Đọc truyện Một Đời Nắm Tay – Chương 19: Quà
Editor: Chanh
Thành phố S đã âm u suốt ba ngày nay, cuối cùng trời cũng bắt đầu đổ mưa lớn vào buổi chiều ngày thứ hai.
Trì Tĩnh bước ra khỏi Thư thị, bung chiếc ô của mình ra, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng mưa rơi lộp bộp.
Nhìn mặt đường ướt sũng, Trì Tĩnh rốt cuộc cũng bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua một chiếc xe không.
Cô cất bước đi về hướng chỗ bắt xe, chợt nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại cách chỗ cô không xa.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông đẹp trai lịch lãm bước xuống.
Một bộ vest cao cấp phẳng phiu ôm vừa vặn dáng người thẳng tắp, trên tay cầm một chiếc ô màu đen.
Trì Tĩnh liếc mắt một cái liền nhận ra người này là ai.
Lúc này, phía sau lại truyền đến một tràng bước chân gấp gáp, lướt qua người Trì Tĩnh, đi tới bên cạnh người đàn ông kia.
Trì Tĩnh nhìn thư ký Hồng bị mưa làm ướt hết đầu tóc cùng quần áo, mày khẽ nhíu nhíu.
Lại nhìn về phía người đàn ông một mình che ô kia, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Khi đi qua hai người bọn họ, Trì Tĩnh còn nghe được giọng điệu khách sáo đầy xa cách của Hồng Đồng Đồng: “Thư tiên sinh, sao ngài lại có thời gian rảnh rỗi ghé qua đây?”
Trĩ Tĩnh ngoái đầu nhìn thêm lần nữa rồi mới giơ tay vẫy vẫy bắt taxi.
Dù đã đến tuổi trung niên nhưng Thư Dư Chính vẫn khí độ bất phàm như trước, dáng người cũng không thấy thay đổi gì lớn, thảo nào mà lấy được cô vợ nhỏ hơn mình hơn hai mươi tuổi.
Vẻ ngoài của Thư Luật có đôi nét giống ông ta.
Nhưng khí chất của hai người thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Thư Dư Chính là nho nhã ôn hòa, không có sự sắc sảo khéo léo như Thư Luật.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Trì Tĩnh rất muốn nhìn thấy vẻ ngoài của mẹ Thư Luật.
Bình thường, đối với một người đàn ông như Thư Dư Chính, thì vợ anh ta phải là người phụ nữ mạnh mẽ hơn nhiều.
Cửa sổ xe bị những giọt mưa nhỏ li ti dính đầy, không thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Trì Tĩnh dựa lưng vào ghế, nói địa chỉ cho bác tài xế.
Về tới nhà, Trì Tĩnh thay quần áo, tùy tiện làm một phần mỳ Ý lót bụng.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có tiếng nước sôi sùng sục, không lâu sau hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Thật ra Trì Tĩnh rất ghét nấu cơm.
Trước đây trong nhà đều do thím Ngọc làm hết, mãi đến khi ra nước ngoài sống cô mới bắt đầu tự tay làm vài món ăn đơn giản, hương vị cũng chỉ ở mức bình thường.
Dùng nĩa cuốn một cuộn mỳ cho vào miệng, tay khẽ động, chiếc vòng trên tay cũng hơi trượt xuống.
Trì Tĩnh nhìn một hồi, khóe miệng chợt cong lên.
Thật muốn biết Thư Luật dùng vẻ mặt gì để lấy nó cầm về.
Giải quyết xong bữa tối, Trì Tĩnh cầm điện thoại lướt một hồi.
Nhìn thấy những dòng trạng thái mà khách hàng đăng lên, cô mở ví, lấy ra một tấm thiệp tinh xảo.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều là tin tức chủ tịch Lương Phinh Đình của Dật Hương chuẩn bị kết hôn.
Trì Tĩnh chầm chậm nhìn qua nội dung trên tấm thiệp, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên thời gian tổ chức.
