Đọc truyện Một Đời An Ca – Chương 27
Thứ hai, theo yêu cầu của Tần Mặc Bắc, hai người không được phép thân mật quá khi ở cổng trường.
Triệu An Ca biết, anh kiêng dè Lưu Cương và đám người đòi nợ kia.
Nhưng cả một tuần nay hai người đều không gặp Lưu Cương, Triệu An Ca muốn gọi cho hắn ta hỏi, sao vậy hả, sao không đến luôn đi, còn không đến phải nói chứ, để cho người ta yên tâm nữa.
Tần Mặc Bắc thì không sao, mục tiêu hiện tại của anh là kiếm tiền và tiết kiệm, nhanh chóng trả hết số nợ hơn tám trăm vạn kia, trả xong anh sẽ được tự do.
Tiền thưởng của cuộc vẽ tranh lần trước đã chuyển đến anh, cộng với tiền vẽ tranh và làm gia sư, bán tranh lẻ thì cần còn đúng tám trăm vạn.
Buổi sáng, Tần Mặc Bắc nhân được một cuộc điện thoại từ một nhà hàng món Tây cao cấp, nói rằng họ từng xem anh biểu diễn dương cầm ở buổi hòa tấu, muốn mời anh chơi đàn ở nhà hàng, vào mỗi buổi tối thứ ba, thứ sáu, thứ bảy như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc đi học ban ngày của anh.
Bởi vì thầy anh là một nghệ sĩ dương cầm có tiếng giới thiệu, nên tiền công đặc biệt hào phóng.
Một tiếng tám trăm tệ, một buổi hai giờ, một tuần ba lần, một tháng sẽ được hơn một vạn. Đây là một khoản thu nhập không nhỏ.
Tần Mặc Bắc xin phép nghỉ học tiết tự học buổi tối với thầy chủ nhiệm. Ông cũng biết tình hình nhà anh nên đồng ý.
Nhà hàng cao cấp kia rất sang trọng, mẹ anh rất thích, mỗi lần đến đều dẫn anh theo.
Tan lớp tự học buổi tối, Tần Mặc Bắc đứng dưới lầu chờ Triệu An Ca, đây là lần đầu tiên anh đứng chờ cô, trước kia đều là cô chủ động chờ anh.
Thật ra cảm giác này rất tốt, một đám đông nhiều người như vậy, đủ mọi loại người, nhưng mà chỉ có một mình cô.
Triệu An Ca không biết Tần Mặc Bắc chờ mình dưới lầu, thong thả từ từ đi xuống cùng với bạn cùng lớp.
May là cô không biết, bằng không chắc là hưng phấn mà nhảy qua cửa sổ từ lầu ba mất thôi.
Tần Mặc Bắc thấy Triệu An Ca đi chung với mấy nam sinh, không biết đang nói gì mà cười hi hi ha ha, rất vui vẻ.
Tần Mặc Bắc đứng không nhúc nhích, đột nhiên anh muốn giận dỗi, muốn nhìn xem đến khi nào cô sẽ thấy anh.
Nhưng thật đáng tiếc, Triệu An Ca lo nói chuyện với người ta, không nhìn ngó xung quanh.
Hai ngày nay cô luôn ở trạng thái hưng phấn, bởi vì có bạn trai dự bị nên hưng phấn, gặp ai cũng có thể tán gẫu cả buổi trời.
Vẫn là Quách Tuyên Tuyên thấy Tần Mặc Bắc trước, cô ấy huých tay Triệu An Ca.
Triệu An Ca trừng mắt liếc cô ấy một cái, “Cậu đẩy tớ làm gì, đừng dùng sức vậy mà, đau.”
Vốn dĩ mấy nam sinh ở bên cạnh đang cười hi hi ha ha, đột nhiên im lặng,
Những lời này phát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp gợi cảm, luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó không thuần khiết đang diễn ra.
Khuôn mặt của Tần Mặc Bắc tối xuống rõ ràng.
Tầm mắt Quách Tuyên Tuyên chuyển sang hướng Tần Mặc Bắc, miệng cũng kéo kéo qua, ý bảo Triệu An Ca nhìn về phía kia.
Triệu An Ca nhìn qua bên lề đường.
Tần Mặc Bắc đang đứng dưới đèn đường nhìn cô, rõ ràng một người sáng chói như thế, mà lúc nãy cô không phát hiện cơ chứ!
Triệu An Ca chạy qua đến trước mặt Tần Mặc Bắc rồi dừng lại, “Cục cưng lớn, anh đợi em hả?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Đi thôi, có chuyện muốn nói với em.”
Hai người đi sang con đường nhỏ bên cạnh.
Mấy nam sinh khoa công nghệ sinh học ở phía sau bước lên trước, “Đó là khoa sư phạm đúng không, trước kia tao thấy trên diễn đàn, đây là ý gì chứ!”
