Một Đời Bình Yên

Chương 25


Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 25

Từ sau ngày biết Trâm mang thai, mẹ chồng tôi hoàn toàn trở thành một con người khác đi đâu làm gì cũng chỉ nghĩ tới Trâm. Bình thường tôi hay giúp chị Loan, chị Diệu chuẩn bị đồ ăn nhưng giờ mẹ chồng không mượn nữa. Chắc sợ tôi bỏ thứ gì vào thức ăn hại cháu bà ấy.

– Mẹ vừa nấu cháo cá chép cho con, tí nữa mẹ phải đi có việc con cố gắng ăn nhiều chút nha đừng phụ công mẹ..

Trâm cười tươi rói, mặt mũi hớn hở:

– Vâng ạ.

– Mẹ biết mang thai vất vả nhưng phải cố gắng thôi con. Ăn được gì thì cứ ăn, không cần lo lắng tăng cân, đẻ xong mình lấy lại dáng sau. Giờ xã hội phát triển khó khăn quá mình đi phẫu thuật thẩm mỹ. Sức khỏe của hai mẹ con mới là quan trọng nhất…

– Con cảm ơn mẹ..

– Tối về mẹ sẽ nói chuyện với bố, hồi trước ông ấy có hứa trong 3 đứa con trai đứa nào sinh được cháu sớm nhất, sẽ tặng cho đứa nhỏ 5% cổ phần công ty làm quà chúc mừng.

– Thật hả mẹ?

– Ừ. Mẹ bảo ông ấy làm thủ tục dần đi…

Trâm nhếch mép giả tạo:

– Ấy khoan đã mẹ ơi, cháu nó còn nhỏ mà.

– Nhỏ thì sang tên cho vợ chồng con cũng được, có đi đâu mà thiệt. Con không phải ngại, cứ coi như đây là phần quà xứng đáng giành cho con đi..

– Vậy con thay mặt cháu xin bố mẹ..

– Thế mới ngoan chứ..

Mẹ chồng nói xong cầm túi xách đi ra ngoài, Trâm nhìn theo khinh khỉnh gọi điện cho bố đẻ mình:

– Bố ơi nếu vợ chồng con có thêm 5% cổ phần công ty thì đã đủ sức đấu với tên Duy chưa?

– Làm sao con có được 5% đó?


– Cái này con sẽ kể cho bố sau, bố cứ trả lời câu hỏi của con đã..

– Thằng Duy bây giờ đang có 15% cổ phần công ty, thằng Huy chỉ có 10% nếu vợ chồng con được thêm 5% nữa thì các con sẽ đứng ngang cơ với thằng Duy, làm gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Chưa kể việc bố đã thay các con mua chuộc mấy lão cổ đông khác..

– Con hiểu rồi, con cảm ơn bố nhé. Giấc mơ của bố con mình sẽ sớm thành hiện thực thôi..

– Bố tin con, cố gắng lên.

– Vâng ạ..

Chị Diệu bưng cháo lên bàn cho Trâm:

– Cháo cá chép bà tự tay nấu cho cô đây. Cô ăn luôn đi cho nóng, chứ để thêm lúc nữa nguội lại mất ngon..

– Chị cứ để đấy rồi đi làm gì thì làm không phải chờ em đâu, ăn xong em tự dọn được..

– Bà về chửi tôi chết..

– Mẹ em chiều mới về, chị đừng lo..

– Vậy cô cứ để bát ra chậu tôi ra vườn tưới hoa cho bà, tí nữa vào tôi rửa..

– Vâng. Chị đi đi..

Chị Diệu quay lưng bước ra vườn được một lúc thì Trâm mang cả tô cháo vào nhà vệ sinh đổ hết đi:

– Ăn này..

Tối hôm đó mẹ chồng có đề cập đến việc sang tên cổ phần cho vợ chồng Trâm thật:

– Tôi hứa là tôi làm, nhưng đứa bé còn nhỏ quá để một thời gian nữa cũng không muộn.

Tiếng bố chồng tôi khàn khàn, không rõ vui buồn.

– Ông cần gì phải suy nghĩ nhiều? Cháu chưa sinh ra thì sang tên cho bố mẹ nó, coi như quà tặng chúng nó vất vả thời gian qua..

– Bà làm gì cũng hấp tấp thế?

– Còn hơn ông cứ thích lề mề hay căn bản ông định nuốt lời, không muốn cho chúng nó nữa..

– Tôi không muốn cho thì tôi đã nói thẳng, cứ để 1 – 2 tháng nữa tôi làm thủ tục sang nhượng cũng không muộn…

Dẫn nhau lên phòng cửa vừa đóng lại Huy đã giơ ngón tay cái về phía Trâm:

– Lần này tôi công nhận cô cao tay thật, tí nữa thì tôi có thêm 5% cổ phần công ty rồi…

– Tôi nói được làm được anh hợp tác với tôi là anh may mắn đó.

– Nhưng cô tính sao với cái bụng giả kia? Giấu được 1 – 2 tháng, chứ ai giấu được 4 – 5 tháng?

– Chuyện đó thì anh càng không cần lo. Tôi đã có tính toán hết rồi, anh chỉ việc ngồi yên hưởng thụ thành quả thôi..

