Một đêm, một ngày, một năm, cả đời

Chương 4


Bạn đang đọc Một đêm, một ngày, một năm, cả đời – Chương 4


Cao Phi, trở về đi
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc thức dậy thấy mình đang nằm trên giường. May mắn là Cao Phi cũng không có vứt tôi trong xe mặc kệ.
Đầu óc tôi mơ mơ màng màng, phản xạ đầu tiên khi rời giường là tìm thuốc uống. Vặn nắp ra, không uống nước, tôi nuốt thẳng thuốc xuống.
Kỳ thật thuốc của tôi rất dễ tìm, cũng chẳng cất giấu như của gia bảo. Thuốc để ngay trong tủ đầu giường, cúi người mở ngăn kéo thứ nhất ra là thấy. Đầy ắp cả ngăn.
Trong lòng tôi có một suy nghĩ khó hiểu, một mặt không muốn Cao Phi tìm được, nhưng mặt khác tôi lại hi vọng anh tìm thấy, như vậy ít nhất cũng chứng minh được anh quan tâm đến tôi. Tôi giằng co vật lộn giữa hai luồng tư tưởng. Thế nhưng thời gian qua đi, tôi biết được sự giằng co của tôi chẳng hề cần thiết chút nào, Cao Phi sẽ không phát hiện ra, anh chưa bao giờ chủ động động đến bất cứ thứ đồ nào của tôi.
Chưa đánh răng lại không uống nước, sau khi uống thuốc xong miệng đắng nghét.
Tôi xuống giường, rửa mặt sạch sẽ, sau đó tìm Cao Phi, tìm khắp nhà mới nhớ ra tôi đã lỡ mất thời gian, Cao Phi hẳn là đã đi làm.
Nhưng đến lúc tan tầm Cao Phi cũng chưa trở về.
Tôi cầm điện thoại lòng như lửa đốt, không biết Cao Phi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Gọi điện thoại một lần lại một lần, cuối cùng đến lần thứ mười mới gọi được.
“Cao Phi, anh đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?” Tôi vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng. Hận không thể giờ phút này đang ở ngay cạnh anh.
Cao Phi rõ ràng bực mình, giọng điệu chán ngán: “Tôi khi nào thì nói với cô tôi sẽ về nhà?”
Tôi đang muốn mở miệng, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nữ: “Phi, sao anh lại ở đây?”
Tôi không cần phải đoán giọng nữ ở đầu dây bên kia là của ai. Người yêu đầu của Cao Phi, một người trong đôi uyên ương mà tôi đã tốn bao công sức chia rẽ. Nhưng tôi cũng biết đây không phải là lúc so đo, tôi cũng sẽ không hành động giống như tình tiết trong phim, đùng đùng cúp điện thoại, tôi chọn cách không nghe thấy, tiếp tục nhẹ nhàng giải thích với Cao Phi.
Nhưng sao tôi lại quên rồi, tôi muốn tiếp tục, không có nghĩa là đối phương cũng muốn. Cao Phi cộp một tiếng cúp điện thoại. Sau đó nửa tháng không về nhà.
Tôi cầm điện thoại, vùi mình trên ghế salon, cả người đung đưa, nhìn bóng tối dần dần bao phủ. Ánh tà dương vàng óng ả lập tức bị bóng đêm vô hạn thay thế.
Tôi gào thét trong lòng, Cao Phi, trở về. Trở về đi, Cao Phi.
Nhưng dù gọi bao nhiêu lần, vẫn chỉ có cái bóng của chính mình.
Ngày mùng 5 tháng 4, trời quang đãng
Tiết trời Thanh minh năm nay đẹp hơn năm trước, nhớ năm ngoái lúc tôi đi tảo mộ cho cha, trời còn mưa lác đác.

Người đi tảo mộ rất đông, nhưng trước mộ cha lại lặng im cô quạnh. Tôi không mang hoa cúc, mà mang theo hoa hướng dương cha tôi thích nhất lúc còn sống. Tôi đặt bó hoa ngay ngắn, quét mộ, dọn dẹp mộ bia. Tôi quét rất cẩn thận. Tôi nghĩ chắc đây cũng là lần tốt nhất mà tôi giúp được cha. Có lẽ sang năm tôi cũng giống ông, đều nằm sâu dưới đất.
Trừ lần đó ra tôi còn đặt với Sở Vân một điều kiện, tôi hy vọng hàng năm anh ta có thể đến quét mộ cho cha tôi một lần, bất kể anh ta giàu có cao sang hay nghèo túng bần hàn.
