Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 291: Hắn Lãnh Khốc Vô Tình


Đọc truyện Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung – Chương 291: Hắn Lãnh Khốc Vô Tình


Thời điểm ta còn đang nhìn hắn, Bùi Nguyên Hạo đã rống giận với người xung quanh, ta không biết hắn nói cái gì, nhưng sắc mặt người xung quanh lập tức thay đổi, tất cả đều lao xuống.
Cửa lớn biệt viện cuối cùng cũng mở ra.
Vừa thấy cửa mở, cửa bên trong như nổi điên mà xông ra ngoài, nhưng đón tiếp bọn họ lại là đao kiếm, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục, tất cả sớm đã bị lửa đốt đến cả người toàn thương tích, hoàn toàn không có năng lực chống cự, cứ bị chém giết như vậy, máu tươi phun tóe trêи ngọn lửa.
Có hai người từ bên ngoài xông vào, bọn họ vừa ẩu đả vừa xung quanh, vừa không ngừng tìm kiếm, rốt cuộc cũng có người trông thấy ta, lớn tiếng: “Nàng ở đằng kia!”
“Mau đi!”
Chỉ là, biệt thự quá nhiều người, lửa lớn hừng hực ngăn cản bọn họ, xà nhà bị thiêu đốt cũng từng cây một rơi xuống.
Giờ khắc này, ta đã hít lượng lớn khói đặc, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, tầm mắt cũng không rõ, chỉ thấy trước mắt một mảnh màu hồng, máu tươi đan xen nhau, những người đó chém giết gào rống, giống như địa ngục tu la.
Ta…!Thật khó chịu…
Dùng sức nắm chặt ngọc tiêu, dường như ngay thời điểm trút hơi thở cuối cùng, hai bóng người đột nhiên từ trêи trời giáng xuống, một người bế ta lên, lớn tiếng: “Tránh ra!”
Khi nói chuyện, ta chỉ cảm thấy cả người như bay lên, gió lạnh thổi tới trước mặt làm chỗ bỏng rát cuối cùng cũng tìm được chút mát lạnh.
Không biết qua bao lâu, ta cuối cùng mới khôi phục chút ý thức, chậm rãi mở mắt, mới thấy đó là Tiền Ngũ và Mạc Thiết Y.
“Ngươi…!Các ngươi…” Ta đang muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đau như xé rách, nhịn không được mà lập tức ho khan.

Tiền Ngũ vội khuyên: “Ngươi hít quá nhiều khói, đừng nói chuyện!”
Bọn họ vừa nói vừa ôm ta bay nhanh về phía trước, vào lầu hai của tửu lâu kia, vừa ngẩng đầu, liền thấy Bùi Nguyên Hạo ngồi bên cửa sổ, sắc mặt rất xấu.

Hắn đứng dậy đi tới nhận lấy ta, bỏng rát trêи người bị hắn ôm như vậy lập tức truyền đến đau đớn, không khỏi rêи rỉ một tiếng.
Vừa mở mắt, liền thấy sắc mặt hắn xanh mét.

“Ai kêu ngươi tới!”
Ta nói không nên lời, chỉ ở trong lòng hắn liều mạng ho khan.

Hắn vội ôm ta đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đưa ly trà đến bên miệng ta: “Mau uống đi!”
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, động tác cũng không hề dịu dàng, ta uống chút nước, cổ họng liền thoải mái một ít.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn càng khó xem: “Ai kêu ngươi vào đó!”
“Nô tỳ cho rằng…!Ngài ở bên trong…”
Thời điểm trả lời, nước mắt theo đó mà rơi xuống.
Bùi Nguyên Hạo ngẩn ra, nhìn ta chằm chằm, im lặng hồi lâu cũng không nói gì, chỉ càng dùng sức ôm ta, kéo ta vào lòng.

Cả người đều đau đớn, đau đến nhịn không được mà rêи rỉ, nhưng hắn một chút cũng không thả lỏng, giống như muốn ta chịu đau.
Mãi đến khi ta nhịn không được mà ho khan, hắn mới lại đưa ly trà đến bên miệng ta: “Uống đi.”
Ta cắn môi, ở trong lòng hắn nhấp thêm một chút.

Hắn không nhiều lời, chỉ dùng tay áo xoa khóe miệng của ta, ánh mắt nhìn ta cũng dịu dàng trở lại.
Ngay lúc này, Mạc Thiết Y luôn đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tại sao ngài lại phóng hỏa?”
Bùi Nguyên Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn hắn.
Tính tình Mạc Thiết Y khá nóng nảy, hiện tại đang ở trong cơn giận dữ, đương nhiên không màng đối phương là ai.

