Một Đêm Mây Mưa

Chương 29: Trốn Tránh


Đọc truyện Một Đêm Mây Mưa – Chương 29: Trốn Tránh


Một khi đã phát hiện có sự thả thính mập mờ đâu đây sẽ dẫn đến mất khả năng kiểm soát, nó giống với nghi người trộm rìu, thỉnh thoảng một chi tiết nhỏ cũng có thể kích hoạt ảo tưởng kỳ tích đa dạng.

[1]
[1] Nghi người trộm rìu (疑人偷斧): Xuất phát từ câu chuyện nhỏ: có người để mất chiếc rìu quý, ông ta nghi con trai hàng xóm trộm.

Từ hôm đó, ông ta nhìn hành vi, vẻ mặt, lời nói…!của cậu bé đều giống với thằng trộm rìu.

Thật lâu sau đó, ông ta phát hiện rìu trong nhà mình.

Do ông ta nghi ngờ cậu bé nên cặp mắt ông ta nhìn cậu bé thấy chỗ nào cũng giống thằng ăn trộm.

Ý ở đây là, Hướng Vinh nhìn hành vi, cử chỉ của Thiếu Xuyên thấy chỗ nào cũng giống đang thả thính mình.
Dạo gần đây Hướng Vinh thường rơi vào trạng thái “Rốt cuộc cậu ấy có ý gì?” và “Đồ khùng, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa!” Mà trong lúc bản thân lắc lư qua lại giữa hai thái cực, đôi khi nó còn xuất hiện cảm giác nghiện khó kìm nén.
Nhưng chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho một mình Hướng Vinh, kể từ khi cậu giải thích rõ ràng hiểu lầm với Chu Thiếu Xuyên và cả hai thiết lập tình bạn trăm phần trăm, hắn rõ ràng ngày càng thân thiết với cậu hơn.
Trước hết vào cuối kỳ, Chu Thiếu Xuyên thật sự bắt đầu nghiêm túc lên lớp, ấy vậy mới biết cả hai đều chọn cùng một giảng viên hơn nửa khoá.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên tuân thủ theo nguyên tắc môn tự học phải trốn, môn bắt buộc phải cúp, dẫn đến hắn chẳng biết mặt mũi các giảng viên trong khoa, thậm chí còn không biết tên họ thầy cô giảng dạy.

Thế nên thật hiển nhiên hắn đi theo Hướng Vinh lên lớp, cũng thật hiển nhiên ngồi bên cạnh cậu, hơn nữa còn mượn Hướng Vinh các loại sách vở và tài liệu ôn tập.
Đi học thì như hình với bóng, tan học lại cùng nhau đến căn tin, thẻ cơm của Chu Thiếu Xuyên đã bị hắn quẳng từ đời tám hoánh, thành thử hắn cũng theo lẽ đương nhiên khởi động hình thức ăn ké.

Thật ra Hướng Vinh không để bụng mấy chuyện này, chẳng qua chỉ là mấy bữa ăn nhỏ lẻ, làm sao có thể so với tiền ăn ở suốt mấy ngày ở toà viễn vọng, số tiền nhỏ này đương nhiên không đáng kể.
Sau đó cả trường chìm trong bầu không khí ôn bài thi cử, cuối cùng cũng vật vờ lê lết trôi qua cuối kỳ.

Trước khi kỳ nghỉ chính thức bắt đầu, các sinh viên đã hăng say thảo luận về các hoạt động hè do khoa tổ chức.
Trong các môn tự chọn của học kỳ sau sẽ có Bảo tồn di sản kiến trúc, khoa đã lựa chọn một vài địa điểm để tổ chức cho sinh viên tham quan thực tế, nhân tiện tổ chức chuyến du lịch ngắn ngày để các bạn khuây khoả sau cả năm miệt mài học tập.

Trong đó địa điểm được ưu tiên hàng đầu là Tô Châu, nơi đây là cái nôi của nền kiến trúc lâm viên truyền thống, tập hợp những bậc thầy nổi tiếng về thiết kế vườn cảnh.

