Đọc truyện Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây – Chương 98: Có muốn tôi giúp em mặc thử không 7
Cái này chẳng khác nào Ngũ Y Y không thanh thức cho Ngũ Nhân Aí một bạt tai.
Hai bạn học đi cùng Ngũ Nhân Aí cũng không nhịn được lén cười thầm, còn phải giả bộ an ủi Ngũ Nhân Aí, “Được rồi, Nhân Aí, chúng ta đi thôi, không phải nói muốn mua sách sao? Đi thôi”
Ngũ Nhân Aí mặt phiền nào bị bạn học lôi đi.
Ngũ Y Y giống như khúc gỗ ngơ ngác rời đi, đến gần ghề dài gần đó chán chường ngồi xuống.
Ngũ Phong Tập, thật chỉ là vui đùa với mẹ thôi sao?
Cái đau đớn này, cơ hồ muốn che mất ý niệm của mình.
Hoắc Phi Đoạt đi tới, nhìn thấy Ngũ Y Y đang ngồi, thương tiếc ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi, “Nha đầu, thế nào rồi?”
Ngũ Y Y hoảng hốt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt vô hồn nhìn Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên hé miệng, oa một tiếng khóc lên,”Chú…………Ô ô ô ô ô….., tâm của tôi đau quá…..Chú……..Tại sao tôi lại có cha như thế này…..tại sao a….ô ô ô ô”
Ngũ Y Y chưa từng có bộ dạng như vậy , ở trước mặt người ngoài yếu đuối như vậy.
Cô đều là mọi thời điểm, luôn một mình gặm bi thương.
Hôm nay, cô không biết vì sao lại như vậy, gặp Hoắc Phi Đoạt, không muốn ngụy trang mình kiên cường, trực tiếp nhào vào trong ngực Hoắc Phi Đoạt, khóc một phen.
Tâm của Hoắc Phi Đoạt, liền bị hòa tan, nhẹ nhàng vuốt bả vai Ngũ Y Y, sâu kín nói,”So với tôi, em hạnh phúc hơn nhiều, Tôi, ngay cả mẹ là ai, cũng không biết”
Hoắc Phi Đoạt cười khổ một tiếng, nói tiếp, “Có lúc tôi cũng suy nghĩ, có phải hay không tôi vì không được yêu thích, mới rất nhỏ liền bị vứt bỏ, mẹ một chút xíu cũng không hề yêu tôi. Tôi đến cái thế giới này, thật ra là vạn người đều căm ghét’
“Dù vậy, nhưng tôi vẫn sống, so với người bình thương mạnh hơn rất nhiều. Tôi còn nghĩ nếu có ngày nhìn thấy mẹ đẻ, tôi nhất định hướng bà chứng minh, tôi không phải là một gánh nặng, tôi là một cường giả cường thế”
“Mà bây giờ, tôi ngay cả ý niệm này cũng muốn từ bỏ rồi. Bà có hay không có yêu cha tôi thì như thế nào, tôi cũng là một sinh mạng, dù sao tới cái thế giới này, nhiệm vụ của tôi, chính là phải sống thật tốt. Cũng như em, đạo lí đều giống nhau”
Két.
Ngũ Y Y ngừng khóc, ngẩng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y nghẹn khóc, bắt đầu an ủi Hoắc Phi Đoạt, “Chú, người mẹ nào cũng yêu thương con mình, chú yên tâm, mẹ chú nhất định rất thương chú”
Chú Hoắc thật đáng thương a, anh không có mẹ. Dẫu gì, cô có cũng cùng mẹ sống với nhau 17 năm, hưởng thụ tình thương củ mẹ 17 năm a.
Chú Hoắc không khóc, cô khóc cái gì.
Ngũ Y Y nghĩ tới đây, dùng sức hít hít mũi , dùng sức ôm sát Hoắc Phi Đoạt, an ủi anh cũng là an ủi mình, “Chú, khóc cũng không có tác dụng gì đúng không? Người nhà không yêu chúng ta. Chúng ta chính là phải kiên cương hơn. Đối vuới kẻ không cần chúng ta, không cần phải quản khỉ gió bọn họ có sống tốt haqy không, đúng không?”
Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười, dùng sức vuốt tóc Y Y, trêu ghẹo, “Ơ, bạn học Ngũ Y Y của chúng ta không những có thể làm quản gia rồi, còn thích hợp làm bác sĩ tâm lý nữa nha’
“Hắc hắc” Ngũ Y Y mặt mày còn mang theo nước mắt liền cười lên.
Sau đó cong môi oàn trách, “Chú! Làm sao đem tóc tôi làm loạn như vậy hả? Cái thói xấu này nhất định phải đổi a? Phải đổi a?”