Bạn đang đọc Một Đời Chỉ Cần Có Em – Chương 33: Chia Tay
Mạnh Tưởng không biết mình đã về nhà như thế nào? Anh sờ soạng đi vào thư phòng, mở máy tính, ngồi trong ghế da lẳng lặng chờ màn hình sáng lên.
Cuộc nói chuyện với Mike tối nay chậm rãi hiện lên, thì ra, anh đã không chỉ bỏ qua khoảng thời gian mười năm của cô, còn bỏ qua cả sự tra tấn thống khổ dưới đáy lòng cô.
Máy tính rốt cuộc bật lên, anh máy móc di chuyển chuột, mở một trang blog.
Theme toàn màu đen, nhợt nhạt càng trở nên bi thương, anh không biết đã xem trang blog này bao nhiêu lần, nhưng đến bây giờ vẫn cảm thấy đau đớn.
Anh chậm rãi mở bài viết mới nhất ra.
Đây là nội tâm sâu nhất của cô sao? Vụng trộm vẽ, vụng trộm viết, không dám để người khác phát hiện, chỉ có thể cẩn thận che giấu.
Anh biết Chung Tình từng bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, nhưng anh không biết, nguyên nhân mất ngủ của cô là vì sợ hãi những giấc mơ.
Anh cũng biết cô say rượu, nhưng không biết cô muốn say chỉ vì hi vọng mình không tỉnh lại.
Anh còn biết Chung Tình uống thuốc, nhưng không biết cô từng mê man hai ngày hai đêm, khiến bạn cùng phòng sợ đến mức báo cảnh sát, sợ cô tự sát.
May mắn là, cô gặp được Mike, Mike dùng phương pháp thôi miên, dần dần khiến cô nói ra nỗi lòng của mình. Mike nói, tuy bề ngoài Chung Tình kiên cường, nhưng nội tâm mẫn cảm yếu ớt, không muốn để người khác biết, nên dễ tự đưa mình vào ngõ cụt.
Tuy nhiên Mike không biết vì sao Chung Tình vẫn tự trách đối với cái của Chu Đồng. Anh từng nói với cô, đó là tai nạn, ai cũng không ngờ sẽ xảy ra, nhưng Chung Tình thảm thiết nói một câu, “Đó không phải tai nạn.” Cô vì Chu Đồng chết mà tự trách, cũng vì thương tổn Mạnh Tưởng mà khổ sở áy náy. Cô thường nói người làm sai nhất định sẽ bị trừng phạt.
Mạnh Tưởng nhấm nuốt từng lời này, vì sao Chung Tình lại nói vậy, Chu Đồng trượt chân rơi xuống núi là sự thật, vì sao cô phải chấp nhất đem sai lầm đặt lên người mình? Chẳng lẽ cô cố ý sa đọa, tổn thương chính mình như vậy, cũng là vì chuyện ấy?
Anh nhìn trang nhật ký ngày trước, “Làm sao bây giờ? Vì sao người trong mộng của mình không phải là cậu? Vì sao mình nghĩ về cậu nhiều như vậy, mà không thể mơ thấy cậu? Cậu vẫn còn trách mình sao? Trách mình nói những lời ấy với cậu. Nếu mình biết tâm sự của cậu sớm hơn, mình nhất định sẽ không nói những lời ấy với cậu, đánh chết cũng không nói.”
Mike không phải nói Tiểu Tình chỉ là sợ những giấc mơ sao? Từ “Cậu” này chắc hẳn là chỉ Chu Đồng, nếu cô không mơ thấy Chu Đồng, thì là ai? Vì sao cô sợ đến nỗi không dám ngủ? Còn câu “Yên tâm” ấy, cô muốn Chu Đồng yên tâm cái gì? Mạnh Tưởng phỏng đoán, lại thủy chung không hiểu. Anh cứ ngồi trước máy tính như vậy, nhìn những trang nhật ký của cô, hi vọng có thể đào ra bí mật cô chôn thật sâu trong đáy lòng.
