Đọc truyện Một Đêm Mây Mưa – Chương 6: Chiếc Áo Giá Trên Trời
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Chương 6: Chiếc áo giá trên trời.
Cà phê đen dọc theo xương hàm chảy từ cổ xuống ngực, lúc đầu còn cảm thấy nong nóng, sau đó đã hoà với nhiệt độ cơ thể một cách hoàn hảo.
Hướng Vinh vươn tay lau mặt, thấy quầy gọi món lúc này đã nhốn nháo lộn xộn —— Cô nàng trang điểm ngã trên quầy bar, may được người khác đỡ lấy nên không bị thương.
Bấy giờ cô đã đứng dậy khiếu nại với chủ quán, tốp nhân viên thay nhay xin lỗi rối rít, có người thì bận bịu tìm cây lau nhà để lau sàn, hoàn toàn không chút để ý đến sự cố ở khu vực chờ.
Bất lực thở dài một hơi, cậu xoay người muốn lấy khăn giấy, vừa quay đầu thì ánh mắt bất ngờ va vào đường nhìn của tên thủ phạm.
Chu Thiếu Xuyên dường như bị ai đó điểm huyệt, trên tay hãy còn cầm chiếc ly trước đó, nhưng ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt của nam sinh tóc dài bị cà phê văng tung toé khắp người.
Hắn nhận ra người này từng nói chuyện với hắn, vả lại còn là hàng xóm cách vách nhà hắn, chỉ là những điều này không quan trọng, bởi hắn đang suy nghĩ về hai vấn đề khá phức tạp.
Một, vì sao hắn lại có phản ứng mạnh như thế?
Chỉ vì khuỷu tay của người này chạm vào hắn? Nhưng đó chỉ là một cái chạm nhẹ mà thôi, thật sự cần thiết phải nhặt thứ gì đó để đánh trả sao? Và từ khi nào hắn lại trở nên chán ghét khi bị người khác, đặc biệt là đàn ông xa lạ đụng chạm?
Hai, nếu đã làm đổ cà phê lên mặt người ta, dù sao thì trước tiên vẫn phải nói câu xin lỗi.
Từ thuở còn bé, Chu Thiếu Xuyên đã nhận được sự giáo dục nhằm mục đích làm thế nào để có thể trở thành một thân sĩ chân chính.
Nếu sự việc tương tự xảy ra trong quá khứ, hắn đã sớm xin lỗi, sau đó giải quyết hậu quả gọn gàng.
Thế nhưng bây giờ thì sao? Mãi đến lúc này, ba con chữ đơn giản Tôi xin lỗi vẫn chưa được thốt lên.
Theo từng phút từng giây trôi qua, mặc dù lời nói đã vọt tới khoé miệng, nhưng nó đã mất đi tính kịp thời mà nó vốn có.
Với hàng loạt câu hỏi đang cuồn cuộn trong đầu, Chu Thiếu Xuyên nhíu mày đứng tại chỗ, nhưng người ngoài chẳng thể nhìn thấy những rối rắm và tự trách đang bộn bề trong hắn.
Thay vào đó, họ chỉ thấy hắn chẳng chút áy náy gì cả, còn điềm tĩnh vô tư nhìn thẳng nạn nhân.
Hướng Vinh không tài nào hiểu nổi mạch não của hắn!
Thật ra cho đến bây giờ, Hướng Vinh đều chưa từng có ý định trách móc Chu Thiếu Xuyên, ngược lại còn cảm thấy mình va vào người ta trước.
Nhưng dựa theo suy nghĩ của người bình thường, lẽ ra người kia cũng nên bày tỏ thái độ, chẳng hạn nói đôi câu về sự cố vừa rồi, nào có trường hợp bình tĩnh tự nhiên đứng một bên, rồi lại ung dung nhìn cậu đang rơi vào tình thế quẫn bách.
Chẳng trách Hướng Hân muốn gọi hắn là quái đản, Hướng Vinh nghĩ thầm.
Sau đó cậu lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, cũng lười nhìn vẻ mặt vô cảm của người kia.
Cùng lúc đó, đám Vương Nhận chờ mãi đến độ sốt ruột.
