Một Đời Bình Yên

Chương 45


Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 45

Tiếp tục 1 tiếng nữa trôi qua trong lo lắng hồi hộp…

“Cạch..Cạch..”

Cánh cửa phòng cấp cứu lần thứ 2 được mở toang ra, lần này chú Tài là người dẫn đầu. Cả nhà tôi không dám chậm chễ, ai nấy đều bước thật nhanh đến trước mặt chú:

– Bố cháu sao rồi…?

Mẹ chồng cũng hớn hở hỏi theo:

– Anh ổn chứ? Tôi biết mà, ông ấy không phải dạng người dễ dàng bỏ cuộc thế đâu.

Chú Tài không vội trả lời, đảo ánh mắt một lượt nhìn mọi người xung quanh. Từ từ đưa tay kéo cái khẩu trang y tế xuống, lắc đầu nhẹ nhàng:

– Xin lỗi…Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi..

Tai tôi ong ong nghe kiểu gì lạ lắm. Sao phải cố gắng hết sức chứ, có nhầm lẫn gì ở đây không?

– Chú nói gì ạ? Cháu không nghe rõ..

– Bác trai không qua khỏi đâu, mọi người vào gặp mặt bác lần cuối đi…


Tôi như bị ai đó đánh một quyền thật mạnh vào người:

– Sao có thể như thế được?

Chú Tài thở dài một hơi, rồi nhàn nhạt nói tiếp:

– Bệnh của bác trai tháng trước tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, không có điều gì là chắc chắn cả..

Mẹ chồng tôi chưa nghe nói hết câu, đã nhảy bổ lên quát ầm ầm vào mặt chú Tài:

– Chắc chắn các chú có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Ông nhà tôi làm gì có chuyện ra đi dễ dàng như thế? Chính mồm chú lần trước cũng khẳng định ông ấy qua cơn nguy kịch rồi cơ mà. Sao nay lại thành ra như này? Chú giải thích rõ ràng cho tôi. Hay các người nghe lời xúi giục của ai, giở trò với ông ấy?

– Chị im đi. Anh tôi mất người buồn bã không phải chỉ mình chị đâu. Già rồi ăn nói có suy nghĩ tí. Tiện đây tôi cũng thông báo rõ nguyên nhân dẫn đến tình trạng tử vong của anh tôi cho chị khỏi thắc mắc nhé. Nói nhiều về chuyên môn chị cũng chẳng hiểu gì đâu, nhưng mà chị cứ hình dung đơn giản thế này dòng máu mang oxy và chất dinh dưỡng đến các tế bào cơ tim của anh tôi đột ngột bị chặn lại hoàn toàn. Vùng cơ tim không còn được cung cấp đủ máu, nên chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

– Tôi già chứ tôi đâu có ngu? Các người đừng tưởng tôi không biết các người làm những chuyện xấu xa gì đằng sau lưng tôi nhé.

Mẹ chồng bất ngờ túm lấy cổ áo chú Tài đay nghiến:

– Con nào cũng là con, cháu nào cũng là cháu chú có cần phải bên trọng bên khinh thế không? Tôi có hai đứa con trai, thằng Huy hiền lành đờ đẫn, chẳng bao giờ để tâm đến chuyện tiền bạc, gia sản nhà họ Giang. Thằng Hùng lại càng không phải nhắc tới, nó sống chết theo con đường nghễ thuật còn đang muốn ở luôn trong Nam không về nữa…

…(Chú Tài vẫn im lặng lắng nghe xem mẹ chồng tôi muốn nói gì tiếp theo.)


– Tôi nói để cho chú hiểu, mẹ con tôi cần gì phải tranh giành với ai? Mà chú phải câu kết thông đồng với nó hại ông ấy ra nông nỗi này. Chú ác vừa thôi…

– Nếu chị không có bằng chứng thì đừng ăn nói lăng nhăng trước mặt tôi. Ai câu kết thông đồng với ai? Chị có tin tôi kiện chị về tội vu khống không?

– Chú dám sao?

– Thử thì biết, chị đừng dại thách thức tôi.

– Được lắm. Chú cứ chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.

Khuôn mặt chú Tài giờ đã chuyển sang coi thường:

– Tùy chị…

Nghe toàn bộ câu chuyện từ đầu đến giờ, câu nào mẹ chồng tôi nói ra cũng đều mang hàm ý kết tội chú già. Nhưng chú vẫn đứng im bất động, thi thoảng lại liếc mắt sang tôi. Hình như chú vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật kinh hoàng này.

Riêng Huy lại bình tĩnh lạ thường tiến lên hai bước, kéo tay mẹ chồng tôi khỏi người chú Tài:

– Mẹ đừng nói nữa. Có gì để sau mình tính tiếp. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là lo tang lễ cho bố kìa.

Hai từ ” tang lễ” vừa thoát khỏi miệng Huy, thì mẹ chồng lại bắt đầu khóc ré lên:


– Mẹ không thể để bố con chịu một nỗi oan ức lớn như này. Mẹ phải thay ông ấy đòi lại công bằng, cũng giúp ông ấy mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ bộ mặt thật đứa con trai ông ấy luôn yêu quý, khổ tâm nuôi dưỡng…

Dứt lời cũng là lúc bố chồng tôi được các nhân viên y tế đẩy ra ngoài. Tấm vải trắng tinh, che phủ lên cả khuôn mặt ông:

– Bố.