“Là thứ tư à…”
– –
Công ty TNHH Dật Hương của Lương gia mới được thành lập ở thành phố S vài năm gần đây.
Mà Lương Phinh Đình vẫn luôn là chủ đề được người ta bàn luận trong giới.
Cô ấy vừa có tài lại có sắc, tuổi tuy còn trẻ nhưng đã điều hành toàn bộ Dật hương.
Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy, thì Lương Phinh Đình cũng chỉ mới là người phụ nữ ưu tú số một thành phố S thôi.
Việc cô bị đem ra làm chủ để cho người ta đàm luận còn liên quan tới việc ánh mắt chọn đàn ông của cô.
Vừa nhắc đến người trong cuộc, vẻ mặt ai nấy đều giữ kín như bưng.
Chuyện của cô ấy Trì Tĩnh không biết nhiều lắm.
Chỉ cảm thấy trong phòng tiệc tráng lệ, người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng bên cạnh Lương Phinh Đình thoạt nhìn rất xứng đôi với cô ấy.
Trì Tĩnh tay cầm một ly rượu, đã nhìn thấy Lương Phinh Đình kéo chồng mình đi tới.
“Trì tiểu thư, tôi rất vui khi thấy cô ở đây.”
Trì Tĩnh cong môi: “Vinh hạnh của tôi.”
“Thư tổng vẫn chưa về sao?”
“Hình như là vậy.”
Lương Phinh Đình như có chút thất vọng.
Người đàn ông bên cạnh thì thâm tình nhìn cô ấy: “Vị này chính là nhà điều chế nước hoa thiên tài em từng nhắc trước đó sao?”
Lương Phinh Đình gật đầu.
“Không ngờ rằng người còn trẻ như thế.
Trì tiểu thư không đến Dật Hương, quả thực đúng là tổn thất lớn của chúng tôi.”
Trì Tĩnh cầm ly rượu, không nói gì.
Lúc này ngoài cửa lại có vài người tiến vào, Lương Phinh Đình liếc mắt qua bên đấy, chuẩn bị cùng chồng mình qua đó tiếp đón khách.
Cô nàng khách sáo nói với Trì Tĩnh: “Có nhiều việc quá nên tiếp đón có thể không chu toàn, Trì tiểu thư cứ tự nhiên nha.”
“Lương tổng không cần khách khí.”
Hai người cùng nhau rời đi, giọng nói quan tâm săn sóc của người đàn ông loáng thoáng truyền tới.
“Em mệt thì nói với anh, đừng có cậy mạnh.
Anh sẽ đau lòng…”
Trì Tĩnh khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, đuôi mắt hơi nhướng lên.
Thoạt nhìn có vẻ khá xứng đôi đấy.
Một mùi hương bạc hà chầm chậm quẩn quanh nơi chóp mũi.
Trì Tĩnh quay đầu, chợt nhìn thấy Lương Duệ Tư đang đứng bên cạnh mình.
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, bộ vest vừa vặn tôn lên dáng người cao ngất của anh.
Mái tóc bồng bềnh hôm nay cũng được tạo kiểu, khiến gương mặt thoạt nhìn cứng rắn hơn vài phần.
Một tay anh cầm ly rượu, một tay đút trong túi quần, khóe miệng treo ý cười nhàn nhạt nhìn Trì Tĩnh, bộ dáng hệt như một quý công tử.
Trì Tĩnh cũng không lạ gì với vẻ ngoài này của anh, dù sao cũng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, việc tham gia mấy buổi tiệc cao cấp thế này cũng không phải lần một lần hai với Lương Duệ Tư.
Thế nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng, vẻ ngoài của Lương Duệ Tư luôn rất thu hút ánh nhìn.
Trong phòng tiệc mở nhạc nhẹ êm dịu.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Trì Tĩnh ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ nơi góc, hứng thú nhìn đủ loại người trong sảnh tiệc.
Thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn điện thoại một cái.
