Đọc truyện Một Đêm Mây Mưa – Chương 49: Vô Tình Bắt Gặp
Mặc dù nói mấy câu nửa đùa nửa thật với Vương Nhận, song Hướng Vinh vẫn có ý định giải nghĩa hai chữ cố gắng một cách nghiêm túc.
Cậu chăm chỉ ôn tập và thi cuối kỳ để rồi nghênh đón một kỳ nghỉ hè dài ngoằng và nóng bức.
Hướng Vinh chưa tìm kiếm nguồn thu nhập mới cho bản thân thì trưởng khoa đã lo toan hết ráo cho sinh viên tiềm năng của ông.
Trưởng khoa từng nhận một nghiên cứu sinh vào nhiều năm trước.
Anh tên La Hạ, là một sinh viên có tài năng và thành tích tốt.
Sau khi tốt nghiệp, anh làm việc trong các tập đoàn lớn để tích luỹ vốn liếng cho bản thân, tiếp đến thì hợp tác với bạn bè mở một công ty riêng.
Trải qua mấy năm, anh đã tạo dựng tên tuổi và thường xuyên nhận những hạng mục lớn.
Với nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trưởng khoa đã đề cử Hướng Vinh với La Hạ.
Đối phương cũng đồng ý cho cậu đến văn phòng thực tập trong một tháng rưỡi.
Về phần cậu có thể học hỏi những gì lại tuỳ thuộc vào tinh thần và thái độ làm việc của cậu.
Nếu được thực tập tại công ty chính quy, dù chỉ đơn thuần làm mấy việc linh tinh thì cũng có cơ hội trau dồi kiến thức và kỹ năng thực tế, tiền bạc nhiều hay ít chỉ còn là thứ yếu.
Hướng Vinh thật lòng biết ơn trưởng khoa đã giới thiệu công việc cho mình, bên cạnh đó ông cũng đặt rất nhiều kỳ vọng lên người Hướng Vinh.
Ông tốn những nửa giờ đồng hồ ở văn phòng cốt dặn dò cậu phải biết trân trọng cơ hội này.
Chuyện này nên coi như là phi lai hoành phúc.
Nhưng bên ngoài Hướng Vinh vui vẻ phấn khởi, thật ra trong lòng cậu vẫn còn chút u sầu.
[1]
[1] Phi lai hoành phúc (飞来横福): nó trái nghĩa với “Tai bay vạ gió” (Phi lai hoành hoạ/飞来横福), mà mình chưa tìm được thành ngữ/ tục ngữ tiếng Việt trái nghĩa với “tai bay vạ gió”.
Híc híc…
Sự quan tâm của trưởng khoa dành cho cậu không chỉ thể hiện trên lời nói và hành động, từng câu từng chữ của ông đều đang ám chỉ ở đầu học kỳ sau, tên của cậu nhất định xuất hiện trong danh sách nghiên cứu sinh*.
[2]
[2] Nghiên cứu sinh: Thật ra bản raw là “保研” (bảo nghiên), chỉ những sinh viên được nhận vào các nghiên cứu sau đại học mà không cần thi đầu vào.
Tiếc rằng Hướng Vinh đã quyết định từ bỏ con đường cao học.
Hiển nhiên cậu chưa tiết lộ ý tưởng này với trưởng khoa, dầu gì ông cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu.
Nếu nghe nói cậu không biết cầu tiến, sau đó ông khuyến mãi thêm mấy giờ đồng hồ khuyên răn dạy bảo thì chẳng phải nghe đến lú luôn sao? Cậu thà dành thời gian đó về nhà bám dính lấy Chu Thiếu Xuyên đặng nạp năng lượng còn hơn.
Dẫu sao thì trong lòng đã quyết, với cả tương lai phía trước không còn là của riêng cậu…
Vì thế Hướng Vinh tạm thời không nói quyết định của mình với bất kỳ ai.
Vừa ra khỏi văn phòng, cậu đã tung tăng hớn hở chạy về nhà hò hẹn với Thiếu gia.
Sau một tuần nghỉ ngơi dưỡng sức, Hướng Vinh bắt đầu chính thức bước vào chuỗi ngày đi làm.
Văn phòng cách khu chung cư không xa, còn rất gần với tàu điện ngầm, Hướng Vinh tính toán tự đi tự về.