Một tiếng gọi bình thường như hàng ngày của chú già, mà tôi có cảm giác nó còn nặng hơn cả đeo chì. Mẹ chồng đứng bên nức nở phải nhờ Vân Anh đỡ:

– Ông ơi..Ông có nghe tôi gọi không đấy. Trả lời tôi đi, bọn họ đang bảo tôi làm tang lễ cho ông đây nài. Con với cái càng lớn càng mất dạy, chúng nó coi tôi như không khí rồi. Ông về mà dạy lại chúng nói đi..

Mẹ chồng cứ khóc lóc không ngừng nghỉ, còn lay mạnh người bố chồng tôi nữa. Chú Tài thấy thế bực quá phải gắt lên:

– Chị thôi đi, để anh tôi được yên.

– Chú mới là người phải thôi ý, chồng tôi mất chẳng lẽ tôi không được khóc à.

Phía bên này chú già lẳng lặng đến kéo tay mẹ chồng tôi ra, gật đầu ra hiệu cho mấy nhân viên y tế đưa ông ra ngoài. Sau đó lại làm đủ mọi thủ tục thuê xe đưa ông về nhà…

Trên đường về chẳng ai nói với ai câu gì, tôi thi thoảng quay sang hỏi chú vài câu thì chú cũng chỉ gật hoặc lắc đầu cho qua…

Tang lễ của bố chồng tôi diễn ra ngay chiều hôm đó. Hùng đến gần tối mới về, Mai thì không về được vì đang mang thai ở những tháng cuối đi lại khó khăn. Nhà họ Giang quyền cao chức trọng, nên không thể làm đơn giản sơ xài được. Người người ra vào tấp nập, trên mặt ai cũng có nỗi buồn phảng phất nhưng tôi biết những thứ này chỉ là chiếc mặt nạ hoàn hảo mà bọn họ cất công dựng lên thôi.

Tiếng khóc ai oán, thê thảm của mẹ chồng tôi cũng nằm trong số đó:


– Ông ơi ông…Sao ông lại bỏ tôi mà đi sớm thế?

– Ngày tháng sau này không có ông tôi biết phải sống thế nào?

– Ông ơi..Ông có nghe tôi nói gì không?

Chú già hai mắt đỏ hoe đầy mệt mỏi, người bố – người thân ruột thịt duy nhất cũng bỏ chú mà đi rồi. Chưa bao giờ tôi thấy chú đáng thương cô độc như lúc này…

Bốn ngày sau khi tang lễ của bố chồng hoàn tất. Chú thư kí của bố chồng dẫn một vị luật sư trung niên đến tận nhà tôi. Mắt mẹ chồng sáng rực lên như sao, dõng dạc gọi mọi người ra họp gia đình. Lúc nãy tôi cũng nghe chú già nói qua, mục đích hôm nay họ đến đây chủ yếu là để công bố di chúc. Thông báo với toàn bộ thành viên trong gia đình, ai mới là người có quyền điều hành cao nhất trong công ty nhà họ Giang.

Phòng khách chẳng mấy chốc đã chặt kín người. Mẹ chồng sai Vân Anh rót nước mời vị luật sư kia, ông ta gật đầu nhẹ nhàng rồi bắt đầu câu chuyện:

– Xin chào cả nhà. Tôi tên Nguyễn Quốc X, là luật sư nhận sự ủy quyền trực tiếp từ ông Giang Đức M (tên bố chồng tôi) đến đây để công bố nội dung bản di chúc theo yêu cầu của M khi còn sống. Gia đình có yêu cầu gì đặc biệt không ạ?

Mẹ chồng lắc đầu liên tục:

– Tôi mời luật sư cứ tiếp tục công việc của mình, gia đình tôi không có thêm bất cứ yêu cầu gì đặc biệt cả.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, vị luật sư lôi từ trong cặp tài liệu ra một bản di chúc còn nguyên những dấu đỏ chót chậm rãi đọc từng câu, nhưng chỉ có câu cuối cùng làm tôi giật mình bàng hoàng nhất:

– Tôi là Giang Đức M khi tôi viết bản di chúc này, bản thân tôi hoàn toàn tỉnh táo và không chịu bất cứ sự uy hiếp nào từ ai. Sau này nếu tôi có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi xin quyết định để lại toàn bộ quyền sở hữu bất động sản bao gồm cả căn nhà đang ở hiện tại cho vợ của tôi.

Thấy thái độ của mọi người xung quanh không có gì khác thường, ông ta hắng giọng:

– Tiếp theo là số cổ phần ở công ty nhà họ Giang tôi chia cho con trai thứ hai của mình là Giang Đ Huy 20%, con trai út Giang Đ Hùng 5%, con trai cả Giang Đ Duy 5%. Kèm theo đó là quyền điều hành cao nhất ở Giang gia sẽ thuộc về con trai thứ hai Giang Đ Huy. Bản di chúc này sẽ chính thức có hiệu lực ngay sau khi tôi mất, dưới sự tuyên bố của luật sư Nguyễn Quốc X và nhân chứng Vũ V Đông thư kí của tôi. Yêu cầu tất cả thành viên trong gia đình tuân thủ làm theo vô điều kiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.