Ngoài ra còn một địa điểm khác gần với Bắc Kinh hơn là thành phố Tấn Trung thuộc tỉnh Sơn Tây, nơi đây được mệnh danh là viên ngọc sáng trong nghệ thuật kiến trúc khu dân cư ở phía Bắc với các đại viện cổ kính được chạm khắc tỉ mỉ và độc đáo.
Lí Tử Siêu và mấy người bạn cùng phòng đều quyết định đăng ký tham gia, dù sao thì họ cũng chỉ ăn hàng ở không chui rúc trong nhà suốt hè.

Cả đám đàn ông thô kệch phương Bắc ngán ngẩm phong cảnh quê nhà bèn kéo bầy kéo bọn đăng ký tham quan lâm viên ưu nhã của phương Nam, cũng chẳng màng đến cái nóng đổ lửa vào mùa hè của Giang Nam, tất cả đều nháo nhào đòi đi Tô Châu thưởng trà ngắm cảnh.
Y theo nguyên tắc quen thuộc, Lí Tử Siêu cũng chủ động mời Chu Thiếu Xuyên gia nhập hội tham quan Tô Châu.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên chỉ quan tâm người bạn duy nhất được hắn chứng nhận muốn đi đâu, tình cờ hôm nay bạn trẻ ấy được gọi đến văn phòng tuyên dương sinh viên ưu tú, Lí Tử Siêu thấy thế bèn tự quyết định —— Hướng Vinh cũng đăng ký tham quan Tô Châu với mọi người từ trước rồi.
“Tất nhiên cậu ấy đi chung với tụi tôi, càng đông càng vui mà.

Người ta thường nói trên có thiên đàng dưới có Tô Hàng, ông nên đi ngắm nhìn phong cảnh quê nhà.

Đi một lần để biết thế nào là cảnh đẹp trong mơ, chắc chắn không thua Paris chút nào đâu.” [2]

Chu Thiếu Xuyên tưởng thật, ôm cú lừa đăng ký hành trình Tô Châu – Lộ Trực – Chu Trang, phải nói là hắn gần như mù tịt toàn bộ mấy địa danh kể trên.

[3]
[2] Trên có thiên đàng dưới có Tô Hàng (上有天堂,下有苏杭): ẩn ý về vẻ đẹp tuyệt đỉnh của Tô Châu và Hàng Châu.

(Hàng Châu thuộc Chiết Giang, cảnh sắc ở đây được ví như bức tranh sơn mài trong mơ)
[3] Lộ Trực: nằm ở hạ lưu sông Dương Tử và trên bờ Thái Hồ thuộc tỉnh Giang Tô (đặc trưng kiến trúc chùa chiền, cầu đá); Chu Trang: thị trấn nước nổi tiếng thuộc tỉnh Giang Tô (đặc trưng ngôi nhà cổ được bảo tồn suốt 900 năm)
Cùng lúc đó, Hướng Vinh hãy còn lưỡng lự có nên đi hay không.

Đợt nắng nóng đỉnh điểm nhất luôn rơi vào kỳ nghỉ hè, năm nào đến giai đoạn này cậu cũng lười vận động, huống chi cậu biết Chu Thiếu Xuyên nhàn rỗi không có việc làm nên muốn cùng mọi người tham quan du lịch mở rộng tầm mắt, chính vì vậy cậu mới cố tình muốn tránh Chu Thiếu Xuyên.
Không phải cậu nghi thần nghi quỷ, nhưng chính sự thân thiết của Chu Thiếu Xuyên đã khiến bức tường thành của cậu gần như sụp đổ.

Chu Thiếu Xuyên có lẽ chỉ chuyên tâm, chỉ hết lòng xây dựng tình bạn, nhưng đôi khi hắn dùng ánh mắt “Không cần nói, nhưng cậu hiểu ý tôi mà đúng không?” để trò chuyện với cậu, thật sự chẳng khác nào hắn hạ lệnh để con tim cậu đập nhanh hơn, cũng chẳng khác nào nhét vào đầu cậu một mớ ảo tưởng bậy bạ.
Lòng tin tưởng của đối phương vốn dĩ không đáng trách, nhưng vì sao ngay cả ánh mắt và biểu cảm của Chu Thiếu Xuyên cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa? Đôi khi nói chuyện với cậu mà ánh mắt hắn còn đượm ý cười, chưa kể đến đôi con ngươi đen láy của hắn sáng rực như hai vì tinh tú, nó chốc chốc thì lườm cậu, lại chốc chốc khẽ cong thành đôi mắt cười vô cùng cuốn hút.
Mà chết người hơn cả là khả năng quan sát tỉ mỉ và tinh tế của Chu Thiếu Xuyên đều diễn ra hàng ngày, nhưng hắn chỉ dồn hết lên một mình Hướng Vinh.

