Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 14
Sáng hôm sau tôi dậy sớm xuống nhà, vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn cùng chị Diệu, được một lúc thì Vân Anh cũng vào. Mang tiếng giúp tôi mà mụ ta cứ đứng lườm nguýt suốt thôi. Chắc còn cay cú vụ tối hôm qua bị tôi chơi khăm.
Trần đời chưa thấy con mụ nào dày mặt như này, đến tận phòng quyến rũ chồng người ta không được thì bắt đầu giở chứng, giở quẻ. Tôi nấu cái gì cũng chê ỏng chê eo.
Ấm nước sôi tôi chuẩn bị pha chè tươi cho mẹ chồng, bị cô ta giằng lấy. Một ít nước trong đó văng ra ngoài không may bắn lên tay cô ta. Tiếng kêu oai oái làm tôi giật mình, cũng làm mẹ chồng tôi từ ngoài chạy vào. Không cần biết đúng sai, đã chửi tôi sa sả:
– Cô làm cái gì vậy?
Cầm lấy tay Vân Anh bà dịu đi rất nhiều:
– Con sao thế?
Vân Anh cúi đầu, tôi chẳng biết cô ta làm cách gì mà nhìn thương hại cực. Lẽ ra cô ta nên học trường sân khấu điện ảnh mới đúng chứ nhỉ? Diễn xuất sánh ngang cùng các diễn viên chuyên nghiệp đó…
– Con không sao đâu bác. Tại con hậu đậu quá thôi.
– Hậu đậu kiểu gì mà tay phồng đỏ hết lên rồi.
– Con định đun nước pha chè tươi cho bác, nhưng không may va phải chị Hà nên mới bị thế.
Mẹ chồng hỏi tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:
– Có thật không?
Tôi không biết trả lời sao cho phải nữa, Vân Anh không va vào tôi mà chính cô ta giằng ấm nước từ tay tôi:
– Sao chị không nói gì? Hay sự thật không phải như vậy?
– Không ạ.
– Thôi bác ơi đừng trách chị Hà nữa, lỗi tại con mà bác.
– Con cứ đứng im đấy, để bác giải quyết rõ ràng. Con là khách của bác, chứ không phải người làm mà mỗi khi bị bắt nạt phải ấm ức chịu đựng.
– Nhưng chị Hà có làm gì đâu? Bác nói như vậy con áy náy lắm..
– Con đừng hiền quá để người ta trèo lên đầu lên cổ.
Mụ Vân Anh trong mắt mẹ chồng tôi thanh cao giống như thiên thần vậy. Có làm sai chuyện gì, cũng chỉ là vô tình thôi. Không biết đến cô ta khi lòi ra cái đuôi cáo, thì phản ứng của mẹ chồng tôi sẽ như nào nhỉ? Có bất ngờ lắm không?
– Con không sao thật mà bác, tí nữa ra kia bôi tí thuốc bỏng là xong.
– Xong thế nào, tay chân như này nhỡ mai kia để lại sẹo thì sao?
– Chắc chắn không để lại sẹo đâu, bác đừng trách chị Hà nữa nhé.
– Thôi được rồi, bác nghe con nốt lần này.
Đôi mắt Vân Anh nhìn tôi đầy đắc thắng và khiêu khích. Chẳng nhẽ lại lao lên cho cô ta một trận. Nhưng thôi giờ mất bình tĩnh chỉ thiệt bản thân mình. Tôi ghi nợ để trả thù sau vậy. Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, huống chi tôi đâu có phải quân tử?
– ———-
Những ngày sau đó mới là điều đáng nói nhất. Tôi lái xe đến công ty làm như bình thường, nhưng thường xuyên nhận được các cuộc điện thoại nặc danh đe dọa…
Ban đầu tôi còn cứng rắn đáp trả, càng về sau chúng nó càng gọi nhiều hơn. Bao nhiêu hình ảnh ghê rợn cũng được chuyển tới máy tôi thông qua tin nhắn. Tôi nhờ một người bạn trong ngành điều tra, kết quả toàn bộ số thuê bao đó đều là thuê bao rác, chúng nó chỉ dùng một lần rồi vứt đi không có cách nào tìm ta kẻ chủ mưu cả.
Tâm trạng của tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, ở nhà mỗi lần chạm mặt Vân Anh cô ta lại hớn hở móc máy:
– Sao mắt chị dạo này thâm thế? Chị không ngủ ngon à?
Tôi tảng lờ chẳng thèm trả lời, đã ghét ai rồi nhiều khi nói một câu cũng cảm thấy bức bối khó chịu:
– Chị ghét em lắm phải không?
– Tôi đang bận, phiền cô tránh đường.
– Chị Hà này, em không có ý gì đâu nhưng cùng là phụ nữ với nhau nên em cũng thật lòng khuyên chị vài câu. Đàn ông ấy à họ yêu bằng mắt, nếu nhìn mình không tươm tất chẳng mấy chốc họ thay lòng đổi dạ đâu. Em có đứa bạn thân, lấy chồng được hơn 3 năm rồi trước khi sinh con chồng nó chiều lắm thế mà sinh xong phát tướng ra không biết tự chăm sóc mình, ăn mặc lôi thôi chồng nó ngoại tình mới ly hôn cách đây 1 tháng thôi này. Còn ra đi hai bàn tay trắng nữa chứ. Chị nghĩ nó có dại không?
