Một Đêm Mây Mưa

Chương 66: Phiên Ngoại 2


Đọc truyện Một Đêm Mây Mưa – Chương 66: Phiên Ngoại 2


Dạo gần đây Hướng Vinh bận sấp mặt, vừa hoàn thành luận án tiến sĩ không bao lâu, còn đang liên hệ toà soạn xuất bản thì giáo sư hướng dẫn đã đề cử y tham gia chương trình đào tạo sau tiến sĩ.

Nếu quá trình diễn ra suôn sẻ thì sau khi nhận chứng chỉ, y có thể đứng lớp giảng dạy.

Trải qua bao nhiêu năm thăng trầm, cuối cùng y đã chính thức thoát khỏi kiếp làm việc quần quật, trở thành một cổ đông nhàn rỗi ngồi không chia cổ tức.

Đám anh em hay tin bèn trêu y viết luận văn đến choáng đầu, ngay cả Hướng Hân còn bảo y đang muốn bù lại khoảng thời gian đã mất.

Nhưng chỉ có Hướng Vinh hiểu rõ bản thân muốn gì nhất.

Mấy năm qua y loanh quanh một vòng trong xã hội, đến tột cùng trường học vẫn là nơi y hướng đến.

Sau khi nhận chứng chỉ hậu tiến sĩ, y dự định nộp đơn ở lại trường, bắt đầu chuỗi ngày làm một giảng viên dạy học chẳng biết mệt mỏi.

Xuyên suốt quá trình, Chu Thiếu Xuyên đều bày tỏ ủng hộ với sự lựa chọn của y.

Không như những người khác, hắn chẳng hề tỏ vẻ “Sách chỉ là lý thuyết, cần phải tích luỹ kinh nghiệm từ trong thực tiễn.

Nếu không, kế hoạch nghề nghiệp sẽ rối tung lên”.

Ngược lại trong lúc thảo luận, hắn nghiêm túc lắng nghe, và còn chân thành phát biểu ý kiến —— Hướng Vinh thật sự thích hợp công tác trong ngành giáo dục.

Suy cho cùng, tìm thấy một thứ mình thật lòng thích không phải là điều dễ dàng, độ khó cũng tương tự như tìm kiếm một người bạn tâm giao gắn bó trọn đời.

Nếu đã tìm được thì hiển nhiên phải biết quý trọng.

Hướng Vinh nhận chứng chỉ hậu tiến sĩ vào ngày mười tháng mười, trùng với sinh nhật của y.

Chu Thiếu Xuyên đã đặt nhà hàng từ trước, chẳng qua Hướng Vinh bận rộn nên không xem kỹ địa chỉ.

Đến khi xuống xe, y phát hiện Chu Thiếu Xuyên đặt bàn tại temple restaurant trong con hẻm nhà họ ở nhiều năm về trước.

Ngày nay, các nhà hàng mới trong thành phố mọc lên như nấm, chỉ số nổi tiếng lại thay đổi xoành xoạch như đèn lồng kéo quân.

Nhưng Fusion vẫn luôn là chuẩn mực trong trường phái ẩm thực phương Tây, chẳng qua chủ sở hữu không còn là Chu Thiếu Xuyên.

Hướng Vinh bước vào đại sảnh, phong cách trang trí vẫn hệt như năm đó, ngay cả những bức bích hoạ trên mái vòm cũng còn vẹn nguyên.

Có lẽ vì muốn cho y xem tranh nên hôm nay Chu Thiếu Xuyên không đặt phòng riêng, hắn đặt bàn hai người ở đại sảnh.

Thấy Hướng Vinh tới, hắn bèn đứng dậy kéo ghế cho người yêu.

Hướng Vinh ngồi xuống, trong lòng tự nhiên lâng lâng —— Cảm giác lãng mạn khiến y không biết phải cư xử thế nào cho phù hợp với bầu không khí.

“Mấy năm rồi mà ở đây vẫn như xưa.” Hướng Vinh cảm khái.

“Có một anh người Mỹ gốc Hoa mua lại Fusion.” Chu Thiếu Xuyên kể, “Anh ta rất thích mấy bức tranh bên trên, còn mua hết đồ trang trí ở đây.