Nhưng sau khi Chu Thiếu Xuyên đọc bản tin thời sự về cảnh chen lấn muôn thuở trên tàu điện ngầm, dường như hắn đã bị sốc, nhất quyết thế nào cũng muốn đưa đón Hướng Vinh.
Hướng Vinh ở công ty ba ngày liên tục mà không trông thấy ông chủ La Hạ huyền thoại trong miệng trưởng khoa.
Cậu đi theo một anh kỹ sư họ Lý khoảng ba mươi tuổi, vừa phụ giúp những công việc lặt vặt vừa tích luỹ kinh nghiệm.
Công ty triển khai phong cách làm việc linh hoạt khi không có nhiều dự án, về mặt lý thuyết chính là đi 9 về 5 nên Hướng Vinh không có cơ hội làm thêm giờ.
Chu Thiếu Xuyên vốn nói là làm, hắn xuất hiện đúng giờ vào mỗi ngày dưới toà văn phòng để đón Hướng Vinh.
Thật ra không phải hắn dư dả thời gian, dù sao cũng là ông chủ của một nhà hàng ẩm thực đang hot và trang web mua sắm nổi tiếng, Hướng Vinh từng thấy hắn chịu áp lực vì hàng hoá và mảng điều phối rất nhiều lần.
Song dẫu cho những cuộc điện thoại có khiến hắn bực bội và phát điên, mỗi khi hắn nhìn cậu vẫn luôn là ánh mắt ôn hoà và nụ cười khẽ trên môi.
Ban ngày Hướng Vinh ở công ty, Chu Thiếu Xuyên sẽ không nhắn WeChat làm phiền cậu.
Chỉ khi đến giờ nghỉ trưa, hắn mới gọi điện thoại hỏi thăm “Đã ăn chưa” hoặc “Tối nay cậu về đúng giờ sao”, không bám dính nhưng cũng không hề hời hợt thiếu quan tâm.
Sau một thời gian dài, Hướng Vinh dần nhận ra ưu điểm của Chu Thiếu Xuyên không thể đánh giá thông qua vẻ bề ngoài.
Chẳng những hắn chừa không gian cho người yêu mà bản chất còn là một cậu ấm rất dễ nuôi.
Như Chu Thiếu Xuyên đã nói, hắn thật tình có tham vọng kiếm tiền, nhưng cuối cùng sinh hoạt trên thực tế vẫn chỉ đơn giản mỗi bữa một chén, mỗi phòng một giường.
Hắn không thể mỗi bữa ăn tám chén, cũng không có khả năng trước thì đòi ngủ giường này, sau thì đòi ngủ giường khác.
Đối với hắn, quan trọng nhất người ăn cơm với mình là ai và người ngủ cùng mình là ai.
Một bữa cơm đầy sơn hào hải vị hay chiếc giường king-size to oành mà chỉ có một mình hắn thì cũng chẳng nghĩa lý gì cả.
Chẳng hạn gần đây Hướng Vinh không có thời gian vào bếp, Chu Thiếu Xuyên cũng không muốn bà Tăng giữa trời nóng oi ả phải lê thân già đến nhà hắn, thành thử mỗi ngày sau khi đón Hướng Vinh, hai người sẽ tìm những quán ăn địa phương lân cận để lót bụng.
Hướng Vinh tung hết những tiệm ăn ngon bổ rẻ mà cậu đã giữ kín nhiều năm, mỗi ngày đều dẫn Chu Thiếu Xuyên thưởng thức nhiều món ngon của lạ.
Những quán ăn đó tuy không to lớn nhưng sạch sẽ và hợp vệ sinh, đôi khi là bao tử chiên giòn, đôi khi là trác tương miến*.
Nói chung người có tình uống nước cũng no, dù cả hai ăn món gì cũng thấy ngon miệng.
[3; 4]
[3] Trác tương miến (炸酱面): là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc.
Sợi mì to bản được trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu.
[4] Người có tình uống nước cũng no (有情饮水饱): Hình như đi chung với câu “有情饮水饱,无情食饭饥”, nghĩa là Những người yêu thì khi thiếu thốn, chỉ uống nước họ cũng thấy no đủ, nhưng nếu không có tình cảm, thì dù được ăn cũng cảm thấy đói.
Hơn nữa, còn no cành hông!
Một hôm nọ, Hướng Vinh chỉ ăn một lát sandwich nhỏ thó vào buổi trưa.
