Một Đời Bình Yên

Chương 12


Đọc truyện Một Đời Bình Yên – Chương 12

Bẫng đi một thời gian tôi chẳng nhớ gì đến người con gái tên Vân Anh kia nữa. Cuộc sống của tôi và chú già lại trở về quỹ đạo ban đầu.

Chỉ có Trâm là đáng ngờ nhất, sau gần 2 tuần về nhà mẹ đẻ quay lại thì cô ta đã hoàn toàn bình thường, thậm chí hiệu suất công việc còn cao hơn trước. Giúp bố chồng tôi đoạt liền một lúc 2 hợp đồng lớn. Mẹ chồng thấy thế ngày càng cưng chiều cô ta hơn, chỉ khổ mỗi Mai bị soi mói đủ đường.

Ăn cơm tối xong, cả nhà ngồi xem tivi nói chuyện cùng nhau một lúc mà cũng không yên:

– Hùng ơi..Mẹ nghe nói con không đồng ý việc đi thụ tinh lần thứ 3 hả?

Hùng trả lời tỉnh bơ:

– Không.

– Lí do là gì?

– Vợ chồng con còn quá trẻ, chuyện con cái cũng không cần vội vàng lắm. Hơn nữa hai lần trước cũng thất bại rồi, giờ cứ để thuận theo tự nhiên thôi mẹ. Sức khỏe của vợ con mới là quan trọng nhất.

Mẹ chồng lườm:

– Con ăn nói cái kiểu gì đấy, nói lại lần nữa mẹ xem nào. Lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con thế? Nhà mình đâu có giống nhà người ta, sinh con nối dõi tông đường là trách nhiệm của mọi thành viên trong gia đình. Không được phép thoái thác, hay đổ thừa cho bất cứ lí do nào.

– Con biết là vậy, nhưng giờ thời đại thay đổi rồi nếu khó khăn quá bọn con sẽ làm thủ tục xin con nuôi.

– Mẹ cấm con làm việc đó nhé. Có phải đây là ý kiến của vợ con không?

– Mẹ lại bắt đầu phân biệt đấy. Từ ngày Mai về nhà mình đến giờ, có chuyện gì cô ấy dám làm trái lời mẹ không? Sao mẹ không đặt mình vào vị trí của vợ con một lần? Mẹ không cho cô ấy ra ngoài làm việc, thì cô ấy cũng ngoan ngoãn ở nhà nội trợ. Rốt cuộc mẹ còn muốn gì ở bọn con nữa?

” Chát “

Mắt mẹ chồng đỏ ngầu, đứng phắt dậy giơ tay tát thẳng vào mặt Hùng:

– Mày thái độ gì đấy? Muốn chọc mẹ mày tức chết mới vừa lòng phải không?

Hùng chán nản không cãi lại mẹ nữa, định kéo tay vợ lên phòng thì bà quát to:

– Chúng mày đứng im đấy. Hôm nay không nói rõ ràng với tao thì đừng hòng đi đâu.

Bố chồng hắng giọng:

– Bà bình tĩnh cho các con giải thích xem nào? Cứ sồn sồn lên như cháy nhà đến nơi không bằng ý.

– Ông bảo tôi bình tĩnh được không? Chúng nó đang bàn nhau đi xin con nuôi đấy, ngu hết phần người khác. Con mình dứt ruột đẻ ra còn không dạy được, nữa là cái loại khác máu tanh lòng.

– Thì ai bảo bà giục chúng nó nhiều quá?

– Tôi không giục chúng nó thì giục ai? Vợ chồng thằng Duy thì tôi không dám nói. Chẳng lẽ giục cái Trâm à, nó đang làm việc tốt thế mang thai rồi chửa đẻ nghỉ cả năm giời, ảnh hưởng đến công việc.

– Con cái là lộc trời cho chứ có phải mớ rau, miếng thịt ngoài chợ đâu mà bà muốn có là có luôn được?

– Nhà có 3 thằng con trai, mà nói đứa nào cũng trơ hết mặt ra. Bằng tuổi này nhìn nhà người ta, con cháu đông đủ mà thèm. Tôi nói thì ông bảo lắm điều, chứ đến lúc già thêm vài tuổi nữa xem ông có cuống cuồng lên không? Nhà họ Giang ít con cháu, tôi làm thế thì có gì sai?

