Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 31
Ậm ừ vài câu nữa, Vân Anh mới kéo dài từng chữ:
– Trâm vừa tự tử bác ơi..
– Con vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa bác xem nào.
– Trâm vừa tự tử nhưng cũng may các bác sĩ phát hiện và ngăn cản kịp thời.
– Giời ơi là giời, sao nó ngốc thế? Con trông nó hộ bác tí nhé bác vào luôn đây.
– Vâng ạ. Cô ấy vừa ngủ xong.
Dứt lời mẹ chồng Trâm vội vã chạy lên lầu thay quần áo rồi gọi tài xế lái xe đưa vào viện luôn.
Cùng thời điểm đó trong phòng bệnh của Trâm. Vân Anh phấn khởi cười khành khạch:
– Xong rồi.
– Mẹ chồng tớ có tin không?
– Tin quá đi ý chứ, lại còn bảo cậu ngốc. Giờ cậu nằm xuống giả vờ ngủ đi, bác ấy sắp vào rồi.
– Okii, nhưng tớ thấy có lỗi quá.
– Cậu đã đi đến bước này rồi, có quay đầu lại cũng không kịp nữa đâu. Tớ phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu, muốn thành công muốn đứng trên người khác thông minh thôi vẫn chưa đủ, phải học cách tàn nhẫn biết tính toán nữa. Những người để tình cảm xen lẫn vào công việc cậu thấy họ có phát triển không?
– Tớ hiểu rồi, xin lỗi cậu nhé tớ suy nghĩ nhiều quá.
– Thôi bỏ đi…
Nửa tiếng sau cửa phòng bệnh của Trâm lại được mở ra thêm lần nữa, nhìn thấy người vào Vân Anh đang ngồi xem điện thoại cũng đứng dậy chào:
– Anh mới đến ạ? Trâm vừa ngủ xong…
Huy nhếch mép khinh thường:
– Cô không cần diễn kịch trước mặt tôi đâu, tôi biết hết mọi ngóc ngách trong kế hoạch của các cô rồi. Đồng thời cũng khiến tôi có cái nhìn khác về cô đó.
– Tôi sẽ coi như đây là một lời khen.
Mẹ chồng bước vào với khuôn mặt hoảng hốt:
– Tình hình cái Trâm sao rồi?
Vân Anh chột dạ thay đổi sắc mặt luôn:
– Cô Tú vừa tiêm thuốc an thần cho cậu ấy hơn nửa tiếng trước. Bác đừng lo lắng quá lúc nãy cháu cũng hết lời khuyên rồi, từ giờ cậu ấy không nghĩ quẩn nữa đâu.
– Khổ thân con bé, càng nghĩ càng xót.
Đến gần tối Trâm mới mơ màng tỉnh lại. Câu đầu tiên không nói gì khác, chỉ đòi xuất viện:
– Mai mẹ cho con về nhà nhé, ở đây mùi thuốc sát trùng nồng quá con không chịu nổi.
– Cứ ở lại quan sát thêm mấy ngày nữa, khi nào sức khỏe bình phục hẳn hãy về cho mẹ yên tâm.
– Con ổn rồi.
– Ổn đâu mà ổn? Nhìn mặt con vẫn còn nhợt nhạt lắm.
– Con hứa với mẹ về nhà sẽ ăn uống đầy đủ, không nghĩ ngợi lung tung nữa.
– Có thật không?
– Thật ạ.
– Con cái là lộc trời cho, nó không có duyên với mình cũng chẳng trách ai được. Vợ chồng con còn trẻ, từ từ cố gắng rồi lại có thôi, đừng suy sụp quá không lại có kẻ cười rụng răng.
– Con hiểu. Con xin lỗi mẹ.
– Con có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi? Tuy đứa nhỏ mất rồi, nhưng 5% cổ phần công ty mẹ vẫn sẽ bảo bố sang tên cho hai vợ chồng con.
Trâm yếu ớt đáp lời:
– Mẹ khoan hãy nói chuyện này cho bố biết nhé. Bố và anh Duy đang sắp hoàn thành giai đoạn cuối của hợp đồng, con không muốn vì con mà bố bị phân tâm.
– Ừ. Con làm tốt lắm. Đợi mẹ đi gặp cô Tú hỏi làm thủ tục xuất viện cho con nhé.
– Vâng ạ. Con cảm ơn mẹ.
Bóng dáng mẹ chồng vừa khuất sau cánh cửa, cả ba con người mưu mô thủ đoạn kia cùng lúc lột hết mặt nạ xuống…
Trâm ngồi bật dậy cầm điều khiển bật tivi xem cười đùa không ngừng, chẳng có bất cứ dáng vẻ gì của người phụ nữ vừa mất con cả:
– Chuẩn bị kết thúc mọi chuyện thôi.
Vân Anh cũng gật đầu hưởng ứng nhiệt tình:
– Cố gắng thêm 1 – 2 ngày nữa, thứ cậu muốn đang nằm chắc chắn trong tầm tay rồi.
