Một Đêm, Một Ngày, Một Đời

Chương 10: Ngươi cảm thấy đối mặt với ta đặc biệt nhàm chán sao?


Đọc truyện Một Đêm, Một Ngày, Một Đời – Chương 10: Ngươi cảm thấy đối mặt với ta đặc biệt nhàm chán sao?

Sáng sớm
ngày hôm sau thức dậy liền nhìn thấy khuôn mặt Cao Phi, hắn vẫn nằm ở
đó, tư thế ngủ rất đẹp, có thể cả buổi tối đều ko nhúc nhích tí nào.
Ánh mắt của ta tham lam chần chừ nhưng cuối cùng vẫn là luyến tiếc rời đi. Cao Phi, hắn đúng là vẫn hận ta, ta vì hắn như vậy, hắn vẫn hận ta. Loại cảm
giác này khiến cho ta vô lực.
Ta rời
giường uống thuốc, sau đó đi ra ngoài tản bộ, đã lâu không chú ý dung
mạo của mình, sáng nay mới phát hiện khuôn mặt ta thực sự tái nhợt. Hơn
nữa cũng gầy đến đáng sợ. Hai má lõm sâu, ta sớm đã như cái cây già khô
khốc.
Trang điểm một hồi ta mới có dũng khí ra ngoài gặp người khác.
Ta lại đến khu mộ, nơi đó có người cả đời yêu thương ta an nghỉ.
Ta ngồi ở
mộ phần tâm sự cùng cha, nói ta nhớ ông, kiếp sau hãy để cho ông trở
thành người ta yêu, như vậy ông sẽ yêu thương ta nhiều hơn, ta ko cần cố hết sức như bây giờ. Hoặc ta là người bình thường cũng tốt, ta sẽ ko
yêu Cao Phi một cách liều lĩnh như vậy.

Ta vô cùng
mệt mỏi, ở mộ phần liền ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là buổi chiều,
trước khi đi ta nói với ba bacha: “Cha, con cảm thấy con thực sự rất
khổ. Vì sao tất cả đều muốn con chịu trách nhiệm? Con mệt mỏi, ko muốn
làm gì nữa.”
Ta mơ mơ
màng màng trở về, vào đến nhà lại cảm thấy đói bụng, Cao Phi không ở
nhà, ta đoán hắn đi làm rồi, ta tới phòng bếp làm đồ ăn, ta muốn mì
trộn, đồ ăn Cao Phi thích nhất.
Ta mới cầm đồ ở trên tay liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó ta nhìn thấy Cao Phi đứng trước mặt ta.
Hắn ở trước mặt ta rống giận, một phen đoạt lấy mỳ sợi trên tay ta: “Ngươi vì sao
luôn như vậy, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao nhiêu lần mới cam tâm? Nói
không để cho ngươi đến phòng bếp, ngươi nghe không hiểu sao? Còn có,
ngươi không có việc để làm hay sao mà không nói tiếng nào đã đi ra
ngoài? Ngươi cảm thấy đối mặt với ta đặc biệt nhàm chán sao, có phải cảm thấy đặc biệt hối hận đã cứu ta phải ko?”

Ta đứng ở
chỗ cũ không dám động đậy, Cao Phi phát hỏa lớn như vậy làm ta bất ngờ.
Ta vắt hết óc nghĩ lý do, “Trước kia là ngươi nói, ta đi đâu đều không
liên quan đến ngươi, không cần nói. Ta là vì đói bụng, nghĩ muốn ăn gì
đó, còn có, đến phòng bếp căn bản không có vấn đề gì, ta không phải đều
nấu ăn cho ngươi hai năm sao? Ngươi không thể quơ đũa cả nắm.” Ta cảm
thấy đây là lời phản bác thành công nhất cả đời ta. Trước kia ta chỉ
biết nói, thực xin lỗi, Cao Phi, ta yêu ngươi.
Ta hi vọng hắn hiểu! Nhưng hắn một lần cũng ko hiểu.
Lúc này, hắn ngược lại bối rối, đứng ở đó nhìn ta hồi lâu không nhúc nhích.
Ta thừa cơ đoạt lấy mì sợi, “Ngươi có muốn ăn không? Ta có thể nấu thêm một phần.”
Ta nghĩ đây là bữa tối lâu nhất từ trước tới nay ta cùng ăn với Cao Phi, Cao Phi không ăn, chỉ nhìn ta ăn.
Trong lòng
ta có chút đắc ý nho nhỏ, rất lâu trước kia, một trong một nghìn cái
nguyện vọng của ta đối với Cao Phi, có một cái như vậy.
Ta bởi vậy có chút đắc ý vênh váo, sớm đi tắm rửa rồi tới trên giường nằm.
Chính là
nửa đêm khi tỉnh lại, thân thể ta một mảnh thấm ướt, thân thể ta bị
người ta ôm, người phía sau đang run rẩy, phát ra tiếng ngẹn ngào.
Trong nháy mắt đầu óc vô cùng thanh tỉnh, nhưng ta cái gì cũng không nói, cuộn tròn thân thể nhắm mắt lại đến bình minh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.