Cho đến khi chân trời lộ ra vầng sáng, anh mới day day mắt, đứng dậy mở cửa sổ. Không khí lạnh lẽo nối đuôi nhau tràn vào, hơi lạnh ập đến làm anh khẽ rùng mình, cả người co lại, nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Mạnh Tưởng lấy thuốc lá, lại phát hiện hộp thuốc đã trống không, phiền não ném hộp xuống bàn.
Nhớ tới lời nói cuối cùng của Mike ngày hôm qua, Mạnh Tưởng lại lần nữa rơi vào mê hoặc. Mike nói, khi trị liệu cho Chung Tình, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại một sự kiện liên quan đến Mạnh Tưởng, sau đó bất tri bất giác hiện lên vẻ vui sướng thản nhiên, có lẽ kí ức thời thơ ấu này khiến cô thấy rất vui, nhưng khi anh muốn cùng cô tán gẫu, cô lại chỉ nói loa qua, rơ
Mạnh Tưởng đút tay vào túi, nhìn thẳng về phía trước, vì sao Tiểu Tình lại lảng tránh chính mình như vậy? Thậm chí ngay cả một nơi bí mật như blog, cô cũng không một lần nhắc đến, cô đang trốn tránh cái gì?
Mạnh Tưởng khép cửa sổ, xoay người ngồi xuống trước bàn máy tính, tắt máy, mặc áo khoác, bước nhanh ra cửa. Nếu ngay cả Mike cũng không biết bí mật sâu nhất trong lòng cô, vậy anh sẽ tự mình đi hỏi cô. Hỏi cô vì sao sợ nằm mơ, vì sao muốn quên đi chính bản thân mình?
Mạnh Tưởng mở cửa, bỗng nhiên dừng lại!
Ngoài cửa là Du Luyến Kinh đang đứng, trong tay kéo túi hành lý, một tay đang định ấn chuông cửa, bởi vì cửa đột nhiên mở ra, tay cô cứ ở nguyên trong không trung, kinh ngạc nhìn Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng cũng lắp bắp kinh ngạc, “Luyến Kinh?”
Luyến Kinh nhanh chóng mỉm cười, “Đây là tâm tư tương thông sao? Sao lại biết em đến?”
Mạnh Tưởng kinh ngạc, khẽ cười, “Anh không biết, chỉ là đang định ra ngoài.”
“Bây giờ sao? Đến công ty? Mới bảy giờ mà, em còn tưởng anh chưa dậy nữa.” Luyến Kinh hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên cười, “Không mời em vào sao?”
Mạnh Tưởng do dự vài giây, nghiêng người cho cô vào, sau đó đóng cửa. Được rồi, tối nay sẽ đi tìm Chung Tình.
Mạnh Tưởng đi theo cô vào phòng khách, đứng bên ghế sofa nhìn Luyến Kinh ngồi xuống, nhẹ giọng nói, “Về khi nào vậy?” Hai ngày nay vẫn nghĩ về chuyện của Chung Tình, anh đã quLuyến Kinh, trong lòng có chút áy náy.
Luyến Kinh nhún nhún vai, “Vừa xuống máy bay, nhưng về nhà mới nhận ra em không mang chìa khóa, đành đến quấy rầy anh, không sao chứ?” Nụ cười trên mặt cô không che được sự mệt mỏi trong mắt sau chuyến đi xa.
Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, xoay người đi vào bếp, rót cho cô một cốc nước sôi, “Đừng khách khí, em cứ ở đây nghỉ ngơi, tối nay anh sẽ tìm thợ khóa mở cửa giúp em.” Giọng nói ôn hòa khách khí.
Luyến Kinh gật gật đầu, nhìn anh, “Tối qua anh không ngủ à?” Trong mắt anh đầy tơ máu, anh thức đêm, lại ngửi thấy trong phòng đầy mùi khói, cô mơ hồ đoán ra.
