Bạn đang đọc Một đêm, một ngày, một năm, cả đời – Chương 6
Tôi nghĩ chúng tôi nhất định phải có một lần quan hệ hoàn mỹ nhất
Ngày mùng 5 tháng 5, trời âm u
Hôm đó Cao Phi đi ngủ rất trễ, dường như trong nháy mắt anh lại biến thành một đứa trẻ náo loạn gây sự với tôi, tính nết mâu thuẫn, không biết vì sao cùng mình nhèo nhẵng như thế. Mặc kệ tôi khuyên nhủ thế nào anh đều bỏ ngoài tai. Cho đến trước khi tôi ngủ, anh vẫn còn đang cố sức dây dưa tôi. Tôi đau lòng, lần đầu tiên Cao Phi của tôi làm cho tôi cảm thấy không đành lòng như thế. Nhưng may mắn là ngày hôm sau tỉnh lại, Cao Phi cũng không tiếp tục nữa.
Tôi tựa đầu chôn trong lồng ngực anh, anh cũng không đẩy ra, ngược lại duỗi tay vuốt tóc tôi hỏi: “Muốn uống thuốc không?” Tôi thừa nhận đây là câu nói thỏa mãn nhất tôi từng được nghe trong đời, trước kia Cao Phi hận tôi, thức dậy nửa giờ cũng không nói với tôi một câu nào, dù là một câu cảm thán anh cũng keo kiệt như Grandet [3]. Tôi vui sướng, vùi đầu trong ngực anh cười: “Anh bón cho em nhé?” Lại sợ anh cự tuyệt nói: “Tôi không có hơi sức đâu.” Tay Cao Phi khựng lại, một lúc lâu mới nói đồng ý.
Tôi nghĩ mình cần phải thấy thỏa mãn rồi, Cao Phi dù vẫn có lúc không nói nhiều lắm nhưng đôi khi anh lại trở nên đặc biệt nhạy cảm. Tôi có thể cảm thấy được. Chẳng hạn như anh bỏ mặc tôi một mình ở thư phòng rất lâu, rồi lại quên mất tôi. Chẳng hạn như tôi đang nghe nhạc, vừa đúng nghe được một câu hát. Tôi nhớ rất rõ: thân thể của tôi càng ngày càng kém, thường xuyên không thể ra ngoài. Hôm đó tôi đang một mình ngẩn người nghe nhạc là bài “Tình yêu Hiroshima” của Mạc Văn Úy . Đoạn đó giọng hát đặc biệt của Mạc Văn Úy cất lên “Chẳng còn bao thời gian để yêu anh thật nhiều, sớm phải chấm dứt cuộc chơi đùa phong lưu.” Thật ra tôi không thích Mạc Văn Úy [4] lắm, nhưng lại thích bài hát này của cô. Khi đó Cao Phi vừa vặn đi vào, nghe được chính là đoạn này, chân trước vừa bước lên bỗng ngừng lại, đứng ở cửa nhìn tôi. Có ánh nắng chiều chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ chói chang. Một lúc lâu, anh bất ngờ đi đến hôn môi tôi. Từng chút từng chút một, không phải rất sâu, nhưng tôi ngẩng đầu lên lại thấy trong đôi mắt thâm thúy của anh hiện lên nét lưu luyến không buông.
Ngày 15 tháng 5, trời trong
Mỗi một ngày còn lại đều vô cùng quý giá đối với tôi. Cao Phi đã không lên lịch làm việc nữa. Anh có rất nhiều chuyện cần phải làm, phải chăm lo việc ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của tôi cùng với những chuyện kiểu như thế.
Tôi không phải không vừa ý. Nhưng vào một buổi đêm tỉnh dậy, tôi đột ngột hôn Cao Phi. Sau tai nạn xe, tôi chưa từng chủ động đi hôn anh. Tôi mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành. Tôi nghĩ chúng tôi cần phải có một lần ân ái hoàn mỹ tốt đẹp nhất. Tôi nắm lấy cúc áo của Cao Phi, anh tỉnh dậy cầm lấy tay tôi hỏi tôi làm sao thế. Tôi chỉ lắc đầu, tay vẫn tiếp tục động tác. Tôi nói: “Cao Phi, em muốn anh.” Đây là lần tôi biểu đạt rõ ràng nhất. Bất kỳ người đàn ông nào cũng hẳn không chịu nổi những khiêu khích như thế của phụ nữ, nhưng Cao Phi của tôi lại cự tuyệt. Anh hôn lên chân mày tôi nói: “Ngoan nào, đừng ầm ĩ!” Tôi đáng lẽ phải biết thế là đủ, thân thể đã kém như vậy sao có thể làm những việc ân ái bình thường được, nhưng là, bạn có tin rằng con người có thể chiến thắng tự nhiên không? Tôi nghĩ có lẽ đêm đó mình bị thứ kỳ quái nào đó ám vào người, sâu trong thâm tâm tôi có ham muốn mãnh liệt phải hoàn thành xong chuyện này, giống như con người nhất định phải hoàn thành xong con đường sinh lão bệnh tử. Tôi rất nhanh chóng cởi sạch quần áo của Cao Phi, tiếp đó là của chính mình. Tôi cảm thấy Cao Phi quyến rũ vô cùng, sau đó, tôi từng chút một như bà đồng thưởng thức cống vật, hưởng thụ tận tình.