Ba người chen lên từ phía sau, dự định chào cậu trước khi rời đi.
“Ồ, là cậu hả?”
“Trùng hợp dữ thần!”
“À đúng rồi, ông tên Chu Thiếu Xuyên đúng không?”
Ba người hiển nhiên đều chú ý tới Chu Thiếu Xuyên, vô cùng tự nhiên và đồng lòng mặc kệ Hướng Vinh đang tắm trong biển cà phê bên kia.
“Cậu nghĩ tới đâu rồi?”
“Ông có thích không, nói huỵch toẹt cái nào.”
“Hề lô, tui là Bành Hiên bên khoa xây dựng.
Mà này, hôm nay ông đi nhầm lớp rồi.”
Chu Thiếu Xuyên bị ba tên đột nhiên xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ, hắn hoàn hồn sau một giây, thế nhưng trước mắt rất nhiều người, lời xin lỗi lại càng khó nói.
Hắn đặt chiếc ly trong tay xuống, nhìn sang Hướng Vinh toan nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn đi vòng qua cậu, thẳng tiến về phía cửa.
“Này, cậu thật sự không muốn dự tuyển đội bóng rổ hả?” Vương Nhận nhìn hắn, cứ cảm thấy tiêng tiếc cho vóc dáng cao nhòng của người nọ, đành mặt dày hỏi thêm một câu.
“Không.” Chu Thiếu Xuyên đáp lại một cách dứt khoát, sau đó bước ra khỏi cửa.
“Ngầu đét!” Bành Hiên nhìn theo bóng lưng của Chu Thiếu Xuyên, hắn chậc lưỡi mấy tiếng, “Nhưng cậu ta rốt cuộc có gốc gác gì đây, sao mà thân hình chuẩn thế?”
Ba người bắt đầu thảo luận sôi nổi, nhưng không ai trong số họ để ý đến Hướng Vinh đang cố gắng lau vết cà phê trên quần áo.
“Thôi, tao rút trước.” Một lúc sau, Vương Nhận nhìn đồng hồ, “Tao phải đến thư viện chiếm chỗ, lát nữa còn có phải tự học.”
“Ể, sao trên người mày có mùi cà phê vậy?” Lí Tử Siêu vỗ vai Hướng Vinh, vô tâm vô tư bình phẩm một câu.
Hướng Vinh: “…”
Thật ra mấy thằng chó có năng lực quan sát cỡ này dù có nghỉ chơi cũng méo cảm thấy đáng tiếc đâu!
“Sandwich xong rồi, xin lỗi đã để anh chờ lâu —— Ấy!”
Lúc này nhân viên cửa hàng cuối cùng cũng nhận ra vết bẩn lớn trên áo khoác màu be của Hướng Vinh, cô nhân viên vội nói: “Bên trong có máy sấy, anh làm khô trước đi, mặc áo ướt ra ngoài dễ bị cảm lắm.”
Hướng Vinh gật đầu nói OK, cậu đi theo nhân viên vào phòng chứa đồ ở phía sau.
Trên người cậu không có áo len, ngoại trừ áo khoác, bên trong chỉ còn một chiếc áo hoodie, quả thật cần sấy khô.
Ở trong phòng chứa đồ hồi lâu, cuối cùng cậu mang theo vết cà phê khắp người, xách một túi sandwich đi ra khỏi Đá Giọt Nước.
Đã hơn sáu giờ, bầu trời cũng sập tối, khuôn viên trường người qua kẻ lại, chủ yếu mang theo ấm đun nước hoặc đi ăn tối.
Hướng Vinh lấy điện thoại ra, cậu gửi một tin nhắn cho Hướng Hân, dặn cô bé cứ dằn bụng trước, đừng chờ mình.
Bây giờ về nhà nhất định kẹt xe cứng ngắc, chắc hẳn không thể chen lên tàu điện ngầm, xem ra chỉ có thể ngồi xe buýt lê lết về nhà.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng ho khan trầm thấp của ai đó.
Hướng Vinh vô thức quay đầu lại, nhìn thấy phía sau có một người đang đứng, khuỷu tay chống lên bệ cửa của Đá Giọt Nước, một chân duỗi ra, một chân gập lại dựa vào tường.