Mạnh Tưởng dùng năm ngón tay vuốt vuốt tóc, “Gần đây công ty có chút việc.” Không biết vì sao, anh không muốn để Luyến Kinh biết những nỗi phiền não trong lòng anh.
Luyến Kinh thân thiết hỏi, “Không nghiêm trọng chứ?”
Mạnh Tưởng cười, “Không có gì, đừng lo.”
Luyến Kinh nhìn thẳng vào anh, không nói gì, giống như muốn nhìn ra nội tâm anh. Mạnh Tưởng bị cô nhìn đến không tự nhiên, anh xoay đi, “Em nghỉ ngơi đi, anh đến công ty.” Nói xong, xoay người đi ra cửa.
Đột nhiên, Luyến Kinh mở miệng, “Mạnh Tưởng, em có việc muốn nói với anh.” Cả người Mạnh Tưởng căng thẳng, đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống.
Mạnh Tưởng bình tĩnh nhìn Luyến Kinh, chờ cô mở lời, nhưng ánh mắt lại cho thấy anh đang nôn nóng, không phải Luyến Kinh muốn anh thực hiện lời ước định chứ? Tuy anh từng nói, thời gian năm năm vẫn hữu hiệu, nhưng trước khi anh biết rõ bí mật của Chung Tình, anh không muốn phải đối mặt chuyện này như vậy.
Luyến Kinh nhìn Mạnh Tưởng, mẫn cảm phát hiện trong mắt anh đầy vẻ lo lắng, một Mạnh Tưởng luôn bình tĩnh ôn hòa, khó có được vẻ mặt này, anh đang sợ cái gì? Nghĩ mình muốn ép buộc anh sao? Đáy lòng Luyến Kinh nhịn không được nảy lên một suy nghĩ muốn trêu đùa anh, ra vẻ thâm trầm mở miệng, “Mạnh Tưởng, chúng ta kết hôn đi!”
Thân thể Mạnh Tưởng chấn động, nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, biểu tình trên mặt cũng dần dần trầm xuống. Quả nhiên, anh thở sâu, chậm rãi ngăn chặn những suy nghĩ trong lòng, mỉm cười, thanh thanh cổ họng rồi nói, “Chẳng phải chúng ta đã có ước định sao? Năm năm sau.”
Luyến Kinh biểu tình suy sụp, ánh mắt thất vọng, “Em chỉ biết, Chung Tình vừa trở về, sớm hay muộn anh cũng sẽ rời khỏi em.” Hàng lông mi dày cụp xuống, che khuất đôi mắt đầy ý cười.
Mạnh Tưởng không nói, chậm rãi đến gần cô, “Luyến Kinh, việc này để bàn sau được không?” Anh cảm thấy da đầu cũng căng ra, gân xanh trên thái dương đột nhiên hiện rõ lên, trái tim không hiểu sao lại càng phiền não.
“Mạnh Tưởng,” Luyến Kinh nâng mắt, nhìn thẳng vào anh, sau đó gằn từng tiếng mở miệng, “Chúng ta chia tay đi.” Mạnh Tưởng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm Luyến Kinh, nghiên cứu gương mặt cô, sao vừa một khắc trước nói kết hôn, ngay sau đó lại nói chia tay, anh thật sự bị cô làm cho hồ đồ rồi.
Luyến Kinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, nhịn không được cười, “Được rồi, em chỉ là đùa anh, dọa anh chút thôi. Em thật sự là đến đây để chia tay với anh.”
Vẻ mặt Mạnh Tưởng cổ quái, hoàn toàn không hiểu cô nói gì.
Luyến Kinh kéo anh ngồi xuống sofa, rồi ngồi ở phía đối diện anh, cười nói, “Ngại quá, sáng sớm đã đến đây. Em vốn đang lo lắng như vậy, anh có khổ sở không, nhưng nhìn phản ứng của anh bây giờ, em cảm thấy mình mới là người nên khổ sở, anh căn bản không để ý.” Cô lộ ra vài tia cười buồn bực, miệng cong lên, “Em sẽ về bên anh ấy, nên đến đây ngả bài với anh.” Luyến Kinh vốn đang cảm thấy khó mở miệng, cũng không ngờ là, lòng Mạnh Tưởng đã sớm bị người nào đó chiếm trụ, căn bản không rảnh thương tâm.