Hồi đó Fusion đã làm ăn rất khá, không cần phải thay đổi nhiều.”
Hướng Vinh nhìn lên mái vòm.

Hình ảnh trong đêm sinh nhật đầy bất ngờ và lãng mạn bỗng ùa về choán đầy tâm trí, chỉ là cảm giác rung động trong tuổi đôi mươi khác hẳn với cảm giác rung động của tuổi ba mươi.

Năm ấy, chúng như một ngọn lửa thiêu đốt bình nguyên.

Vừa mãnh liệt mà vừa nồng đậm, dễ dàng đốt rụi cả thế giới.

Chẳng những thế, chúng còn gom góp hơi thở giữa y và hắn đốt lên câu chuyện tình cảm rực rỡ tuổi thanh xuân.

Giờ đây, Hướng Vinh thấy rằng điều khiến mình chấn động chẳng còn là những hành động mãnh liệt khi xưa.

Mà là câu nói vu vơ khi hằng ngày ở chung, là mỗi lần ánh mắt y chạm phải đôi mắt cười của hắn.

Nó tựa một giọt nước trong lành, chậm rãi thấm sâu vào cốt tuỷ.

Giống như giờ phút này, y thấy đôi mắt hắn cất giấu cả trời sao vời vợi.

Nó lung linh toả sáng, nó nhiệm mầu huyền ảo.

Và y, thấy mình trong mắt hắn.

Đôi mắt tựa sao trời ẩn giấu tình cảm dạt dào của hắn, mà sẵn lòng chứa mỗi một mình y.


Chỉ là…!Mọi thứ sẽ tuyệt vời hơn nếu hắn không tổ chức tiệc sinh nhất lớn thế này…!
Quả nhiên Chu Thiếu Xuyên đặt một chiếc hộp lên bàn.

Hắn ra hiệu Hướng Vinh mở nó: “Quà sinh nhật của cậu.”
Chiếc hộp có kích thước nho nhỏ.

Dẫu không biết bên trong là gì nhưng Hướng Vinh vẫn khẽ thở ra một hơi, dù sao cũng không phải nhẫn.

Thật ra y chẳng bài xích thứ đó, chỉ có điều y cho rằng nó không cần thiết.

Hơn nữa, ở trước mặt mọi người nhận lấy chiếc nhẫn làm y lúng túng lắm.

Bên trong chiếc hộp là một mô hình biệt thự sân vườn kiểu Trung Hoa với hòn non bộ và hồ nước nhân tạo, lối đi ngoằn ngoèo yên tĩnh, cảnh vật thay đổi đa dạng —— Đây hẳn là phong cách lâm viên điển hình vùng Giang Nam.

Hơn nữa diện tích toàn bộ sân không lớn, trông vô cùng tinh tế và xinh xắn.

“Ý cậu là muốn ở giống vậy, kêu tôi thiết kế cho cậu một cái đúng không?” Hướng Vinh cười hỏi.

Chu Thiếu Xuyên đúng là có ý này: “Không được à? Đất trống ở ngoại ô Bắc Kinh nhiều lắm.

Tôi có thể mua hoặc thuê, dù sao diện tích cũng không lớn.

Tôi chỉ làm đại khái vậy thôi, cụ thể thì cậu thiết kế đi.

Chừng nào xong, hai mình dọn qua đó.”
Hướng Vinh bật cười.

Thiếu gia nghĩ đẹp thật, nhưng không thực tế.

Sau này Hướng Vinh ở lại trường dạy học, dù có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè song vẫn phải có mặt ở trường đúng giờ đúng giấc.

Chu Thiếu Xuyên cũng có chuỗi công ty khổng lồ cần quản lý, đến trễ về sớm hiển nhiên không phải là tác phong đứng đắn của một Tổng giám đốc.

Sống ở ngoại ô Bắc Kinh? Chờ khi thấy cảnh quốc lộ vắng tanh không bóng người, ước chừng Thiếu gia lại muốn dọn về trung tâm thành phố.

Tuy trong lòng nghĩ là thế, nhưng Hướng Vinh không hề muốn phá hỏng bầu không khí lãng mạn ngay lúc này.