“Chắc là bọn con gái khoa sư phạm phái tới để trộm hoa khôi khoa chúng ta rồi!”
“Nhanh lên, mau bảo vệ hoa khôi chúng ta!”
Khi Tần Mặc Bắc nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại nhìn.
Triệu An Ca giới thiệu, “Mấy người kia là bạn học của em, tốt bụng lắm luôn, thường mua nước giữ chỗ cho em đó.” Nói xong còn vẫy tay chào với đội bảo vệ hoa khôi, “Không cần đưa tớ nữa đâu, mai gặp lại nha.”
Đến đây thì đội bảo vệ hoa khôi mới chịu tan.
Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn Triệu An Ca nói, “Bọn họ thường xuyên đưa em về sao?”
Triệu An Ca gật đầu, “Chỉ những lúc tan lớp buổi tối thôi, đưa đến dưới lầu ký túc xá nữa, tốt bụng lắm luôn.”
“Tốt cái trứng!” Tần Mặc Bắc chưa bao giờ nghĩ ở nơi anh không nhìn thấy, có nhiều người mơ ước bạn gái dự bị của anh đến vậy.
Triệu An Ca cười ha hả nói, “Anh nói bậy kìa, em chưa từng thấy anh nói vậy bao giờ.”
Tần Mặc Bắc nói tiếp, “Em nói lại câu lúc nãy xem?”
Triệu An Ca ngẫm nghĩ rồi đáp, “Câu nào cơ?”
Tần Mặc Bắc bình tĩnh nói, “Lúc nãy Quách Tuyên Tuyên huých tay em đó, em nói cái gì.”
Triệu An Ca à một tiếng, lặp lại câu kia, “Cậu đẩy tớ làm gì, đừng dùng sức như vậy, đau.” Nói thêm, “Sao vậy, hổng lẽ câu đó có vấn đề gì sao?”
Tần Mặc Bắc bước đến bên cạnh cô rồi nói, “Em lặp lại lần nữa, nói nhỏ hơn chút.”
Triệu An Ca ghé bên tai anh, nhẹ giọng nói, “Cậu đẩy tớ làm gì, đừng dùng sức như vậy, đau.”
Khóe môi Tần Mặc Bắc cong lên mỉm cười, “Anh không nghe rõ, em nói lại nữa đi, nhỏ tiếng thôi.”
Triệu An Ca kê sát bên tai anh, lặp lại, “Cậu chống tớ làm gì, đừng dùng sức như vậy, đau.”
(*) Vì tiếng trung giống tiếng Anh ấy, chỉ có 我 – 你 cũng có nghĩ anh – em, bạn – tôi, cậu – tớ, mày – tao, ông bà – con cháu tùy vào ngữ cảnh và vai vế mà lần ra thôi. Đại khái là vậy nên vào tai TMB thành là em – anh nên ổng mới nghe ghiền.
Thanh âm cô rất nhẹ, hơi thở ấm áp phả vào vành tai anh, nóng hổi.
Lần đầu tiên Tần Mặc Bắc phát hiện, bản thân đúng là cầm thú, quá xấu xa rồi, ngay cả cô gái nhỏ mà còn dám chiếm tiện nghi thật dâm đãng, đúng là không phải người mà.
Anh gật đầu nói, “Sau này không được nói trước mặt người khác, nói chuyện nhớ để ý,không nói mấy từ như là dùng sức hay chống đẩy đau gì đó nghe chưa.”
Lúc này Triệu An Ca mới ngộ ra, đúng là quá sai mà, không nói thế được, xấu hổ quá đi.
Cô đánh cánh tay anh một cái, “Anh còn nói em lặp lại nhiều lần như vậy, anh có ý gì hả.”
Tần Mặc Bắc mỉm cười nhìn cô, không nói chuyện.
Triệu An Ca lại gần nói, “Cục cưng à, em phát hiện rồi nhá, con người anh đúng là trong nóng ngoài lạnh, hư hỏng lắm luôn, lại còn giả vờ không có.” Dừng lại một chút lại nói, “Nhưng mà em thích.”
Tần Mặc Bắc véo mũi cô, “Em nhớ kỹ cho anh, lần sau còn để anh nghe em nói mấy câu này trước mặt tên khác, đừng trách anh không khách khí đấy.”
Triệu An Ca mỉm cười nhìn anh, “Em nhớ rõ, thưa cục cưng! Anh nhớ em, nên mới chờ em ở đây sao?”
Tần Mặc Bắc cười cười, “Muốn nói với em chuyện này, sau này mỗi tối thứ ba, sáu, bảy anh sẽ đàn ở nhà hàng Tây, không đến trường được.”