– Bà không làm sai, nhưng cách làm của bà tiêu cực quá. Thôi chuyện này cứ gác sang 1 bên đã, có gì để tính sau. Quan trọng anh em chúng nó cứ yêu thương, đùm bọc lẫn nhau là tôi vui rồi.

Hùng được bố bênh thì vui mừng ra mặt:

– Bố đã nói vậy, thì mẹ đừng cằn nhằn vợ con nữa nhé. Cô ấy ở nhà làm nội trợ đã vất vả lắm rồi.

Mẹ chồng không ưa, mặt vẫn nặng nhẹ:

– Chị ấy bảo anh nói với tôi thế à?

– Mai không nói gì với con hết, là con để ý thấy.


– Anh chị bây giờ thì giỏi rồi, lời tôi nói có chút giá trị nào đâu. Nhưng việc anh chị nhận con nuôi tôi sẻ phản đối đến cùng, đừng mong tôi chấp thuận kẻ nào không phải dòng máu nhà này nhé…

Tôi thở dài một hơi, nhân cơ hội mọi người không để ý chuồn thẳng lên phòng. Chứ ngồi đây nghe triết lí của mẹ chồng thêm một lúc nữa thì tôi đơ mất, trong nhà có ai nói lại bà đâu…

– ————–

Ở diễn biến khác trong phòng của Trâm, Huy ngồi trước màn hình máy tính nói chuyện cực kì thân mật với một người đàn ông xa lạ khác. Trâm vừa từ nhà tắm đi ra, liếc mắt khinh khỉnh:

– Anh đừng làm tôi kinh tởm nữa, ra ngoài như nào tôi không quan tâm nhưng về nhà chú ý một chút. Chuyện vỡ lở ra không phải một mình anh chết đâu.

Huy cau mày khó chịu:

– Cô im đi.

Trâm vứt mạnh cái khăn đang lau đầu xuống ghế, gân cổ lên cãi:

– Sao tôi phải im?

– Ban đầu tôi và cô đã thỏa thuận thế nào? Cô không được phép can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi cơ mà. Hơn nữa tôi làm gì, nói chuyện với ai thì cũng đâu liên quan tới cô? À quên..Kẻ nào muốn trèo lên giường tôi trước ý nhỉ? Cô không ngờ tôi là “gay” chứ gì? Kết cục như này hoàn toàn xứng đáng với cô thôi.

– Anh nghĩ tôi sung sướng lắm à? Lấy phải thằng “gay” như anh tôi đang phải cố gắng, gồng mình chịu đựng đấy…

– Ai ép buộc cô lấy tôi? Là cô tự nguyện đó chứ. Nếu tôi không phải họ Giang, liệu cô có đồng ý hôn sự đó không? Chung quy lại cô chỉ vì tiền mà thôi, loại phụ nữ bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích như cô tôi gặp nhiều rồi…

Không để Trâm phản bác, Huy nói thẳng luôn:

– Đừng ra vẻ mình đáng thương với tôi, tôi chỉ thêm phần khinh bỉ cô thôi. Cô muốn trèo cao tôi cũng cảnh cáo cô trước nhé, cẩn thận không lại ngã đau đấy…

– Anh cứ mở to mắt lên mà nhìn, sớm hay muộn tôi cũng sẽ làm anh tâm phục khẩu phục..

– Tôi chờ ngày đó mấy năm nay rồi. Chúc cô thành công nhé. Nếu mẹ tôi biết người con dâu mình hết mực tin tưởng, lại luôn tìm cách điều khiển bà ấy thì sao nhỉ?

– Tôi không làm gì mẹ cả, anh đừng ngậm máu phun người.

Huy nhếch mép cười nhạt:

– Đúng rồi. Không làm gì, chỉ diễn tuồng đưa bà ấy vào tròng thôi. Cô giả điên với ai, chứ với tôi thì cô nhầm rồi. Tính ra cô còn phải cảm ơn tôi nữa đó, vì không có biểu hiện suất xắc của tôi hôm đó thì vở tuồng của cô không thành công mĩ mãn vậy đâu.

Trâm biết mình đang ở thế yếu, nên không mạnh miệng nữa hạ giọng nhẹ nhàng với Huy:

– Rốt cuộc anh muốn gì? Đừng úp mở nữa, tôi không có kiên nhẫn đâu.