Đến tối thì đã đói rã ruột, cậu một hơi quất sạch năm phần bánh kếp tay nải, cộng thêm một đĩa rau xào và một chén cháo.
Ăn cho đã cái nư, kết quả cậu thiếu điều muốn bò ra ngoài, cuối cùng phải vác xác đi mua thuốc dạ dày tiêu hoá.
Hai người kề vai sát cánh bước vào hiệu thuốc.
Hoàng hôn buông xuống, cứ ngỡ rằng không ai chú ý tới họ, thế nhưng phía đối diện có một chiếc ô tô chạy ra khỏi Câu lạc bộ đua ngựa Hong Kong.
Người trong xe hạ cửa sổ xuống, trầm ngâm nhìn họ hồi lâu, mãi đến khi cả hai lên xe rời đi mới đóng cửa sổ lại.
Hai người không biết xấu hổ ôm ôm ấp ấp trở về nhà.
Hướng Vinh hãy còn đầy hơi chướng bụng, hôm nay e rằng phải khất chạy đêm một bữa.
Chu Thiếu Xuyên muốn giúp cậu tiêu cơm bèn đề nghị so tài hít đất, mỗi lần năm chục cái, thực hiện bốn lần, xem ai hoàn thành trước.
Cả hai đều là thanh niên sung sức, vội vàng vọt vào tắm rửa thay quần đùi ở nhà.
Chu Thiếu Xuyên thì mặc áo phông màu xám mỏng như cánh ve sầu, còn Hướng Vinh vẫn theo phong cách thể thao trắng tinh.
Hai người bày tư thế chống đẩy tiêu chuẩn, bắt đầu so kè hít đất trong phòng khách.
Lực cánh tay của Chu Thiếu Xuyên rõ ràng mạnh hơn, song lực eo và lực chân của Hướng Vinh cũng chẳng phải hạng xoàng.
Hai người suýt soát khó phân thắng bại.
Sau một trăm cái hít đất, Hướng Vinh cảm thấy có vẻ sa dạ dày bèn lên tiếng chịu thua, nhưng vẻ mặt lẫn lời nói đều có ý không phục.
Nhìn đường cong vừa mịn vừa săn trên tấm lưng của Chu Thiếu Xuyên, cậu đột nhiên nhảy lên lưng hắn, bắt Thiếu gia vừa cõng mình vừa tiếp tục thực hiện một trăm lần hít đất cuối cùng.
Hai người mặc quần áo mỏng dính thấm ướt mồi hôi, da thịt kề sát vào nhau, giờ phút này Chu Thiếu Xuyên nào còn tâm tư phô trương thể lực.
Hắn xoay người, đè Hướng Vinh ngã xuống sô pha.
Chắc hẳn lần này chơi quá trớn, đến phút cuối Hướng Vinh toát cả mồ hôi lạnh.
Tắm rửa xong, cậu chẳng thèm ngó ngàng đến Chu Thiếu Xuyên.
Vốn tưởng rằng ngủ một giấc sẽ khoẻ lại, ai ngờ đâu ngày hôm sau vẫn y như cũ, toàn thân cậu chỗ nào cũng khó chịu, ngay cả phần eo luôn tự xưng là bất khả chiến bại dường như cũng đau nhức.
Lúc đầu Chu Thiếu Xuyên băn khoăn dữ lắm, nhưng nhìn người nào đó một tay chống nạnh, một tay đánh răng mà suýt bật cười thành tiếng.
Hắn cảm thấy có lỗi với người ta, bèn nhanh chóng xáp lại gần vừa hôn vừa dỗ.
Nhưng Hướng Vinh nhẫn tâm gạt hắn sang một bên, còn khuyến mãi ánh mắt hình viên đạn.
Suốt cả chặng đường đưa Hướng Vinh đến công ty, Chu Thiếu Xuyên chẳng dám hó hé câu nào.
Nhìn bóng lưng Hướng Vinh đỡ eo xuống xe, hắn mới cảm thấy đau lòng.
Nhưng thật ra ở trong cái đau lòng còn có…!xíu xiu đắc ý.
Hướng Vinh ngồi vào bàn làm việc mà đầu óc hãy còn đặt trên cái eo mỏi nhừ, song hôm nay ông chủ kiêm đàn anh La Hạ rốt cuộc xuất hiện.