Còn đang ở nghĩa trang thì di động của tôi vang lên, đưa lên nhìn thì là Cao Phi. Tôi mừng rỡ nghe, nghĩ thầm Cao Phi cuối cùng cũng có thể để ý đến tôi. Nhưng vừa nghe, tôi mới biết thế nào gọi là trời sập.
Tôi vội vàng lao thật nhanh đến công ty của Cao Phi. Nhưng còn chưa ra khỏi nghĩa trang tôi đã ngất xỉu ngã trên mặt đất.
 
Cô cứ thử xem
Tôi nhớ tôi đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, hình như Cao Phi quay về nói tha thứ cho tôi, nhưng tôi vừa mới cử động đã phát hiện tất cả đều là ảo ảnh, Cao Phi biến mất không tăm hơi. Anh vẫn không tha thứ cho tôi.
Tôi bật dậy, sợ muốn chết. Vén chăn lên, tôi bước xuống đất: “Cao Phi.” Anh ở đâu, tôi muốn gặp anh, tôi lấy điện thoại di động ra một lần lại một lần xác nhận đây đúng là sự thật, không có sai, Cao Phi đã nói được cử đi tỉnh khác nhậm chức, sẽ đi liền hai năm.
Tôi không hề bận tâm đến hình tượng của bản thân, lao ra ngoài, làm kinh động cả y tá lẫn bác sĩ.
Có tiếng người khuyên nhủ bên tai tôi: “Cô à, thân thể của cô không tốt, không thể xuất viện ngay bây giờ. Tiếp theo chúng tôi còn phải cho cô làm một chuỗi kiểm tra, mong cô phối hợp với chúng tôi báo cho người nhà, tiến hành điều trị thêm.”
Đầu óc tôi trống rỗng, cô ấy cũng nói là cần có người nhà, nếu mất đi Cao Phi tôi còn người nhà nào nữa.
Chuyện duy nhất tôi muốn làm bây giờ là tìm lại Cao Phi. Nếu tôi thật sự đã làm sai chuyện gì thì tôi có thể sửa. Nếu như anh không muốn tôi gặp cha mẹ anh, vậy sau này tôi cũng không bao giờ gặp nữa, hơn nữa tôi vốn cũng chỉ định đi gặp một lần thôi.
Tôi xiêu vẹo đi ra bệnh viện. Tới bên dưới công ty Cao Phi, tôi run rẩy cầm di động gọi cho anh, nói tôi ở ngay dưới lầu chờ anh. Cao Phi có chút không vui nhưng tôi tuyên bố uy hiếp, anh mới đồng ý xuống.
Tôi tìm một quán cà phê gần đấy ngồi xuống gọi một ly đồ uống lạnh, tôi cần tỉnh táo, cần suy nghĩ xem chốc nữa nói thế nào với Cao Phi, làm sao có thể làm cho anh thay đổi ý định. Tôi biết rõ nhìn mình rất thảm hại. Vì đi tảo mộ, tôi mặc một bộ đồ đen toàn thân, vì ngất xỉu ngã trên mặt đất, trên chiếc áo khoác màu đen còn có vết bùn, lại nằm ở bệnh viện ngủ mấy tiếng, tóc tai cũng rối bời.
Tôi nhận thấy ánh mắt khác thường của nhân viên phục vụ, cố hết sức sửa sang lại bản thân. Đồ uống chưa uống hết thì Cao Phi đã đến.
Lâu thế rồi không được gặp anh, giây phút nhìn thấy anh đi về phía tôi, tôi đã khóc, nước mắt chảy xuống, không có giấy ăn, tôi lấy ống tay áo chùi khóe mắt, vội vã hỏi “Công ty cử anh đi nơi khác nhậm chức à?”
“Ừm.” Cao Phi gọi một ly nước chanh, ngồi xuống đối diện tôi.
“Đi liền hai năm?”
“Ừ” Cao Phi không có chút do dự nào. Lòng tôi luống cuống, sắp xếp từ ngữ trong đầu.
“Cô ta cũng thế à?”

Cao Phi nghe vậy nhìn tôi thật lâu, cuối cùng, mặt nhăn lại, nói: “Cô thấy mình đủ tư cách nói những lời này ư?”