Trải qua mấy lần ăn cơm với nhau ở căn tin, Chu Thiếu Xuyên đã phát hiện Hướng Vinh không hề kén ăn, gần như là một cậu bạn nhỏ rất dễ nuôi.

Nhưng chỉ riêng mấy món có nhân như bánh bao hay sủi cảo, Hướng Vinh sẽ có một niềm đam mê bất diệt, ví dụ như tuyệt đối không ăn nhân thịt.
Đặc biệt là thịt heo.

Hễ bên trong có một chút thịt bắp không thể nhai được, cậu sẽ tìm một tờ khăn giấy rồi lặng lẽ nhả ra.

Sau đó dù bánh bao còn thừa lại bao nhiêu, cậu cũng nhất quyết không động đến nữa.
Có hôm hai người đến trường muộn, còn ngay giờ cao điểm nên không kịp ăn sáng, Hướng Vinh đành nhờ Cái Đuôi Mặn Mòi mang hai phần bữa sáng đến lớp trước mấy phút.

Cái Đuôi nào biết sở thích kỳ lạ của cậu nên hắn ta mua hai cái bánh bao và hai ly sữa đậu nành có đường.

Hướng Vinh chỉ vừa cắn một miếng đã may mắn cắn trúng thịt bắp, sau đó cậu lẳng lặng đặt bánh bao xuống, chỉ uống mấy hớp sữa đậu nành cầm chừng.
Buổi sáng hôm ấy học liên tục hai tiết, cái bụng của Hướng Vinh đã than khổ mấy lần.

Chuông tan học vang lên, tiết sau sẽ là thời gian tự học, Hướng Vinh lười đổi lớp bèn ngồi tại chỗ ôn bài.

Nhưng Chu Thiếu Xuyên bỗng đứng dậy, không biết hắn đi vệ sinh hay trốn nơi nào nhả khói, tóm lại hồi lâu sau cũng không thấy hắn trở về.
Giữa lúc Hướng Vinh nghĩ hắn tiếp tục cúp học lang thang khắp nơi thì Chu Thiếu gia bước vào lớp với một túi sandwich và ly cà phê của Đá Giọt Nước.
“Bữa sáng nên ăn nhiều, tốt nhất vừa có thịt vừa có rau.

Cà phê là loại latte không đường, nếu cậu muốn thì có thể tự thêm.”
Hướng Vinh ngạc nhiên, mặc dù bụng cậu đánh trống hai lần nhưng nếu không cẩn thận lắng nghe, chắc hẳn không thể nào phát hiện.

Nó giống như khi bạn buồn ngủ và được ai đó tặng chiếc gối, thời điểm lẫn phương thức đều chọt đúng điểm yếu mềm nhất của trái tim.


Hơn nữa đối với Hướng Vinh, đây không chỉ là đúng thời điểm mà còn đúng người, thành thử bữa ăn hôm ấy mang đến cho cậu một cảm giác ấm áp chưa từng có.
Và kể từ đó, bất cứ hôm nào Hướng Vinh về nhà ngủ, Chu Thiếu Xuyên đều chuẩn bị trước sandwich kẹp thịt, phô mai, trứng và tất nhiên có cả rau với nhiệt độ vừa phải, sau đó đích thân đưa tận tay Hướng Vinh.
Có một lần trước khi ăn cơm, không biết ai nói bánh bao thịt bò ở căn tin hôm nay thơm nức mũi, cả bọn ầm ĩ đòi xông vào chộp lấy.

Lúc ấy Chu Thiếu Xuyên đột nhiên thông báo bằng giọng điệu biết tuốt với mọi người: “Hướng Vinh không ăn thịt bánh bao, nhân chay thì không sao, cho nên mấy món ăn có nhồi thịt thế này thì về sau không cần giới thiệu với cậu ấy.

Cậu ấy không thích ăn.”
Mọi người nghe xong câu này đều đực mặt nhìn nhau một hồi, bởi bạn cùng phòng ở chung cả năm với Hướng Vinh không biết, đồng đội luyện tập lâu năm với cậu cũng không biết, mà một người mới toanh như Chu Thiếu Xuyên lại biết.