– Thứ tôi muốn cô cũng chẳng cho được. Cô và tôi thống nhất như nào, cứ theo đó mà làm. Đừng ai ngáng đường ai, xong việc tôi cho cô 10% cổ phần công ty.

– Okii..Tôi đồng ý. Nhưng nói đi thì phải nói lại, bố sắp về hưu chức vụ giám đốc sẽ được giao cho lão Duy. Chúng ta phải nhân cơ hội tiến hành kế hoạch nhanh lên, chậm 1 bước chỉ có nước đi ăn mày thôi.

– Nếu xét về thủ đoạn, còn ai hơn được cô? Trong đầu cô khéo khi có cả trăm ngàn kế hoạch rồi ý chứ? Định làm gì nói luôn ra. Tôi thấy hợp lí thì sẽ giúp cô…

Trâm tiến lại gần Huy thì thầm vào tai hắn, vài điều gì đó. Càng về sau nụ cười thâm hiểm trên môi anh ta càng rõ nét:

– Lòng dạ đàn bà thâm sâu khó lường quả là không sai. Cô làm tôi hơi bất ngờ đấy.

– Tôi nói được làm được. Anh cứ chuẩn bị thủ tục sang tên 10% cổ phần của anh cho tôi đi.

– —————

Sáng hôm sau nhà chồng tôi đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời. Đó là Vân Anh, mẹ chồng ra mở cửa mà cười tươi rói:

– Cháu đến rồi à?


– Vâng ạ. Cháu không làm phiền hai bác chứ.

– Ơ con bé này, phiền phức gì? Bác gọi cháu đến ăn sáng cùng cả nhà cho vui mà. Trước khi mẹ cháu đi, cũng dặn bác để mắt đến cháu rồi. Đi làm ở chỗ mới đã quen chưa?

– Cũng hơi quen rồi bác ạ. Nhìn chung công việc không ngoài khả năng của cháu.

– Nếu vất vả quá, cứ đến công ty bác trai làm nhé. Không phải ngại đâu, toàn người một nhà với nhau.

– Cháu cảm ơn bác. Chỉ có mỗi bác là thương cháu nhất thôi.

– Ăn gì mà miệng ngọt thế không biết?

– Cháu ăn cơm nhà bác đó ạ.

– Thôi vào nhà đi không muộn.

Trâm kéo ghế không biết vô tình hay cố ý mà xếp Vân Anh ngồi ngay cạnh chú già:

– Cậu ngồi đây nhé.

Vân Anh gật đầu dịu dàng:

– Cảm ơn cậu. Tớ ngồi đâu cũng được mà, cậu cứ thế làm tớ ngại quá.

– Ấy đừng ngại, coi như tớ trả ơn cậu hồi bên Mĩ cậu hết lòng giúp đỡ tớ đi.

Người nói người cười làm tôi ghét quá, chỗ Vân Anh đang ngồi là chỗ của tôi đó. Mai bưng đồ ăn ra thấy thế cũng nhắc khéo Vân Anh:

– Em sang ngồi cạnh chị cho tiện nhé, đây là chỗ chị Hà…

Mẹ chồng tôi không đợi Mai nói hết câu, đã quát luôn:

– Có mỗi cái chỗ ngồi thôi mà sao chị lắm điều thế? Ăn cơm chứ có ăn chỗ đâu? Chị cũng là người có ăn có học đàng hoàng, mà sao suy nghĩ thiển cận vậy? Khách đến nhà chơi mà còn hạnh họe, Vân Anh thích ngồi đấy thì cứ ngồi đi…

Con mụ Vân Anh còn giả vờ tủi thân nữa chứ, chưa ai làm gì hai mắt đã rưng rưng:

– Em xin lỗi, em không biết đây là chỗ của chị Hà. Lần sau chị sẽ rút kinh nghiệm.

– Bác bảo con cứ ngồi xuống đấy cơ mà, không sao đâu đừng nghĩ ngợi nhiều.

– Dạ thôi ạ. Để con sang ngồi cạnh chị Mai cũng được.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố nén cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng. Mẹ chồng đã nói thế rồi, giờ tôi lên tiếng đuổi cô ta thì không được. Cuối cùng đành cắn răng nói:

– Vân Anh cứ ngồi ở đó đi.

– Như vậy không được đâu, ai lại làm thế chứ?

