Một Đêm Nồng Nhiệt Một Đời Đắm Say

Chương 17: Họa Lớn


Đọc truyện Một Đêm Nồng Nhiệt Một Đời Đắm Say – Chương 17: Họa Lớn


Lâm Uyển Bạch ngồi suy tư trên ghế chờ bệnh viện hết một hồi lâu mới có thể giật dậy tinh thần một chút.
Bây giờ cứ suy nghĩ thế này hoàn toàn không có ích gì hết, chỉ rỗi phí thời gian làm nhiều việc khác – cô tự an ủi bản thân như vậy rồi gạt nỗi buồn sang một bên, đứng dậy thở dài một hơi.
Đồng hồ bệnh viện điểm mười giờ trưa, có lẽ cô đi mua cho bà ít thức ăn là vừa rồi.


Đến căn tin bệnh viện, Lâm Uyển Bạch bước vào xếp hàng như bao người.
Vì đây cũng không phải là bệnh viện nhỏ nên người đợi mua cơm cũng không ít.
Tuy nhiên cô vừa đứng vào chỗ xếp hàng không được bao lâu thì đột nhiên một người đàn ông thô lỗ từ đâu xuất hiện chen hàng khiến cô suýt ngã.


Lâm Uyển Bạch lấy lại thăng bằng, khó chịu hỏi lớn: “Anh làm gì vậy hả?”

Đối phương không những không biết hối lỗi mà còn làm giọng ta đây: “Làm gì là làm gì? Ai kêu cô xếp hàng mà tâm hơ tâm hất, không nghiêm túc thì có người giành chỗ thôi.”

Lâm Uyển Bạch thở mạnh một hơi cố giữ bình tĩnh: “Đây là chỗ bệnh viện, anh đừng khiến tôi phải làm lớn chuyện lên.”

“Tôi cứ thích thế đấy, cô làm lớn lên xem nào?”

“Muốn xem thì cứ gọi bảo vệ cho xem camera là được mà?” – Lâm Uyển Bạch còn chưa phản kháng, từ đằng xa đã vang lên một giọng nói của đàn ông.
Hắn ta vừa dõng dạc nói vừa đi tới, dáng vẻ oai phong và lịch lãm với bộ vest phẳng phiu cùng chiếc kính râm vừa phong độ lại vừa bí ẩn.


Cả Lâm Uyển Bạch và gã đàn ông thô lỗ kia đều đứng hình hết mấy giây, cho tới khi người đàn ông áo vest đi tới nói thêm mấy lời răn đe:

“Tôi nói anh đấy, thích làm lớn thì tôi sẽ chiều.
Chỉ là một người phụ nữ yếu đuối xếp hàng mua cơm mà vẫn bất chấp chen chúc được ư? Anh có xứng đáng làm đàn ông không đấy?”

Câu nói của hắn thu hút được sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Gã đàn ông thấy vậy sợ sự việc sẽ từ bé xé ra to khiến gã vướng phải phiền phức nên liền làm như không biết rồi làm bộ mặt hậm hực rời đi.
Lâm Uyển Bạch thấy vậy thở phào: “Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Đối phương cười mỉm: “Không có gì.
Cô mau vào hàng đi, còn vài người nữa thôi đấy.”


“A…cảm ơn anh.” – Cô vừa gật đầu cho có rồi lập tức chạy lại xếp hàng, không để tâm lắm về người đàn ông ban nãy, chỉ thầm nghĩ đó là một người tốt qua đường thôi.
Tuy nhiên cô không ngờ hắn vẫn luôn đứng đằng sau, âm thầm quan sát từng cử chỉ, điệu bộ và cả lời nói của cô.


Đến lúc Lâm Uyển Bạch mua cơm xong, quay đầu lại thấy đối phương vẫn còn đứng đó chăm chú nhìn mình thì có hơi giật mình.
Cô giả vờ như không thấy, định lẻn đi thì bị đối phương bắt bài: “Gì vậy? Định nhận ơn mà không trả ư?”