Hèn chi trong giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên của hắn còn dạt dào đắc ý!
Từ một chút tự mãn trẻ con của hắn, Hướng Vinh dần nhận ra những điểm tinh tế mà Chu Thiếu Xuyên dành cho cậu.

Mà khi những chi tiết nhỏ ấm lòng tăng lên, cậu rốt cuộc không thể giữ vững thành luỹ của mình dưới sự công kích ngọt ngào ấy, lần thứ hai nảy sinh một loại cảm giác gần như áy náy.
—— Khác với loại áy náy khi chứng kiến Chu Thiếu Xuyên tiết ra hormone nam tính trên sân bóng rổ, đây là loại áy náy tự nhiên sẽ nảy sinh sau những rung động tình cảm.
Mỗi khi nhịp tim của cậu bắt đầu hỗn loạn, Hướng Vinh phải vất vả lắm mới có thể điều chỉnh nhịp thở, sau đó không ngừng cảnh cáo bản thân phải dùng trái tim phẳng lặng để đối xử với hắn.

Chu Thiếu Xuyên không phải đối tượng để cậu có thể theo đuổi, chưa nói đến hắn là một người thẳng như cột cờ, mà trọng điểm ở đây chính là hắn cực kỳ ghét cộng đồng gay.
Nhưng mùi vị của chấp nhận sự thật và lặng thầm yêu thích một người không hề ngọt ngào, Chu Thiếu Xuyên còn không ngại tiếp xúc cơ thể vẫn cậu, đôi khi hắn sẽ chạm tay, cũng đôi khi hắn sẽ ôm choàng lấy vai cậu.

Đối với hắn, đây có lẽ chỉ là những hành động thân thiết quá đỗi bình thường trong phạm vi bạn bè.

Nhưng với Hướng Vinh, nó có tác dụng kiểm tra nhịp tim của cậu đập nhanh hơn bao nhiêu lần trong một phút.
Có những lúc Hướng Vinh chợt nghĩ, liệu cậu có nên nói với Chu Thiếu Xuyên về khuynh hướng tính dục của mình hay không, dẫu sao đã là bạn bè cũng nên chân thành thẳng thắn tỏ bày với nhau.

Nhưng cùng lúc đó, lý trí sẽ nhảy ra tát vào mặt cậu, dặn cậu đừng ăn no rửng mỡ để rồi hấp tấp làm mấy chuyện không đâu.

Một khi Chu Thiếu Xuyên biết cậu thích con trai, tạm thời không nhắc đến liệu hắn có nghi ngờ cậu đã nảy sinh ảo tưởng khác lạ với hắn hay không, mà cái tội lớn nhất không thể tha thứ của cậu chính là một chữ gay, làm sao Chu Thiếu Xuyên có thể bằng lòng kết bạn với gay? Hễ màn đêm buông xuống bao phủ mọi ngõ ngách, đó cũng là thời điểm Hướng Vinh đau đáu với câu hỏi này.
Đáp án không thể xác định và kết quả càng không thể đoán trước, hiển nhiên nó cũng khiến cậu không dám vượt qua Lôi Trì một bước.

[4]
[4] Không dám vượt qua Lôi Trì một bước (足下无过雷池一步): ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.
Hướng Vinh, mày điên rồi? Nghĩ không ra đáp án thì tự chất vấn bản thân mình đi, tại sao không thể dùng trái tim bình thường nhất để đối xử với cậu ấy như một người bạn? Đừng dựa vào ảo tưởng để phán đoán tâm tư của cậu ấy, mày làm được không? Người ta chỉ quan tâm đến mày một chút thôi, cớ sao mày lại gán chút quý mến của người ta thành yêu thích?
Sau một khoảng thời gian dài đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Hướng Vinh cũng dập tắt giấc mộng của mình, cậu xác định Chu Thiếu Xuyên chỉ có thể làm bạn thân của cậu —— Một cậu trai thẳng không hơn không kém và một tình bạn thuần khiết không hơn không kém.

Miễn là cậu vẫn còn một chút lòng tự trọng, cậu sẽ không bao giờ thực hiện những hành vi như dụ dỗ trai thẳng hay có ý đồ bẻ cong hắn.