Triệu An Ca nhẹ nhàng ôm cánh tay anh nói, “Nhà hàng nào ạ?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Miro.” Nói xong giật cánh tay ra, muốn ôm cô vào lòng, nhưng không biết phía trước có bậc thềm nhỏ, vấp chân đứng không vững.
Ngay lúc này, cánh tay anh vừa vặn chống ngay trước ngực cô,
Triệu An Ca la lên một tiếng, “Anh lại chống em rồi, đau.”
Tần Mặc Bắc rụt cánh tay lại, bây giờ anh không muốn nói gì cả. Trong lòng giống như có mèo cào đến khó chịu, suốt quãng đường anh không biết phải nói chuyện gì.
Đưa cô đến tận dưới lầu ký túc xá, anh mời trở về.
Cô nhóc không tim không phổi, không biết là đơn thuần hay là ngốc đây, cái gì cũng dám nói. Lần sau phải dạy dỗ cô mới được, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, còn lời nào chỉ có thể nói trước mặt anh.
Tần Mặc Bắc đi ra khỏi cổng trường, anh thấy Lưu Cương đứng trước cửa hàng tiện lời cách đó không xa, miệng đang ngậm điếu thuốc.
Hôm nay hắn ta chỉ đi một mình, không dẫn theo đàn em.
Tần Mặc Bắc vác ba lô lên lưng, sẵn sàng tùy cơ ứng biến, nếu như đánh nhau với một mình Lưu Cương thì chắc chắn chịu thua, còn nếu không được nữa thì còn có bảo vệ đứng đó nữa mà.
Lưu Cương nhìn thấy Tần Mặc Bắc, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Tần Mặc Bắc đứng yên không nhúc nhích, Lưu Cương bước lên trước hai bước, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi đi sang phố bên kia,
Cũng không đi về phía Tần Mặc Bắc.
Anh hơi giật mình, trước kia mỗi lần Lưu Cương nhìn thấy anh, đều muốn đánh chết anh, hận không thể lột da xẻ thịt anh.
Hay là Lưu Cương đã biết rõ ngọn nguồn, cuối cùng không quy trách nhiệm cho anh hại chết em gái hắn tra? Tần Mặc Bắc không nghĩ may mắn như thế.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tần Mặc Bắc trở về phố ăn vặt.
Thứ ba, sau khi ăn xong cơm tối ở nhà ăn, Tần Mặc Bắc chuẩn bị thay quần áo đi đến nhà hàng Tây làm việc.
Nơi này vẫn như lúc đầu, thậm chí ngay cả cách trang trí cũng không đổi, chỉ có anh đã đổi từ khách trở thành nhân viên phục vụ, mặc dù chỉ là làm bán thời gian.
Tần Mặc Bắc bước vào, giám sát nhà hàng thấy thì gọi, “Cậu Tần.”
Giám sát vẫn là người giám sát cũ, hơn ba năm rồi vậy mà vẫn nhận ra anh.
Tần Mặc Bắc mỉm cười nói, “Sau này vẫn nên gọi tôi là Tiểu Tần thôi, phiền anh dẫn tôi gặp quản lý Vương, đã có hẹn trước.”
Giám sát vừa dẫn anh vào bên trong vừa cười nói, “Hôm nay quản lý thông báo có người đánh đàn dương cầm mới, không nghĩ lại là Cậu Tần.”
Tần Mặc Bắc nói lại, “Gọi Tiểu Tần là được rồi ạ.”
Giám sát mỉm cười, “Thầy Tần.” Đúng là giám sát nhà hàng cao cấp rất chuyên nghiệp, thật sự rất khéo nói.
Tần Mặc Bắc đáp, “Sao cũng được ạ, dù sao cũng chỉ là cách gọi.”
Giám sát vừa đi vừa nói, “Thầy Tần đúng là rất lợi hại, bình thường có thể đến chỗ chúng tôi đánh đàn ngoại trừ nghệ sĩ có tiếng thì không còn ai cả, tính cả thành phố Viêm này không hơn hai mươi người.”
Tần Mặc Bắc chỉ mỉm cười không nói chuyện.
Ký hợp đồng với quản lý xong, Tần Mặc Bắc có thể bắt đầu làm việc ngay.
Nhà hàng này không yêu cầu cao với tiết mục biểu diễn, chỉ cần nhạc tao nhã là được, thậm chí có thể đánh bài tự sáng tác đều được.
Tần Mặc Bắc rất thích điểm này, rất thoải mái.
Nhưng ở đây rất dễ gặp được người quen cũ, là những người anh giao tiếp trong giới trước kia. Thật ra Tần Mặc Bắc cảm thấy rất bình thường, tay làm hàm nhai, không cướp bóc của ai.
