Đọc truyện Một Đêm, Một Ngày, Một Đời – Chương 23: Ngoại truyện
Giới thiệu: Cao Phi, ngươi có từng tin tưởng, ta một đêm một ngày một năm cả đời chỉ vì có thể cùng ngươi cầm tay đi một lần?
Một văn án vô cùng ngắn, ít từ mà nhiều nghĩa, đủ để cuốn hút người đọc vào câu chuyện này.
Khi mới bắt đầu, tôi đã biết nó sẽ có nhiều nước mắt.
Khi mới bắt đầu, tôi cũng biết nó sẽ khiến mình thương tâm.
Khi mới bắt đầu, tôi vẫn biết nó sẽ có một kết cục buồn lắm, nhưng lại chẳng thể tự chủ được mà bị cuốn hút vào.
Đã lâu lắm rồi không đọc thể loại SE, trước đây khi đọc thể loại này tôi không bao giờ khóc. Bởi vì từng câu, từng chữ trong đó, sâu như xoáy vào lòng người đọc, khiến tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, đau đến mức không thể thốt lên nổi một lời hay rơi đi một giọt lệ.
Nhưng tôi đã khóc…khi đọc câu chuyện này.
Là vì đã lâu quá không đụng đến SE, mới khiến tôi dễ dàng rơi nước mắt đến thế sao?
Hay là vì câu chuyện đó quá mức thương tâm, quá mức đau lòng, khiến tôi không thể cầm lại những giọt nước mắt.
Dù sao đi nữa, “Một đêm một năm một đời” kể từ khi bắt đầu, đã là sai lầm của nữ chính và nam chính, và đã định trước sẽ là nỗi đau trong lòng người đọc mất rồi.
Truyện chỉ có 22 chương, 22 chương ngắn ngủi được viết theo cảm nhận của Hà Du Cẩn và Cao Phi sau khi Du Cẩn chết.
Chương 1: Hà Du Cẩn, ngươi bất quá chỉ là một nữ nhân tự đưa đến cửa mà thôi!
Một câu nói nghe mới châm chọc, mới đau đớn làm sao. Có lẽ ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt, ông trời đã định sẵn cái kết ngang trái cho số phận của hai người rồi.
Hà Du Cẩn là một cô tiểu thư, người có quyền có thế không phải cô, nắm quyền sinh quyền sát cũng không phải cô, mà là cha của cô mới đúng. Cô không phải không biết yêu, mà là không biết cách yêu thương một ai đó đúng nghĩa.
Lần đầu tiên hướng cha mình cầu xin, người cha già chỉ vì muốn đáp ứng nguyện vọng của cô con gái bé nhỏ mà sẵn sàng làm hết mọi thủ đoạn, ép Cao Phi chia tay bạn gái, cưới Hà Du Cẩn. Tai nạn xảy ra với cha mẹ trên đường chạy trốn và sự ép buộc của mọi người khiến Cao Phi phẫn uất, và hận Hà Du Cẩn.
Xuyên suốt chương một, và cả đến những chương sau, có lẽ chúng ta sẽ thấy ghét Cao Phi, ghét cái thái độ tuyệt tình của anh, cũng thương thay cho Du Cẩn. Cảm xúc rối rắm không ngừng quấn quanh chúng ta theo từng câu chữ.
Cao Phi có lỗi gì đâu, anh hận cũng đúng. Chỉ vì một lần tình cờ gặp mặt khiến anh được lọt vào “mắt xanh” của cô tiểu thư con nhà quyền quý, cô ta dùng mọi thủ đoạn ép buộc, cha anh bị tàn phế cũng vì cô ta, mối tình đẹp đẽ với cô bạn gái cũng theo đó mà tan vỡ, còn anh phải rũ bỏ tự tôn của một người đàn ông mà chấp nhận làm chồng Hà Du Cẩn. Không thể đánh, không thể mắng, Cao Phi không còn cách nào khác ngoài việc dùng những từ ngữ, lời lẽ cay độc mà miệt thị cô.