Đúng vậy, tuyệt • đối • không • được • làm!
Vì thế cậu đã chuẩn bị áp dụng phương pháp trốn tránh —— Không giống với Chu Thiếu Xuyên quả quyết đăng ký tham gia, khi các anh em bạn bè đều đang nôn nao trước chuyến du lịch, Hướng Vinh vẫn chậm chạp không thực hiện bước tiếp theo.
Chu Thiếu Xuyên không biết mối lo toan dằn vặt trong lòng cậu, hắn đã hớn hở bắt đầu chuẩn bị quần áo từ sớm.


Ở điểm này, hắn tiếp thu trọn vẹn thói quen tốt đẹp của người Pháp —— Ưa thích những chuyến đi bộ đường dài và các kỳ nghỉ phép trong năm.

Hắn tìm hiểu thời tiết vào giữa tháng bảy ở Giang Nam, nhận thấy buổi sáng nơi đó nắng gắt và chiều hay có mưa lớn, hắn lấy thêm một bộ quần áo mỏng nhẹ không thấm nước và hai tuýp kem chống nắng.

Đây là lần đầu tiên hắn đi du lịch cùng các bạn trong nước, hơn nữa hắn rất đón chờ cảnh tượng núi non hùng vĩ và sông nước nên thơ của quê hương.

Sau khi thu dọn quần áo, hắn bắt đầu chuyển sang sắp xếp các món ăn nhẹ sẽ mang theo.
Thức ăn vặt đương nhiên dùng để chia sẻ, và người chia sẻ chắc chắn phải có và chỉ có Hướng Vinh, nhưng cậu ấy thích ăn vị chocolate nào? Tỷ lệ cacao là bao nhiêu phần trăm? Bản thân Chu Thiếu Xuyên rất thích chocolate đen đắng, song mùi vị này có vẻ không được người trong nước ưa chuộng.

Có lần hắn đến một cửa hàng chuyên bán chocolate, nhân viên bán hàng còn cười nói với hắn, loại chocolate nguyên chất là một trong những sản phẩm bán chậm nhất của công ty.
Khi học phần cuối cùng kiểm tra xong, giữa lúc Chu Thiếu Xuyên ở dưới lầu ký túc xá chờ Hướng Vinh thu dọn một túi quần áo bẩn mang về nhà, hắn sực nhớ tới chuyện quan trọng đó.
Chu Thiếu Xuyên tìm mấy gói chocolate đã chuẩn bị từ lâu, hắn đặt hết chúng vào lòng bàn tay Hướng Vinh, còn dặn cậu nếm thử từng gói một: “Tỷ lệ phần trăm khác nhau.

Ăn xong cậu nói cho tôi biết, cậu thích loại nào hơn.”
Đây là năm loại chocolate dạng vảy được đóng gói tinh xảo đến từ một từ thương hiệu nổi tiếng mới gia nhập thị trường Trung Quốc gần đây.

Trước đây Hướng Vinh ra nước ngoài tham gia trại hè du học đã từng ăn ở đó, cậu vẫn còn lờ mờ nhớ được hương vị đăng đắng của thanh chocolate năm ấy, ngay cả khẩu hiệu quảng cáo cũng vô cùng cám dỗ: Mọi sự đặc sắc nhất cũng chỉ dành cho người bạn yêu nhất.
Từ khi nào các doanh nghiệp luôn thích gắn những món đồ ngọt thông thường như chocolate với tình yêu? Nói theo cách này, kẹo thỏ trắng cũng nên được quảng cáo rộng rãi trên thị trường, vì suy cho cùng, nó tượng trưng cho ký ức và tình cảm gia đình của nhiều thế hệ.

Chẳng phải một hương vị đi qua tháng năm và gắn với biết bao câu chuyện xúc động sẽ càng đặc sắc hơn sao?
Nhưng cuối cùng chocolate tượng trưng cho tình yêu hay tình đồng chí cũng chẳng liên quan gì đến cậu.

Hướng Vinh nếm thử hai miếng, đoạn nói: “Loại nào cũng được, tôi không kén chọn.

Sao vậy, cậu tính mua tặng ai à?”
“Tặng ai? Tôi mang theo đi Tô Châu.

