Đọc truyện Một Đời Nắm Tay – Chương 16: Trùng Hợp
Editor: Chanh
Cùng lúc đó, thư ký Hồng ở trên lầu lại đang gấp đến độ thiếu chút nữa giậm chân.
Sáng nay toàn là họp hành, Thư Luật mà tới trễ thì hết thảy lịch trình đều phải lùi thời gian lại, anh ta sốt ruột nhưng lại không dám đi thúc giục.
Lo lắng một hồi cuối cùng cũng thấy được thân ảnh ung dung đang đi tới của Thư Luật.
Thư Luật cầm lấy bản tài liệu Hồng Đồng Đồng đưa qua, vừa đi vừa đọc.
“Đây là bản kế hoạch của sản phẩm mới.
Phòng Nghiên cứu và phát triển sản phẩm sáng hôm nay đã đem bản mẫu tới, đặt trên tủ sắt trong phòng làm việc của ngài.”
“Giám đốc phòng kế hoạch vừa tới trình bản kế hoạch quảng bá cho sản phẩm mới, đang chờ ngài ký tên…”
“Còn có Giám đốc Trần…!”
Thư ký Hồng nói một tràng lưu loát.
Thư Luật nghe xong, lời ít ý nhiều hỏi: “Hôm nay tôi rảnh lúc nào?”
Thư ký Hồng rõ ràng sửng sốt một hồi, trả lời ngay: “Sau giờ tan tầm…”
Thư Luật nhìn anh ta, ánh mắt chứa ẩn ý: “Còn đứng đấy làm gì?”
Hồng Đồng Đồng lập tức ôm tài liệu đi theo sau anh.
Trong phòng điều hương, trên bàn làm việc bày mấy bình thủy tinh màu nâu.
Trì Tĩnh chú thích xong tên mùi hương cùng ngày sản xuất, rồi nói Đồng Dao gọi điện thoại cho Tân Nhã hẹn thời gian đến thử.
Ba giờ chiều, Trì Tĩnh đến phòng họp đúng giờ.
Trong phòng đã có không ít người, Trì Tĩnh vẫn lựa chọn vị trí cuối cùng.
Thư Luật ngồi ở ghế chính, thấy cô đi đến ngồi xuống nhưng lại không thèm liếc nhìn mình một cái.
Anh dời tầm mắt, chậm rãi mở miệng: “Thời gian đến buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới năm nay chỉ còn sáu tháng.
Từ hôm nay, bản kế hoạch sản phẩm nước hoa mới sẽ chính thức khởi động.”
Nói đến đây, Thư Luật hơi ngừng lại: “Trì tổng, tôi cho cô thời gian nửa tháng để hoàn thiện bản kế hoạch.”
Bị điểm danh, lúc này Trì Tĩnh mới ngước mắt nhìn anh.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trì Tĩnh bắt gặp một tia dịu dàng trong mắt anh.
Đồng thời cô cũng chú ý tới, Trần Cách Phỉ ngồi bên tay phải anh cũng đang nhìn anh không chớp mắt.
Khóe miệng Trì Tĩnh giật giật, đáp lời: “Tôi biết rồi.”
Sau khi tan họp, mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Trì Tĩnh vốn đi vào từ cửa sau, thế nhưng lúc ra lại phát hiện cửa không biết đã bị khóa từ bao giờ.
Cô đành phải đi vòng lên cửa trước.
Thư Luật vẫn ngồi đấy không nhúc nhích, lúc Trì Tĩnh đi qua sát bên người anh, bàn tay đột nhiên bị anh nắm lấy.
Trì Tĩnh mặt không đổi sắc nhìn anh.
Bàn tay Thư Luật nắm chặt, đang lúc muốn mở miệng, Hồng Đồng Đồng chợt đẩy cửa đi vào.
“Thư tổng, là điện thoại của Nghiêm tiên sinh.”
Đúng lúc này Trì Tĩnh cũng giãy tay ra, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng họp.
Trở lại phòng làm việc, Đồng Dao lập tức đứng dậy đón cô.
“Trì tổng, có một anh đẹp trai đến đang ngồi ở trong…!hình như anh ta không nói được.”
Những lời này khiến Trì Tĩnh ngẩn người, cô đẩy cửa phòng làm việc ra, chợt thấy một người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc của mình.
Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần kaki, phong cách thời trang đơn giản thoải mái nhưng lại không giấu được sự cao quý vốn có.
Lúc này, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Trì Tĩnh cười nhẹ, rón rén đi qua, dừng lại bên người anh.
Người đàn ông chú ý tới đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Vẻ ngoài anh tuấn cùng ngũ quan tinh xảo, điểm đặc biệt nhất chính là khí chất vô cùng sạch sẽ của anh.
Nhìn thấy Trì Tĩnh, khóe miệng anh cong lên, hiển nhiên là vui vẻ vô cùng.
Trì Tĩnh tựa người vào mép bàn làm việc, cười cười hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông dịu dàng nhìn cô, nâng đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ: Em nói là về nước gặp mà.
Anh về rồi.
– –
Anh đẹp trai nhưng không nói được tên Lương Duệ Tư, là con trai trưởng của Lương gia tập đoàn Dật Hương.
Bọn họ biết nhau là bởi lúc Trì Tĩnh vừa qua Pháp, trùng hợp ở cùng khu trọ với Lương Duệ Tư và Nghiêm Hạo.
Cả khu cũng chỉ có ba người họ là người Trung Quốc, cho nên cũng thường xuyên qua lại.
Chỉ là Lương Duệ Tư cùng Nghiêm Hạo ở đó không lâu, hai người thường xuyên phải chuyển nhà liên tục.
Hai người xuống sảnh, lên xe.
Trì Tĩnh vốn đã có hẹn với Hà Nhuế trước đó, lúc này Lương Duệ Tư lại bất ngờ xuất hiện, cho nên rủ anh đi cùng.
Lương Duệ Tư vốn trầm tính, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra lại là một người chậm nhiệt.
Nhớ lúc trước khi vừa quen biết, Trì Tĩnh chỉ cảm thấy người này kiêu ngạo vô cùng, rất thích lơ đẹp người ta.
Nhìn thấy cô chưa bao giờ chào hỏi, cô chủ động bắt chuyện anh cũng không trả lời.
Điều này gây rắc rối trong suốt một thời gian dài, sau đó Trì Tĩnh mới biết anh không nói được.
Lúc này Lương Duệ Tư đang ngắm nhìn đường phố qua ô cửa xe.
Ánh mắt của anh rất trong trẻo, hệt như một dòng suối trong lành.
Hình ảnh phản chiếu của toàn thành phố rực rỡ hiện lên rõ ràng trong mắt anh.
Trì Tĩnh liếc nhìn qua, chỉ thấy được đầu tóc đen nhánh và nửa vành tai.
Rất nhanh đã tới khách sạn, hai người đúng lúc gặp được Hà Nhuế vừa đậu xe trước cửa.
Hơn nửa tháng không gặp, Hà Nhuế đã nhuộm lại quả đầu vàng khè của mình, lại nối thêm tóc.
Mái tóc đen dài ngang eo phối cùng chiếc váy dân tộc, vừa hợp mốt lại vừa phong tình vô cùng.
Nhìn thấy Trì Tĩnh, cô nàng chạy tới ôm chặt một cái.
Sau đó mới buông ra chào hỏi với Lương Duệ Tư.
Lương Duệ Tư cười nhẹ, gật gật đầu với cô nàng.
“Chúng ta lên trước đi?” Trì Tĩnh hỏi anh.
Lương Duệ Tư gật đầu, chỉ chỉ lên trên lầu, ý là Nghiêm Hạo hẳn đã ở trên đó.
Hà Nhuế nhìn động tác của hai người họ, thoáng chốc sửng sốt, không khỏi nhìn Lương Duệ Tư nhiều thêm mấy lần.
Trước cửa thang máy không có người khác, hai cô gái thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, còn Lương Duệ Tư thì chỉ yên tĩnh nhìn đèn hiển thị số tầng.
Một cỗ mùi hương quen thuộc chợt bay đến, Trì Tĩnh theo bản năng ngửi ra được đây là hương của lọ nước hoa nữ Jo Malone Blue Wind Chime.
Trì Tĩnh nhìn sang, hai người vừa tới là Tân Nhã và Trần Cách Phỉ.
Gặp nhau ở đây cũng khiến Tân Nhã có chút bất ngờ.
Ánh mắt cô ta đảo qua Trì Tĩnh cùng người bên cạnh cô, đầu tiên là dừng một chút, sau đó mới khách sáo chào hỏi.