“Hà Du Cẩn, đừng nói sẽ yêu ngươi, ngay cả hạnh phúc ta cũng sẽ không cho ngươi, ta sẽ cả đời hận ngươi, cho đến ngày nào đó ngươi chết đi.”
Hà Du Cẩn thì sao, đứng từ cái nhìn của kẻ khác, cô là người tùy hứng. Một cô tiểu thư nhà giàu không biết cách yêu ai, cho rằng chỉ cần có tiền, có quyền là có được mọi thứ. Cao Phi chán ghét cô không sai, cho dù anh có nói một trăm, một ngàn lần hận cô đi chăng nữa, Hà Du Cẩn vẫn sẽ lao vào lòng anh mà thủ thỉ: “Cao Phi, em yêu anh.” thế thôi.
Người bạn thân nhất của cô cũng đã nói: “Hà Du Cẩn, ngươi có bệnh a! Ngươi cho rằng người người cũng giống như ngươi, dùng tiền có thể mua được hết thảy. Không trách được, Cao Phi không thương ngươi, đáng đời ngươi!”
Nếu là một câu chuyện khác, một góc nhìn khác, bạn có dám chắc sẽ thương cho Du Cẩn khi đọc đến những dòng này hay không? Hay sẽ là hận cô, ghét cô, chỉ trích, trách móc cô? Có lẽ, ghét sẽ là nhiều hơn thương.
Nhưng tác giả đã cho chúng ta đứng từ cái nhìn Du Cẩn mà thấy hết mọi việc. Cô có lỗi gì ư, lỗi là ở chỗ cô không biết cách yêu thương, chỉ muốn người mình yêu hạnh phúc mà không biết bản thân sẽ làm tổn thương đến họ.
Đối diện với Cao Phi lạnh lùng mà cay độc, cô chỉ biết cười. Lúc nào cũng cười, cũng rúc vào lòng anh, cũng hỏi anh có yêu cô không? Cho dù một trăm, một ngàn lần như thế, dẫu đã biết trước câu trả lời, cô vẫn muốn nói. Bởi vì chỉ có như thế, cô mới có thể xoa dịu được tâm hồn yếu ớt, tổn thương, không ai đồng cảm này của mình.
Có lẽ sâu tận trong tâm hồn, Hà Du Cẩn biết mình đã sai, biết mình nên buông tay cho Cao Phi được hạnh phúc, nhưng cô không làm được. Cô đã chẳng còn ai yêu thương mình trên cõi đời này, chỉ còn cách giữ lấy người mà cô yêu thôi. Cho dù anh có hận, có căm ghét cô đi chăng nữa, Du Cẩn thà rằng để anh hận cô, cũng muốn anh sẽ mãi nhớ lấy, có một người tên Hà Du Cẩn, đã từng là vợ của anh…
Vì đã không thể yêu, nên chỉ còn cách để người mình yêu hận mình. Yêu cũng như hận, hình bóng người đó sẽ mãi không phai tàn trong tâm trí con người.
Vậy Cao Phi, sau khi Hà Du Cẩn chết, bóng dáng cô ấy vẫn còn quay về, là vì anh vẫn còn hận, hay đã yêu thương người con gái này?
Thành thực mà nói, Cao Phi không sai, nhưng anh đã vô tình làm tổn thương Hà Du Cẩn mà không hề hay biết.
Người ta vẫn nói: “Cuộc sống giống như là bị cưỡng bức, nếu đã không thể chống cự, thì hãy chấp nhận đi.” Cao Phi, nếu đã không thể thay đổi được gì, nếu đã chấp nhận cùng kết duyên với Hà Du Cẩn, vì sao anh vẫn còn bị thù hận làm che mắt mình, không thể mở rộng lòng cho cô dù chỉ là chút yêu thương mỏng manh thôi chứ?
Anh không biết…
Du Cẩn đã vì anh mà tập làm bánh, tập quét nhà, tập làm một người vợ hiền dâu thảo.
Cô đã vì anh học làm bếp, học nấu món mì trộn anh thích thật là ngon, chỉ mong đổi được từ anh một câu khen ngợi.