Lâm Uyển Bạch quay đầu lại cười cho có: “Anh gì đó, trông anh giàu có như vậy sao lại cần một người nghèo nàn rách rưới như tôi trả ơn chứ đúng không?”

Đối phương nghe xong câu này liền bật cười một cách sảng khoái, sau đó vừa lắc đầu vừa gỡ kính râm.
Khuôn mặt lộ ra khiến Lâm Uyển Bạch phải tròn mắt nhìn, không chỉ vì đẹp, mà còn vì rất quen.


“Uyển Uyển, bao nhiêu năm rồi em vẫn luôn như vậy, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Giọng nói Lâm Uyển Bạch lúc này có hơi run run: “Anh…anh là…Tiêu Vân Tranh?”

“Anh rất vui vì em vẫn còn nhận ra anh đấy.
Nhưng Tiêu Vân Tranh không phải tên thật của anh.” – Hắn vừa cười vừa nói.


“Anh nói gì? Em không hiểu?”

“Em cứ đưa cơm cho người bệnh đi, còn anh sẽ đợi em ở cổng E bệnh viện.
Khoảng 30 phút nữa cùng đi ăn trưa với anh, rồi em sẽ rõ mọi chuyện.”

“…”

Đúng 30 phút sau, Lâm Uyển Bạch đã có mặt tại cổng E, không thấy người đâu mà chỉ thấy chiếc Mec đắt tiền đang dựng sẵn trước cổng.
Cửa kính trước từ từ hạ xuống, Tiêu Vân Tranh đưa tay vẫy vẫy: “Uyển Uyển, bên này!”

Lâm Uyển Bạch có hơi bất ngờ khi thấy người cô quen trước đây không chỉ thay đổi về diện mạo mà đến cuộc sống cũng đổi mới.
Nhìn anh ấy trong sự giàu sang này cô có chút không quen nhưng rồi cũng nhanh chóng lên xe tránh để đối phương phải đợi chờ.

Sau khi cô ổn định chỗ ngồi bên ghế phụ, Tiêu Vân Tranh chở cô đến một quán ăn ngoại thành cách khá xa thành phố, có bầu không khí yên tĩnh và trong lành, ngoài vườn còn có trồng rất nhiều hoa mùa hè.


Vừa mới gọi món xong, Lâm Uyển Bạch đã không thể chờ đợi thêm mà hỏi tới tấp:

“Sao anh lại xuất hiện ở đây? Thời gian qua anh đã đi đâu? Còn nữa, chuyện Tiêu Vân Tranh không phải tên thật của anh…”

Tiêu Vân Tranh xua xua tay: “Được rồi, anh sẽ từ từ kể hết mọi chuyện.
Nhưng trước hết anh sẽ xin lỗi em trước và mong em phải giữ bình tĩnh, được chứ?”

Nghe xong những lời này, Lâm Uyển Bạch càng tưởng tượng mức độ của sự việc nghiêm trọng hơn nữa.
Cô thở dài một hơi: “Được, anh nói đi!”

Đối phương cũng thở một hơi rồi mới nói một cách chậm rãi: “Thật ra tên anh không phải là Tiêu Vân Tranh mà là Vân Dực, đồng thời cũng là thiếu gia của nhà họ Vân.
Trước đây anh có cơ hội gặp mặt và tiếp xúc với em cũng là bởi một số bất đồng quan điểm trong Vân Gia khiến anh phải bỏ nhà ra đi, hơn nữa anh cũng muốn thử sống cuộc sống bình thường ở thế giới bên ngoài một vài năm.
Bao gồm việc đi làm thêm, ở trọ hay nhập ngũ…”

Lâm Uyển Bạch nghe xong đương nhiên không thể giữ nổi bình tĩnh.
Nhưng nói là không bình tĩnh cũng không phải, vì cô lúc này im lặng đến lạ thường, im đến mức khiến người ta phát sợ.
Tiêu Vân Tranh hỏi mấy lần, xin lỗi thêm mấy lần vẫn không thể lay chuyển được cô.


