
…
Trì Tĩnh chọn căn phòng đối diện phòng Thư Luật, cô cẩn thận sắp xếp lại vali cho gọn ghẽ.
Thư Luật dựa mình vào cửa, nhìn Trì Tĩnh treo từng móc quần áo của mình vào tủ, khóe miệng dần dần cong lên.
Cứ dọn vào ở trước đã, còn những chuyện khác…!Ngày tháng còn dài.
Xong xuôi, hai người lần đầu tiên ngồi cùng nhau trong phòng khách xem TV.
Diễn xuất của tuấn nam mỹ nữ trong phim quả thực thua xa với nhan sắc của họ, Trì Tĩnh cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng.
Dần dần, ánh mắt cô liền dời đến trên người Thư Luật.
Nội tiết tố nam thực sự mà một thứ gì đó rất thần kỳ.
Nó không chỉ làm tăng thêm vẻ quyến rũ của phái mạnh mà còn làm mê mẩn tâm trí của phái đẹp.
Trì Tĩnh nhìn đường cong đẹp đẽ của anh, không khỏi có chút bối rối.
“Thư tổng.”
Thư Luật rũ mắt nhìn cô.
Trì Tĩnh vươn tay xoa xoa cằm anh: “Anh nên cạo râu rồi.”
…
Dưới ánh đèn màu trắng sữa, Thư Luật một thân đồ ngủ lam sẫm ngồi xuống thành bồn tắm, đôi chân dài hơi duỗi ra, hai cánh tay chống hai bên hông, mắt nhìn Trì Tĩnh đang tiến lại gần mình.
“Anh đừng lo, cái cằm đẹp như này em không nỡ làm nó bị thương đâu.”
Khóe miệng Thư Luật cong lên: “Làm phiền Giám đốc Trì rồi.”
Trì Tĩnh khom người thoa kem cạo râu lên cằm anh.
Nhìn lớp bọt màu trắng kia, cô cười khẽ.
Hai chiếc bóng dài đan vào nhau đổ trên vách tường, thoạt nhìn tựa như hai người đang hôn nhau triền miên.
Thoa kem xong, Trì Tĩnh xoay người đi lấy dao cạo đang ngâm trong nước nóng, chợt bị cánh tay Thư Luật kéo lấy, cả người trực tiếp nhào vào ngực anh.
Bốn cánh môi thoáng chốc chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt.
Trì Tĩnh vỗ vai anh một cái, Thư Luật mới cười nhẹ hai tiếng rồi buông cô ra.
Đứng trước gương, Trì Tĩnh nhìn vệt bọt trắng tinh dính bên miệng mình, cong cong môi.
Người này hôm nay thoạt nhìn có vẻ rất vui thì phải!
– –
Hai ngày sau, Trì Tĩnh đem chai mùi số hai mươi tư bỏ vào tủ.
Nhìn một hàng chai thủy tinh màu nâu xếp thẳng trước mắt, trong lòng Trì Tĩnh cảm thấy vô cùng vi diệu.
Sản phẩm mới của Zing, cũng là sản phẩm đầu tay của cô, thành hay bại đều nằm ở chỗ này.
Trì Tĩnh đóng kỹ cửa, mỗi một mùi hương bên trong đều là lời giải thích tốt nhất cho sự nghiệp học làm nước hoa hơn hai mươi năm của cô.
Đồng Dao giống như đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, nhưng sự chú ý đã sớm bị Trì Tĩnh hấp dẫn.
Hai mươi chai trong series Triển Nhan đều đã hoàn thành xong, nhưng Đồng Dao biết Trì Tĩnh vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm vội.
Bởi vì phần quan trọng còn đang ở phía sau.
“Số liệu của số hai mươi đến hai bốn đây, bây giờ cô nhập hết vào máy đi.”
Đồng Dao nhìn Trì Tĩnh đưa tới bảng thành phần được viết tay, ngón tay hơi gập lại.
“Vâng.” Cô ta vươn tay, đặt tờ giấy A4 nhìn có vẻ lộn xộn kia xuống dưới bàn phím.
“…!Giám đốc Trì, chị cảm thấy nhà phê bình nước hoa sẽ chọn cái nào?”
Trì Tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, buông tay: “Có trời mới biết.”
Khóe miệng Đồng Dao giật giật.
Cùng lúc đó, Lương Duệ Tư một mình đi tới sân bay thành phố S.
Tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn báo hôm nay anh đi, bao gồm cả Trì Tĩnh bây giờ đang ngồi đọc tin nhắn.