Tôi không nói, nước mắt thi nhau chực trào trào ra khỏi hốc mắt. Tôi tiếp tục uống đồ uống lạnh. Cao Phi có lẽ không quen nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp này của tôi, nói: “Cô yên tâm, tôi ở bên ngoài sẽ giữ mình trong sạch giúp cô, sau hai năm sẽ trở lại. Hôn nhân của chúng ta không hề có bất kỳ mối đe dọa nào, tôi còn sẽ kéo dài nó cho đến ngày mà cô chết.”
“Em không có ý này, Cao Phi, em mong anh hoãn lại nửa năm.”
“Cô nghĩ quyết định này là tôi chủ động xin à?” Anh chất vấn. Tôi không phản bác, cầm ly nước lạnh tiếp tục hút, cho đến khi nước cạn sạch, giọng nói của Cao Phi mới vang trên đỉnh đầu của tôi.
“Cho tôi lý do, Hà Du Cẩn, cho tôi một lý do để từ chối.” Anh dường như rất nghiêm túc. Tôi cố gắng moi hết ruột gan, chỉ là moi thủng ruột, tôi cũng chỉ có một lý do.
“Cao Phi, anh biết em yêu anh mà.” Tôi nghe thấy mình rầu rĩ nói.
Cao Phi ngồi đó nhìn tôi một lúc lâu, nói: “Tôi biết, từ ngày kết hôn đã biết, cho dù thế thì đã sao?”
Đã đến giờ làm việc, nói xong anh xoay người rời đi.
Tôi ngồi nguyên ở chỗ cũ. Cho đến khi Cao Phi biến mất ngoài tầm mắt, tôi mới như sực tỉnh mộng, bật dậy đuổi theo.
Tôi đuổi kịp anh ở chỗ đèn giao thông, tôi bắt lấy cánh tay anh, móng tay đâm vào trong thịt nhưng tiếng nói lại lí nhí: “Cao Phi, hôm nay là thanh minh.” Cuộc đời này quá đau khổ rồi, anh đừng khiến em phải thê thảm hơn nữa.
Cao Phi nhìn tôi, muốn biết tôi còn muốn nói gì nữa.
“Tiết thanh minh đầu tiên của cha em, Cao Phi, ngoài ông ấy ra, anh là người thân duy nhất của em.” Cho nên, chỉ cần nửa năm mà thôi, nửa năm đối với một người khỏe mạnh mà nói không đáng kể chút nào, nhưng lại là đoạn thời gian cuối cùng của tôi. 
Chết thật ra không hề đáng sợ, cái đáng sợ là phải cô độc đối diện với cái chết.
Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, hy vọng có thể biểu đạt rõ ràng ý của mình, “Em chỉ muốn anh hoãn lại nửa năm thôi.”
Cao Phi dường như không muốn bàn luận vấn đề này với tôi, anh giãy tay tôi ra, sải bước đi về phía trước. Tôi nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cảm giác bất lực ùa đến, ngay sau đó, tính cách đại tiểu thư của tôi lại bắt đầu phát tác.
Tôi nói: “Anh biết em có quyền có thế, em có rất nhiều cách có thể hủy bỏ chuyến đi này của anh.”
Cao Phi bị tôi chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, trán hằn gân xanh nhìn tôi: “Cô cứ thử xem, Hà Du Cẩn, xem xem cô còn gì có thể uy hiếp được tôi?”
Nói xong giận dữ xoay người bỏ đi, không hề chú ý tới vừa rồi đèn giao thông đã từ xanh chuyển sang đỏ.
Lúc tôi hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã bị một vật nặng nề đâm mạnh vào, sau đó bị hất tung lên không, tôi nhìn thấy máu loang đầy trời và ranh giới tử vong quẩn quanh trong lòng bàn tay.

Cho nên có đôi khi bản năng thật là đáng xấu hổ
Tôi là người tham sống sợ chết. Việc này tôi thẳng thắn thừa nhận.
Tôi vẫn rất nhát gan, nhớ lại hồi đi nhà trẻ, có đứa bạn cướp mất thứ gì đó của tôi, tôi bị chèn ép cũng không dám phản kháng. Bọn nó làm ầm lên không cho tôi ngủ trưa, để tôi phải nhận lỗi thay người khác, tôi vẫn đều cam tâm chịu đựng. Gặp được Cao Phi chắc là lần dũng cảm duy nhất của tôi, dũng cảm tới mức không từ thủ đoạn nào.