Vừa đến công ty, anh đã gọi cậu vào phòng làm việc để giao dự án trong tay cho Hướng Vinh —— Thiết kế toà trung tâm thương mại quy mô nhỏ trong dự án cao ốc văn phòng.
Và La Hạ cũng chỉ đích danh Hướng Vinh chịu trách nhiệm thiết kế chính, cậu cần trình lên một bản vẽ chi tiết vào ngày hôm sau.
Đây đích thị là ông chủ muốn kiểm tra cậu.
Hướng Vinh không dám lơ là, ngày đêm cặm cụi vẽ ra một bộ bản vẽ chi tiết.
Lần đầu tiên thiết kế một công trình có tính thực tiễn cao như trung tâm thương mại, Hướng Vinh moi tim móc phổi xem hết cả đống tư liệu mới dám đặt bút vẽ.
Mặc dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng đúng mười một giờ trưa hôm sau, cậu nộp bản vẽ cho La Hạ.
La Hạ năm nay đã ba mươi tám tuổi.
Trông anh vẫn còn trẻ, vóc người thiên về cao gầy và còn có nước da rám nắng.
Anh để tóc húi cua, nói năng từ tốn, tính cách tử tế nhưng hầu như không bao giờ vòng vo tam quốc.
Anh cầm bản vẽ chi tiết của Hướng Vinh, câu đầu tiên chính là “Có rất nhiều vấn đề cần bàn ở đây”.
Anh chỉ vào cửa hông ở phía tây toà nhà, nói: “Vị trí và kích thước của cánh cửa này đều có vấn đề.
Tuy là cửa bên nhưng đây là shopping mall chứ không phải office building.
Lượng người ra vào không cố định, thậm chí sẽ tăng đột biến trong thời điểm nhất định.
Thiết kế quá nhỏ sẽ không phù hợp với dòng người đông đúc, cậu tính để mọi người xếp hàng trước cửa quay à?”
Hướng Vinh vội lắc đầu, trong phút chốc không dám lên tiếng.
“Ngoài ra còn có thang máy.” La Hạ chỉ vào hai thang máy phía tây, “Một toà nhà sáu tầng với hơn một trăm cửa hàng ở giữa, phần lớn là nhà hàng quán ăn, còn có một rạp chiếu phim nổi tiếng.
Ngoài thang cuốn, chỉ có hai thang máy phía tây dẫn đến hầm gửi xe? Vậy để tôi thông báo cho cậu biết, thời gian chờ trung bình của thang máy sẽ mất từ hai phút rưỡi đến ba phút.
Khi đi dạo trong trung tâm thương mại, cậu sẽ kiên nhẫn bỏ ra ba phút để đợi thang máy? Đến khi thang máy lên thì mọi người cũng đã đi hết, vậy cậu hiểu nó có nghĩa là gì không? Nghĩa là thiết kế vô dụng, vừa phí không gian vừa phí tiền bạc.”
Hướng Vinh xấu hổ, còn chưa kịp sờ trán xem thử đã túa mồ hôi chưa lại nghe thấy La Hạ nói: “Cậu thường không tới mấy trung tâm thương mại đúng không?”
Thử hỏi có chàng trai nào thích dạo trung tâm mua sắm? Đó rõ ràng là sở trường của con gái! Hướng Vinh nghĩ bụng, song bên ngoài vẫn thành thật lắc đầu.
“Tôi đã xem một số bản vẽ thiết kế của cậu do thầy gửi.” La Hạ đặt bản vẽ xuống, anh nói tiếp, “Nói chung phong cách của cậu chủ yếu thiên về thực tế và không màu mè hoa lệ.
Ưu điểm của cậu là biết cách tận dụng không gian một cách tối đa, đôi khi còn xuất hiện một số ý tưởng độc đáo rất hữu ích.
Trình độ vẽ chi tiết của cậu cũng tốt.
Ở tuổi của cậu thì những thiết kế này đã được xem là không tệ.
Nhưng làm một kiến trúc sư, cậu không thể đóng cửa làm xe.
Kiến trúc là một môn nghệ thuật mang tính thực dụng, cậu phải thường xuyên đi đây đi đó để tiếp thu những cái hay của các công trình khác —— Có một trung tâm thương mại sát văn phòng của mình, cậu đến đây hơn một tuần, vẫn chưa tới đó à?” [5]
[5] Đóng cửa làm xe (闭门造车): Ý là chỉ biết làm theo ý kiến chủ quan cá nhân mà xa rời thực tế khách quan.