Mạnh Tưởng nghe xong câu cuối cùng, mọi phiền toái đột nhiên nhẹ đi, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, “Em hạnh phúc là được rồi.” Nói thật, nếu Luyến Kinh thật sự muốn kết hôn, anh không biết sẽ phải trả lời thế nào, hoàn toàn không biết. “Em tha thứ cho anh ta à?”
“Lần này, anh ấy đuổi đến Hongkong, còn làm cho em rất cảm động, cho nên….” Luyến Kinh lộ ra nụ cười ngượng ngùng, hạ ánh mắt.
Mạnh Tưởng nhìn cô, biết cô đang rất hạnh phúc, “Không phải là anh ta đã kết hôn sao?” Nhớ lại một thoáng vội vàng nhìn nhau ở sân bay, vấn đề của họ đã được giải quyết sao?
“Anh ấy đã ly hôn, đương nhiên, em không thừa nhận là anh ấy vì em.” Luyến Kinh tuy ngoài miệng không cho là đúng, nhưng khéo miệng lại không giấu được sự đắc ý.
“Thôi đi, có một người đàn ông có thể vì em mà bỏ qua mọi thứ, em nên thấy đủ đi.” Mạnh Tưởng khẽ vỗ lên đầu cô, Luyến Kinh giống hệt anh, chấp nhất, si ngốc, nhìn nụ cười hạnh phúc của cô, anh thật sự thấy vui cho cô.
Luyến Kinh nhìn anh, vô cùng chân thành nói, “Mạnh Tưởng, đi tìm Chung Tình đi, có lẽ cô ấy cũng vẫn luôn chờ anh.” Giống như cô, cô vẫn như một người nhát gan si ngốc đứng chờ, cố chấp nghĩ nếu anh ấy yêu cô, nhất định sẽ quay đầu trở lại tìm cô. Nhưng cô không biết, thật ra chính anh ấy đã đứng lại chờ cô, nếu lần này trong nháy mắt ấy,
Mạnh Tưởng hạ tầm mắt, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Bọn anh không giống hai người.” Họ là chuyện của hai người, mà chuyện của mình và Chung Tình lại là chuyện của ba người, rất phức tạp, rất rối rắm, nói dễ hơn làm.
Luyến Kinh khẽ xoa thái dương anh, “Nếu anh đồng ý, em có thể làm một người nghe im lặng. Mạnh Tưởng, em thật sự hy vọng anh cũng có thể hạnh phúc.”
Mạnh Tưởng nhìn nụ cười ôn hòa của Luyến Kinh, ánh mắt mềm đi, đúng vậy, có lẽ chính mình cũng nên tìm một người cố vấn, bí mật trong lòng anh đã che giấu quá lâu rồi!
Mạnh Tưởng kể lại những chuyện chôn sâu trong lòng, từ khi anh và Tiểu Tình là thanh mai trúc mã, đến khi Chu Đồng xuất hiện, sau đó là tai nạn, anh và Tiểu Tình quyết liệt, rồi mười năm ẩn nhẫn, cuối cùng là bí mật của Tiểu Tình mà Mike nhắc đến. Cho đến khi nói xong chữ cuối cùng, anh mới giật mình cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được giải khai, giống như một thứ gì đó rất nặng rất nặng đột nhiên bị giũ ra, nhẹ hơn rất nhiều.