Y thích thú nhìn mô hình một hồi, đoạn sờ lên hòn non bộ và căn nhà be bé.

Chợt, cánh cửa mở ra.

Hình như…!Hướng Vinh thoáng nhìn Chu Thiếu Xuyên.

Ngờ đâu, hắn cũng đang cười tủm tỉm nhìn y.

Hướng Vinh lại đưa mắt nhìn vào không gian nho nhỏ bên trong.

Chẳng có bàn ghế hay giường chiếu, mà có một vật hình tròn vô cùng bắt mắt —— Nhẫn.

Hướng Vinh mỉm cười, ngước mắt nhìn Chu Thiếu Xuyên.

Ánh mắt dịu dàng của người nọ vẫn dán chặt lên khuôn mặt y.

Hắn cầm lấy chiếc nhẫn, đứng dậy đi tới Hướng Vinh.

Hướng Vinh nhìn sững vào Chu Thiếu Xuyên, thầm nghĩ dù đeo nhẫn cũng không nhất thiết phải đứng lên chứ.

Trừ phi…!Y bất giác nín thở, quả thật là có phấn khích nhưng xen lẫn trong đó còn cả bối rối và xấu hổ.

Bỗng, y trông thấy Chu Thiếu Xuyên khom lưng ——
“Ái khanh, mau bình thân…” Hướng Vinh chộp lấy cánh tay Chu Thiếu Xuyên.

Chu Thiếu Xuyên: “…”
Người vô duyên thúi vừa lên tiếng đã khiến ai kia thình lình chết lặng.

Chu Thiếu Xuyên nhìn y không nói nên lời.

Qua một lúc lâu, hắn lắc đầu bật cười.

“Cậu tưởng tôi tính làm gì?” Chu Thiếu Xuyên cau mày, cười hỏi.

“Ơ…” Hướng Vinh nhận ra hình như mình hiểu sai ý hắn, “Tôi, tôi tưởng cậu tính cầu hôn? Nè, không cần cầu đâu…!Tôi đồng ý mà.

Tôi cũng không cần hoa hoè loè loẹt.


Ở Trung Quốc cũng không có trend quỳ một gối xuống đất…!Ha?”
“Cậu tưởng cái gì vậy?” Chu Thiếu Xuyên vỗ nhẹ lên đầu y một phát, “Tôi đeo nhẫn lên cổ cậu!”
Nói đoạn, hắn thả tay ra.

Chiếc nhẫn bất ngờ rơi xuống, ra là phía trên còn có một sợi dây chuyền.

“Biết cậu không thích làm lớn chuyện.

Sợ mắc ói, sợ nổi da gà, còn không thích đeo nhẫn trên tay.” Chu Thiếu Xuyên nói, đoạn vỗ nhẹ lên đầu y thêm phát nữa, “Hồi đó cậu đưa tôi cái nhẫn với dây chuyền.

Bây giờ tôi cũng làm y chang vậy, buộc xích chó cho cậu.”
Hướng Vinh im bặt, hồi lâu sau khoé miệng dần cong cong.

Chỉ vì sợ mình nổi da gà mà Chu Thiếu Xuyên đã biến sợi dây chuyền lồng nhẫn lãng mạn thành dây xích chó.

Đôi khi y cảm thấy, một Thiếu gia ưu tú văn nhã đã hoàn toàn bị mình kéo xuống mương đoạ đày thành kẻ thô thiển.

Chẳng qua cuộc hiểu lầm dở mếu dở cười đã xoá sạch cảm giác 囧 ngượng ngùng, giờ đây trong lòng y chỉ còn lại hạnh phúc và mãn nguyện.

Nhưng thức ăn ở Fusion bây giờ đã kém xa so với lúc Chú Bánh Mì đứng bếp, chủ yếu chú trọng vào vẻ hào nhoáng bên ngoài mà quên đi chất lượng bên trong.

Hướng Vinh hãy còn chưa no, vừa thấy sạp bán bánh xèo ven đường đã vội bảo Chu Thiếu Xuyên dừng xe lại, định xuống dưới mua hai phần bánh xèo dằn bụng.