Đột nhiên được một lúc sau, Lâm Uyển Bạch lại cười một cái thật tươi nhưng ánh mắt vẫn còn chứa nỗi buồn: “Không sao, dù gì bây giờ anh cũng cho em biết rồi mà.” Thực chất cô cũng không biết mình nên vui hay buồn.
Nhìn thấy bạn mình sống trong cảnh sung túc có lẽ nên vui, nhưng nghĩ đến những tháng ngày gọi nhau hai tiếng bạn bè mà lại giấu diếm nhau về gia cảnh thì…


Nhưng cũng không sao, đó là chuyện riêng của hắn.
Dù gì cũng một thời gian dài rồi, làm sao thân thiết được như lúc trước nữa mà bận tâm chứ?

Tuy nhiên Tiêu Vân Tranh vốn không hiểu rõ nội tâm phụ nữ, nhất là hay tin răm rắp lời Lâm Uyển Bạch nói.
Hắn lại cười như cái nụ cười của những năm về trước, hồn nhiên như chưa có gì xảy ra: “Được.

Hôm nay có dịp gặp nhau, anh sẽ khao em một chầu!”

Lâm Uyển Bạch gác nỗi buồn qua một bên, cũng cười đáp: “Được, vậy nhất định em sẽ ăn đến khi sập tiệm mới thôi!”

Thức ăn rất nhanh đã được dọn ra đầy bàn, đa số đều là những món bình dị mà trước đây bọn họ thường ăn.
Lâm Uyển Bạch rất vui vẻ thử hết từng món, ăn đến khi bụng sắp không chứa nổi thì mới dừng lại.


Bầu không khí lúc này vẫn còn đang rất tốt, đột nhiên Tiêu Vân Tranh nổi hứng khơi dậy chuyện cũ: “Uyển Uyển, đã rất lâu rồi anh không nhận được tin tức gì về Phong Hàn, em còn giữ liên lạc với cậu ấy chứ?”

Nghe đến hai chữ “Phong Hàn”, trong tim Lâm Uyển Bạch như bị ai cứa thêm một nhát vào vết thương cũ.
Đã nhiều năm rồi, cái tên đó vốn dĩ không còn là nỗi bận lòng của cô, nhờ bộn bề cơm áo gạo tiền mà cô đã không còn thời gian nhớ về những chuyện buồn đã cũ.
Hôm nay gặp được Tiêu Vân Tranh, lại nghe anh ta mở miệng nhắc đến chuyện này, cô thật sự…


“Em không biết gì cả.
Tất cả mốt quan hệ từ lúc đó đến giờ em đều mất liên lạc cả rồi.
Nếu anh cũng không có, em cũng chịu thua.” – Lâm Uyển Bạch cố trả lời thật vội để lánh đi mọi chuyện, vốn dĩ từ lâu rồi cô luôn rất ghét phải trả lời những câu hỏi liên quan đến người đó.


Tiêu Vân Tranh nghe xong chỉ thở dài, định mở miệng nói thêm gì nữa thì lại bị một người khác cắt ngang.
Đó là một lão già quá cỡ trung niên, da nhăn bụng phệ, mặc vest chỉn chu nhưng không che được sự thô kệch mà tiến lại gần Lâm Uyển Bạch.
Lão dùng một tay vịn lên thành ghế cô đang ngồi, bắt đầu buông lời giễu cợt:

“Ôi trời ơi, đây không phải là mỹ nữ rót rượu của tôi sao? Tôi hết lần này đến lần khác rủ cô qua đêm, thậm chí hứa cho cô rất nhiều tiền thì cô không chịu, giờ lại đi đu bám theo thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa này à?”

Tiêu Vân Tranh nghe cô làm ở quán rượu thì có hơi bất ngờ.
Vậy ra cuộc sống của cô những năm nay không ổn ư? Cho nên cô mới phải làm cái nghề bị người đời rẻ rúng?

Lâm Uyển Bạch bị sỉ nhục nhưng cũng không nói tiếng nào.
Trước mặt Tiêu Vân Tranh, cô không muốn cãi vã với lão để rồi lòi ra chuyện nhục nhã nhất cuộc đời của cô: trở thành người phụ nữ được đàn ông bao nuôi.
Tuy nhiên đối phương không hề nhượng bộ, đưa một tay còn lại bóp chặt hàm cô và nâng lên, bắt cô phải mặt đối mặt với hắn:

“Nào! Nói đi, sao lại im lặng như vậy? Có phải tôi nói quá đúng không?”