Luyến Kinh nghe đến mê mẩn, thật không ngờ chuyện của Mạnh Tưởng và Chung Tình lại phức tạp như thế. Cô thở sâu một hơi, nhìn Mạnh Tưởng, “ Giờ em mới nhận ra anh thật là ngốc, chẳng lẽ anh không cảm thấy yêu cô ấy như vậy mệt chết sao?” Cô thật sự không thể tưởng tượng, mười năm, Mạnh Tưởng sao có thể chờ được? Cho dù suốt mấy năm cùng mình hẹn hò, anh vẫn giấu rất tốt, cho đến khi Chung Tình trở về, anh mới dần dần để lộ ra. Thật khó cho anh, luôn phải dùng hết sức lực và tài năng để đóng vai một người bạn tốt ở bên cạnh Chung Tình.
Mạnh Tưởng thản nhiên cười, “Có thể yêu cô ấy như vậy, đã là một loại hạnh phúc.” Ai nói yên lặng nhớ đến cô không phải là một thứ an ủi, ít nhất những gì cô làm, những gì cô không làm được, anh đều biết. Bây giờ, cô đã trở lại, hơn nữa cũng không còn hận anh, anh nên thỏa mãn.
Luyến Kinh thở dài lắc đầu, “Yêu cô ấy thì nên nói cho cô ấy biết, hơn nữa em cảm thấy trong lòng cô ấy cũng có anh, thật ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em đã có cảm giác này.” Trực giác của cô thường không sai, mỗi khi nhìn vào ánh mắt Chung Tình, cô đều có thể thấy bóng dáng Mạnh Tưởng.
“Có lẽ là cô ấy cảm thấy áy náy với anh.” Nhớ tới lời của Mike, cô luôn lảng tránh, có lẽ là vì thấy hổ thẹn với chính bản thân mình?
“Cũng có thể, anh vẫn nên hỏi trực tiếp cô ấy. Mạnh Tưởng, chủ động một chút, phụ nữ thường thích đàn ông bá đạo.” Luyến Kinh cổ vũ Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng cười khổ, “Trước đây bởi vì anh quá bá đạo, Tiểu Tình mới tránh xa anh.” Năm đó Tiểu Tình đã vô cùng chán ghét anh.
Luyến Kinh nháy mắt mấy cái, “Bá đạo vừa phải thôi, khiến phụ nữ hưởng thụ.” Cô cũng vậy.
“Được rồi, em nên đi nghỉ ngơi một chút.” Mạnh Tưởng nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa, họ đã hàn huyên từ sáng sớm, Luyến Kinh nhất định rất mệt.
“Em còn phải về nhà, giờ thợ khóa chắc là đến rồi.” Cô vẫn nên về nhà ngủ cho ngon, tránh cho ai đó khỏi phải ghen, huống chi đó còn là một chiếc bình dấm chua lớn, nếu anh ta biết mình vừa xuống máy bay đã chạy đến nhà Mạnh Tưởng, nhất định sẽ ầm ĩ.
Mạnh Tưởng đành phải đưa Luyến Kinh về. Đi quanh tiểu khu tìm thợ khóa cho cô, mở cửa, dàn xếp thật tốt, anh mới về. Đang định đi tìm Chung Tình, ở công ty đột nhiên gọi điện tới, anh nhận điện thoại, nhất thời ngây ngẩn.
Anh do dự nửa giây, đột nhiên quay đầu xe, đến công ty trước. Trên đường, anh gọi vào di động của Chung Tình, nhưng máy bận. Trong lòng anh trầm xuống, đành tạm thời gác chuyện này lại, lái xe đến công ty.
Không ngờ, thời gian trước một công việc lại làm xuất hiện tai họa ngầm cho hôm nay. Giám đốc nhân sự đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói phó giám đốc Dương Bân Vũ sáng nay đột nhiên nghỉ việc, lại còn mang theo nòng cốt của bộ phận kinh doanh.
Mạnh Tưởng nhanh chóng đặt ra nhiều trường hợp trong chuyện này, nghĩ xem nên giải quyết thế nào. Vừa chuyển ý nghĩ đến Chung Tình, trong lòng lại quýnh lên, chờ xử lý xong chuyện công ty sẽ lại đi tìm Chung Tình nói chuyện.