Nếu có tên nhà giàu có mắt không tròng nào muốn gây chuyên, tới đây, đi đánh đàn nào, nhất định anh có hạ hắn ta trong vòng một nốt nhạc.
Không phục à? Được, lấy gương ra so đi, có hơn nổi không, anh chắc chắn làm hắn ta chết không kịp ngáp.
Trước đây anh không có tự luyến như thế đâu nhỉ, chẳng những tự luyến mà còn tự đại.
Đoán chừng là lây bệnh của bạn gái dự bị rồi.
Khoảng bảy giờ mười lăm, có hai cô gái bước vào, cả hai người này Tần Mắc đều quen biết.
Một người là Triệu An Ca, chẳng ngạc nhiên tý nào.
Một người còn lại là Lâm Tiểu Nhã, có lẽ là trùng hợp.
Lúc Triệu An Ca đứng chờ ngoài cửa có nghiêng đầu nhìn vào bên trong, từ đằng xa đã thấy bạch mã hoàng tử của cô, cả người mặc âu phục màu đen ngồi trước đàn dương cầm.
Ngày đầu tiên cục cưng nhà cô lên sân khấu biểu diễn trên sân khấu, đương nhiên cô phải đến để cổ vũ rồi.
Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô.
Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy Tần Mặc Bắc thì hơi giật mình, nhanh chóng tìm chỗ ngồi gần sân khấu biểu diễn. Không bao lâu sau, bạn cô ta cũng đến. Chung quy thì cũng không thể đi ăn một mình.
Nhưng có Triệu An Ca chính là một mình đấy, cô tìm bàn ngồi đối diện Tần Mặc Bắc, tùy tiện gọi món.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà hàng này, bình thường cô không thích món Tây, không quen dùng dao nĩa, vẫn là dùng đũa dễ hơn.
Hôm nay vì xem Tần Mặc Bắc nên cô mới đến nơi này ăn cơm.
Triệu An Ca vẫy tay chờ giám sát nhà hàng đến, cô giả vờ gật đầu về phía Tần Mặc Bắc rồi nói, “Nghệ sĩ đánh đàn mới của nhà hàng anh không tệ nhỉ, biểu diễn chưa?”
Giám sát ngẩn ra, chợt mỉm cười nói, “Chưa ạ.”
Trầm An Ca lại nhìn Tần Mặc Bắc nói, “Đẹp trai quá trời quá đất, đánh đàn lại hay nữa, ai mà hay thế không biết.”
Giám sát vẫn giữ nụ cười lịch sự, không nói chuyện.
Triệu An Ca khoác tay nói, “Tôi không chuyện gì nữa, anh bận thì đi đi, nhớ nói với ông chủ anh nha, đưa thêm tiền cho anh ấy, nhóc này đẹp trai quá.”
Giám sát mỉm cười, “Cảm ơn sự hài lòng của quý khách.” Nói xong đi ra chỗ khác.
Bàn Lâm Tiểu Nhã rất gần với Triệu An Ca, nghe cô nói như vậy lập tức mất hứng.
Đây là trêu ghẹo trắng trợn mà, người này còn dám đùa giỡn anh Tiểu Bắc của cô ta.
Triệu An Ca vẫn còn nhìn chằm chằm Tần Mặc Bắc không di chuyển, dù nhìn thế nào cũng không đủ. Còn liên tục lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chụp xong còn ngắm nhìn điện thoại rất lâu, chỉ thiếu điều liếm màn hình nữa mà thôi.
Lâm Tiểu Nhã không nhìn được nữa đứng dậy, đi đến trước mặt Triệu An Ca, “Vị tiểu thư này, chụp hình người khác là không lịch sự, phiền cô xóa hình đi.”
Triệu An Ca ngẩng đầu lên, thấy một em gái mềm mỏng đối diện, cô không muốn tranh cãi với người khác trong ngày đầu tiên đi làm của Tần Mặc Bắc, liền cất điện thoại, “Cảm ơn đã nhắc, tôi không chụp ở đây nữa, về nhà chụp cũng được.”
Lâm Tiểu Nhã nhìn cô một hồi lâu mới nói, “Về nhà?”
Triệu An Ca còn quăng một cái nhìn quyến rũ ngả ngớn về phía Tần Mặc Bắc, “Ừm, về nhà chụp, đó là bạn trai của tôi.” Lại nói, “Bạn trai dự bị.”
Lâm Tiểu Nhã quay đầu nhìn Tần Mặc Bắc, nói, “Không thể nào, anh Tiểu Bắc không có bạn gái.”
Anh Tiểu Bắc?
Cô có nghe lầm không vậy, cô gái gọi anh là anh Tiểu Bắc.
Anh Tiểu Bắc, gọi thân mật quá nhỉ.
Được lắm, Tần Mặc Bắc, anh giỏi lắm!