Một câu đóng cửa làm xe đã khiến Hướng Vinh nể anh từ trong ra ngoài.
Cậu gật đầu: “Vâng, trưa nào em cũng lười biếng, toàn ở trong văn phòng nghỉ ngơi.
Sau này em sẽ thường xuyên ra ngoài nhìn ngó nhiều hơn.”
“Đừng sau này, hôm nay luôn đi.” La Hạ cười, “Trưa nay cùng tôi ăn một bữa.
Cậu tới mấy ngày rồi mà tôi không có thời gian tiếp đón.”
“Cảm ơn giám đốc La.” Hướng Vinh cũng cười, “Không chỉ cơm trưa, mà còn cảm ơn anh đã chỉ em mấy lỗi sai trong bản thiết kế.”
“Giám đốc La cái gì?” La Hạ xua tay, “Ở đây mọi người đều gọi tên, nhưng dù sao tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, tôi đoán chắc cậu cũng không dám gọi.
Thôi thì cậu cứ gọi tôi là đàn anh hay anh cũng được, đừng cứ giám đốc này giám đốc nọ, ở đâu ra chức giám đốc chứ.” (anh ở đây là “ca”)
Thế nên nhờ phúc của giám đốc La, cái thây lười biếng của Hướng Vinh rốt cuộc có cơ hội hoà vào dòng người hối hả trong giờ nghỉ trưa, đồng thời còn được thưởng thức món ngon trong trung tâm thương mại của toà văn phòng 5A.
Tuy vẻ ngoài của La Hạ trông thờ ơ và thường mang đến cảm giác cứng ngắc nghiêm túc, nhưng anh giao tiếp rất khéo.
Anh biết chuyện gia đình của Hướng Vinh nên không đề cập tới, chỉ hỏi cậu có dự định học lên hay ra nước ngoài không.
Nghiên cứu sinh cũng đã từ bỏ, còn dự định học tiến sĩ chi nữa? Hướng Vinh chỉ trả lời lâu nay vẫn chưa nghĩ tới.
La Hạ gật đầu, hỏi thêm: “Nghe nói cậu có em gái sắp thi đại học.
Cô bé tính học ngành nào?”
“Học Y.” Hướng Vinh đáp, “Con bé xác định từ lâu rồi.
Dù có thuyết phục thế nào cũng nhất quyết chọn Y, lấy sức chín trâu mười bò cũng không đấu lại.”
La Hạ nhìn cậu nhưng không lên tiếng.
Chốc lát sau, anh chuyển đề tài trở về nội dung liên quan đến chuyên ngành của hai người.
Sau bữa ăn, La Hạ dẫn Hướng Vinh tham quan mấy vòng trong khu thương mại.
Nhìn thấy một hiệu sách ở tầng giữa, Hướng Vinh nhớ tới Hướng Hân muốn mua vài cuốn tham khảo nhưng đã hết hàng trên mạng, cậu bèn nói muốn vào trong xem thử.
Cuối cùng, mỗi người mua vài quyển rồi cùng nhau trở về văn phòng.
Hướng Vinh dùng cả buổi chiều để sửa lại bản vẽ và hoàn thiện một số chi tiết mà cậu vẫn chưa hài lòng.
Nhân lúc La Hạ ra ngoài trò chuyện với mọi người, cậu nhờ anh xem thử và góp ý cho bản vẽ mới.
“Tốt lắm, xem ra dạo một vòng trong mall cũng có ích đấy.
Nhớ kỹ, đi một ngày đàng, học một sàng khôn, chịu khó ra ngoài xem thử mấy công trình của người ta có gì hay ho.
Đừng suốt ngày nằm liệt trên sô pha như Cát Ưu Than.” [6]
[6] Cát Ưu Than (葛优瘫): Nó là một tư thế nằm ườn lười biếng, mình có để hình ở cuối chương, gõ google là ra tư thế nằm đó liền, haha.
Hướng Vinh mỉm cười gật đầu.
Đến giờ phút này, nhiệm vụ đầu tiên có lẽ đã hoàn thành xuất sắc, hiệu quả tốt hơn so với những gì cậu tưởng.