Chú già không nói không rằng đứng phắt dậy, kéo tay tôi ra ngoài để lại mỗi câu:

– Mọi người cứ ăn trước đi, con đưa vợ con ra ngoài ăn rồi đi làm luôn.

Bố mẹ chồng tôi lần trước đã không cản được chú già, nên lần này cũng chẳng thèm nói gì…

Ngồi trên xe tôi tự nhiên cứ thấy vui vui, tuy không đấu lại được mụ kia nhưng vẫn có một đồng minh to đùng:

– Nhóc bị sao thế?


– Đâu. Tôi bình thường mà.

– Mọi ngày thấy hổ báo cáo chồn lắm, nay vẫn bị đánh tan tác à?

Tôi hơi xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng:

– Chẳng qua tôi nể mẹ thôi, chứ tầm cỡ cô ta ra ngoài tôi ăn sống luôn.

– Nhìn tướng nhóc tôi đã biết vô dụng rồi, không biết hơn 20 năm qua nhóc sống thế nào nữa.

– Vô dụng kệ tôi, còn hơn đầy người cứ thấy gái là sáng mắt ra.

– Ai thấy gái sáng mắt ra?

– Tôi nói bâng quơ vậy đấy, trúng ai thì người đó tự nhột.

Chú già cười, nụ cười gian lắm:

– Nhóc ghen à?

Tôi lớ ngớ lắp bắp:

– Chú mới ghen ý, lần sau đừng rủ tôi ra ngoài ăn nữa nhé. Được bữa cơm của chú chỉ rước bực vào người.

Kết cục buổi sáng hôm đó, chú đưa tôi đi vòng vòng đến tận 8h30″ mới thả tôi xuống cổng công ty:

– Tối nay mấy giờ đấy, để tôi đón?

Tôi xua xua tay từ chối vội:

– Không cần đâu, tôi bảo bạn tôi đưa về cũng được. Chú đừng đến đón, ngược đường đi lại nhiều tôi ngại lắm.

– Ừ.

– ————–

Ở nhà Trâm gọi Vân Anh ra nói chuyện riêng:

– Cậu có tự tin mình làm được không?

– Có gì mà không làm được không? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi mà.

– Anh Duy không giống những kẻ tầm thường ngoài kia đâu.

– Cậu đừng coi thường tớ quá, tớ về đây chủ yếu là muốn giúp cậu.

– Tớ cảm ơn cậu trước nhé. Khi nào tớ đạt được mục đích, tớ sẽ không bao giờ quên công ơn của cậu đâu.

– Ơn huệ gì để sau hãy nói.

– Hy vọng kế hoạch của chúng mình sẽ thành công.

– Chắc chắn rồi, chỉ cần cậu phối hợp tốt với tớ là được. Phía mẹ chồng cậu cứ để tớ lo cho.

– —————-

Chiều hôm đó tôi về nhà, thấy mẹ chồng thuê thêm một chị giúp việc nữa. Ban đầu tôi cứ tưởng chị Loan là chân tay của bà, nhưng càng về sau càng thấy không đúng lắm. Bà cho Mai ra ngoài làm việc, nhưng đổi lại Hùng phải đồng ý đi thụ tinh nhân tạo lần thứ 3. Tôi và Mai cứ thì thầm trong bếp mãi mới ra:

– Em đến công ty bố làm à?

– Vâng ạ. Ban đầu em định quay về công ty cũ, nhưng phòng kế toán của nhà mình còn thiếu nhân viên nên bố bảo em đến đó làm luôn.

– Chúc em may mắn nhé.

– Em cảm ơn chị, vì chuyện này mà anh Hùng phải đồng ý với mẹ đi thụ tinh lần 3 làm em khó nghĩ quá.

Tôi vỗ nhẹ tay lên vai Mai động viên:

– Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, khó khăn lắm mẹ mới đồng ý cho em đi làm thì em phải cố gắng đấy, đừng để mẹ thất vọng. Còn con cái là số trời, đâu phải mình muốn là được.

Chị giúp việc mới cũng ở quê lên, nghe đâu là họ hàng xa của mẹ chồng tôi. Ngày đầu tiên đến làm việc, cũng nhanh nhẹn tháo vát lắm. Chỉ tội hay nịnh hót mẹ chồng tôi thôi. Gặp Trâm thì cười tít mắt, còn gặp tôi với Mai mặt cứ nặng như chì. Tôi cũng không muốn tính toán nhiều, nên toàn mắt nhắm mắt mở cho qua.