Cô từng ngày từng phút nói yêu anh, vì sợ trong một lúc nào đó, sẽ vì những hành động tổn thương mà anh gây ra khiến cho bản thân thương tích đầy mình, không thể nào cứu vãn nổi nữa.
Cô vì anh mà trở thành đứa con bất hiếu, khiến người cha già phải ra đi mà trong lòng vẫn còn đau đớn, đã biết trước tâm huyết cả đời theo nước chảy mây trôi, không ai kế tục, đã biết trước con gái mình yêu thương sẽ ra đi trong khổ sở, ghẻ lạnh, đã biết trước cái chết của mình, sẽ khiến cô mãi mãi chỉ còn là kẻ không ai quan tâm trên thế gian này nữa.
Cô vì anh chuẩn bị tiệc sinh nhật thật to, chỉ mong anh sẽ trở về thổi nến và cùng cô hát chúc mừng sinh nhật.
Cô vì muốn có thể sống thêm một ngày, một tháng bên anh mà từ bỏ cả cơ hội sống của mình.
Khi cô làm những điều đó vì anh, Cao Phi không hề biết. Cao Phi, khi anh vẫn còn đừng đó mà oán trách vận mệnh, oán trách con người, anh có biết người vợ hết lòng thương yêu anh đang bị những cơn đau bệnh tật, nỗi cô độc và khổ sở dày vò đến thế nào hay không?
Hà Du Cẩn đã không còn gì, cô chỉ có thể dựa vào tình yêu mỏng manh với Cao Phi mà duy trì hi vọng sống, duy trì hi vọng với tương lai, để cô có thể mở mắt ra mỗi sáng đối diện với căn nhà trống vắng mà mỉm cười.
Tại vì sao, đến cả lời yêu thương cô để nơi cửa miệng làm ngọn nến soi cô đi trên con đường tối tăm u ám ấy, anh cũng không để cho cô được đúng với tâm ý của mình?
Anh không cho cô cơ hội được giải thích, không cho cô cơ hội được nếm trải tình yêu, không cho cô bất cứ chỗ dựa nào mà chỉ khiến cô thêm đau đớn, thêm khổ sở…Cao Phi, nếu đã không thể tránh, vì sao vẫn còn muốn làm tổn thương người vì hận thù chứ?
“Cao Phi, em yêu anh, anh biết không?”
Hà Du Cẩn đã nói thế vào những đêm tuyết rơi, vào những lúc bệnh tật dày vò, vào giây phút cô độc khi tiếng chuông giao thừa cất lên, vào những lúc cùng anh trên giường, vào từng giây từng phút cô vẫn còn hơi thở, chỉ là…
Cô nói nhiều lần cô yêu anh như vậy, nhưng có lần nào anh chân chính nghe được hay không?
Cho dù cô có khóc lớn, có đau đớn, có uất ức đến thế nào, cô vẫn mãi là một cô tiểu thư không biết cách yêu thương, không đáng được đồng tình, không đáng được nhìn đến…thật đáng châm chọc, thật chua xót làm sao…
“Cao Phi, đừng mắng ta như vậy, ta sợ sau này ngươi sẽ hối hận.”
Nỗi đau vẫn dày vò, cô độc vẫn cứ vây quanh, Hà Du Cẩn từng ngày từng phút phải trải qua những đau thương sâu nhất đời người. Cao Phi, vì lòng tự tôn của mình, đáng để làm thế hay sao?
Tôi đã khóc rất nhiều khi đọc đến thế. Quá nhiều đau đớn chất chồng, làm thế nào để Hà Du Cẩn có thể vượt qua? Con đường cô đã đi, đau đớn cô đang phải chịu đựng, cho dù cô có lạc quan đến mấy, hi vọng đến mấy để cố gắng quên đi, thì nó thật sự sẽ tan biến ư?
Không, nó cứ từng ngày, từng giờ trở thành vết sẹo trong tâm hồn, trong trái tim Hà Du Cẩn, đau hơn cả bệnh tật và đau đến mức khiến cô quên đi cả Tử thần đang từ từ bước đến chỗ mình.