Chu Thiếu Xuyên cạn lời lần thứ hai trong đêm, sau cùng mấy món bình dân lề đường vẫn ăn đứt bữa tối nhà hàng sang trọng.

Về sau hắn chẳng cần tốn công tổ chức sinh nhật cho y nữa, mua hai phần bánh kếp tay nải rồi cắm đèn cầy lên là xong chuyện.

Chợt, Chu Thiếu Xuyên khẽ nheo mắt.

Hướng Vinh cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, trông thấy một người đàn ông mặc áo khoác đang đứng trước sạp bánh xèo.

Bình thường, không có gì nổi bật, mái tóc dài thô ráp, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.

Gió đêm vừa thổi qua thì người nọ co rúm lại, và còn nhảy lên nhảy xuống tại chỗ.

“Ai vậy?” Hướng Vinh quay đầu hỏi Chu Thiếu Xuyên, “Cậu biết hả?”
Chu Thiếu Xuyên: “Ừ, cậu cũng biết.

Chắc thay đổi nhiều quá nên cậu không nhận ra.”
Hướng Vinh quả thật không nhận ra.

Nhưng với trí nhớ của y, lẽ ra không thể dễ dàng quên mất nét mặt hay ngoại hình của người khác.

Vì thế, y nhìn chằm chằm vào người nọ một lần nữa.

Đúng lúc này, nó quay đầu lại.

Bao nhiêu ký ức lập tức ùa về trong đầu Hướng Vinh —— Người nọ là Hứa Ý Tường, từng là đồng nghiệp của y trong một thời gian ngắn và đóng vai trò quan trọng trong sự kiện đánh thuốc mê năm xưa.

“Trời, sao nó già thế?” Hướng Vinh buột miệng.

“Làm chuyện xấu nhiều quá nên bị quả báo.” Chu Thiếu Xuyên nói một cách hờ hững.

Hắn mở cửa sổ, châm điếu thuốc, “Hôm đó cậu kể xong, tôi đã cho người điều tra nó.

Tôi định dạy nó một bài học, nhưng đọc xong tài liệu thì thấy không cần nữa —— Hồi cậu nghỉ việc thì nó sang làm chỗ khác, cuối cùng bị đuổi.

Mấy năm qua, nó làm cho đơn vị nhỏ lẻ.

Bây giờ làm việc như nhà thầu, không có đội kỹ sư riêng nên nghèo mạt rệp.”
“Ừ.” Hướng Vinh gật đầu.

“Sao không thấy cậu bất ngờ vậy?” Chu Thiếu Xuyên nhìn y, “Vậy là tôi mã hậu pháo, còn cậu đã xử lý trước rồi?” [1; 2]
[1] Mã hậu pháo (马后炮): mã hậu pháo (thuật ngữ cờ tướng); ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
[2] Xử lý trước: Thật ra bản gốc là tiên hạ thủ vi cường (先下手为强), ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Hướng Vinh lắc đầu: “Cũng không hẳn.

Trước khi đi, tôi kể chuyện này với La Hạ.


Lúc đó tôi có ghi âm nó thừa nhận đánh thuốc tôi, nhưng tôi không đưa cho ảnh.

Tôi chỉ nói tính nó không được, nếu ảnh có quen ai trong ngành thì nhắc người ta đừng tuyển.”
Dừng một chút, y nhún vai: “Đây cũng không tính là chặt đứt con đường kiếm cơm của nó.

Nếu nó giỏi thật thì nhà tuyển dụng vẫn nhận thôi.”
Y trông thấy Hứa Ý Tường run rẩy cầm lấy một phần bánh xèo, sau đó chui vào toà nhà dân cư đổ nát bên đường.

Mất hồi lâu, Hướng Vinh thở dài: “Ai ngờ đâu bây giờ nó tệ như vậy.”
“Sao?” Chu Thiếu Xuyên trêu y, “Anh Vinh đồng cảm trước số phận bi đát của nó hả?”
“Tôi đồng cảm với nó làm gì chứ! Ăn no rửng mỡ hả?” Hướng Vinh cười nhạt, “Tự dưng nhớ tới thôi.