Chỉ cần nhìn dáng đứng cũng đủ biết người này kiêu ngạo và lười biếng thế nào, mà hắn còn kẹp điếu thuốc trên tay đang lẳng lặng nhìn cậu.
Có không ít nam sinh và nữ sinh hút thuốc trong trường đại học vào khi ấy, nhưng hiếm khi có ai đó dám ngang nhiên trắng trợn nhả khói trong trường.
Dường như hắn không hề phát hiện bản thân nổi bật đến nhường nào, cứ ngỗ ngược lẫn thong thả nhả ra làn khói trắng, thành thử những người đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn hắn.
Hướng Vinh bất giác nhướng mày, tự hỏi vì sao tên hàng xóm quái đản gọi cậu, à mà hắn tên gì nhỉ? Ngẫm nghĩ một tí, cậu mới nhớ ra hình như tên Chu Thiếu Xuyên.
“Sao vậy?” Cậu tiến hai bước tới gần người hút thuốc, rồi cách người nọ ba mét thì dừng lại.
Vừa rồi trong lúc hong khô quần áo, Hướng Vinh nhớ lại chuyện đã xảy ra một lần nữa.
Tuy phần lớn thời gian, cậu hoàn toàn kế thừa sự cẩu thả của Hướng Quốc Cường, nhưng cậu vẫn có đủ nhạy cảm đối với một số việc nhỏ nhặt.
Người hàng xóm mới cách vách nhà cậu quả thật cao hơn cậu, nhưng sẽ không cao đến mức phải cúi đầu nhìn xuống.
Theo lý, nếu cậu va vào tách cà phê kia, nó chỉ có thể đổ xuống trên vai cậu, nhưng đằng này chẳng những vị trí không đúng mà còn rõ ràng có lực kèm theo.
Thế nên không phải do cậu va vào làm đổ, mà là bị người ta chủ động tạt vào.
Nhưng cậu chưa từng chọc ghẹo Chu Thiếu Xuyên, quanh đi quẩn lại có lẽ chỉ có một nguyên nhân, là vì cậu chạm vào hắn.
Mà khi Hướng Vinh đi đến kết luận này, nó lại dẫn đến nảy sinh một suy đoán khác —— Chu Thiếu Xuyên rất kháng cự việc tiếp xúc cơ thể với người lạ.
Nếu đã thế, Hướng Vinh sẽ tôn trọng thói quen của người ta.
Cậu vừa duy trì khoảng cách an toàn với hắn, vừa chờ nghe rốt cuộc hắn muốn nói gì với mình.
“Làm dơ quần áo của cậu.” Chu Thiếu Xuyên lãnh đạm nói rồi dừng lại, hắn vẫn không thể thốt ra ba chữ đó.
Dù sao cũng đã quá hạn rồi, hắn yên tâm nghĩ thầm, đoạn lấy ra món đồ đã chuẩn bị từ trước, “Xem như bồi thường đi.”
Đó là một xấp tiền, nếu đoán không lầm có lẽ khoảng năm ngàn tệ.
Hướng Vinh hơi nheo mắt, trong chốc lát, cậu không khỏi nghĩ đến sự việc tủ sách lần trước.
Xem ra tên cậu ấm họ Chu này đang có ý định giở trò cũ một lần nữa.
Có lẽ hắn thật sự chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề, Hướng Vinh nghĩ bụng, đương nhiên những người như hắn ở trên đời không phải hiếm thấy.
Họ sống không khác gì vị cậu ấm họ Chu trước mặt, sống một cuộc đời ngạo mạn và bất cần, tựu trung họ chỉ có hai đặc điểm.
Một là không thiếu tiền, hai là họ thiếu tình yêu.
Nghĩ vậy, Hướng Vinh khẽ thở dài: “Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu không cố ý mà, bỏ qua đi.”
Nhưng lỡ như cố ý thì sao? Chu Thiếu Xuyên rít một hơi thuốc, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác bực bội khó hiểu: “Tại sao cho cậu mà cậu không muốn, tôi không quen mắc nợ người khác.”