Bùi Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: “Đây là kế hoạch của Hoàng Thiên Bá và bổn cung, dặn dò các ngươi làm gì, cứ làm theo là được.”
“Nhưng Hoàng gia chỉ bảo vây bọn họ là, để Cửu Môn bị bỏ trống, hoàn toàn không kêu giết người!” Tiền Ngũ cũng nổi giận.
Bùi Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Nếu các ngươi đã vây họ ở biệt viện, chuyện Hoàng Thiên Bá phân phó các ngươi đã hoàn thành, còn về bổn cung muốn làm thế nào, không liên quan đến các ngươi.”
“Ngài…”
Mạc Thiết Y nổi giận, đang muốn tiến lên, hộ vệ bên cạnh đã rút đao khỏi vỏ chỉa vào người hắn.
Mắt thấy hai bên giương cung bạt kiếm, dường như sắp đánh nhau, Bùi Nguyên Hạo một chút cũng không tỏ thái độ, chỉ duỗi đầu ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước bên khóe môi ta, sau đó mới nhìn bọn họ, cười lạnh: “Phàm là người làm chuyện lớn, nếu chút việc nhỏ này còn lo trước lo sau, cũng khó trách các ngươi chẳng làm nên trò trống gì.”
Nghe đến đây, ta mới hiểu mọi việc.
Khó trách lúc trước ở Thượng Dương Cung không thấy nhóm người này của Hoàng Thiên Bá, xem ra Bùi Nguyên Hạo sớm đã sắp xếp bọn họ đi đối phó Bùi Nguyên Sâm, còn hắn cố ý thả tin tức ngọc tỷ ra ngoài, Bùi Nguyên Sâm muốn tìm ngọc tỷ, chỉ có thể điều động người canh giữ Cửu Môn, cho nên thời điểm chúng ta xuất cung, mới không có ai kiểm tra.

Hắn phát hiện điểm này, biết thời cơ đã chín muồi, mới có thể âm thầm rời khỏi xe ngựa đi thao túng tất cả.
Hắn dùng tin tức ngọc tỷ giả dụ bọn họ tới nơi này, kêu nhóm người Tiền Ngũ bao vây họ lại, sau đó tàn sát.

Hiện tại Cửu Môn bỏ trống, mà ta không thấy Dương Vân Huy ở đây, chỉ sợ hắn đã đi triệu tập nhân mã cấm vệ quân, lần nữa lấy lại quyền khống chế Cửu Môn.
Kế hoạch của hắn, đúng là thận trọng từng bước, thiên y vô phùng!
Nhưng…!Ta giãy giụa, từ trong lòng chậm rãi đứng lên, nhìn biển lửa bên dưới, còn cả những người đã hóa thành tro tàn bên trong.

Vì kế hoạch, hắn thế mà có thể nhẫn tâm giết nhiều người như vậy, nơi này, thậm chí còn có Bùi Nguyên Sâm, huynh đệ thủ túc của hắn!
Ta quay đầu, nhìn gương mặt lạnh lẽo của hắn, cho dù bên ngoài là ánh lửa ngập trời cũng không cách nào tăng thêm độ ấm cho hắn.

Lúc trước, khi ta biết hắn hạ độc vào điểm tâm của Bùi Nguyên Phong để Bùi Nguyên Phong rời xa trận tranh đấu này, lòng ta không phải không cảm động, nhưng hiện tại, đã không phải hạ động, mà là đao kiếm giao nhau, Bùi Nguyên Sâm chết ngay trước mặt ta, thì ra hắn không phải vì tình cảm huynh đệ, hắn chỉ vì chính bản thân hắn!
Ai hữu dụng với hắn, hắn sẽ giữ lại, mà ai vô dụng, thậm chí ngăn cản hắn, hắn sẽ không chút lưu tình mà quét sạch!
Đây mới là Bùi Nguyên Hạo, Tam hoàng tử thật sự!
Vừa từ biển lửa đi ra, nhưng ta lúc này chỉ cảm thấy cả người rét run, tay đỡ lan can cũng run rẩy.