Hồi đó tôi tha cho nó, thứ nhất là vì không có tâm trạng và không rảnh lo; thứ hai là vì thấy mình bất lực, tôi chỉ có thể đối phó với mấy tên tép riu này, không đủ sức đụng đến kẻ chủ mưu đằng sau.

Cảm giác đó…!Nói sao nhỉ, nó làm tôi thấy mình vô dụng lắm.”
Sau nhiều năm, những ấm ức ngày nào đã tan thành mây khói.

Giờ đây còn lại là cảm giác thản nhiên bởi vật đổi sao dời…!và niềm vui trút hết nỗi lòng.

Nhưng bất lực…!Giờ phút này Chu Thiếu Xuyên mới hoàn toàn hiểu hết tâm tình của Hướng Vinh ở nhiều năm trước.

Ngay cả bản thân hắn cũng hoàn toàn bất lực với mẹ ruột, huống chi là Hướng Vinh.

Năm đó hai người họ quá yếu ớt, không đủ sức chống lại bất cứ thủ đoạn nào của bà Địch, chỉ biết bị động nhận lấy hết thảy mọi xâu xé của người khác.

Và mấu chốt của mọi vấn đề không nằm ở Hướng Vinh, mà là ở chính hắn.

“Không đâu.” Chu Thiếu Xuyên xoa đầu người yêu, hắn nắm chặt tay y, “Từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ cảm thấy bất lực nữa.

Cậu đã đủ mạnh, và cậu còn có chỗ dựa vững chắc là tôi đây.”
Lòng bàn tay hai người áp sát vào nhau, hơi ấm của người này truyền tới người kia.

Hướng Vinh gật đầu, cảm giác kiên định trong lòng chưa bao giờ rõ rệt như bây giờ.

Chu Thiếu Xuyên không nói đùa.

Nếu đã hứa làm chỗ dựa của Hướng Vinh thì hắn quyết định đưa mối quan hệ của hai người tiến lên một bước.

Không bao lâu, sự kiện tiếp theo của chiếc nhẫn đã lộ diện.

Chu Thiếu Xuyên đặt hai vé máy bay, bỏ qua châu Âu mà hắn quen thuộc nhất để bay đến Canada đăng ký kết hôn với Hướng Vinh.

Theo tính cách của Hướng Vinh, y luôn thấy chuyện này hoàn toàn giống như cởi quần đánh rắm —— Chỉ bằng thừa.

Hai người đã ngầm hiểu muốn sống bên nhau trọn đời, tờ giấy đó có hay không cũng chẳng quan trọng.

Huống chi chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không có hiệu lực ở Trung Quốc.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên nói rất có lý, lỡ như về sau hai người muốn thay đổi không khí, dưỡng lão ở nước ngoài thì sao? Hơn nữa nếu trong tương lai, Trung Quốc thừa nhận hôn nhân đồng giới thì biết đâu tờ giấy kết hôn này sẽ phát huy tác dụng.

Có hàng trăm hàng ngàn lý do cho hợp lý hoá nó, song quan trọng nhất chính là làm Chu Thiếu Xuyên vui.

Hướng Vinh sẵn lòng làm việc vô ích với hắn, chỉ có điều sự cố xảy ra ở phút tám chín.

Các ông lớn ở khoá đào tạo hậu tiến sĩ đột nhiên muốn hẹn Hướng Vinh phỏng vấn.

Thời gian của họ đều có hạn, sau vài lần thảo luận thì ấn định tổ chức vào ngày Hướng Vinh khởi hành.

Hướng Vinh đành giải thích và thành thật xin lỗi Chu Thiếu Xuyên.

May sao Chu Thiếu gia luôn ủng hộ người yêu làm những việc nghiêm túc, không hề hoạnh hoẹ hay hằn học.

Hắn thay đổi thời gian khởi hành, song vé máy bay vài ngày tới chỉ còn một ghế hạng thương gia, cả hai đành tách ra đi riêng.

Kết thúc buổi phỏng vấn, Hướng Vinh vội vàng lên máy bay đi Toronto.

Vừa hạ cánh, y phát hiện hành lý ký gửi bị bỏ lại ở trạm trung chuyển Vancouver.