Nhưng cũng chẳng biết có phải đàn anh nể mặt trưởng khoa nên mới khen cậu hay không.
Cuối ngày, khi đang đợi thang máy, cậu thấy La Hạ thay quần áo thể thao ra ngoài.
Hai tay anh trống trơn, thậm chí còn không mang ba lô.
“Anh đi tập gym ạ?” Hướng Vinh nhìn anh, hỏi.
“Chạy bộ.” La Hạ nói, “Tôi không thích tập gym, tôi thích chạy bộ ngoài trời hơn.
Từ đây về nhà tầm chục cây số, vận động đổ mồ hôi ngoài trời thoải mái hơn ủ mình trong phòng tập.”
Mấy hôm nay nhiệt độ mặt đường e rằng hơn 50 độ C, anh ta chạy bộ trên đường chính? Không sợ bị cảm nắng à, chẳng trách anh vừa đen vừa gầy.
Hướng Vinh nghĩ, đoạn bước vào thang máy với La Hạ.
Cậu vừa ra khỏi cổng toà nhà văn phòng đã nhìn thấy xe của Chu Thiếu Xuyên đang đỗ bên kia đường.
Hắn mở cửa sổ ghế lái phụ, tươi cười ngoắt tay với Hướng Vinh.
“Có bạn tới đón?” Nhác thấy Chu Thiếu Xuyên đang vẫy tay với hai người họ, La Hạ lên tiếng hỏi.
“Bạn cùng lớp cũng là hàng xóm của em.” Hướng Vinh đáp.
Dù tính cách cậu có cởi mở và thoáng đến mấy cũng không thể rêu rao khắp nơi mình là đồng tính luyến ái và người đến đón là bạn trai.
Ở một số trường hợp nhất định, tốt hơn hết vẫn nên dùng thân phận phù hợp với thuần phong mỹ tục của đại chúng khi giới thiệu Chu Thiếu Xuyên với người khác.
“Được, vậy tôi đi trước.
Ngày mai gặp lại.” La Hạ vẫy tay với cậu, song vừa chạy được hai bước đã lùi về sau, “Nếu cậu muốn tiếp tục học lên thì nên lập kế hoạch ngay từ bây giờ.
Mặc dù em gái cậu phải mất mấy năm nữa mới ra trường, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cậu phải hy sinh tương lai của mình để củng cố cho tương lai của cô bé.
Cô bé sớm muốn gì cũng phải trưởng thành thôi.”
Để lại mấy câu thấm thía, rồi anh chạy về phía trước.
Hướng Vinh tự hỏi, chẳng lẽ anh La có khả năng thấu thị hay thuật đọc tâm? Trong bữa trưa vừa rồi, cậu hoàn toàn không thể hiện bất cứ điều gì khác thường.
Vì sao anh ta có thể đoán ra cậu đã từ bỏ nghiên cứu sinh? Hơn nữa không cần hy sinh bản thân nghĩa là gì, nuôi em gái chẳng phải là việc thiên kinh địa nghĩa à? Vì sao phải dùng từ hy sinh ở đây?
Đến khi lên xe thắt dây an toàn, Hướng Vinh mới chợt nhận ra —— Có lẽ cậu không nghĩ đó là một sự hy sinh, nhưng trong mắt người ngoài, cậu đang có xu hướng tự làm thiệt thòi chính mình để hoàn thành ước mơ của Hướng Hân.
Chắc hẳn cậu đã bị bố nhồi nhét tư tưởng Trọng nữ khinh nam đầy đầu.
Nghĩ tới đây, Hướng Vinh bỗng bật cười.
“Hôm nay vui à?” Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu, “Bản vẽ chi tiết được khen sao?”
“Cũng được thôi.” Hướng Vinh kể về phong cách thiết kế đầu tiên của mình, sau đó nói đến chủ nghĩa thực dụng phải được đặt lên hàng đầu, trong giọng nói không hề có ý tứ khoe khoang, “May mà không bị chê đến nỗi máu chó đầy đầu.”
Chu Thiếu Xuyên mỉm cười.
Kể từ khi hắn chơi quá trớn với Hướng Vinh từ đêm hôm trước, cậu đã chẳng thèm đoái hoài tới hắn mấy ngày liền.
Tối hôm qua còn lấy cớ Long thể trẫm bất an, hôm nay không mời ái phi thị tẩm để từ chối thẳng thừng lời mời mây mưa của hắn.
Nhưng ông vua nào đó có chịu giữ gìn long thể đâu, cắm đầu cắm cổ vẽ liên tục đến bốn giờ sáng mới chịu dừng tay.
Mới thực tập đã vất vả như thế, sau này còn phải một mình gánh vác cả tương lai phía trước, thế thì còn phải thức bao nhiêu đêm mới đủ đây? Chu Thiếu Xuyên thoáng nhìn khuôn mặt người bên cạnh, dẫu sao cũng là thanh niên trẻ trung phơi phới nên tinh thần hãy còn tốt, quầng thâm mắt cũng không rõ rệt.
“Vậy vừa rồi người đó là sếp của cậu?” Chu Thiếu Xuyên hỏi lại.
Bây giờ tinh thần và cơ thể của Hướng Vinh đã hoàn toàn thả lỏng, cậu cảm thấy hơi buồn ngủ bèn nhéo nhẹ sống mũi: “Anh La rất có bản lĩnh, chưa đến bốn mươi mà đã có thể thuê một toà văn phòng đắt tiền.”
Nhìn người đang lái xe bên cạnh, cậu cười trêu: “Sau này có lẽ tôi sẽ tiếp xúc rất nhiều thanh niên vừa giỏi vừa đẹp.
Giám đốc Chu à, anh phải cố lên nhé.”
Chu Thiếu Xuyên cười: “Được.
Bạn Vinh à, tôi nhất định cày cuốc chăm chỉ.
Nhưng hai mình có thể thảo luận về tương lai của cậu được không? Ông chủ người ta chỉ mới tiếp xúc với cậu tầm một tuần mà đã biết cậu không có dự định học cao học, nhưng tôi làm bạn trai mà không biết tí tẹo nào cả.
Có phải cậu nên kiểm điểm thái độ của mình đối với tôi không?”
Có lẽ hắn đã nghe thấy những gì La Hạ vừa nói.
Kỳ thực Hướng Vinh không có ý định che giấu Chu Thiếu Xuyên, chỉ là cậu lười nhắc đến mấy chuyện đó.
Vì cậu đã hạ quyết tâm nên luôn cảm thấy mất kiên nhẫn trước những lời khuyên nhủ của người khác.
Cậu gật đầu, nói thẳng: “Không học nữa.
Bây giờ nghiên cứu sinh nhiều vô kể, có tốp người không tìm ra công ăn việc làm ổn định nên mới đầu tư trên con đường học vấn, nhưng học xong vẫn không tìm ra việc gì cho ra hồn nên tiếp tục thi lên tiến sĩ.
Mãi mãi trốn trong tháp ngà không phải là cách, ngành của chúng ta phải dựa vào thực hành mới thu được kiến thức chân chính.”
“Ừm.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến Hướng Hân?”
“Nhỏ muốn học Y.” Hướng Vinh nói thật, “Cậu cũng biết nếu bây giờ học Y mà chỉ lấy bằng cử nhân thì không tài nào có một chân trong bệnh viện.
Ngành của nhỏ bắt buộc phải học lên thạc sĩ tiến sĩ, nhưng không thể nào cả hai anh em đều đâm đầu vào học mà không kiếm tiền.
Bảy, tám năm trôi qua trong chớp nhoáng.
Quay đầu nhìn lại, không ai trong hai người có nguồn thu nhập ổn định, lúc ấy làm sao sống đây.”
Giọng điệu của Hướng Vi bình tĩnh thoải mái, hiển nhiên cậu đã suy nghĩ rất kỹ.
Trong lòng Chu Thiếu Xuyên bừng lên nỗi thương tiếc cho tài hoa của Hướng Vinh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ý tưởng của cậu không phải không có lý.
Nếu biến con đường học vấn trở thành một phương pháp trốn tránh vào đời, vậy thì thà rằng không học.
Sớm muộn gì mỗi chúng ta cũng phải bước vào xã hội, chỉ là quá trình này có thể khó khăn hơn nếu xuất phát điểm của ta quá thấp.
Chu Thiếu Xuyên không muốn thuyết phục Hướng Vinh dựa trên quan điểm của mình, hắn chỉ nói: “Tôi ủng hộ mọi quyết định của cậu.
Nhưng nếu có gì cần giúp đỡ, tôi mong cậu có thể tôn trọng tôi và cho tôi một cơ hội.”