Tôi rên rỉ dưới người anh, khẩn cầu nói: “Cao Phi, chỉ một lần thôi.” Cuối cùng sử dụng tuyệt chiêu của mình, tôi khóc nước mắt đầm đìa, có đôi khi cảm thấy phụ nữ có thể khóc cũng là một hạnh phúc. Tôi nói: “Cao Phi, cho đến tận bây giờ anh chưa có lần nào tự nguyện làm tình với em cả.” Vẫn không được, tôi vừa đấm vừa xoa, “Cao Phi, chỉ cần anh cẩn thận một chút là được, anh nhẹ nhàng một chút thôi là được.”
Cao Phi đấu không lại tôi, anh cúi người đi vào từng chút từng chút một, mỗi lần di chuyển đều cẩn thận từng li từng tí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Cách một lúc lâu mới cử động một chút, mỗi lần ra vào cũng không mạnh, liên tục nín thở từ từ di động. Tôi phối hợp bên dưới anh, theo chuyển động của ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt anh, thân thể anh. Tôi nhìn ánh trăng biến thành tia nắng ban mai, tôi và anh ân ái trong thời khắc giao hòa giữa ngày và đêm, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi ngửa đầu hôn Cao Phi, anh không thoải mái, cũng không thể thoải mái, trong mắt và trên mặt anh là lo lắng vô tận, chỉ có tôi là thỏa thích. Tất cả một đêm một ngày một năm cả đời của tôi chỉ vì một thời khắc trong nháy mắt này…
Bạn có thích Thương Ương Gia Thố [5] không?
Đó là một người vốn nên sinh ra vì Phật, sống vì tình. Tôi thích ông. Khi còn bé, cha vì sức khỏe của tôi, trong giai đoạn điên cuồng nhất, cách yêu ma quỷ quái gì cũng đều thử qua. Chẳng qua là dù ông có gia tài bạc triệu cũng không thể chữa được. Bởi vì tin đạo, tôi mới biết đến Thương Ương Gia Thố.
Ông có một bài thơ tôi đặc biệt thích.
Một đêm đó, tôi nghe Phạn ca cả đêm, không vì lĩnh hội, chỉ vì tìm một tia hơi thở của người.
Một tháng đó, tôi xoay chuyển hết thảy Kinh Luân [6], không vì siêu thoát, chỉ vì chạm đến một dấu tay người.
Một năm đó, tôi dập đầu chịu đựng gian nan, không vì hướng Phật, chỉ vì kề cận hơi ấm của người.
Một đời đó, tôi trèo khắp Thập Vạn Đại Sơn [7], không vì tu luyện đến kiếp sau, chỉ vì giữa đường có thể gặp người.
Tôi cuối cùng cũng có thể tưởng tượng ra đây chính là quan hệ giữa tôi và Cao Phi. Tôi chính là vì mục đích đơn thuần đó mà có mặt trên đời.[8]
Theo lẽ thường, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng. Đêm đó tôi cũng không được đắm chìm trong nắng sớm bình minh như ước nguyện. Tôi mỉm cười nhìn khuôn mặt Cao Phi dần dần mờ nhạt, sau đó bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cao Phi quần áo chỉnh tề đứng đó, thấy tôi thức dậy, anh tiến đến ôm tôi. Tràn trề mạnh mẽ. Sự ích kỷ của con người phải đạt đến mức độ nào mới có thể gọi là nhất? Tôi vì một giây phút vui thích của bản thân khiến Cao Phi suýt nữa phải trở thành tội phạm giết người. Anh cảm kích ôm tôi, tôi mỉm cười vuốt ve anh. Anh nói “Có những cảm nhận khiến cho người ta phải căm hận, chẳng hạn như khi em bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời tôi. Thế nhưng có những cảm nhận đôi khi lại khiến người ta phải sợ hãi, là khi em bắt đầu phải rời xa tôi.” Anh nói, “Hà Du Cẩn, em vĩnh viễn không biết tôi hận em đến cỡ nào, cũng không biết tôi quan tâm em biết bao.” Anh không chọn nói yêu, chỉ nói quan tâm. Tôi gật đầu thầm hiểu trong lòng, nhưng không thể mở miệng nói ra được. Anh nói, “Kỳ thật em có thể liều mạng cứu tôi, điều này vốn không có gì để tin tưởng hay nghi ngờ. Dựa theo tính cách yêu hận của Hà Du Cẩn có cái gì là không thể làm. Tôi thậm chí nghĩ có khả năng đây là trò đùa do em tự biên tự diễn sắp đặt. Chỉ là, lúc trông thấy em nằm trong bệnh viện, tôi mới bất chợt cảm thấy em cũng không mạnh mẽ như vậy. Cũng chỉ là, buổi sáng hôm đó em ra khỏi nhà, sau khi tôi tỉnh dậy đột nhiên không thấy bóng dáng em, không ai lén lén lút lút đến hôn tôi, mà tôi cũng không cần phải giả vờ ngủ say làm bộ cái gì cũng không biết. Tôi mở điện thoại tìm số của em, lại phát hiện ra mình không hề lưu. Tôi dựa theo trí nhớ để gọi, nhưng vẫn có mấy số không thể nhớ ra được. Hà Du Cẩn, em nói xem em sống cùng tôi hai năm, vì sao đến số điện thoại của em tôi cũng không nhớ. Còn nữa, tôi đi tìm em, nhưng lại phát hiện ra tôi không biết bất kỳ chỗ nào em thường hay đến, thậm chí nghĩa trang chôn cha em tôi đều không thèm quan tâm, cũng giống như đối với em. Đến tận lúc đó tôi mới giật mình khiếp sợ, tôi nghĩ thật ra tôi có thể đối xử với em tốt một chút.”
Tôi mỉm cười với anh, anh bộc lộ rất thẳng thắn. Anh nhìn tôi như vậy một lúc, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đến siết chặt tôi, giọng nói phút chốc thay đổi.”Cho nên, cám ơn em giờ phút này đã tỉnh lại, em làm hại anh nhiều như vậy, nếu còn để anh phải thành kẻ sát nhân, sớm muộn gì em cũng sẽ gặp báo ứng.” Tôi nép trong ngực anh cười lanh lảnh, giống như tất cả mọi lần trong quá khứ, tiếng cười thanh thúy như chú chim non, tôi nói: “Cao Phi, em yêu anh.” Đây là mục tiêu một đời này của Hà Du Cẩn, theo đuổi duy nhất khi còn sống trên đời của Hà Du Cẩn. Anh càng ôm chặt tôi, thanh âm lại kiên quyết, anh nói: “Đừng quên lời thề khi kết hôn của anh, Hà Du Cẩn, đời này em vĩnh viễn cũng không nghe được câu nói đó.”
Tôi cũng không chết nhanh đến thế như dự đoán của bác sĩ. Cao Phi dẫn theo tôi lo sợ bất an đi qua hết tháng sáu, tháng sáu phồn hoa rực rỡ, gió mát nắng trong. Tôi nói với Cao Phi chắc đây không phải mùa cho người chết, vì vậy, tôi thật sự không chết. Tôi nghĩ tuy mình không có một cuộc đời trăm tuổi, nhưng tôi lại có được một đặc quyền. Chẳng qua là giây phút hồi quang phản chiếu [9] của tôi lại đến vào những ngày cuối tháng bảy.
Tỉnh dậy vào ba giờ sáng hôm đó, tôi hoàn toàn không hề chợp mắt, hơn nữa tinh thần vô cùng phấn chấn. Tôi nhìn bốn phía xung quanh và cả Cao Phi. Cái phòng đã sớm trở thành một nửa phòng khám chữa bệnh, nhiều dụng cụ thường dùng trong phòng khám tôi đều có. Tôi rời giường, lấy bộ quần áo mình thích nhất trong tủ quần áo, sau đó trang điểm thật đẹp, sắc mặt hồng hào một cách khó tin, đây là ngày mà tôi xinh đẹp nhất trong mấy tháng gần đây. Tôi đến thư phòng cầm lấy một quyển thơ tình. Tôi có chút khả năng văn nghệ thanh xuân hơn người, vào lúc thích hợp rất biết cách khoe ra, giống như các kỹ nữ biết cách khoe ra phong tình của bản thân. Tôi chuẩn bị tốt mọi thứ, đi gọi Cao Phi dậy. Tôi rất hài lòng là mình thật sáng suốt đã không nhập viện điều trị. Nếu không tôi đã sớm bị hành hạ như một phế nhân, để rồi thời gian cuối đời của tôi sẽ trải qua giữa một loạt các ca cấp cứu của một đám lang băm cùng với đống thiết bị chữa bệnh lạnh đáng sợ.
