Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 325: Không Muốn Quen Với Sự Dịu Dàng


Đọc truyện Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung – Chương 325: Không Muốn Quen Với Sự Dịu Dàng


Bùi Nguyên Hạo nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Nàng ấy xảy ra chuyện gì?”
“Nói là đau bụng, đã đi mời thái y!”
“Cái gì?”
Bang một tiếng, hắn ném cái chén trong tay lên, vội vàng rời đi, bởi vì đi qua gấp, thời điểm đứng dậy va vào cái bàn, sữa đặc quả quýt trong nồi vương ra ngoài một ít.
Ta cũng vội đứng dậy đi theo, nhưng mới tới cửa, gió lạnh ập tới làm ta bình tĩnh lại, liền dừng bước.
Nhóm người Tiểu Ngọc vốn đi theo ta, nghi hoặc hỏi: “Tài tử, người không đi xem sao?”
“…” Ta trầm mặc suy nghĩ một lúc, quay đầu phân phó Thủy Tú, “Qua chỗ Hứa Tài Nhân xem nàng ấy xảy ra chuyện gì, nếu nhiều người thì đừng vào trong, sau khi hỏi thăm rõ ràng lập tức trở về bẩm báo.”
“Vâng.” Thủy Tú lập tức nhận lệnh, ra ngoài.
Nàng vừa đi, ta lại quay đầu nhìn mớ hỗn loạn trên bàn, nói với Tiểu Ngọc: “Thu dọn nơi này đi.”
“Vâng.”
Ta lần nữa ngồi xuống bàn, nhìn Tiểu Ngọc nhanh nhẹn thu dọn.
Ngô ma ma vẫn luôn đứng ở cửa nhìn ra ngoài, lúc này mới cẩn thận đi tới bên cạnh ta, cúi người gọi: “Tài tử.”
“Ừ?”
“Không đi xem sao?”
Ta biết bà có ý gì, lúc trước ta được Hứa Tài Nhân chiếu cố, hiện tại nàng xảy ra chuyện, nếu ta không tỏ vẻ quan tâm một chút, như vậy thật không thấu tình đạt lý.
Nhưng điều ta lo lắng lại là nếu nàng thật sự gặp chuyện, hiện tại ta qua đó cũng không thay đổi được gì, hơn nữa ta cũng là thai phụ, đi qua chỉ sợ càng gây thêm phiền phức mà thôi.
Hơn nữa…
Ta lắc đầu.
Ngô ma ma nghi hoặc đứng một bên, chỉ chốc lát sau, thấy Thủy Tú hổn hển chạy về, sắc mặt không tốt cho lắm, ta đứng bật dậy, hỏi: “Sao rồi? Hứa Tài Nhân xảy ra chuyện gì?”

“Không biết nữa.” Nàng có vẻ không vui, “Ngọc Văn không cho nô tỳ vào trong, hỏi nàng ấy một chữ cũng không đáp, gương mặt kia đúng là khiến người nhìn liền thấy tức giận.”
“Vậy thái y tới chưa?”
“Tới rồi, tới một lúc lại đi, xem ra không phải chuyện gì lớn.”
“À…”
Nghe vậy, lòng ta cũng thả lỏng, chậm rãi ngồi xuống.

Nhóm người Ngô ma ma không nói gì, đều tan.

Thủy Tú đến bên cạnh ta, thì thầm vào tai: “Tài tử, nô tỳ cảm thấy Hứa Tài Nhân căn bản không xảy ra chuyện gì, chẳng qua tìm cớ mời Hoàng Thượng qua mà thôi.”
Ta quay đầu nhìn nàng.
“Nếu thật sự có chuyện, thái y sao đi vào chỉ một lúc rồi quay ra, nhưng Hoàng Thượng sau khi đi vào thì không thấy ra ngoài, nô tỳ muốn vào trong thỉnh an Hứa Tài Nhân, Ngọc Văn còn ngăn cản nô tỳ.”
“…” Ta trầm mặc một lúc, cười cười, hỏi nàng, “Ngươi không đói bụng sao?”
“Dạ?” Nàng sửng sốt, ngây ngốc nhìn ta.
“Bảo ngươi chạy đi xa như vậy, cũng vất vả rồi, dưới bếp ta còn giữ ít sữa đặc quả quýt, đều thưởng cho ngươi.”
Thủy Tú vào cung trễ hơn ta hai năm, mỗi lần gặp ta đều gọi tỷ tỷ.

Nha đầu này ngày thường lắm mồm, thích chơi, nhưng tâm tính lương thiện, lại quen biết ta trước đó, khó trách sẽ hướng về ta mà suy nghĩ cực đoan.

