Một Đời Bình Yên

Chương 40


Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 40

Chú già không nói không rằng nhưng lại là người phản ứng nhanh nhạy nhất, chạy ra móc trong túi quần bố chồng tôi một lọ thuốc nhỏ màu trắng rồi nhét vội vào miệng ông hai viên, xong xuôi mọi việc gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện gấp. Huy và mẹ chồng cứ đứng đực người ra, so với những việc làm của Trâm thì đây còn là chuyện bất ngờ hơn.

Trên xe cứu thương tôi thấy hai bả vai chú già khẽ run, điều trước nay tôi chưa từng chứng kiến. Chú thông minh lanh lợi phá vỡ tất cả kế hoạch của những kẻ muốn hại tôi. Trên thương trường chú là đứa con ưu tú của giới kinh tế, thủ đoạn dứt khoát khiến đối thủ trở tay không kịp. Anh trợ lí của chú từng nói, bất cứ hợp đồng nào nếu chỉ có 50% cơ hội thành công rơi vào tay chú sẽ nâng lên 80%.

Trong mắt tôi chú chính là hình mẫu chuẩn của một người đàn ông thành công, khôn khéo không có bất cứ điều gì ngăn cản được chú cả. Nhưng giờ đây tận mắt nhìn thấy cảnh này, tôi biết ẩn sâu trong nội tâm chú là những mảng trống mà người ngoài không thể cảm nhận được.

Quãng thời gian tôi ở nhà họ Giang, việc lớn việc nhỏ đều là chú lo cho tôi nhưng bản thân tôi lại vô tâm quá. Chỉ biết tiếp nhận sự quan tâm của chú như một điều hiển nhiên mà không mảy may suy nghĩ gì nhiều. Tôi biết mình sai rồi, cũng phát hiện ra tình cảm của mình đối với chú đã vượt qua mức bình thường. Tờ giấy giao dịch hai năm của tôi và chú, ngay lúc này tôi thấy nó thật dư thừa. Tôi không cần tự do nữa, cầu khẩn ông trời ở trên cao cho tôi một đời bình yên bên người đàn ông này…

Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, cầm lấy bàn tay to lớn của chú già khẽ thì thầm:

– Bố sẽ không sao đâu, chú đừng lo lắng quá.

– Thực ra bố bị bệnh tim mạch vành gần một năm nay rồi, nhưng ông cố giấu giếm gia đình và mọi người xung quanh đó. Tôi cũng mới phát hiện ra khoảng 1 tháng nay thôi. Có lẽ tôi là đứa con bất hiếu nhất trên đời này, ngay cả bệnh tình nguy hiểm của bố cũng không hề hay biết.

– Không phải đâu, chuyện này sao có thể trách chú được? Tôi tin bố làm như vậy là có lí do riêng, ông không muốn chú và mọi người lo lắng quá đấy…

Đôi mắt chú già đỏ hoe, giọng khàn đặc trả lời lại tôi:

– Thật không?


Tôi gật đầu chắc nịch động viên:

– Chắc chắn rồi. Tôi tin vào định mệnh, người tốt như bố sẽ được báo đáp thôi.

Đôi mắt to của chú già đỏ hoe, trên xe ngoài bố chồng tôi và mấy nhân viên y tế ra thì chỉ có mỗi tôi và chú già thôi. Còn mẹ con Huy tự lái xe riêng vào sau…

Đến cổng bệnh viện đã có một vị bác sĩ trung niên chạy ra đón chúng tôi. Chú già gật đầu chào hỏi lễ phép:

– Chú ạ.

Vị bác sĩ đó không đáp lại lời chú già mà hỏi thẳng vào tình hình:

– Trước khi ngất bố cháu có chịu phải đả kích gì không?

Chú già thành thật trả lời:

– Có ạ.

Quay sang mấy nhân viên y tế bên cạnh, bác sĩ hắng giọng quát to:

– Chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu ngay, chậm chạp là không kịp đâu. Bệnh nhân có tiền sử mắc tim mạch vành gần một năm nay rồi đó…

Cửa phòng cấp cứu mở toang ra, ánh đèn trong đó sáng trưng. Bố chồng tôi được đẩy thẳng vào trong đó. Chưa bao giờ tôi sợ bệnh viện như ngày hôm nay. Vị bác sĩ trung niên lúc nãy tên là Tài, trưởng khoa tim mạch của bệnh viện này cũng là em họ của bố chồng tôi.

Tôi và chú già ngồi ngoài hàng ghế chờ được một lúc thì chú Tài bước ra, với bộ quần áo đặc trưng trong phòng phẫu thuật:

– Bố cháu sao rồi ạ?

– Chú mới kiểm tra qua tình hình thôi, nói chung là không khả quan lắm. Bệnh của bố cháu đợt trước chú đã nói rõ ràng với cháu rồi, không chắc chắn được điều gì đâu. Hôm nay cũng vậy sự lưu thông máu qua động mạch trở nên khó khăn. Cơ tim không thể nhận đủ lượng máu và oxy cần thiết, dẫn đến tình trạng đau thắt ngực hoặc nhồi máu cơ tim. Bây giờ chú phải vào trong đã, cháu và vợ cứ ngồi ở đây chờ thêm lúc nữa có gì chú ra thông báo luôn cho.