Người bình thường có thể làm đến như thế sao? Hay họ sẽ bi quan, tự sát, hay sẽ khổ sở, khóc lóc qua ngày…Cao Phi, khác biệt lớn nhất giữa anh và Hà Du Cẩn chính là, cô có thể mỉm cười đón nhận số phận của mình, chấp nhận tất cả, còn anh thì không…
Thời khắc cuối cùng đã đến. Hà Du Cẩn chỉ còn có thể sống được nửa năm, nhưng Cao Phi thì sẽ đi, đi công tác tận hai năm trời. Du Cẩn đã cầu xin, đã cố gắng níu kéo anh lại. Lúc nào, lúc nào cũng thế, sinh nhật, năm mới, tiết thanh minh, anh đều để cô lại một mình…Chỉ xin anh, trong cái giây phút cuối cùng của đời người, khi cô ra đi, anh sẽ ở bên cạnh, Cao Phi, anh có làm được không?
Anh không hề động đến bất kì đồ vật nào, vì thế không thể biết được cô có bệnh. Nếu Du Cẩn là một người khỏe mạnh bình thường, nếu cô biết mình còn có thể sống được lâu lắm, có lẽ cô sẽ buông tay cho anh đi. Nhưng sự thật không đẹp được như thế, cô là người bị bệnh, vì thế chỉ có thể ích kỷ giữ anh bên mình. Cao Phi, chỉ nửa năm nữa thôi, cô đã gánh lấy hết mọi hành hạ của ông trời, gánh hết mọi đau thương mà người ta có thể chịu đựng, chỉ để cướp lấy anh trong những năm tháng cuối cùng này.
Nếu có thể nghe được tiếng lòng của cô, Cao Phi, liệu anh có tuyệt tình như thế mà bước đi không?
Khoảnh khắc cô vì anh mà bị xe đâm trúng, anh sẽ thấy thế nào?
Đã bao giờ trong những tháng ngày trước đây, anh dày vò bản thân vì đã từng làm một người con gái đau đớn hay chưa?
Vì cô lúc nào cũng như thế, mỉm cười chờ anh về, ngọt ngào nói “em yêu anh”, khỏe mạnh làm nũng với anh, kiên cường mà giấu đi bệnh tật bản thân như thế, mới khiến cho Cao Phi không thể nào quên được.
Con người ai cũng thế, cái mất đi rồi mới biết trân trọng. Những người ở bên cạnh ta đây, lúc nào cũng khỏe mạnh, cũng kiên cường, luôn làm chỗ dựa cho ta, ta đâu biết, họ vì mình mà đã phải trả giá hết những thứ gì?
Nước mắt hối hận của Cao Phi đêm ấy, có lẽ đã khiến cho tôi thức tỉnh nhiều lắm.
Không khí vẫn luôn là một thứ bình thường, bình thường đến mức tôi không thể nhận ra. Chỉ là, thiếu nó, tôi có còn cơ hội sống trên cõi đời này nữa hay không?
Chính vì con người là vô tâm, không biết để ý đến những thứ giản đơn bên cạnh mình, không biết quý trọng nó nên mới có thể hối tiếc đến tận bây giờ.
“Cao Phi, em yêu anh, cho đến bây giờ cũng không hề hối hận.”
Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, có lẽ ông trời đã rủ lòng xót thương cho Hà Du Cẩn, để cô có thể được Cao Phi ôm trong vòng tay, được cùng anh ăn hết bữa tiệc chúc mừng sinh nhật, dù có muộn màng, được cùng anh lên núi ngắm trăng, nghe anh chầm chậm đọc cho cô nghe những câu thơ…
“Cao Phi, lúc mặt trời xuất hiện, ngươi không nên nhìn ta. Cao Phi gật gật đầu.
Lúc trăng sáng xuất hiện, ngươi cũng không nên nhìn ta. Hắn gật đầu.