Nghe ta tránh nặng tìm nhẹ, nàng liền phản bác: “Tài tử, người…”
“Được rồi, việc này ta đã biết.” Ta nhìn nàng, xua tay, “Đừng nói nữa.”

Nàng chu miệng, lẩm bẩm ra ngoài.
Sau khi Tiểu Ngọc thu dọn bàn, người của Ngự Thiện Phòng đưa bữa tối tới, bởi vì tối nay Bùi Nguyên Hạo sẽ ở đây, cho nên đồ ăn nhiều hơn một mình ta ăn ngày thường.
Một bát canh Long Tỉnh nghêu mật nấm báo cuối cùng vừa dâng lên, liền thấy Ngọc công công tới.
“Công công.” Ta vội đứng dậy, “Hứa Tài Nhân không sao chứ?”
Gã nghe vậy, không khỏi sửng sốt, ho một tiếng: “Không, không có gì trở ngại.

Hoàng Thượng bảo lão nô tới đây truyền lời, đêm nay ngài ấy không thể qua, tài tử…” Gã cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, xấu hổ nói, “Tài tử dùng đi.”
Ta mỉm cười: “Hứa Tài Nhân không sao thì tốt.

Làm phiền công công chạy tới đây một chuyến.”
“Nào có, nào có!”
Ngọc công công lại nhìn ta, chỉ thở dài rồi rời đi.
Ta chậm rãi ngồi xuống, nhìn đồ ăn bày đầy bàn dưới ánh nến, động đũa muốn ăn một chút, nhưng cảm giác buồn nôn lại ập tới, quay đầu nôn ra tất cả.
Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, nghe Tiểu Ngọc nói Hoàng Thượng đã đi rồi, ta không nói gì, rửa mặt chải đầu xong muốn ra ngoài giải sầu, vừa đến trong viện liền thấy cổng lớn mở, Hứa Tài Nhân từ bên trong đi ra.
Người vẫn gầy guộc, nhưng sắc mặt hồng nhuận, thời điểm vừa thấy ta, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn đi qua hỏi thăm: “Hứa Tài Nhân không sao chứ?”
“Thanh Anh…!À, Nhạc Tài Nhân, ta không sao.” Nàng dường như căng thẳng, ngay cả trán cũng đổ mồ hôi.
Ta cười nói: “Nghe bảo người đau bụng, làm ta giật mình.”
“Ừ, là động thai, cũng tại ta quá căng thẳng, cho nên…” Nàng càng nói càng lo sợ.

Ngọc Văn ở cạnh không vui lên tiếng: “Tài tử, tối qua Hoàng Thượng đã dặn dò người không thể ở ngoài quá lâu, phải nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta vẫn là về phòng đi.”
“Được, được.” Nàng vội vàng gật đầu, xoay người muốn đi, lại quay đầu nhìn ta, sắc mặt hơi phức tạp, “Nhạc Tài Nhân, ngươi…!Cũng phải bảo trọng.”
“Ừ.”
Mắt thấy các nàng về rồi, ta cũng rời đi, liền nghe Thủy Tú ở cạnh tức giận nói: “Xem đi, tài tử, nô tỳ nói đâu sai, căn bản là bọn họ tìm cớ kéo Hoàng Thượng qua, nào có chuyện gì!”
Ta chỉ khẽ cười.
Nữ nhân trong cung dựa vào hài tử trong bụng để tranh sủng là chuyện bình thường, ta không hề kinh ngạc, nhưng ta cũng biết Hứa Tài Nhân không phải muốn tranh cái gì, trước khi ta có thai, trong cung chỉ có mình nàng hoài long chủng, mỗi ngày Bùi Nguyên Hạo đều tới thăm nàng, nàng sớm đã quen với sự dịu dàng đó, hiện tại đột nhiên lạnh nhạt, khó tránh khỏi không kịp thích nghi.
Nàng chỉ muốn gặp nam nhân kia thôi.
Tới thời điểm dùng cơm trưa, Bùi Nguyên Hạo tới, đối với chuyện đêm qua, hắn không định nói gì, ta cũng không định hỏi.

Dùng bữa xong, hắn ngồi với ta một lúc, rồi đi.
Liên tiếp mấy ngày như thế.
Tới ngày thứ nay, ta dùng bữa trưa sớm, sau đó bảo Thủy Tú cùng mình ra ngoài đi dạo, để Ngô ma ma và Tiểu Ngọc ở lại.