Lâm Uyển Bạch bị lực tay của lão làm đau điếng, lúc này Tiêu Vân Tranh không nhẫn nhịn nữa mà đứng lên tung một cú đấm đau thấu trời xanh vào mặt đối phương khiến lão mất thăng bằng đến suýt ngã.
Cú đấm đó khiến miệng lão bắt đầu chảy máu, lão tức giận quát lớn:

“Thằng nhãi này! Mày có biết mày vừa động vào ai không?”


Tiêu Vân Tranh lạnh lùng đến lạ, không thèm đáp lại mà chỉ gọi phục vụ đến, đưa cho anh ta một tấm ngân phiếu có đến mấy số không nối liền: “Kêu quản lí của anh xử lí chuyện này ổn thỏa cho tôi.
Số tiền này là phần thưởng cho các anh.”

Phục vụ mừng rỡ nhận lấy tờ ngân phiếu và chạy đi đưa cho quản lí.
Chẳng mất nhiều thời gian, anh ta đã sốt sắng gọi thêm mấy người nữa đến lôi lão già đó ra ngoài, dù lão có cố kháng cự nhưng sức người già không thể bằng thanh niên được.
Lâm Uyển Bạch chứng kiến toàn bộ sự hỗn loạn này, cảm thấy vô cùng có lỗi mà cúi đầu: “Tranh ca… à không…
là Vân thiếu mới phải, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ, và em cũng xin lỗi vì đã gây ra chuyện phiền phức này.”

Tiêu Vân Tranh nghe cô gọi mình là Vân thiếu thì có hơi đượm buồn, nhưng cũng không dám nói nhiều: “Không có gì, đừng khách sáo.
Mà Uyển Uyển này…”

Đối phương chưa kịp nói xong, Lâm Uyển Bạch đã cắt ngang bằng sự vội vã, nói xong liền cố rời đi thật nhanh: “Xin lỗi, em có việc gấp phải rời đi, đợi dịp khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“Được…” – Tiêu Vân Tranh chỉ kịp nói một câu chưa trọn vẹn đã không thấy bóng hình Lâm Uyển Bạch đâu nữa.


Buổi tối, Lâm Uyển Bạch đang ở chung cư thì nhận được tin nhắn của Hoắc Trường Uyên đòi cô một hai phải đến gặp hắn, điểm hẹn là quán bar cô từng làm.
Dù bất mãn cách mấy, Lâm Uyển Bạch vẫn phải miễn cưỡng gấp rút gọi taxi đi.


Vừa đến nơi, cô đã được chỉ định vào phòng VIP.
Trong đầu thoạt nghĩ hắn lại bày trò gì nhưng khung cảnh trong phòng khiến cô vô cùng bất ngờ: chỉ có một mình hắn, không bạn bè, không người rót rượu.
Không chỉ vậy, hắn còn say đến quên đường về, nhìn thấy cô cũng sắp không phân biệt được là người hay ma rồi.


Lâm Uyển Bạch bất bực ngồi xuống bên cạnh: “Anh định uống đến khi nào nữa đây?”

“…” – Đối phương say đến mức không trả lời nổi.
Lâm Uyển Bạch thở dài nhấc máy gọi cho Giang Phóng nhưng hết lần này đến lần khác đều là gọi nhỡ.
Sau đó cô lại mò mẫm trên người Hoắc Trường Uyên tìm chứng minh thư để giúp hắn gọi taxi về, kết quả là không có, không có gì cả.


Lâm Uyển Bạch mệt mỏi khi nhìn thấy được mình đang vấp phải một mối họa lớn trước mắt.
Ngay lúc này trọng trách đưa “cậu chủ” về nhà an toàn đang đặt hết lên vai cô, nếu hắn xảy ra chuyện gì, e là nhà họ Hoắc sẽ tìm cô róc xương mất.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.