Sau khi lấy Cao Phi, tôi đếm từng ngày còn sống trên đầu ngón tay. Tôi không chịu tiếp nhận điều trị không có nghĩa là tôi không sợ chết. Mà ngược lại còn thấy sợ hơn, tôi sợ nếu chữa trị không tốt, vừa lên bàn mổ đã xảy ra bất trắc, hoặc trong quá trình tiếp nhận điều trị, tóc bị rụng sạch, biến thành xấu kinh khủng khiếp.
Tóm lại, tôi không dám đánh cuộc gì cả, nhất là dùng khoảng thời gian sống chung của tôi và Cao Phi để đánh cuộc.
Nhưng lúc này đây, tôi lại hi vọng tột cùng là chính mình đã chết. Như vậy, ít nhất về sau Cao Phi sẽ nhớ rõ có một người đã từng liều chết cứu anh. Món nợ sinh mạng này, anh sẽ không thể nào quên được.
Chỉ là dù ý thức có kiên quyết đến đâu, lúc này thân thể lại còn ngoan cố hơn. Thế nên đôi lúc bản năng thật là đáng xấu hổ.
Tôi mở mắt ra đã là buổi sáng ngày nào đó, ánh nắng sáng rọi, không biết giờ là mấy giờ, tôi nhìn thấy chim sẻ đang nhảy lóc chóc trên bệ cửa sổ.
Tôi di động cơ thể, cả người đau đớn.
Y tá đúng giờ tới kiểm tra cho tôi phát hiện ra, gọi bác sĩ tới. Bác sĩ mặc áo dài trắng. Cao Phi nối gót theo sau.
“Cô rất may mắn đấy, nhưng cũng vô cùng bất hạnh.”
Tôi gật đầu. Tôi vốn có bệnh nặng trong người còn đụng phải tai nạn xe cộ, có thể sống sót đã thật sự là một kỳ tích. Nhưng đáng tiếc, mạng sống vốn ngắn ngủi này của tôi sẽ lại giảm xuống còn bao nhiêu đây.
Ông ta kiểm tra hàng loạt cho tôi, vừa ghi ghi chép chép vào sổ vừa hỏi tôi: “Có bác sĩ điều trị riêng không?”
Tôi gật đầu, chưa được xem là bác sĩ điều trị riêng nhưng tôi cũng lấy thuốc ở đó.
“Chốc nữa nói cho chúng tôi biết số điện thoại của ông ấy.” Nói rồi liếc qua Cao Phi.”Chồng cô cũng không biết liên lạc bằng cách nào. Chúng tôi sẽ liên hệ với ông ấy.”
Bác sĩ rời đi, y tá đi theo, trong phòng bệnh chỉ còn hai người.
Tôi không biết tôi đã hôn mê mấy ngày. Cao Phi vẫn mặc bộ quần áo hôm thanh minh, có chút lôi thôi, tay áo đã có vài nếp nhăn, trừng mắt nhìn tôi, trong mắt vằn tơ máu dày đặc.
Tôi muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng kiểu gì, bất đắc dĩ đành phải lựa chọn im lặng,
Lúc y tá đến đổi thuốc, tôi nói với cô ấy mình đói bụng, muốn ăn cháo táo đỏ, phải thật đặc. Tôi đặc biệt nói mình rất kén ăn.
Y tá nhìn Cao Phi khó hiểu nói: “Người nhà chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy? Ngay cả bệnh nhân đói bụng cũng không biết?” Lại nhìn qua tôi: “Giờ này làm gì có chỗ nào mua được cháo thật đặc?” Vẻ mặt hơi miễn cưỡng.
Tôi trừng mắt nhìn y tá, thật sự muốn giết người.
Cao Phi đi ra ngoài, có lẽ là đi mua cháo.
Tôi tràn đầy chờ mong, lại ngủ thiếp đi, tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi. Trên ngăn tủ có hộp giữ nhiệt, Cao Phi ngồi trên ghế sô pha, dáng người cao lớn, đầu vùi giữa hai chân, tao nhã không gì sánh nổi. Tôi nhịn đau mở nắp hộp giữ nhiệt, múc từng thìa từng thìa một. Đến lúc ăn hết một nửa, Cao Phi tỉnh lại, ánh mắt chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi bị ánh mắt đó nhìn phát hoảng, để giảm bớt lúng túng trong lòng, chìa tay về phía trước, nói: “Anh ăn không?” Đây là câu đầu tiên tôi nói với anh sau khi tỉnh lại.
Cao Phi không nói, nhìn tôi một cái, cúi đầu, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Sáng hôm sau gặp lại thấy anh đã thay quần áo. Tôi nghĩ hẳn là anh trở về tắm rửa.