“Trì tiểu thư, khéo quá.”
Trì Tĩnh cười: “Là rất khéo.”
Tân Nhã giơ tay vén tóc ra sau tai, ngón tay dọc theo xương quai hàm nhẹ nhàng trượt xuống dưới, ý cười bên môi như có như không: “Tôi đã hẹn xong thời gian với trợ lý của cô rồi.
Rất mong chờ kinh hỉ cô mang đến cho bạn trai tôi.”
Lời vừa ra, một người đàn ông đột nhiên vội vã đi tới.
Anh ta đi đến bên người Tân Nhã, rất tự nhiên ôm lấy vai cô ta.
Cảnh tượng này khiến Trì Tĩnh ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn Hà Nhuế.
Bây giờ mới để ý sắc mặt cô nàng khó coi đến cực điểm.
Nụ cười tươi rói của Khương Thừa chợt cứng đờ khi nhìn thấy hai người họ.
“…!Trì Tĩnh, em về bao giờ thế?”
Trì Tĩnh bỗng nhiên có chút bật cười.
Tình huống này cũng quá con mẹ hoang đường rồi? Hóa ra Tân Nhã chính là cô ả “tiểu tam” trong miệng Hà Nhuế.
Trái đất đúng là rất tròn.
Đối với việc Khương Thừa chủ động bắt chuyện, Trì Tĩnh trả lời cho có lệ: “Mới về thôi.”
Không trả lời thì có vẻ hơi bủn xỉn, quan trọng là sợ anh ta cảm thấy bản thân mình có sức ảnh hưởng lớn lắm.
Trần Cách Phỉ vốn giỏi quan sát.
Nhìn phản ứng của mấy người họ cũng đoán được đại khái là chuyện gì xảy ra.
Cô ta ý nhị dời tầm mắt sang chỗ khác.
Lúc này thang máy tới, Hà Nhuế kéo Trì Tĩnh đi vào, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho bên kia.
Cửa thang máy dần đóng lại, ngăn cách với thân ảnh ba người bên ngoài.
Trì Tĩnh thở dài, đặt tay lên vai Hà Nhuế, ngón tay khẽ gõ nhẹ: “Ngoan, đừng tức giận.”
Lương Duệ Tư đứng ở một bên, Trì Tĩnh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười như có như không của anh.
Thật ra bây giờ Hà Nhuế cũng chả còn tức giận là bao, chỉ là quá con mẹ nó ngứa mắt.
Trên đường đến phòng riêng, sắc mặt cô nàng đã dịu lại.
Lần đầu tiên ăn cơm với bạn của Trì Tĩnh, cũng không thể trưng bộ mặt đen sì cho người ta nhìn được.
Lương Duệ Tư đẩy cửa, trong phòng đã có hai người đàn ông ngồi đó.
“Mấy người sao chậm như rùa thế?”
Nghiêm Hạo ngồi trên ghế đang chuẩn bị châm điếu thuốc thì nghe thấy tiếng cửa mở, động tác anh ta dừng lại, mở miệng hỏi một câu.
Lương Duệ Tư giơ tay với anh ta, ý muốn nói anh không muốn giải thích.
Trì Tĩnh khẽ cười khúc khích, không ngờ tới vừa vào vậy mà đã thấy Thư Luật ngồi bên người Nghiêm Hạo.
Từ lúc Trì Tĩnh vào cửa, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt ở trên người cô.
Ánh mắt kia quá mức chuyên chú và nóng rực, khiến lòng Trì Tĩnh hơi hẫng một nhịp.
Lúc này trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, bàn tay khẽ xoay tròn chiếc bật lửa.
Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai người họ, trừ Hà Nhuế ra thì không ai biết đến.
Thế nhưng bây giờ cô nàng cũng không kịp nghĩ đến chuyện người khác, chỉ cảm thấy hôm nay đúng quá con mẹ nó xúi quẩy.
Nghiêm Hạo đang muốn giới thiệu Lương Duệ Tư với Thư Luật, dư quang khẽ quét qua thân ảnh bước vào cuối cùng, ánh mắt chợt ngưng lại.
Sau khi xác định là không nhận nhầm người, liền bảy ra vẻ mặt “Cái đệch mợ”, lắp bắp: “Cô sao lại ở đây? Mụ…”
Từ “điên” còn chưa ra khỏi miệng đã bị Hà Nhuế ngoài cười nhưng trong không cười cắt ngang: “Xin chào! Tên – chó – đẻ!”