——Tạm thời rời khỏi thành phố S, trở về gặp.
Câu chữ súc tích gọn ghẽ, chiếm không đến một dòng trên màn hình, rất phù hợp với tính cách ngắn gọn của anh chàng.
Trì Tĩnh im lặng một hồi, mới trả lời lại: Lên đường bình an.
Lương Duệ Tư nhìn bốn chữ này, trong mắt một mảnh trầm tĩnh.
Trong đầu hồi tưởng lại quãng thời gian đó, Trì Tĩnh thức trắng đêm không ngủ ngồi canh giữ nơi đầu giường, động tác vừa cẩn thận lại vô cùng dịu dàng.
Nhìn vào biểu tượng micro nhỏ bên cạnh, Lương Duệ Tư bấm vào.
Không có nhật ký cuộc gọi nào ở đây.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, dường như mang đến cho người ta niềm hy vọng vô tận.
Lương Duệ Tư nheo mắt, đứng dậy kéo vali bắt đầu lên may bay.
Khi trở lại, anh hy vọng thế giới của mình sẽ không chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Ít nhất, còn có thể nghe thấy thanh âm trong trẻo của cô.
– –
TVC quảng cáo cho series Triển Nhan đã bắt đầu bước vào giai đoạn cắt xén chỉnh sửa.
Đối với tác phẩm này, mỗi lần nhắc đến cũng có thể khiến Nghiêm Hạo cười toe toét.
Duỗi cái eo một hồi, anh chàng đứng dậy khỏi ghế, đi ra thang máy lên phòng Tổng Giám đốc.
Điều hòa trong phòng thổi rì rì, Thư Luật đứng thẳng người bên cửa sổ, sóng vai cùng Nghiêm Hạo nhìn xa xa.
“Buổi tối làm bữa không? Tao mời?”
Thật ra mà nói, lần này trở về Nghiêm Hạo cảm thấy Thư Luật trừ chuyện công việc ra, thì quả thực như biến thành một trạch nam chính hiệu.
Mấy tháng này, số lần được thằng bạn rủ mình đi uống rượu đúng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Không được, về nhà ăn cơm.”
“Vãi nhái!” Nghiêm Hạo cắn răng chửi bậy một câu, “Có nhầm hay không đấy!”
“Không.” Thư Luật cười cười nói thêm một câu, “Có người nấu cho ăn.”
Nghiêm Hạo: “…”
Không phải chỉ là có bạn gái thôi sao, phô trương thế làm gì?
Nghiêm Hạo “hừ” một tiếng, đảo đảo con mắt: “Nếu thế, ừm, có ngại thêm bộ bát đũa không?”
Trong mắt Thư Luật chứa ý cười, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Ngại.”
…
Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là ba người cùng nhau đi ăn một bữa.
Cơm nước no nê, lúc ra khỏi nhà hàng là phố xá đã lên đèn.
Nghiêm Hạo được thỏa ý nguyện, trong lòng cũng thoải mái hơn mấy phần.
Trì Tĩnh đi ở bên cạnh Thư Luật, lắng nghe hai người nói chuyện.
Đi bộ đến bãi đậu xe, cả ba chợt gặp phải mấy người đàn ông.
Nghiêm Hạo liếc nhìn một cái, nụ cười tắt ngúm, hừ lạnh.
“Đi trước đi.” Anh chàng xua xua tay, rồi xoay người chui vào trong xe.
…
Một ngày trước cuối tuần, Trì Tĩnh cầm cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo trên tay say sưa nghiền ngẫm, Thư Luật làm việc xong bước ra khỏi thư phòng, đi tới bên cạnh xoa xoa mái tóc dài của cô.
“Cuối tuần mình về thăm ông Văn được không em?”
Trì Tĩnh đang bị tình tiết trong tiểu thuyết hấp dẫn, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu: “Vầng.”
Thứ bảy ngày đó, hai người quay về trấn Nam Ôm, thái độ lần này của Văn Mạc Sơn đối với Thư Luật đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Trì Tĩnh đã quyết thế rồi, ông có làm mình làm mẩy cũng không có ích gì.
Trì Tĩnh nhìn ông hơn nửa ngày, chợt nhíu mày hỏi: “Hình như ông gầy hơn đúng không?”
Khoảng thời gian này Văn Mạc Sơn không có khẩu vị, quả thực gầy đi không ít.
Ông cũng không phản bác, đỡ phải khiến nha đầu này sinh nghi.