Thủy Tú theo ta đến bên hồ, khó hiểu hỏi: “Tài tử, thường vào lúc này Hoàng Thượng sẽ tới.”
“Ừ.”
“Người đi như thế, Hoàng Thượng tới, không phải không gặp được người sao?”
“…”
Thấy ta im lặng không nói lời nào, Thủy Tú bĩu môi, khi chúng ta tới một góc vắng, nàng đột nhiên nói: “Tài tử, nô ty biết người vẫn luôn muốn xuất cung, một năm trước, người vốn dĩ có thể ra ngoài, lại bị Hoàng Thượng bắt trở về.

Không phải người vì việc này…!Nên mới nhường Hứa Tài Nhân đấy chứ?”
Ta quay đầu nhìn nàng.
Mấy ngày nay ta đã ít nghĩ lại về chuyện một năm trước, khi cánh cửa kia kép lại trước mặt, cùng bộ dáng cuồng bạo của Bùi Nguyên Hạo, Nhạc Thanh Anh lúc ấy và Nhạc Tài Nhân hiện tại đã là người của hai đời.
Ta cười nói: “Nha đầu ngốc, ở hậu cung này còn có thể làm được gì? Cho dù ta muốn xuất cung, có ngốc, cũng sẽ không làm.”

“Vậy người…”
“Ta chỉ là không muốn làm quen mà thôi.”
Không muốn quen việc nam nhân kia mỗi ngày tới thăm ta, không muốn quen sự ấm áp và nụ cười của hắn, không phải sợ sẽ có một ngày mất đi, mà sợ có một ngày ta vì mất đi những thứ này mà cũng mất đi chính mình.
Thủy Tú vẫn mờ mịt không hiểu, mà ta chỉ cười cười, tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cũng nhìn ra ta không muốn bàn lại chuyện này, nên không nói nữa, đi thêm một đoạn, phát hiện đường đi không đúng, khi chúng ta tới trước cổng lớn, nàng bắt lấy tay ta: “Tài tử, sao người lại tới chỗ này!”
Trước mặt là lãnh cung.
Ta quay đầu nói với nàng: “Ta chỉ muốn vào thăm một người, nói mấy câu, rất nhanh sẽ ra, ngươi ở lại đây, có chuyện gì thông báo một tiếng là được.”
“Dạ?”
Nàng tỏ vẻ khó xử, mà ta chỉ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, xoay người vào trong.
Ta tới lãnh cung không vì lý do nào khác, chỉ muốn thăm Tiền ma ma.
Bị nhốt ở đây hơn nửa năm, bà ấy đã giúp ta không ít, tuy rằng mỗi lần đều nặng lời nhưng nghĩ lại, nếu không có bà ấy, ta ở lãnh cung sớm đã không kiên trì được.
Đang nghĩ ngợi, lại thấy phía sau bụi hoa trước mặt Tiền ma ma đang nói chuyện với ai đó, ta vội đi qua, vừa đi được một bước, liền thấy người nói chuyện với bà là một ma ma y phục mộc mạc, hiện tại đang đưa cho bà một cái tay nải.
“Đây là đồ Thái Hậu bảo ta đưa cho ngươi.”
Vừa nghe đến hai chữ “Thái Hậu”, ta lập tức dừng bước, theo bản năng nghiêng người tránh đi.
Tiền ma ma cúi đầu, hai mắt đã hồng hồng, nhận lấy tay nải kia, nghẹn ngào: “Làm khó Thái Hậu còn nhớ thương.”
“Thái Hậu vẫn luôn nhớ thương, Thái Hậu còn nói làm khó ngươi mấy năm nay phải ở lãnh cung.”
Tiền ma ma không nói gì, xoa xoa khóe mắt.
“Thái Hậu bảo hiện hiện giờ tuổi cũng lớn, nếu muốn xuất cung, chỉ cần nói một tiếng, Thái Hậu lập tức nói với Thái Hậu, nếu muốn làm buôn bán nhỏ cũng có thể dặn dò xuống dưới.”
Tiền ma ma cười nói: “Từng tuổi này còn muốn xuất cung gì chứ, ta hầu hạ Triệu Liệt hoàng hậu nửa đời người, nửa đời còn lại chỉ muốn ở lại trong cung canh giữ, cũng đủ rồi.”
Triệu Liệt hoàng hậu? Là vị Hoàng Hậu chết trong hỏa hoạn trước đó sao?
Ta sợ ngây người, không ngờ Tiền ma ma thế mà từng hầu hạ Triệu Liệt hoàng hậu, càng không ngờ rằng Hoàng Thái Hậu và Triệu Liệt hoàng hậu thế mà có vài chuyện không muốn cho người ta biết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.