Kể từ khi làm người mẫu một lần trong kỳ nghỉ đông, Chu Thiếu Xuyên chưa bao giờ đề cập đến chủ đề giúp đỡ.
Hướng Vinh cũng đã có cho mình những ngày nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng hễ từ giúp xuất hiện, ngay lập tức cậu thấy rất nặng nề.
Cậu có tay có chân, tại sao phải để hắn giúp cậu? Hướng Vinh cười nhạt, chỉ vào mấy cuốn sách tham khảo ở ghế sau, lảng sang chuyện khác: “Được rồi.
Trước tiên cậu chở tôi đến gặp Hướng Hân đi.
Sau đó hai mình ở bên cậu mợ ăn ké bữa tối.”
Giữa lúc nói chuyện, cậu đã nhắn tin cho Hướng Hân, bảo rằng một hồi nữa sẽ gửi sách cho cô bé.
Nhưng ngờ đâu cô bé không ở nhà, nhỏ tới thư viện với bạn học, tối đến mới về nhà dùng cơm.
Hướng Vinh đành nói khi khác sẽ ghé, đoạn đặt điện thoại xuống.
Đường phố kẹt xe cứng ngắc, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu ùa đến xâm chiếm bộ não cậu.
Hướng Vinh dựa vào cửa sổ chợp mắt phút chốc, chẳng để ý điện thoại rung lên một hồi —— WeChat của Hướng Vinh không hiển thị nội dung tin nhắn hay thông tin người gửi, nó chỉ hiện vỏn vẹn dòng chữ Bạn có tin nhắn mới.
Khi mở khoá màn hình, lời nhắc ấy sẽ tự động biến mất.
Thành thử đến khi dùng xong cơm tối với Chu Thiếu Xuyên, cậu vẫn hoàn toàn không biết Hướng Hân đã gửi tin nhắn cho mình.
Chiếc bụng đói đã được dỗ ngọt, nhưng dục vọng nào đó trong Chu Thiếu Xuyên vẫn chưa được dỗ dành.
Hắn xuống xe ôm lấy Hướng Vinh, bắt đầu thủ thỉ bên tai cậu: “Anh Vinh ơi, anh hết mệt rồi phải không? Đêm nay không nên viện cớ nữa nhỉ?”
Hai đêm liên tiếp không vận động thể lực, con sói ẩn trong Chu Thiếu Xuyên đã kêu gào thèm khát.
Nhân lúc xung quanh không có ai, hắn bèn ôm chầm lấy Hướng Vinh từ phía sau, vừa lên cầu thang vừa thì thầm nhỏ to với cậu: “Hôm nay tôi đã thay hết ga giường với vỏ chăn, đổi thành màu xanh da trời mà cậu thích ấy —— Là bộ ga giường mà cậu nói vừa nhìn đã thấy ngủ ngon.
Gối đầu cũng đổi thành loại mềm hơn, còn chăn hả? Cậu không thích nóng, chỉ thích bật điều hoà khi ngủ.
Thế nên tôi đã cất ruột chăn, hai đứa mình đắp vỏ chăn thôi.
Cậu thấy tôi ngoan không? Thấy tôi chăm lo đời sống của hai đứa mình không? Cậu thưởng cho tôi cái gì đi.”
Hướng Vinh bị hắn cọ tới cọ lui đến nỗi ngứa hết cả sống lưng.
Cậu vội trốn khỏi vòng tay của hắn, vừa chạy lên lầu vừa cười bảo: “Làm có chút xíu chuyện mà còn nói dai nói dở, cho dù cậu dọn sạch cả căn phòng cũng không xi nhê gì đâu.
Chăm chỉ vận động đi, đừng nghĩ hoài đến mấy chuyện không phù hợp với thiếu nhi nghe…”
Lời còn chưa nói hết, tiếng cười và tiếng thở dốc của cậu đột ngột tắt ngấm.
Hướng Vinh dừng chân ở nơi giao nhau giữa tầng bốn và tầng năm.
Cậu ngẩng đầu nhìn tầng trên, vẻ mặt kỳ lạ không thể tả nổi.
Bấy giờ Chu Thiếu Xuyên mới lên tới chỗ cậu.
Hắn cũng ngước mắt lên, thấy Hướng Hân đang đứng trước cửa 502, nhìn chòng chọc vào anh ruột của mình..