Nhưng đó là sở thích của cậu, nó đâu liên quan gì tới tôi? Sắc mặt Hướng Vinh trầm xuống: “Tôi nói bỏ qua đi! Bây giờ xem như cậu nói xin lỗi rồi, sau này đừng nhắc chuyện đó với tôi nữa.”
Nói xong những lời này, cậu lập tức xoay người bỏ đi.
Nếu Chu Thiếu Xuyên đuổi theo bắt cậu nhận tiền, Hướng Vinh nghĩ, vậy thật sự chỉ đành đánh một trận.
May mà phía sau không có tiếng bước chân, cậu rốt cuộc cũng toàn vẹn ra khỏi cổng trường, đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng, mất hơn bốn mươi phút mới trở về nhà.
Hướng Hân đang làm bài tập tiếng Anh trong phòng, nghe thấy tiếng động, cô bé bèn bước ra chào anh hai: “Em để lại bánh bao cho anh đó, anh hâm nóng lên đi.”
Nói đoạn, cô bé rót ly nước cho Hướng Vinh: “Thật ra anh không cần chạy tới chạy lui đâu, em lớn rồi, buổi tối khoá cửa cẩn thận là được mà.
Em không sợ tối cũng không sợ ma, không cần lúc nào cũng phải có người bên cạnh.”
Hướng Vinh đúng thật khát khô cả họng, cậu uống cạn cả ly nước: “Anh biết em rất giỏi! Nhưng không phải là đáp ứng yêu cầu của bố trước khi đi công tác à, chứ em nghĩ anh thật sự thích chạy qua chạy lại sao? Y chang như Bôn Ba Bá*!” [1]
[1] Bôn Ba Bá (奔波霸): Là một nhân vật trong Tây Du Ký bao gồm hai người là Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn (con cá và con ốc đánh cắp ngọc cho Cửu Đầu Trùng).
Ở đây từ bôn ba (奔波) cũng có nghĩa là đi khắp nơi vì mục đích nào đó.
Hướng Vinh có thể đang chơi chữ để so sánh mình với Bôn Ba Bá (hoặc hai nhân vật này trong phim từng chạy tới chạy lui để làm gì cho ai đó thì mình không biết lắm huhu…)
“Lúc nào cũng coi em như con nít.” Hướng Hân lẩm bẩm, câu nói này hiển nhiên hoàn toàn nhắm vào ông bố Hướng Quốc Cường.
Xả giận xong, cô bé nhìn sang Bôn Ba Bá, “Anh mới mua đồ hả? Hôm nay em về thấy có cái túi trước nhà, là của anh nhỉ.”
“Túi gì?” Hướng Vinh khó hiểu, “Không thấy rõ ràng mà đã cầm vào nhà, em không sợ trong đó có bom hẹn giờ hử?”
Hướng Hân chỉ ngón tay về phía trên tủ giày: “Anh, ở đằng kia kìa.
Bên trong là bộ quần áo, hơn nữa còn là đồ nam.
Không phải anh mua hả?”
Hướng Vinh đang đi về phía cửa, nghe thấy lời này bỗng dừng chân, cậu có cảm giác như đoán được điều gì đó.
Sau khi nhìn thấy đồ trong túi, cậu càng chắc chắn suy đoán của mình.
Đó là một chiếc áo khoác màu be, cậu lục tung khắp nơi mới phát hiện bảng giá đã bị cắt, cũng không tìm thấy bất kỳ hoá đơn mua hàng nào, nhưng kích cỡ của bộ quần vừa y với cậu.
Không chỉ vậy, nhãn hiệu trên quần áo càng khiến người ta choáng ngợp.
Là một người lớn lên ở chốn phồn hoa thành thị, Hướng Vinh hiển nhiên vẫn có khái niệm cơ bản về hàng hiệu, vậy nên khi nhìn thấy nhãn hiệu Dior Homme*, cậu không khỏi hít sâu một hơi, sau đó tức giận đến mức bật cười.