Đánh thức Cao Phi cũng không làm tôi mất sức lắm. Sau tai nạn xe cộ, anh luôn luôn thính ngủ. Tôi chỉ mới cọ nhẹ vào anh như con cừu nhỏ, anh đã tỉnh lại rất nhanh, mở mắt ra nhìn tôi, bật dậy, đôi mắt thâm thúy càng thêm sâu sắc tựa hồ có lời muốn nói, nhưng nhìn tôi cả người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp hình như đoán được điều gì, cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Tôi ngồi ở ghế phó điều khiển, nhìn Cao Phi lái xe. Gió luồn qua kẽ tay, ấm áp mà dễ chịu. Lúc này đã qua nửa đêm, ít người, xe cũng ít. Đèn đường mờ vàng xen lẫn sương mù, chúng tôi một mình một đường chạy trên đường núi quanh co. Tôi muốn đến ngọn núi cao nhất thành phố, cùng với người tôi yêu nhất. Nghe nói Ly Thiên là nơi gần đây nhất, như thế tôi cũng không cần cố sức quá. Tôi nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn biến thành những bóng mờ ngay trước mắt, tôi hà hơi lên mặt kính.
Tôi dùng máy ảnh chụp hình, giữa gió và sương mù phe phất, giữa cỏ xanh và lá cây xào xạc, ở bên cạnh người tôi yêu. Tôi kẹp ảnh chụp ở mặt trong cuốn sách, khép lại. Tôi muốn có một tấm di ảnh thật hoàn mỹ, không phải để cho Cao Phi, mà là cho bản thân mình sau khi chết. Cao Phi dừng xe ở đỉnh núi, bốn phía yên tĩnh lạnh buốt, không có ánh trăng, không có ánh mặt trời, chỉ có ánh mắt của anh. Anh cúi đầu nhìn tôi, tà váy bay phấp phới, tôi cười. Gió núi mơn man những nếp nhăn trên khóe mắt tôi. Chúng tôi xuống xe đợi mặt trời lên, tôi cầm sách đọc thơ cho Cao Phi nghe, từng câu một. Xung quanh không hề có một bóng người, xa khuất tầm mắt cũng chỉ có bóng núi và sương mù, chúng tôi như đang ở trong một thế giới khác. Tôi đọc Ô dạ đề của Lý Dục, Tây Giang Nguyệt của Tư Mã Quang, Giải liên hoàn của Chu Bang Ngạn, Thanh Ngọc Án của Hạ Chú. Toàn bộ thơ tình, thoát ra từ khóe miệng thỏa mãn của tôi, tôi nghĩ như thế này thật đẹp, tôi quay sang Cao Phi nói, “Em không mong đợi đến kiếp sau, không hối tiếc kiếp này, thậm chí cũng không cần đến trọn kiếp này của anh.” Cao Phi cuối cùng sẽ giống như những người bình thường khác, mà tôi thì đã không còn trên thế gian này, không có tuổi thọ. Tia nắng ban mai cùng mưa sương cuối cùng nhạt nhòa tan biến, cỏ cây và dây leo vẫn cứ sinh sôi như thưở ban đầu. Tôi giở thơ của Thương Ương Gia Thố ra, đọc cho Cao Phi nghe bài “Một đêm đó”.
Đọc được nửa chừng tôi đã không còn sức. Tôi nói một cách rất chính đáng: “Cao Phi, em mệt rồi, muốn ngủ một giấc, anh không được đánh thức em nhé. Nếu không, em quyết không thèm để ý tới anh nữa.” Cơ thể Cao Phi cứng nhắc mà ấm áp, đem tôi ôm vào trong ngực. Nói một câu “Được rồi”. Tôi nghĩ đây là lần cuối cùng có thể cảm nhận được sự gần gũi vô hạn của anh, tôi dựa vào lồng ngực anh, cúi đầu nức nở, “Cao Phi, lúc mặt trời ló dạng, anh không được nhìn em”. Cao Phi gật gật đầu.
“Lúc mặt trăng ló dạng, anh cũng không được nhìn em.”
Anh gật đầu. Tôi nói “Cao Phi, em rất thích lời anh nói với em buổi sáng hôm đó, có một số lời nói nếu không nói ra sẽ không trở thành sự thật.” Tôi đã dần dần mỏi mệt cực độ, cuối cùng nhắm mắt lại. Tôi nhìn thấy ánh mặt trời hiện ra trước mắt, màu vàng rực rỡ huy hoàng thấm đẫm núi sông, cơ thể dần dần nặng nề, linh hồn bắt đầu trôi nổi. Tôi quay đầu lại nhìn Cao Phi, nhìn tập thơ trên tay Cao Phi đó có câu cuối cùng trong bài “Một đêm đó” của Thương Ương Gia Thố, sau tấm ảnh chụp của tôi: “Một khoảnh khắc chớp mắt đó, tôi phi vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì phù hộ cho người bình an hạnh phúc…”
Tất cả một đêm, một ngày, một năm, cả đời của tôi chỉ vì Cao Phi, chỉ vì một khoảnh khắc trong nháy mắt…