Buổi tối trước khi đi ngủ, không biết chú già nghe ngóng được chuyện gì mà dặn tôi rất kĩ phải đề phòng Trâm mọi lúc mọi nơi..

Ba ngày sau…

Cả nhà tôi đang ngồi xem tivi, thì Trâm có điện thoại. Cô ta không ra ngoài, mà ngồi im đó nghe luôn:

– Alo..

– Cậu sao thế? Nghe giọng hình như bị cảm rồi đấy..

Không biết đầu dây bên kia là ai? Mà Trâm có vẻ quan tâm lắm:

– Thế cậu đã uống thuốc chưa?

– Hay cứ ở yên đấy, giờ tớ sang nhé.

– Không phải ngại đâu, tớ ăn cơm rồi…

Cúp máy Trâm đứng dậy vội vàng, mẹ chồng tôi thấy thế cũng hốt hoảng theo:

– Ai gọi cho con đấy?

– Là Vân Anh ạ.

– Nó bị sao thế?

– Cậu ấy bị cảm, chắc do chưa quen thời tiết bên đây. Vẫn chưa thuốc thang gì, con nghe giọng yếu lắm. Giờ con sang nhà cậu ấy xem thế nào?

– Cho mẹ đi với.

– Thôi mẹ cứ ở nhà đi, chứ giờ cũng muộn rồi.

– Muộn mẹ cũng phải đi. Cái con bé này ốm mà không biết đường bảo ai. Không may xảy ra chuyện gì mẹ hối hận lắm.

– Vậy mẹ lên thay quần áo rồi hai mẹ con mình cùng đi nhé.

15″ sau Trâm lái xe đưa mẹ chồng tôi đến nhà Vân Anh. Tôi không biết ở đó xảy ra chuyện gì, mà khi về Vân Anh cũng theo sau luôn. Đỡ cô ta ngồi xuống ghế cẩn thận, mẹ chồng quay sang chị Loan dặn dò:

– Cô vào bếp tranh thủ nấu cho Vân Anh bát cháo thịt băm.

– Vâng ạ.

Vân Anh cầm tay mẹ chồng tôi tỏ vẻ áy náy:

– Cháu xin lỗi giờ này còn làm phiền đến mọi người.

– Lỗi phải gì? Bác còn chưa hỏi tội sao cháu ốm mà không báo cho bác đấy. Hay bác không quan trọng với cháu?

– Dạ không phải đâu. Bác đừng nghĩ thế, ở bên này cháu có mỗi mình bác là người thân nhất, cháu không gọi điện cho bác vì sợ bác lo thôi.

– Bác coi cháu là con gái, hôm mẹ cháu đi bác cũng nói rõ ràng rồi. Cứ yên tâm để cháu ở lại, bác chăm sóc cho. Mà hôm nay cháu cư xử như này bác không hài lòng đâu. Còn có lần sau, là bác giận thật đấy.

Vân Anh choài người qua khẽ ôm lấy mẹ chồng tôi:

– Vâng ạ. Cháu hứa sẽ không có lần sau đâu. Hơn nữa giờ cháu chuyển về đây cùng bác rồi, nên bác cứ yên tâm.

– Ừ. Cháu mà nghe bác ngay từ đầu thì có phải tốt hơn không?

– Nhưng bây giờ cũng chưa muộn mà.

– Bác không nói lại cái miệng ngọt xớt của cháu. Thôi ngồi đây nghỉ tạm, bác gọi điện cho bác sĩ rồi tí nữa ông ấy đến ngay thôi.

Mẹ chồng nói xong cầm cái gối chèn vào lưng Vân Anh, rồi bắt đầu sai bảo chị Diệu:

– Từ nay Vân Anh sẽ đến đây ở, cô lên tầng 2 dọn phòng đối diện vợ chồng thằng Duy cho tôi.

– Vâng ạ.

– Bây giờ muộn rồi thì dọn qua loa thôi, nhưng sáng mai cô thay toàn bộ chăn ga gối đệm nhé. Gọi thợ đến lắp thêm cái đèn bàn nữa, đừng làm qua loa. Khi nào tôi kiểm tra được thì mới thôi đấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.