Ta nói Cao Phi, ta rất thích lời ngươi buổi sáng hôm đó nói với ta. Ta dần dần thực mệt mỏi, cuối cùng nhắm mắt lại. Ta nhìn thấy ánh mặt trời xuất hiện trước mắt, màu vàng kim rực rỡ thấm vào sông núi, thân thể dần dần nặng nề, linh hồn bắt đầu bay lượn.
Ta quay đầu lại nhìn Cao Phi, trên tay Cao Phi là quyển thơ ‘Đêm hôm đó’ của Thương Ương Gia Thố và tấm ảnh chụp kẹp phía trong của ta. Một cái chớp mắt, ta Phi Vũ thành tiên, không vì trường sinh, chỉ vì bảo hộ ngươi bình an hỉ nhạc…
Ta tất cả một đêm một ngày một đời chỉ vì Cao Phi, chỉ vì một cái trong nháy mắt kia…”
Hà Du Cẩn đã chết, sự ra đi của cô lấy đi không ít lệ của người đọc. Khi viết nên những dòng chữ này, khi một khoảnh khắc đọc lại những câu văn kia, tôi cũng đã không thể kìm được nước mắt của mình. Dù đọc một trăm, hay một ngàn lần đi nữa, có lẽ, “Một đêm một ngày một đời” vẫn sẽ khiến tôi khóc đến thương tâm mà thôi.
Phản ứng của Cao Phi khi ấy vô cùng bình tĩnh. Anh đâu yêu cô, yêu đâu đủ để anh đau đớn vì sự ra đi ấy. Hà Du Cẩn đến chết vẫn không thể nhận được tình yêu từ Cao Phi, cô cũng không mong chờ được anh đáp lại tình yêu nhỏ bé này. Chỉ mong anh, mãi mãi về sau nhớ đến cô mà thôi.
Có lẽ Hà Du Cẩn đã làm được điều ấy. Cao Phi lại trở về cuộc sống bình thường, anh tái hôn, lấy vợ, bắt đầu cuộc sống vui vẻ bình an một người đàn ông nên có, giống như chưa từng có một người con gái tên là Hà Du Cẩn từng xuất hiện trong đời mình. Giai Cảnh là vợ, cũng là cô người yêu cũ năm đó vì bị bắt buộc mà chia tay cùng anh.
Mọi chuyện đáng lẽ là nên thế. Nếu như Hà Du Cẩn không xuất hiện thêm một lần nữa…
Ba năm mười tháng sau khi Hà Du Cẩn qua đời, Cao Phi bắt đầu có ảo giác. Mờ ảo, mà chân thật. Anh thấy Hà Du Cẩn trở về trong tâm trí, trong mỗi lần ân ái cùng vợ yêu. Anh không chán ghét vợ mình, không bất mãn với cuộc sống hiện tại, chỉ là Hà Du Cẩn giống như một cuốn sách bị niêm phong sâu trong tâm hồn, khiến Cao Phi một lần nữa rối rắm và quay cuồng.
Anh lại bắt đầu chạy trốn.
Cao Phi muốn có con để có thể xóa bỏ đi hình bóng Hà Du Cẩn trong tâm trí mình, muốn được giải thoát và trở về với cuộc sống hiện tại.
Chỉ là, cho dù anh có trốn đến đâu đi chăng nữa, Hà Du Cẩn bây giờ đã chỉ còn là một hồi ức trong thâm tâm, Cao Phi, cho dù anh có lấy dao đâm thẳng vào trái tim mình, chỉ sợ cũng mãi mãi không thoát được khỏi cô mà thôi.
Cứ thế, cuộc sống của Cao Phi thay đổi. Anh bắt đầu mộng du, ảo tưởng, và Giai Cảnh thì nghi ngờ tình yêu mà chồng mình dành cho. Kết cục đó cũng đến, anh và cô ly thân, rồi ly hôn, đến cả đứa bé cũng không có cơ hội ra đời vì nó có một bà mẹ quá mức quyết tuyệt. Năm năm sau khi Hà Du Cẩn chết, Cao Phi một lần nữa trở về với nơi anh và cô từng sống trước kia.