“Ông đang kiểm soát chế độ ăn.”
Trì Tĩnh cho là ông có ý định giảm cân, liền nhắc nhở: “Ông nhớ chú ý bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng đấy.”
Một bữa trưa khá tươm tất vui vẻ.
Văn Mạc Sơn hỏi một ít chuyện về series Triển Nhan, lúc nhận được câu trả lời còn tương đối hài lòng.
“Nhưng mà con cũng vừa mới nhậm chức, chuyện nào chuyện nấy vẫn nên cẩn thận một chút.”
Câu này của Văn Mạc Sơn là nói cho ai nghe, trong lòng mỗi người đều đã có đáp án.
Danh tiếng Thư thị lớn, mâu thuẫn nội bộ cũng không thiếu, cẩn thận thì chạy được thuyền suốt cả vạn năm.
Trì Tĩnh liếc nhìn Thư Luật một cái, rồi nhìn Văn Mạc Sơn cười cười: “Ngài cứ yên tâm đi.”
Thư Luật đặt chén trà xuống, khóe miệng treo nụ cười rất nhạt: “Ông Văn muốn chơi cờ không ạ?”
Văn Mạc Sơn trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy nhìn Thư Luật, rồi đứng dậy: “Tới thư phòng.”
Trên chiếc bàn gỗ gụ cạnh cửa sổ thư phòng được đặt một bàn cơ vuông vắn.
Trên đó vẫn còn ván cờ đang chơi dở.
Văn Mạc Sơn ngồi xuống, cũng không gọi Thư Luật tới chơi cờ, chỉ tự mình chậm rãi đi từng nước.
Thư Luật cũng không để ý, đi tới ngồi xuống đối diện ông.
“Nói đi.”
Văn Mạc Sơn đi một nước cờ.
Thư Luật cười, nói đơn giản mấy chữ: “Trì Tĩnh vừa đổi chỗ ở ạ.”
Văn Mạc Sơn dừng lại: “Sao nó không tự mình nói?”
“Là bởi cháu bảo cô ấy chuyển.” Thư Luật thưởng thức một quân cờ trong tay, nói thêm, “Hiện tại cô ấy đang ở cùng với cháu.”
Từ câu mở miệng của Thư Luật, Văn Mạc Sơn cũng đã đoán được bảy tám phần.
Chỉ là bây giờ nghe anh nói huỵch toẹt ra như thế, trong lòng lão Văn không hiểu sao có chút khó chịu.
Ông tặng nhà mà nha đầu kia cũng không muốn, thế mà vừa quay ngoắt đi đã chuyển đến ở chung cùng người đàn ông khác.
Ý gì đây?
Có để ông vào trong mắt không đấy?
Đúng là con gái lớn trong nhà không giữ được!!!
Văn Mạc Sơn miễn cưỡng tắt đi trận bão trong lòng, trực tiếp hỏi: “Anh có tính toán gì chưa?”
Thư Luật thả con cờ trong tay xuống, thái độ vừa cẩn thận lại nghiêm túc: “Khoảng thời gian này đang quá bận, chờ tới khi họp bái xong xuôi, cháu sẽ cầu hôn cô ấy.”
Văn Mạc Sơn rất hài lòng với đáp án này.
Chỉ là chút tâm tư kia trong lòng vẫn khiến ông không thoải mái.
“Thế nhưng lần trước ta hỏi Trì Tĩnh, con bé lại bảo tạm thời chưa có ý định kết hôn.” Quân cờ rơi xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ, “Hay là Thư tổng đang tự mình đa tình đây.”
“Kết hôn hay không, không phải mình cô ấy quyết định.”
Có một số thời điểm, cứng rắn mới là cách giải quyết chính xác nhất.
Thư Luật rất am hiểu đạo lý này.
Quả nhiên sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Văn Mạc Sơn dịu đi một chút.
Nhìn tàn cục đã giải cả nửa cuộc đời này vẫn chưa gỡ ra, ông biết, có một số chuyện ngay từ khi bắt đầu, đã được định sẵn kết cục.
“Thư Luật, sau này anh sẽ là người thân duy nhất của con bé, thế nên phải đối xử với nó tốt hơn một chút.”
Hai chữ “người thân” này của Văn Mạc Sơn thực sự đánh trúng điểm yếu của Thư Luật.
Đối với anh mà nói, hai chữ đấy vô cùng trân quý xiết bao.
“Chắc chắn ạ.”
– ———–.