Hướng Vinh trao đổi với tiếp viên hàng không mặt đất, phải nói rằng y hoàn toàn thất vọng với hiệu suất làm việc của người nước ngoài, đồng thời càng tuyệt vọng hơn khi bộ vest hãy còn nằm trong vali —— Dẫu sao đăng ký kết hôn cũng là một sự kiện trọng đại của đời người, hiển nhiên y phải mặc tây trang nghiêm chỉnh, chẳng lẽ vác quần âu Nhật Bản và chiếc áo gió dáng dài đến lễ đường?
Thế mà Chu Thiếu Xuyên còn trêu làm việc tốt thường gặp trắc trở.

Nhưng khi trông thấy khuôn mặt cau có của Hướng Vinh, hắn xoa đầu y nói rằng không sao cả, dẫu y trùm bao tải đến đây thì hắn vẫn sẵn lòng đăng ký kết hôn với y.

[3]
[3] Làm việc tốt thường gặp trắc trở (好事多磨): muốn làm tốt một việc phải qua nhiều gian nan vất vả.

Vì thế cả hai đều ăn mặc giản dị đến lễ đường, nhưng bầu không khí ở đây thật tình rất nghiêm túc.

Khi câu nói kinh điển “Không phân biệt giàu nghèo…” vang lên, Hướng Vinh nổi cả da gà, thậm chí biểu cảm cũng bất giác nghiêm túc hẳn.

Và rồi y nhìn Chu Thiếu Xuyên, trịnh trọng trả lời: “Tôi bằng lòng.”
Điều này xem như đã trao thân cho đối phương.

Đôi khi Hướng Vinh nhớ lại, phải thầm thừa nhận lễ nghi và hình thức quả thật là cần thiết.


Bản chất của cuộc sống là hư ảo, chúng ta đưa vào một vài lời hứa và khế ước mới khiến chúng mang cảm giác thực tế.

Ngày qua ngày, Hướng Vinh thêm vào nhiều gia vị mới cho cuộc sống của hai người, chẳng hạn như y và Chu Thiếu Xuyên thường chạy bộ ban đêm cùng nhau.

Tỷ lệ che phủ xanh của khu dân cư họ sống khá cao, cây cối sum sê um tùm, tối nào cũng có người dắt chó đi dạo không ngớt trong công viên.

Hễ gặp phải giống chó to con dễ thương, Chu Thiếu Xuyên đều dừng chân chơi với chúng một hồi.

Hướng Vinh nhìn khuôn mặt ôn hoà khi trêu cún của Chu Thiếu Xuyên, nhớ về tội lỗi lén bán Bach của mình bèn lấy công chuộc tội chủ động nhắc đến việc nuôi chó.

Chu Thiếu Xuyên mỉm cười đồng ý, chẳng hề nhắc đến chuyện cũ.

Cuối tuần, hai người đi chọn một chú chó chăn cừu Đức nửa năm tuổi.

Kể từ đó, Chu Thiếu Xuyên càng thích chạy bộ —— Vì được dẫn bé Bẹc-giê đi dạo trong công viên.

Vài tháng sau, hai người hẹn bác sĩ tiến hành triệt sản cho Bẹc-giê.

Trong lúc chờ đợi thì nghe thấy phía sau có ai gọi “Bach”, Hướng Vinh và Chu Thiếu Xuyên quay đầu lại, thấy một nhóc Collie đang lon ton chạy ra khỏi phòng khám.

Hướng Vinh nhớ mặt người rất giỏi, nhưng không đồng nghĩa với động vật cũng thế.

Giữa lúc tự hỏi, Hướng Vinh chợt nghe thấy chủ nhân Collie cất tiếng chào: “À, chào anh…!Ngại quá, tôi quên mất anh tên gì.

Nhưng tôi nhớ anh là chủ cũ của Bach, đúng không?”
Hướng Vinh mỉm cười, y không quên và người nọ cũng không nhớ lầm.

Năm nay Bach đã mười lăm tuổi, sức khoẻ và tinh thần rất tốt, nếu không phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì Bach sẽ sống thọ và chết tại nhà.

Ngày rời đi, Bach còn rất nhỏ.