– Nói gì thì nói tôi vẫn phải nhắc nhở cô cẩn thận. Lão Duy ra tay còn hiểm độc hơn bố tôi đấy…

– Tôi tính toán hết rồi, đợi anh chắc chắn nắm trong tay 5% cổ phần này. Anh sẽ ngang nhiên đối đầu được với lão Duy.

– Cô đừng nói trước bước không qua đâu.


– Anh cứ chờ xem.

Nằm dài trên ghế sofa Trâm thoải mái nhắn tin với Vân Anh:

– Cảm ơn cậu nhé, tớ không ngờ cách đó lại hiệu quả thế đâu.

– Tớ bảo rồi cậu còn cứ nghi ngờ mãi, giờ đã tin tớ chưa?

– Tin tưởng hoàn toàn vào cậu luôn.

– Cậu mời tớ về đây hợp tác với cậu thì tớ cũng phải cố gắng hết sức mình chứ.

– Cảm ơn cậu nhé. Hy vọng chúng ta sớm đạt được mục tiêu…

– —————

Thêm một tháng nữa trôi qua nhanh chóng, hàng ngày tôi đi làm tối về ăn cơm xong phải chuồn lên phòng luôn đề phòng gặp những rắc rối không đáng có…

Mỗi lần chạm mặt với Trâm là cô ta lại vênh váo, ưỡn cái bụng về phía tôi ngạo mạn. Mẹ chồng tôi lấy đó là niềm tự hào, tôi đang nghĩ nếu người mang thai không phải Trâm mà là tôi thì sao nhỉ? Chắc chắn bà ấy ăn không ngon ngủ không yên đâu:

– Mai mẹ đưa con đi siêu âm nhé, mẹ quen cô này làm bác sĩ khoa sản giỏi lắm..

Tôi tình cờ liếc về phía Trâm, không ngờ bắt gặp ngay ánh mắt kì lạ của cô ta. Chẳng lẽ cô ta đang giấu diếm chuyện gì:

– Dạ không cần đâu, để mấy hôm nữa con đi cũng được.

– Cho mẹ đi nhìn mặt mũi cháu nội mẹ tí…

Vân Anh từ cầu thang đi xuống, ngồi ngay cạnh mẹ chồng tôi cười tủm tỉm:

– Để con đi với Trâm cho, chắc cậu ấy ngại đó bác. Bác cứ ở nhà đợi tin tốt từ bọn con là được rồi. Hai đứa con thân nhau lắm, có chuyện gì cũng tâm sự cùng nhau mà…

– Thôi bác đồng ý, nhưng nhớ phải cẩn thận đấy.

– Vâng ạ.

Hai từ “cẩn thận” được mẹ chồng tôi nhấn mạnh, kéo dài ra như muốn ám chỉ điều gì đó. Tôi biết rõ ràng nhưng vẫn tảng lờ chẳng thèm quan tâm. Phương châm sống của tôi bây giờ chú già dặn rồi, bảo đảm an toàn cho bản thân mới là điều quan trọng nhất…

Khi phòng khách chỉ còn lại hai người Trâm và Vân Anh, thì Trâm mới thở phào nhẹ nhõm:

– Vừa nãy cảm ơn cậu đã giải vây giúp tớ nha.


Vân Anh gõ gõ tay xuống bàn:

– Chuyện nhỏ thôi, giúp cậu cũng là giúp chính bản thân tớ mà.

– Nhưng còn phiếu siêu âm thì mình tính sao?

– Cái này càng đơn giản hơn, cứ giao cho tớ đảm bảo kết quả còn trên cả mĩ mãn.

– Cậu giỏi thật đấy, chuyện gì cũng làm được. Còn không để lại một chút dấu vết gì nữa chứ.

– Tớ cũng chỉ suy nghĩ cẩn trọng thôi, còn xét về độ thông minh thì vẫn thua cậu…

Trâm và Vân Anh bật cười cùng lúc, nụ cười đắc thắng của những kẻ thích toan tính người khác, coi tiền bạc là nhất…

– —–

Trên phòng tôi chú già đang thu xếp quần áo bỏ vào vali, chuẩn bị đi Sài Gòn công tác. Tôi ngồi xem tivi ăn snack ngon lành:

– Lần này chú đi có lâu không?

– Không tính trước được, nhanh thì 10 ngày chậm thì nửa tháng. Nhóc nhớ kĩ lời tôi dặn chưa? Đừng có bướng đấy, có chuyện gì phải gọi điện báo cho tôi ngay…

– Tôi có phải trẻ con đâu, mà lúc nào chú cũng dặn những điều này?

– Nói thật so với trẻ con tôi còn sợ nhóc hơn ý. Hay tôi xin mẹ cho nhóc về nhà ngoại mấy hôm nhé.

– Mẹ không đồng ý đâu, chú đừng xin mất công mẹ lại càng thêm ghét tôi..

Đây không phải là lần đầu tiên chú già đi công tác xa nhà, nhưng là lần đầu tiên chú ta đi lâu như vậy…

Tôi cũng không bao giờ ngờ rằng những ngày tháng khổ sở cay đắng nhất cuộc đời tôi, đều bắt đầu nguồn từ đây…



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.