Mà Lương Duệ Tư thì từ sau nụ cười ban đầu kia, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Trong những trường hợp như thế này, trên người anh như tỏa ra khí chất còn xa cách hơn thường ngày.
Anh im lặng ngồi ở bên cạnh, thi thoảng lắc lắc ly rượu trong tay, ngắm nhìn thứ chất lỏng bên trong xoay vòng.
Trời đã tối, nhưng khí trời lại không tệ.
Trong không khí mang theo sự mát mẻ khoan khoái sau cơn mưa ban ngày.
Nghiêm Hạo đến, đúng lúc chạm mặt Thư Luật nơi cửa chính.
Hai người đàn ông nhìn nhau, rồi sóng vai đi vào trong.
Trong căn phòng rực rỡ xa hoa, giữa biển người đông đúc, ánh mắt Thư Luật thủy chung chỉ rơi vào một chỗ.
Nghiêm Hạo cũng cà lơ phất phơ nhìn theo.
Đứa em họ bình thường luôn cư xử nho nhã đúng mực bây giờ lại đang lôi kéo con gái nhà người ta không biết vội vã đi đâu.
Nghiêm Hạo nhìn sang Thư Luật một cái, sờ sờ mũi, không nói gì.
…!
Trong nhà vệ sinh, Trì Tĩnh cố gắng giặt sạch phần vải bị dính rượu, màu sắc khác nhau khiến cô cau mày.
Dù làm cách nào thì chiếc váy trắng vẫn bị dính bẩn.
Một lúc lâu sau, cô đành bỏ cuộc.
Nghĩ bụng lát nữa tìm một góc khuất ngồi xuống, nhiều người như vậy hẳn cũng không có ai rảnh rỗi chú ý đến mình.
Không ngờ lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Lương Duệ Tư vẫn đang ở đó.
—— Tẩy được không?
Anh dùng thủ ngữ* hỏi cô.
*Thủ ngữ, hay còn gọi là ngôn ngữ ký hiệu, là ngôn ngữ chủ yếu được cộng đồng người câm điếc sử dụng nhằm chuyển tải thông tin qua cử chỉ, điệu bộ của cơ thế và nét mặt thay cho lời nói.
Trì Tĩnh giơ tay: “Không tẩy sạch hết được.”
Lương Duệ Tư liếc mắt nhìn qua vị trí nơi ngực của cô, rồi lập tức dời đi.
Sau đó đưa cho cô một cái hộp.
——Cài lên áo che thử xem.
Trì Tĩnh mở hộp quà, trong đó có một chiếc trâm cài áo tinh xảo.
Hình bướm trang nhã cùng thiết kế rỗng, phía trên còn được điểm xuyết hai ba viên kim cương nho nhỏ.
Nom nhìn vừa sang trọng lại tinh tế, vô cùng xinh đẹp.
“Cái này là quà anh tặng cho Lương tổng sao?”
Lương Duệ Tư lắc đầu.
Trì Tĩnh lại có một chút do dự.
——Trì Tĩnh, chị gái kết hôn mà chỉ tặng một chiếc trâm cài áo thì người khác còn tưởng anh keo kiệt lắm đấy.
Em cứ mang trước đi, không cần nghĩ nhiều.
Trì Tĩnh nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Hơn nữa vị trí vết rượu dây vào lại là nơi ngực, cũng nhìn không được hay cho lắm, vì thế liền cài chiếc trâm lên.
Vẻ mặt Lương Duệ Tư lộ ra sự hài lòng.
Trở lại phòng tiệc, Lương Duệ Tư bị người gọi đi.
Trì Tĩnh liếc mắt liền thấy được Thư Luật đang đứng trong đám người.
Anh đang trò chuyện với vài người bên cạnh, khóe miệng treo nụ cười lịch sự như có như không, nhưng ánh mắt lại rơi trên người cô.
Trì Tĩnh đứng cách đó vài mét, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn anh.
– –
Tiệc tàn.
Lương Phinh Đình có vẻ rất vui khi Thư Luật đến.