Hình như cảm nhận được gì, Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, đang muốn mở miệng, bên dưới đột nhiên có người chạy lên: “Điện hạ, đã dẫn người tới.”
“Vậy sao?” Bùi Nguyên Hạo cười lạnh, “Dẫn vào!”
Hai người Mạc Thiết Y và Tiền Ngũ nhìn nhau, không biết hắn lại định làm gì, mà vừa quay đầu, lập tức chấn động, ta cũng kinh ngạc nhìn nữ nhân bị bọn họ dẫn tới, đầu tóc rối tung, y phục hỗn loạn.
“Các ngươi làm gì thế hả? Buông ta ra, các ngươi biết ta là ai không, ta là…”
Diêu Ánh Tuyết?
Ta nhìn nàng, lập tức cả kinh đến trợn mắt há hốc mồ, mà Diêu Ánh Tuyết còn chưa nói xong, đã thấy Bùi Nguyên Hạo, khϊế͙p͙ sợ gọi: “Điện hạ?”
Bùi Nguyên Hạo đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt nàng, nhìn bộ dáng nàng chật vật, chỉ cười lạnh.
Sắc mặt nàng trắng bệch, run rẩy hỏi: “Điện hạ, điện hạ, là ngài kêu bọn họ đưa thϊế͙p͙ đến đây sao? Đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?”
“Bổn cung mang nàng tới xem phong cảnh.”
Dứt lời Bùi Nguyên Hạo ngồi xổm xuống, cười lạnh: “Sao hả? Cảnh vật thế nào?”
Diêu Ánh Tuyết nhìn lửa lớn trước mặt, bên dưới còn rất nhiều người chém giết, đao quang kiếm ảnh máu chảy thành sông, cảnh tàn khốc như vậy người bình thường nhìn còn không đành lòng, huống chi là một thai phụ.

Nàng lập tức nôn khan, nói: “Điện hạ, thϊế͙p͙, thϊế͙p͙ thật sự không thể thấy máu…”
“Không thể thấy máu?” Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng nói, “Nếu hôm nay bọn họ ở nơi này tìm được ngọc tỷ, Thượng Dương Cung sẽ tràn ngập máu tươi.”
“Không, không đâu!” Diêu Ánh Tuyết bắt lấy ống tay áo hắn, “Hoàng Hậu nương nương đã hứa với nô tỳ, sẽ không động đến Thượng Dương Cung, cũng nhất định sẽ không động đến ngài…”
Còn chưa nói hết, nàng ta đã cứng đờ, mở to hai mắt nhìn Bùi Nguyên Hạo, người đó không hề có thái độ nào khác thường, chỉ là ánh mắt âm ngoan khiến người nhìn phải cứng lại.
“Ngài…!Ngài sớm đã biết…”

“Ha ha…” Bùi Nguyên Hạo cười lạnh hai tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn Diêu Ánh Tuyết như mèo nhìn chuột, tùy ý để hắn trêu đùa.

Hắn trước nay luôn là như vậy, thích khống chế mọi thứ trong tay, sau đó nhìn họ chật vật và bất lực.

Hắn đứng dậy, từ trêи cao nhìn xuống Diêu Ánh Tuyết đang bất lực kinh hoàng: “Ngươi cho rằng ta thật sự tin ngươi sao? Ta chỉ là mượn miệng ngươi truyền lời, để bọn họ ngoan ngoãn chui vào rọ mà thôi.”
“…”
Giờ khắc này, Diêu Ánh Tuyết đã không thể nói nên lời, giống như linh hồn rời khỏi thể xác, chỉ ngây ngốc quỳ trêи mặt đất.
“Nếu ba ba đã chui vào rọ, ngươi cũng vô dụng rồi.

Người đâu!”
“Có!”
“Kéo xuống!”
Vừa nghe lời này, không chỉ là Diêu Ánh Tuyết, ngay cả ta cũng sợ ngây người.
Cho dù Diêu Ánh Tuyết thật sự là nội gián Thượng Dượng Cung, cho dù nàng thật sự có lỗi với hắn, nhưng…!Nhưng trong bụng của nàng vẫn còn hài tử của hắn!
Diêu Ánh Tuyết vội bò về phía Bùi Nguyên Hạo, quỳ xuống: “Điện hạ, điện hạ tha mạng, điện hạ ngài tha cho thϊế͙p͙ đi, thϊế͙p͙ nhất thời hồ đồ, trong bụng thϊế͙p͙ còn hoài hài tử của ngài, điện hạ!”
Nàng liều mạng kéo góc áo Bùi Nguyên Hạo, nước mắt nước mũi giàn giụa, như vậy nào còn là phu nhân ung dung cao quý dưỡng thai ở Thượng Dương Cung, rõ ràng là chật vật như chó rơi xuống nước.

Nàng liều mạng dập đầu xin tha: “Điện hạ, điện hạ ngài nể tình hài tử, điện hạ!”
Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo không chút thay đổi, vẫn lãnh khốc vô tình, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi cúi đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta, trầm giọng: “Ngươi cho rằng, ta để ý đứa nhỏ này?”
Diêu Ánh Tuyết lập tức cứng đờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.