Anh gào thét, anh oán hận, anh phát tiết, cô vẫn mãi như cũ nhìn anh mỉm cười. Cao Phi đã lặp đi lặp lại mãi câu hỏi ấy: “Nếu là em, em có đối xử với anh như vậy không?”
Câu trả lời chắc chắn sẽ là không, bởi vì Cao Phi, Hà Du Cẩn yêu anh bằng cả cuộc đời mình, chỉ tiếc, hai người đã không gặp nhau đúng lúc mà thôi.
Anh lại trở về với không gian đó, sống trong căn nhà cũ xưa, mặc đồ cô mua, hít thở bầu không khí cô đã từng sống. Nhưng cô không trở về, thời gian nào có chờ đợi con người.
Cao Phi, có những cái sai có thể chữa lành, nhưng cũng có những lỗi lầm mãi mãi không thể nào sửa được, chỉ có cách là không sai thêm nữa. Anh đã sai khi chạy trốn khỏi cô, chạy trốn khỏi sự thật và oán hận cuộc đời.
Có lẽ, mối tình ấy ngay từ khi bắt đầu đã là sai trái. Cao Phi sai, Hà Du Cẩn cũng có lỗi, chỉ là không ai có thể trách ai cả, có trách, chỉ trách cuộc đời đã để chúng ta giờ này phút này gặp nhau, như hai con thú hoang điên cuồng tổn thương lẫn nhau, ai cũng không thể sống.
Nếu đã chẳng thể trốn chạy khỏi vận mệnh, vậy thì để anh…một lần nữa cùng cô bắt đầu lại từ đầu.
Có thể, sẽ là bắt đầu của một điều sai trái.
Có thể, sẽ là khởi đầu của oán hận, đau thương, khổ sở, dày vò.
Có thể, sẽ là nỗi đau cả đời không ai có thể quên được.
Nhưng ít nhất, trong ngàn vạn có thể ấy, có lẽ sẽ có một điều, là hạnh phúc mãi mãi về sau…
Anh đã quá mệt rồi, quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục chạy trốn nữa. Dù là bất hiếu, dù là hèn hạ, anh cũng muốn đuổi theo người con gái đã khiến anh đau đến tê tâm liệt phế như thế này. Người con gái ấy như độc dược, từng chút từng chút ngấm vào cơ thể, trái tim anh, cho đến khi hủy hoại nó hoàn toàn.
Hà Du Cẩn, em có biết không, em ra đi khiến anh thanh thản, khiến cuộc sống của anh quay trở về, bầu trời thêm xanh, hít thở thêm thoải mái, chỉ là không có em, anh lại bắt đầu điên cuồng kiếm tìm, dẫu biết đó là sai trái, là sai thêm sai, lỗi lầm nối tiếp lỗi lầm, nhưng anh vẫn muốn đuổi theo, chỉ mong ông trời cho chúng ta thêm một cơ hội bù đắp tất cả sai lầm ở kiếp này.
Cái kết của nó không mấy đau đớn, có lẽ là bởi vì xuyên suốt câu chuyện đã khiến người đọc đau đớn đến tê dại mất rồi. Cao Phi ra đi cũng là một sự giải thoát, cho cả anh, cho cả mọi người. Chúng ta có thể hi vọng thêm một lần nữa, ở kiếp sau, cho dù là Hà Du Cẩn hay Cao Phi sai, họ cũng sẽ được ở bên nhau đến trọn đời.
Khép lại câu chuyện ấy, cảm xúc trong tôi ngổn ngang vô cùng. Ai đã sai, hận cái gì, hận để làm gì, biết trách ai đã làm nên những đau thương ấy? Hết thảy đã là vận mệnh, nếu đã không thể tránh thoát, vậy thì chỉ còn cách dũng cảm đương đầu mà thôi.
Đừng làm gì nuối tiếc để bản thân phải hận suốt một cuộc đời. Bởi ai đã từng nói: “Chúng ta có thể dành một phút để yêu ai đó, nhưng sẽ phải dành cả đời để quên đi một người”
Không có gì là vĩnh viễn, chỉ là, vĩnh viễn có bao xa, ai trong chúng ta sẽ là người biết được…