Ngoại trừ lễ đính hôn ra, thì nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay tựa như là Thư Luật vậy.
Tiệc vừa kết thúc, cô ấy hết sức trịnh trọng tự mình đi ra tiễn khách.
Từng đoàn người thong thả ra về, miệng toàn là những lời khách sáo.
Lương Duệ Tư dùng điện thoại gõ mấy chữ, đưa cho Trì Tĩnh xem: Anh gọi tài xế chở em về nhé?
Trì Tĩnh xua tay: “Không cần đâu ạ.”
“Cũng không còn sớm nữa, tôi xin phép về trước.” Thư Luật hàn huyên cùng Lương Phinh Đình mấy câu, sau đó quay đầu gọi người, “Trì Tĩnh, tới đây.”
Ngữ khí tùy ý, lại không hiểu sao lộ ra mấy phần vô cùng thân thiết.
Lương Phinh Đình hơi ngẩn ra.
Lương Duệ Tư mặc dù không nghe thấy anh nói, nhưng anh ta nhìn thấy Trì Tĩnh thuận theo đi tới bên người Thư Luật, lúc hai người xuống bậc thang, tay Thư Luật còn rất tự nhiên đặt trên vai cô.
Anh ta mím môi.
Sau đó lấy một chiếc hộp màu đen trong túi cùng một tấm thiệp.
Anh mở hộp bỏ tấm thiệp vào trong rồi cất bước đuổi theo.
Cảnh này khiến Nghiêm Hạo cũng đột nhiên sửng sốt.
Trì Tĩnh đi bên cạnh Thư Luật, ở khoảng cách gần như vậy cô mới nhìn rõ sự mỏi mệt trong mắt anh.
Hôm nay, sau khi gặp lại hai người vẫn chưa có cơ hội nói với nhau câu nào.
Bây giờ Trì Tĩnh đang muốn mở miệng, thì cánh tay đột nhiên bị người phía sau kéo lại một chút.
Trì Tĩnh cùng Thư Luật đồng thời nghiêng người lại.
Vẻ mặt dịu dàng của Lương Duệ Tư lộ ra ý cười, xuất hiện trước mặt hai người.
“Ivan?”
Thư Luật vẫn tỉnh bơ, bàn tay đặt trên vai Trì Tĩnh chậm rãi dời xuống, đổi thành đặt bên eo cô.
Lương Duệ Tư làm như không nhìn thấy, giống như không cho cô từ chối mà trực tiếp nhét chiếc hộp quà màu đen vào tay Trì Tĩnh.
Sau đó nhanh chóng xoay người đi khỏi.
Trì Tĩnh: “…” Đây là sợ cô làm hỏng à?
Đoạn đường tiếp đó vẫn là một mảnh im lặng.
Sau khi lên xe, Thư Luật cài dây an toàn rồi giẫm chân ga khởi động máy.
Anh một tay đặt nơi vô lăng, tay kia thì chống trên cửa sổ xe, dáng vẻ tùy ý biếng nhác vô cùng.
Trì Tĩnh im lặng một hồi, rồi tháo chiếc trâm cài áo xuống.
Bên cạnh chợt truyền đến âm thanh nhàn nhạt: “Đẹp như thế, em tháo xuống làm gì?”
“Đây là Ivan cho em mượn.” Trì Tĩnh chỉ vào vết dơ trên ngực cho Thư Luật nhìn, “Bị dính tí rượu.”
Thư Luật liếc mắt một cái, chỗ đấy quả thực vẫn còn lưu lại vệt hồng nhàn nhạt.
Nói xong, Trì Tĩnh mở hộp ra, chuẩn bị bỏ trâm cài vào.
Nào ngờ, đập vào mắt lại là một tấm thiệp màu hồng nhạt, bên trên còn viết ba hàng chữ.
To: Trì Tĩnh
Happy birthday! ^_^
By: Ivan
Thư Luật liếc mắt một cái: “À.”
– ———–.