[2]
“Bố với mấy chú may áo còn chưa mặc hết, anh lại mua hàng A*, nhưng tính ra cái này làm cũng được đó.” [3]
[2] Dior Homme: dòng sản phẩm dành cho nam, đặt dưới sự chỉ đạo của giám đốc sáng tạo người Bỉ – Kris Van Assche; theo đuổi tính hình thức, sự tối giản, đồng thời pha trộn các yếu tố cổ điển, tính kỹ thuật và sự thanh lịch mang nét “thư sinh” điển hình.
[3] Hàng A (A货): trong ngành sản xuất, đây là thuật ngữ chung để chỉ các sản phẩm hàng nhái, thường là quần áo, túi da, giày dép và các mặt hàng khác.
Đối tượng làm nhái thường là các thương hiệu cao cấp nổi tiếng.
Hướng Hân đứng một bên gật gù bình luận, còn nghĩ anh hai nhà mình rốt cuộc cũng chịu thay đổi gu ăn mặc, trước tiên tiếp xúc với hàng A.
Nhưng Hướng Vinh biết rõ hơn ai hết, dựa trên phong cách chi tiền của Chu Thiếu Xuyên, bộ quần áo này chắn hẳn là hàng thật.
Đồ phá của! Hướng Vinh lắc đầu, cậu nghĩ người này không nên đặt tên là Thiếu Xuyên, mà nên gọi là Thiếu gia thì xứng với hắn hơn! [4]
[4] Thiếu Xuyên – 少川, Thiếu Gia – 少爷.
Hướng Vinh thật lòng muốn ném bộ quần áo này vào mặt tên thiếu gia đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người này không rành cách giao tiếp với mọi người, chủ yếu cũng xuất phát từ lòng tốt, hơn nữa còn rất cố chấp.
Hắn nói cái gì ý nhỉ? À, hắn không quen mắc nợ người khác…!
Thôi thì đừng ném vào mặt hắn, Hướng Vinh suy nghĩ một hồi rồi quyết định xử lý vấn đề theo cách của mình.
Sau đó cậu bỏ ra chút thời gian rảnh rỗi đi đến trung tâm thương mại sang trọng nhất của thành phố, bước vào cửa hàng Dior Homme.
Tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bất ngờ trước giá tiền năm chữ số trên bảng giá.
Thoáng bình tĩnh lại, cậu biết rằng, đã đến lúc để chiếc lưỡi ba tấc của mình phát huy tác dụng.
Hướng Vinh vốn có khuôn mặt khả ái, già trẻ gái trai ai ai cũng mến, cùng với cái miệng ngọt ngào lắc léo, tư duy rõ ràng rành mạch, nếu cậu sẵn lòng thì có rất ít vấn đề trong cuộc sống mà cậu không thể giải quyết.
Sau khi trao đổi với nhân viên, bên kia cuối cùng cũng đồng ý để cậu trả hàng mà không có hoá đơn.
Hướng Vinh ra khỏi trung tâm thương mại với một xấp tiền mặt, bây giờ cậu chỉ cần tìm cơ hội thích hợp để trả lại cho Chu Thiếu Xuyên.
Đáng tiếc sau đó, cậu không hề gặp Chu Thiếu Xuyên trong trường học hay khu dân cư.
Mà hết lần này tới lần khác đều có tin tức của hắn xuất hiện xung quanh cậu, thành ra Hướng Vinh biết Chu Thiếu Xuyên vốn là du học sinh Pháp, không chỉ cùng khoa cùng ngành mà còn cùng lớp với cậu.
Bên cạnh đó, Chu Thiếu Xuyên có vẻ không cảm thấy thích thú với các môn chuyên ngành, nhưng thỉnh thoảng nghe mấy người bên lớp Lịch sử hay lớp tiếng Trung kể rằng —— Hễ ai đã từng gặp Chu Thiếu Xuyên thì nhất định không thể quên được khuôn mặt đẹp trai đến độ toả sáng của hắn.
Không tìm thấy người, vả lại khe cửa 502 cũng chẳng đủ rộng, tối đa chỉ nhét được một tờ giấy, không có cách nào nhét hết ngần ấy tiền mặt cùng một lúc, thế nên kế hoạch trả nợ đành bị xếp xó.
Chỉ có điều không ngờ tới, cậu và Chu Thiếu Xuyên gặp lại là khi tiết trời đã vào xuân.
Hết chương 6.