Tàu cao tốc cũng mất hơn bốn giờ đồng hồ mới tới, đi đường dài chắc chắn cậu sẽ đói, tôi không muốn nghe bụng cậu kêu suốt dọc đường.”
Bàn tay vốn định lấy gói chocolate thứ ba của Hướng Vinh khẽ khựng lại, hoá ra hắn cố tình chuẩn bị cho cậu? Suy nghĩ này khiến Hướng Vinh cảm thấy không biết nên đáp lời hắn sao cho phải.
May sao Chu Thiếu Xuyên tự quyết định: “Vậy thì tôi sẽ mua mỗi thứ một hộp, chắc đủ cho cậu ăn rồi.

Tôi có lên mạng tìm hiểu, nghe nói mì Tô Châu nổi tiếng với mấy món topping ăn kèm.

Nếu buổi tối cậu đói, chúng ta có thể ra ngoài ăn khuya.”
Giọng điệu của hắn thật nhẹ nhàng khoan khoái, dường như hắn rất mong chờ chuyến hành trình sắp tới.
Vậy mình có nên nói với cậu ấy là mình vẫn chưa đăng ký không? Hướng Vinh chần chừ giữa có và không, bỗng nghe thấy Chu Thiếu Xuyên hỏi tiếp: “Cậu đăng ký kỳ đầu hả, ngày mười chín? Hay đông người quá nên bị phân vào kỳ tháng tám?”
Hướng Vinh bất giác nói dối: “Ừm, kỳ đầu.”
“Vậy được rồi.” Chu Thiếu Xuyên thoáng yên tâm, đoạn gật đầu, “Tôi chưa từng đến Giang Nam.

Còn có Hàng Châu, Thiệu Hưng, núi Thiên Thai, núi Nhạn Đãng, cậu đi mấy chỗ đó chưa? Chỗ nào đẹp hơn?” [5]
[5] Thiệu Hưng là thành phố thuộc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc; núi Thiên Thai cũng gần Chiết Giang, là cái nôi của Hệ phái Thiên Thai (Phật Giáo); núi Nhãn Đạng ở Chiết Giang, mệnh danh là “bảo tàng tự nhiên”.
Hướng Vinh chỉ mới đến Hàng Châu, lần đó đi cùng bố và Hướng Hân cũng đã cách đây hơn mười năm.

Ngoại trừ Tây Hồ, cậu gần như không có mấy ấn tượng với những danh lam thắng cảnh khác.
“Chỗ nào cũng đẹp cả.

Thiệu Hưng là quê hương của Lỗ Tấn, thuyền ô bồng, khách sạn Hàm Hanh đều là những điểm đặc trưng ở đó.

Hàng Châu cũng rất đẹp, mặc dù Tây Hồ là hồ nhân tạo nhưng đã trải qua trăm ngàn năm, rất đáng giá để thấy một lần.” [6]

[6] Thuyền ô bồng (乌篷船): là một loại công cụ giao thông đặc biệt của vùng sông nước Thiệu Hưng; Khách sạn Hàm Hanh (咸亨酒店): thành lập từ triều đại nhà Thanh, là nơi lâu đời nhất ở Thiệu Hưng.
Chu Thiếu Xuyên khẽ nhướng mày, giọng nói xen lẫn chút mong chờ: “Vậy thì trước tiên đừng mua vé khứ hồi, cậu tới Hàng Châu với tôi đi?”
Hỏi xong, hắn ngập ngừng nói thêm một câu: “Chắc cậu có thời gian chứ?”
“Ừm, có…” Hướng Vinh khẽ nhíu mày, cảm thấy tốc độ tước vũ khí đầu hàng của mình trước Chu Thiếu Xuyên nhanh quá rồi, hồi lâu sau cậu trầy trật nói, “Vậy…!cậu có muốn hỏi mấy người khác không?”
Chu Thiếu Xuyên im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Cũng được, cậu hỏi đi.

Nhưng mỗi người một ý sẽ khó thống nhất ý kiến.”
Ý cậu là không muốn tôi hỏi những người khác? Nhưng mà…!khó thống nhất ý kiến cái gì cơ? Chẳng lẽ cậu có thể hoàn toàn thống nhất ý kiến với tôi hả? Là do tôi chiều cậu thì có! Dù trong lòng chửi hắn té tát, Hướng Vinh vẫn tôn trọng ý kiến của hắn, lập tức xua tan ý định rủ rê mấy người khác.
Nhưng hai người đánh lẻ à…!Thoáng nghĩ đến hình ảnh đó, trái tim nhỏ bé mềm yếu của cậu không khỏi đập nhanh mấy nhịp, chẳng qua lúc này không phải là cảm giác áy náy, mà là…!cảm thấy thật bất ngờ.
Nghĩ lại mấy lời viện cớ bốc phét vừa rồi, Hướng Vinh do dự không biết có nên liên hệ với thầy phụ trách để đăng ký tham gia không.