Nhưng nó vẫn giống như khi mới đến 502, chỉ thích vẫy đuôi quấn quýt quanh Hướng Vinh, chẳng thèm đoái hoài đến Chu Thiếu Xuyên đang muốn chào hỏi.

[4]
[4] Sống thọ và chết tại nhà (寿终正寝/ Thọ chung chính tẩm): Ý chỉ người này chết già ở trong nhà của mình, cũng có nghĩa là mọi sự vật đều bị diệt vong.

Mặt nóng dán mông lạnh, Chu Thiếu Xuyên vẫn còn khó chịu cho đến khi bước ra khỏi bệnh viện thú cưng: “Khoẻ cái gì mà khoẻ! Tôi thấy mắc Alzheimer thì có! Nhớ ai không nhớ, cứ nhớ mỗi người bán nó.”
“Tôi sửa chút, thật ra là tôi tặng nha.” Hướng Vinh thấy khuôn mặt bị chọc quê của Chu Thiếu Xuyên đáng yêu cực kỳ, “Tôi không có bán.

Lúc nhận nuôi không tốn tiền, nên tôi cũng muốn tìm chủ mới tốt bụng cho Bach.

Tính ra tôi nhìn người cũng được đó, bây giờ Bach sống vui sống khoẻ chưa kìa.”
“Bach thì vui.” Chu Thiếu Xuyên hừ mũi, “Còn tôi thì sao? Trước khi đi, cậu còn biết tìm chủ mới cho Bach, còn biết ăn tiệc chia tay với người ta.

Sao cậu không nhớ tới tôi?”
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cớ sao bây giờ tự nhiên bùng nổ ấm ức? Hướng Vinh mỉm cười nhìn hắn, ba mươi sáu kế, bây giờ giả ngu là tốt nhất.

Hướng Vinh dỗ tới dỗ lui, cuối cùng mới dỗ thành công Chu Thiếu Xuyên lên xe về nhà.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên là người có thù tất báo, làm sao dễ dàng quên chuyện này? Hắn chờ Hướng Vinh soạn giáo án xong, chờ Hướng Vinh tắm xong lên giường, rồi mới nhào tới ôm siết vòng eo y.

Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên lại muốn chơi, sực nhớ tới lịch trình bận rộn của ngày mai bèn vội nói: “Hôm nay cho tôi ngủ sớm một bữa đi, tôi mệt thật đó.

Ngày mai ha, ngày mai tôi nhất định bù đắp cho cậu.”
“Tôi không tin, cậu là đồ lừa đảo!” Chu Thiếu Xuyên cười mắng, nhưng hắn không quậy nữa.

Hắn đẩy Hướng Vinh nghiêng người sang một bên, ôm chặt y từ phía sau, “Ngủ vậy đi, không được gỡ tay tôi ra.

Nếu cậu nghe lời thì tôi tha cậu đêm nay.”
Kỳ thực Hướng Vinh luôn ngủ một mình, không thích bị người khác chạm vào, thậm chí còn cảm thấy khó chịu khi nắm tay.

Lần đầu tiên ngủ chung giường với Chu Thiếu Xuyên, y đã trốn tít đến tận mép giường.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên thì khác.

Hắn thích ôm, thích nắm tay.

Hai người đánh nhau trên giường mấy chập, mãi đến lúc này mới có cảm giác hoà hợp.

Giờ đây, Hướng Vinh đã hoàn toàn chấp nhận người yêu biến thành một con Koala.

Hắn ôm y chặt cứng, dán sát vào lưng y là khuôn ngực rộng rãi và vững chắc.

Hơi ấm của hắn bao phủ lấy y, đặc biệt vào những ngày mùa đông, nơi nào cũng có thể lạnh nhưng hắn vĩnh viễn là nơi ấm nhất.

Hướng Vinh mỉm cười, quay đầu thơm một cái rõ kêu lên má của Chu Thiếu Xuyên.

Trong mắt y là cưng chiều hắn, là thương yêu hắn, đến khi nhắm mất vẫn không hề tan biến.

Kinh Thánh nói rằng, tình yêu là bao dung, là vĩnh viễn kiên nhẫn.

Đối với Hướng Vinh, tình yêu là cả một đời nuông chiều.
./.
TOÀN VĂN HOÀN.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.