Tôi hỏi y tá xem mình ngủ mấy ngày rồi. Y tá nói ba ngày, đúng ba ngày ba đêm, nói ca phẫu thuật đêm đó kéo dài hơn vài tiếng, nhưng dù cả người thương tích cũng không có vết thương nào nghiêm trọng.
Tôi ra hiệu mình biết rồi. Y tá đi ra ngoài.
Trên thế giới này chuyện tôi ghét nhất chính là nằm viện. Bởi vậy khi những vết thương ngoài da vừa khép miệng, có thể xuống đất đi lại, tôi quyết định về nhà.
Hơn nữa cảm giác nằm viện rất hiu quạnh, tôi không có bạn bè gì, ngay cả một người đến thăm hỏi cũng không có. Nhưng công ty của Cao Phi hình như đã biết chuyện, ngày thứ ba sau khi tỉnh lại có mấy người đồng nghiệp tốt của anh đến thăm tôi, điều này khiến tôi rất ngưỡng mộ đồng thời lại nghĩ tới Lan Lan, người bạn duy nhất tôi từng có.
Trong số những người đến thăm có người đã từng đưa Cao Phi về nhà hôm sinh nhật anh, tôi rất vui khi thấy anh ta, anh ta gọi tôi là chị dâu, tôi cười với anh ta, liền động đến vết thương, rất đau, nhưng tôi cam tâm tình nguyện.
Ngoài ra còn có một người nữa, kỳ thật cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ta. Bộ dạng cô ta chỉ bình thường thôi, ít nhất là tôi thấy thế. Cô ta cứ tự cho mình rất rộng lượng, ra vẻ trước mặt tôi căn dặn Cao Phi phải làm cái này cái nọ cho tôi.
Tôi không biết có phải Cao Phi còn đang giận tôi hay không, nhưng anh rất ít nói chuyện với tôi, luôn ngồi ngẩn người một mình, hoặc là ngây ra nhìn tôi.
Tôi muốn xuất viện, bác sĩ không cản được. Chữa bệnh cũng phải tự nguyện chứ, ông cũng không thể xích tay tôi lại đi.
Tôi đem về một hòm lớn đầy thuốc cứu sinh do bác sĩ kê, để hết trên tủ đầu giường, sắp xếp vô cùng gọn gàng. Lúc tôi làm việc này, nét mặt Cao Phi nhìn tôi có chút khó hiểu.
Tôi phủi tay, mỉm cười nói với Cao Phi: “Đúng là ở nhà vẫn tốt hơn.” Sau đó lại nói: “Em đi nấu cơm.”
Đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, chỉ mới cầm thìa xới lên tay, đã bị đoạt đi, xoay người lại thì thấy Cao Phi đứng đó, cả người nghiêm nghị, bộ dáng anh hùng lẫm liệt, nhíu mày dường như mệt mỏi muốn chết: “Quên bác sĩ nói gì rồi sao? Đi về phòng.”
Tôi cười: “Lời của bác sĩ có thể xem là chuẩn mực sao? Em nhiều khi cũng không nghe lời của ông ấy, không có chuyện gì, em chỉ nấu cơm thôi, chẳng lẽ anh không thấy đói?”
“Tôi sẽ gọi thức ăn bên ngoài.” Tôi còn muốn nói nữa nhưng Cao Phi đã đậy kín vung nồi lại. Tôi chỉ có thể hậm hực trở về phòng.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cao Phi vẫn chưa quay về phòng. Gặp tình huống như thế này, trước kia nếu tôi không cùng thức với anh thì cũng phải mặt dày kéo anh đi ngủ. Nhưng từ sau khi gặp tai nạn, tôi không dám. Bạn cũng biết đấy, anh rất ít khi nói chuyện với tôi, cho dù là tôi chủ động tìm anh anh cũng sẽ giật mình kinh ngạc, cả buổi không biết suy nghĩ cái gì.
Anh thay đổi quá nhiều, tình yêu của tôi đã cũng đã không còn thẳng thắn nữa.
Tôi uống thuốc nằm trên giường đếm cừu, một con, hai con, mãi đến khi bọn chúng đều biến thành khuôn mặt của Cao Phi.
Tôi cũng không biết lệnh điều động của Cao Phi đã được giải quyết thế nào. Anh làm cho cơ quan nhà nước, không thể tùy ý kháng lệnh được.
Nhưng Cao Phi, giờ đây em vì anh mà bị thương. Xin anh nhất định phải nhớ cho kỹ điều đó được không?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.