Chỉ có Huy là trầm lặng nhất, khoanh tay trước ngực bĩu môi khinh thường:
– 30 vẫn chưa phải là tết đâu, hai cô đừng vui mừng quá sớm.
Trâm nghe xong bực quá gân cổ lên cãi:
– Chỉ có những người đàn ông kém cỏi mới không tự tin vào bản thân mình thôi.
– Cô ăn nói cho cẩn thận.
– Kế hoạch hoàn hảo này một tay tôi và Vân Anh dựng lên, anh không bỏ một chút sức lực nào thế mà anh lại là người hưởng lợi ích nhiều nhất. Anh nên ghi nhớ công ơn của bọn tôi, chứ không phải rung đùi ngồi đó phán xét.
Mặt Huy đỏ bừng bừng chỉ tay vào thẳng mặt Trâm:
– Còn nói thêm một câu nữa, đừng trách tôi giở mặt.
Vân Anh thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, phải đứng dậy can ngăn luôn:
– Hai người đừng cãi nhau nữa, ai đúng ai sai giờ có quan trọng đâu? Kẻ địch còn đang ở trước mắt, mỗi người bớt đi một câu không được à? Chúng ta cùng chung một thuyền phải biết đoàn kết chứ…
Không thèm đáp lại lời Vân Anh, Huy quay lưng bước ra ngoài luôn…
– ——-
Chiều hôm sau vừa đi làm về tôi đã thấy Trâm đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đu gần bụi hồng rồi. Nể tình cô ta vừa mới mất con, nên tôi cũng không thèm bén bảng lại gần. Có điều thói đời trước nay vẫn là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn đừng…
Trâm nghiến răng ken két, nói từng chữ cay độc:
– Mày thấy tao còn sống chắc trong lòng bức bối lắm phải không?
Tôi tảng lờ coi như điếc, cô ta bực quá ném luôn cái cốc thủy tinh về phía tôi gào lên:
– Con chó chết, con quỷ cái trả lại con cho tao.
– Hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không hại chết con cô, đừng nói linh tinh tôi không nhịn nữa đâu…
– Mày chỉ già mồm cãi khống thôi. Trong cái nhà này ngoài mày ra, thì chẳng có ai muốn hãm hại mẹ con tao cả.
Không cho tôi cơ hội trả lời, cô ta đã cầm ngay cái roi lao về phía tôi vụt tứ tung:
– Tao phải trả thù cho con trai tao…
– Cô điên à?
– Tao đang điên đây, điên nên mới để mày thừa cô hội hại con tao. Đồ đàn bà ác hơn rắn độc, tao nguyền rủa mày sau này có con cũng không được bình yên.
Từng lằn roi quất vào người tôi ngày một nhiều, nhìn đầu tóc Trâm rũ rượi tôi biết cô ta không kiềm chế được nữa rồi. Phải nghĩ cách thoát thân thôi, chứ còn giằng co mãi e rằng người chịu thiệt vẫn là tôi:
– Cô bình tĩnh lại đi, nghe tôi nói đã.
– Tao đéo nghe gì hết. Mày chết đi.
“Vút..”
Bắp tay tôi bị vụt một đường khá dài, nổi cả lươn lên. Giọng nói tôi theo đó cũng trở nên ấp úng ngập ngùng:
– Dừng lại…Dừng lại ngay…
Mẹ chồng tôi nghe thấy tiếng động từ trong nhà lao ra nhanh như chớp. Chẳng biết đúng sai như nào, cứ chửi tôi trước đã:
– Con khốn nạn kia..Mày định làm gì con dâu tao thế?
Nực cười chưa?
Trong mắt bà ấy chỉ có Trâm là con dâu thôi, còn tôi chẳng khác nào rác rưởi cả:
– Bỏ cái Trâm ra ngay…
– Cô ta vừa đánh con đó.
– Mày đừng nói láo. Hai mắt tao chưa mù đâu, rõ ràng là mày tấn công nó trước nó chỉ phòng vệ chính đáng thôi.
Có ai tự ý cầm roi vụt người khác mà gọi là phòng vệ chính đáng không? Khoảng cách đen trắng đúng sai ở cái nhà này khác với xã hội một trời một vực.
Tôi lấy sức bất ngờ kéo Trâm về phía mình, rồi thả mạnh tay ra. Cô ta mất đà ngã ngồi bệt xuống đất, cái kéo văng sang một bên nhưng không may chỗ Trâm ngã lại trúng bụi hồng. Gai hoa hồng cào xoạc cả hai bắp chân. Mẹ chồng vội vã đỡ dậy, nhìn trước ngó sau:
– Con có sao không?
– Con không muốn sống nữa.
– Không được. Mẹ không cho phép con nói như vậy. Ở cái nhà này bây giờ toàn quyền quyết định thuộc về mẹ. Con cứ yên tâm mẹ không để cho con chịu thiệt đâu.
Bước về phía tôi mặt mẹ chồng lạnh tanh, hất cằm cao giọng:
– Cô rời khỏi đây ngay, nhà tôi không thể chứa chấp đứa con dâu như cô được…