– Vâng ạ…

Bóng lưng chú Tài vừa khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu, chú già nhà tôi bất lực ngồi thụp xuống hai tay ôm chặt lấy mặt tự trách móc bản thân:


– Lẽ ra lúc nãy tôi không nên để bố nói chuyện với Huy, không nên để cậu ta có cơ hội chọc tức bố. Tập tài liệu tôi mang đến dọa cậu ta là đích thân bố đưa cho tôi đấy. Kết quả cuối cùng hóa thành công cốc, chắc trong mơ bố cũng không ngờ rằng cậu ta lại là gay. Còn bắt tay với Trâm để lộ thông tin tuyệt mật của công ty ra ngoài…

Tôi im lặng lắng nghe không bỏ sót câu từ nào. Vậy là bố chồng tôi đã có tính toán từ trước. Lúc nãy chú già hết sức ngăn cản ông không phải muốn bênh vực Huy mà sợ ông sẽ bị sốc….

– Chú đừng nói thế, chú cũng đã làm hết sức mình rồi. Hơn nữa chuyện này nằm ngoài dự đoán của chúng ta, Trâm căm hận Huy muốn trả thù hắn ta chú cũng đâu biết trước mà tránh né.

Sở dĩ tôi nói vậy cũng không có ý bênh vực ai, xét cho cùng trong chuyện này chú già đâu có lỗi gì? Bố chồng bay về đột xuất, tập tài liệu trong tay chú già cũng là ông đưa cho. Vậy có nghĩa là ông không sốc bởi những chuyện Huy làm, mà ông sốc khi biết sự thật Huy là gay…

Ngồi an ủi động viên chú thêm một lúc nữa, hơn hai tiếng sau mẹ chồng tôi và Huy mới lò do bước vào. Tôi chưa thấy một người phụ nữ nào, chồng đi cấp cứu trong bệnh viện mà vợ có thể bình tĩnh như mẹ chồng tôi:

– Ông ấy sao rồi?

Chú già quay người đi, không thèm đáp lời. Mẹ chồng hừ hừ vài tiếng gắt lên:

– Tôi đang hỏi hai người đấy, có nghe thấy không?

Tôi thở dài chán nản định trả lời cho rõ ràng thì cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa mở toang ra. Nhìn thấy sự xuất hiện của mẹ chồng, chú Tài đã cau mày khó chịu nhưng vẫn chào hỏi đàng hoàng giữ phép lịch sự tối thiểu:

– Chị mới đến à?

Hai người họ có vẻ không ưa nhau từ trước rồi, mọi ngày mẹ chồng tôi trọng sĩ diện lắm có ai chào mình là hớn hở đáp lại ngay nhưng hôm nay chú Tài chào bà mà mặt bà cứ tỉnh bơ trả lời cộc lốc có mỗi từ “ừ”.

Huy đứng lên phía trước vẫn ra vẻ đứa con trai hiếu thảo hiền lành, mặc dù chính anh ta là nguyên nhân khiến bố chồng tôi ra nông nỗi này.


Cúi đầu thật sâu, Huy lễ phép hỏi han chú Tài:

– Chú ơi tình hình bố cháu thế nào rồi? sao tự dưng lại ngất xỉu?

Chú Tài vời tay ra hiệu gọi vợ chồng tôi đến. Từng cử chỉ trên khuôn mặt chú cứ làm tôi có dự cảm không lành:

– Mọi người chuẩn bị tinh thần nghe tôi nói nhé. Bác trai bị tim mạch vành gần 1 năm qua rồi, nay lại chịu kích động lớn về thần kinh nữa nên dẫn đến tình trạng nhồi máu cơ tim. Cũng may đưa vào bệnh viện kịp thời, cơn nguy kịch có lẽ qua rồi nhưng trái tim vẫn bị tổn thương khá nặng tôi e rằng ngày một, ngày hai chưa thể tỉnh lại ngay được đâu…

Dứt lời mẹ chồng tôi đã giãy nảy lên, bù lu bù loa khắp hành lang:

– Chú nói thế là có ý gì? Ông nhà tôi đang yên đang lành chú lại bảo bị nhồi máu cơ tim, rồi còn vừa thoát khỏi cơn nguy kịch, không rõ bao giờ mới tỉnh lại. Chú có chuẩn đoán nhầm không thế? Không thể nào một người đang khỏe mạnh bình thường lại ra nông nỗi đó được.

Chú Tài cũng bực bội không kém:

– Chị mang tiếng là vợ anh ấy mà không biết chồng mình bị tim mạch vành gần một năm nay sao? Còn đứng đây nghi ngờ trình độ của tôi à? Chị giỏi thì vào đó chữa cho anh ấy luôn đi.

– Chú vừa phải thôi nhé, đừng có xúc phạm tôi quá đáng.

– Tôi xúc phạm chị hay tại chị không biết điều. Nói thẳng ra nếu hôm nay thằng Duy đưa bố nó vào đây chậm hơn nửa tiếng nữa, thì có là “Hoa Đà tái thế” cũng không cứu nổi mạng sống của anh ấy đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.