Vừa nghe thấy cái danh xưng “tên chó đẻ”, Trì Tĩnh lập tức phản ứng lại.
Không nghĩ tới người lúc trước đụng xe với Hà Nhuế lại là Nghiêm Hạo.
Bầu không khí có chút lúng túng, Hà Nhuế lúc này rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, ở lại không được mà về cũng chẳng xong.
“Nghiêm Hạo.”
Thư Luật ném cho anh ta một ánh mắt ẩn ý.
“Được rồi.
Này bà cô, chúng ta tạm thời đình chiến được không?”
Hà Nhuế nhịn không đừng trợn mắt trừng anh ta một cái.
Lương Duệ Tư vẫn đứng ở bên trái Nghiêm Hạo, trước khi ngồi xuống, theo thói quen kéo ghế bên cạnh ra giúp Trì Tĩnh.
Động tác vừa xong, mặt bàn chợt truyền đến tiếng “Bộp” rất nhỏ.
Trì Tĩnh vô thức nhìn sang, là tiếng Thư Luật đặt chiếc bật lửa xuống mặt bàn.
Mà ánh mắt đang nhìn cô cũng tràn ngập cảm giác áp bức.
Cuối cùng Hà Nhuế cũng chú ý tới “Gợn sóng” giữa hai người.
Cô nàng đang muốn nhường đường cho Trì Tĩnh, lại thấy cô bạn mình đã ngồi xuống bên cạnh Lương Duệ Tư.
“Hà Nhuế, ngồi đi.”
Trì Tĩnh không tiếp tục nhìn Thư Luật, chỉ nói một câu như vậy.
Bữa cơm này con chưa ăn mà Hà Nhuế đã cảm giác được cơn nghèn nghẹn nơi cuống họng.
Bầu không khí trên bàn ăn cũng không mấy thân thiện, chỉ có hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện với nhau.
Thư Luật ngồi nghe, thi thoảng đáp lại vài câu.
Hóa ra Nghiêm Hạo muốn giới thiệu Lương Duệ Tư với anh, người cũng có ý định đầu tư vào bộ phim của anh ta.
Hơn nữa, tất cả những món đồ trang sức của diễn viên chính đeo đều từ bàn tay Lương Duệ Tư mà ra.
Từ đoạn đối thoại vụn vặt của hai người, Hà Nhuế mới biết được anh bạn đẹp trai này hóa ra là một nhà thiết kế trang sức.
Thực ra Trì Tĩnh cũng chỉ mới biết quan hệ của Thư Luật cùng Nghiêm Hạo.
Nghĩ đến đây, cô siết chặt đôi đũa trong tay.
Thật ra trước đây, Thư Luật cũng không kể cho cô nghe quá nhiều chuyện, tỷ như chuyện trong nhà của anh.
Trước khi nhìn thấy Vu Tiểu Mạn, Trì Tĩnh cũng chỉ biết mẹ Thư Luật qua đời vì bệnh tim, Thư Đông liệt não nằm ở viện an dưỡng.
Còn những chuyện khác, cô mảy may không biết chút gì.
Nếu không phải Hồng Đồng Đồng đem thân phận của Vu Tiểu Mạn nói cho cô biết, có lẽ đến bây giờ cô vẫn đang hiểu lầm chuyện này.
Thư Luật giống như vẫn luôn ngăn cô ở bên ngoài.
Nơi ấy ngoại trừ bản thân anh, không ai có thể vào được.
Khoang miệng Trì Tĩnh bỗng nhiên nhạt thếch.
Lúc này, Lương Duệ Tư chợt đẩy điện thoại mình qua.
Trên màn hình viết một hàng chữ: Trong đĩa cũng không có gì, em muốn ăn nó à? Anh gọi giúp em chiếc đĩa khác sạch hơn đến nhé?
Trì Tĩnh bật cười đặt đũa xuống, trả lời anh: Em muốn chiếc đĩa có viền hoa ấy.
Lương Duệ Tư cười nhẹ.
Mà phía bên kia, Nghiêm Hạo vừa nói xong, mãi lúc lâu sau mới nghe thấy Thư Luật “Ừ” một tiếng.
Thanh âm lạnh buốt.
– ———–