Tôi biết cô bạn thân trong miệng Vân Anh đang ám chỉ điều gì, như mọi khi là tôi sẽ khẩu nghiệp cho cô ta một trận nhưng hôm nay tôi mệt mỏi quá.
– Em nói thế chị đừng nghĩ ngợi nhiều nha, tính em thẳng thắn thật thà chứ không mưu mô gì đâu.
Tính cô ta mà thẳng thắn thật thà thì trên đời này không có người nào ác đâu.
– Có gì cô tìm người khác mà tâm sự, đừng nói với tôi những đạo lí này tôi từ chối hiểu.
– Chị tự tin vào bản thân mình quá nhỉ? Dù sao anh Duy cũng giỏi giang thế cơ mà?
– Tôi không tự tin vào bản thân mình, tôi chỉ tin tưởng chồng tôi thôi.
– Vậy em chúc anh chị mãi hạnh phúc như này nhé.
– Cảm ơn cô. Lời chúc của cô quý giá quá tôi không dám nhận.
Nói rồi tôi quay lưng bước đi thẳng, không phải tôi sợ cô ta mà giờ tôi có chuyện khác quan trọng hơn.
Điện thoại tôi lại rung lên lần nữa, tiếp tục có số lạ gọi đến. Tay tôi nắm thành quyền, đến nỗi móng tay bấu chặt xuống da thịt mà không cảm thấy đau. Vào trong phòng khóa trái cửa lại, mới chậm rãi lướt nút nge:
– Mày mau chóng rời khỏi nhà họ Giang đi, nếu không muốn thân bại danh liệt.
– Tao không có nhiều kiên nhẫn đâu, mấy hôm nay chỉ là màn chào hỏi mày thôi…
Giọng người đàn ông đó ồm ồm khó nghe lắm, như kiểu đang cố tình dùng tay giữ chặt lấy cổ mình ý. Tôi không thèm đáp lại mà dứt khoát tắt máy luôn. Vì tôi biết có nói gì với những loại người như này, cũng chỉ là thừa thãi thôi….
3 phút sau giống mọi khi, tôi nhận được một tin nhắn có kí hiệu hình hai gạch chéo đỏ chói (❌) Phía dưới còn kèm theo dòng chữ ” Tao chờ mày “
Tôi bất giác rùng mình, không hẳn là quá sợ nhưng bất an lắm. Tôi có nên nói chuyện này cho chú già không nhỉ? Nếu nói ra rồi thì có giải quyết được vấn đề không?
Từ trước đến giờ tôi không gây thù chuốc oán với ai. Đây thủ phạm còn nhắc đích danh đến nhà họ Giang, thì chỉ có là người trong nhà giở trò thôi. Nghĩ ngợi sâu chuỗi lại sự việc, nếu tôi rời khỏi nhà họ Giang ai sẽ là người có lợi nhất?
Là Vân Anh..là Trâm..hay là mẹ chồng tôi?
Nghe nói bố tôi chồng đang chuẩn bị thủ tục giao lại quyền quản lí công ty cho chú già. Nếu tôi và chú li hôn tất nhiên mấy lão già ở công ty sẽ phản đối chuyện này vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng. Người được lợi nhiều nhất không ai khác ngoài vợ chồng Trâm. Cuối cùng cũng chỉ vì tiền vạc mà ám toán mà nhau thôi.
– —————-
Tại quán cafe “Lucky” Vân Anh đang ngồi nói chuyện cùng một người đàn ông mặt mũi giữ tợn, hình săm kín cả hai tay:
– Chuyện tôi nhờ anh sao rồi?
– Cô em cứ yên tâm, anh đã hứa là sẽ làm đến cùng.
Vân Anh móc từ trong túi xách ra một cái phong bì dày cộm, đẩy về phía người đàn ông kia. Đôi môi đỏ mọng cong lên đầy quyến rũ:
– Tôi trả anh trước 30 triệu coi như tiền đặt cọc, đợi khi xong việc tôi sẽ thanh toán nốt số còn lại.
Xé ” roạt ” miệng cái phong bì, người đàn ông lôi tiền ra xỉa xỉa đưa lên mũi ngửi rồi cười khà khà:
– Sòng phẳng lắm..Anh thích tính cô em rồi đấy, bận sau có chuyện gì đừng quên anh nhé. Đảm bảo luôn có giá tốt giành riêng cho em..
– Tôi không cần giá tốt, tôi chỉ quan tâm đến kết quả.
– Oki. Cứ có cái này cô em bảo gì anh cũng làm..
– Đừng để tôi thất vọng. Các anh có bao nhiêu bản lĩnh cứ mang ra hết cho tôi mở rộng tầm nhìn đi.
– Ấy kìa cô em đừng sốt ruột, việc của em là ngồi mát chờ kết quả từ anh thôi…
Nụ cười đểu cáng trên môi Vân Anh ngày càng đậm, ai cũng đừng mong thoát khỏi kế hoạch hoàn hảo của cô ta…