Giữa lúc cậu đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu, bỗng nghe thấy Chu Thiếu Xuyên hỏi: “Trường chỉ mua ghế hạng hai.

Lí Tử Siêu nói thế này thì sáu người có thể cùng nhau đánh bài.

Cậu định chơi với đám Lí Tử Siêu sao?”
Hướng Vinh nghe vậy bèn ngước mắt lên, phát hiện Chu Thiếu Xuyên khẽ nghiêng đầu về phía mình, hiển nhiên đang chờ một câu trả lời.

Cậu vốn là người nhạy cảm với tiểu tiết, tuy hắn dùng giọng điệu thản nhiên như thể đang hỏi hôm nay trời đẹp không, nhưng cậu biết ý của hắn muốn hỏi là gì.

Thứ nhất, hắn không biết đánh địa chủ*; thứ hai, nhìn cỡ nào cũng trông hắn không giống sẽ là người ngồi ghế hạng hai, tổng kết lại ý tứ của hắn chính là “Nếu cậu muốn ngồi hạng hai với mấy người đó, vậy tôi đành chịu cực chịu khổ ngồi với cậu.

Ngoài ra, tôi còn phải buồn thiu buồn thỉu xem các cậu đánh bài.” [7]
[7] Đánh địa chủ (斗地主): game đánh bài, hình như giống như Poker thì phải…
Trời ạ, từ khi nào Thiếu gia hạ phàm rồi! Trời ạ, từ khi nào Thiếu gia chịu hạ mình ngồi chung với tụi này! Nhưng chẳng lẽ, tất cả những sự hy sinh thân mình của Thiếu gia chỉ vì muốn để mình đi cùng cậu ấy?
Hướng Vinh lẳng lặng thở dài, giờ phút này cậu thật sự không nghĩ đến mấy chuyện linh tinh bậy bạ.

Cậu biết Chu Thiếu Xuyên tin tưởng cậu, và cậu ấy hy vọng sẽ có người thân quen bên cạnh khi ra ngoài, đặc biệt ở trong môi trường xa lạ.

Một người thân thiết đáng tin cậy đi cùng cậu ấy chắc hẳn sẽ mang lại cảm giác an toàn hơn.
Xem ra dù như thế nào đi chăng nữa thì chuyến hành trình đến Giang Nam cũng nhất định phải đi.

Hướng Vinh ngậm ngùi chấp nhận sự thật đắng lòng, ai biểu cậu luôn thích đâm đầu vào chỗ chết chứ.

Hướng Vinh nhè nhẹ thở ra, cậu tặng hắn câu trả lời mà hắn muốn: “Tôi lười đánh bài, để tôi cùng cậu trải nghiệm ngồi ghế hạng nhất.

Xem giới thiệu, tôi thấy thoải mái hơn ghế hạng nhất của TGV*.

Lát nữa tôi nói với thấy phụ trách là hai mình sẽ tự đặt vé, nhà trường không cần lo vé khứ hồi nữa.

Lần này để tôi dẫn cậu trải nghiệm đường sắt cao tốc của nước nhà, những cái khác hai mình AA.” [8]
[8] TGV: Train à grande vitesse, viết tắt TGV, là hệ thống tàu tốc hành của Pháp, sử dụng động cơ điện và hệ thống điện cao áp.
AA: viết tắt cho Algebraic Average, cưa đôi chi phí.
“Được.” Chu Thiếu Xuyên gật đầu, “Cậu phụ trách đặt vé, tôi phụ trách lên địa điểm vui chơi, tiền sẽ chia đôi.

Nếu cậu đã mời tôi ngồi tàu cao tốc, vậy sau này cậu không còn nợ tôi gì nữa.”
Dừng một chút, hắn cười: “Từ nay về sau, giữa hai mình là…!quan hệ bạn bè không ai nợ ai.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.